16

Từng lời nói của Hạ Nhi thốt ra mọi người đều nghe thấy cũng đủ biết