12

Cậu chạy nhảy trên cát một hồi thì mỏi chân ngồi thụp xuống.

*Tôi mỏi chân rồi, anh cõng tôi đi*

Cậu chu mỏ lên, ngước đôi mắt long lanh đưa hai tay lên nhìn anh. Anh thấy thế ngồi xuống lấy tay vỗ lên lưng mình, thấy thế cậu nhảy tọt lên lưng anh. Hai người cứ thế vừa đi vừa cười đùa trên bờ biển dưới ánh chiều tàn.

Một lát sau, trời cũng đã xập tối, anh cõng cậu đến chỗ xe.

*Tôi dẫn cậu đi ăn*

*Tôi ăn anh được rồi*

*................*

Nhìn vẻ mặt không nói gì của anh mà cậu cười lớn lại không biết mình đã chọc vào con sói bị bỏ đói lâu năm.

*Ưm*

Nụ cười của cậu bị anh nuốt vào trong miệng, anh hôn cậu ngấu nghiến đến khi cậu không còn dưỡng khí mới buông ra.

*Em biết mình vừa nói gì không babe~*

Cậu lấy tay che miệng lại ngăn việc tương tự như vậy sẽ xảy ra lần nữa.

*T...tôi sao anh lại hôn tôi*

*Chẳng Phải em nói muốn ăn tôi sao*

*Tôi chỉ nói đùa thôi mà*

Đúng lúc đó bụng cậu kêu làm cậu thẹn đỏ cả mặt, muốn đào một cái lỗ để chui xuống. Anh nhìn cậu mà cười nhẹ, cậu vô tình lướt lên thấy nụ cười đó.

*Anh cười đẹp vậy tại sao lại chưng bộ mặt khó ở đó suốt vậy?*

Anh nghe thế liền trở lại khuôn mặt lãnh đạm.

*Lên xe đi*

Hai người bắt đầu đi vào trung tâm thành phố sau đó dùng bữa rồi quay về nhà.

*Vô tắm rửa rồi nghỉ ngơi đi, tôi có việc sẽ về trễ*

Nói xong anh cũng phóng xe đi, nói là có công việc nhưng anh lại đi đến bar. Chiếc xe sang trọng đắt đỏ dừng lại ở một quán bar lớn. Anh bước vào trong khiến bao nhiêu người ngước nhìn. Anh nhìn xunh quanh như đang tìm kiếm thứ gì thì có một giọng nói vang lên.

*Bên này*

Anh sải bước chân đến nơi góc khuất của quán.

*Gọi tao ra đây có việc gì*

*Có việc mới gọi mày được sao*

*Đùa tí mà. Mà mày với cậu bảo bối bé nhỏ kia sao rồi?*

*Bình thường?*

*Bình thường? Là bình thường thế nào?*

*Thì như mày thấy thôi*

*Theo tao thấy thì có lẽ mày đã thích cậu bé đó rồi đó. Tao hi vọng mày không coi cậu bé đó  là kẻ thế thân*

*Bớt nói nhảm*

*Mà mày còn nhớ Hạ Nhi chứ?*

*Nhắc tới cô ta làm gì?*

*Tao nghe nói cô ấy sắp về nước rồi đó*

*Thì sao?*

Anh nghe tới tên Hạ Nhi thì sắc mặt liền đổi sang lạnh hơn bao giờ hết. Tay cầm lấy ly rượu trên bàn mà một hơi uống cạn.

Hạ Nhi là mối tình đầu của anh, hai người quem nhau từ thời cấp 3. Khi cả hai đã có công việc ổn định, anh muốn cầu hôn cô nhưng cô lại bỏ anh để theo đuổi sự nghiệp người mẫu của mình. Thời gian cô bỏ đi anh hầu như sụp đổ, cả ngày chỉ chìm trong bia rượu. Phải qua một thời gian anh mới ổn định lại tinh thần, cũng kể từ đó anh không muốn có thêm bất kỳ mối tình nào nữa. Cuộc sống của anh chẳng có gì quan trọng hơn công việc.

Nhưng đối với Nguyễn Văn Toàn, anh lại không xem cậu là kẻ thế thân, cậu khác với Hạ Nhi từ tính cách đến sở thích cách nói chuyện cậu rất khác. Ở cậu anh luôn tìm được những thứ mà mình chưa bao giờ có.

Mỗi lần nhìn cậu cười, ăn cơm do cậu nấu, nhìn cậu ngủ, hay đi chơi cùng cậu, mỗi lần ở cạnh cậu đều khiến anh cảm thấy rất bình yên và hạnh phúc, chẳng lẽ anh yêu cậu thật sao?

Anh cứ uống ly này đến ly khác một cách vô thức mặc kệ Lương Xuân Trường có ngăn cản. Một hồi sau, anh có hơi say nên loạng choạng đứng dậy đi về. Sợ anh bạn mình gặp nguy chuyện nên Xuân Trường đưa anh về.

_______________

Cậu ngồi trên lầu thấy xe anh đang chạy vào liền đi xuống mở cửa thì thấy Lương Xuân Trường dìu Quế Ngọc Hải xuống, trên người anh toàn mùi rượu. Cậu phụ Xuân Trường dìu anh lên phòng.

*Nó uống say rồi, nhờ cậu chăm sóc nha, tôi về trước*

*Cảm ơn anh, về cẩn thận*

*Có gì đâu, bye cậu nha*

Lương Xuân Trường tính tình lại vui vẻ, cởi mở gặp ai cũng chọc.

Khi Xuân Trường về cậu cũng cởi giày, áo vest bên ngoài rồi lau người cho anh. Xong xuôi đang tính đứng dậy rời đi thì có một lực cánh tay kéo cậu lại khiến cậu ngã lên người anh, hai tay anh ôm cậu chặt vào người mình.

*Này, anh làm gì vậy, buông tôi ra*

*Nằm im cho tôi ôm một lát*

*Anh bị sao vậy, thả ra để tôi đi nấu canh giải rượu cho anh*

*Em thay bằng canh giải rượu đi*

Anh kéo cậu đến gần hơn nói nhỏ vào tai cậu. Hơi men trong người anh cộng thêm khoảng cách của hai người khiến hơi thở của anh nóng lên có chút tà mị. Khoảng cách giữa anh và cậu gần đến mức có thể cảm nhận được hơi thở và nhịp tim của đối phương

*Anh say rồi đừng nói bậy*

*Tôi không hề say*

*Vậy thả tôi xuống, tôi buồn ngủ rồi*

*Vậy để anh giúp em hết buồn ngủ nha*

Anh lật người cậu xuống nằm dưới thân mình, tay cậu bị anh đặt trên đỉnh đầu khiến cậu không thể chạy khỏi.  Anh cúi xuống cổ cậu mà gặm nhấm, đi tới đâu nơi đó hiện lên những dấu đỏ chót. Lát sau, hơi thở của anh bắt đầu nóng lên và thở  gấp hơn, anh ngước lên nhìn cậu.

*Cho anh được chứ?*

Cậu mím chặt môi khẽ gật đầu, được sự đồng ý của cậu anh như hổ đói vồ được mồi. Vì mặc áo choàng ngủ nên anh dễ dàng thoát nó ra khỏi người cậu. Anh cứ thế thoát y dần cho cả hai.

Từ xương quai xanh đến cổ, cánh tay bụng đều có dấu tích của anh.

*Từ giờ em là người của tôi, tôi đã đóng dấu rồi*

*Ai thèm làm người của anh chứ ưm~...*

*Để xem tí em còn mạnh miệng không*

Chuyện gì tới cũng sẽ tới, các bồ tự nghĩ đi nha.

   Sáng hôm sau.

Cậu lim dim mở mắt dậy, cảm thấy hạ thân đau rát như bị xé nát ra vậy, họng có chút khô, thật sự rất mệt. Đêm qua không biết anh hành cậu bao lâu. Khó khăn lắm mới ngồi dậy được, thấy đã được mặc đồ lại bình thường, người cũng không còn mồ hôi nữa thì đoán anh đã tắm cho mình.

*Dậy rồi sao*

*Ưm*

*Còn đau không*

*Anh còn hỏi*

Thật sự bây giờ cậu rất xấu hổ, không biết tại sao hôm qua lại bị anh mê hoặc mà làm ra loại chuyện này. Không dám nhìn anh nữa cậu cố gắng bước xuống giường, nhưng vừa chạm đất thì.

*Á*

Anh thấy cậu ngã liền đứng dậy bế cậu vào nhà vệ sinh. Trong lúc đó anh có nhìn thấy vệt máu trên giường anh cười một cách thỏa mãn.

*Đừng cố gắng nữa, sẽ đau thêm đó babe à~*

Cả hai cùng nhau vệ sinh cá nhân xong, anh đợi cậu thay đồ rồi bế cậu xuống nhà ăn sáng.

*Tên chết bầm nhà anh, như vậy sao tôi dám ra ngoài gặp mọi người đây* Cậu vừa soi gương vừa mắng chửi anh.

Anh thì nhìn những vết tích chi chít mà mình để lại trên cơ thể cậu mà cười thỏa mãn.

*Cứ để họ thấy*

Anh đi đến bế cậu xuống lầu, chị Linh nhìn thấy thì đi đến hỏi.

*Tòn,  em sao vậy*

*Cậu ấy....*

*Dạ tại em bất cẩn nên bị trật chân thôi ạ*

*Có cần chị gọi bác sĩ không*

*Dạ không cần đâu chị ạ*

Mọi người thì cứ lo lắng nhưng chỉ riêng bác quản gia mới nhìn qua thì cũng đủ biết hôm qua hai người họ đã xảy ra chuyện gì. Bà cuối xuống cười thầm.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip

Tags: #0309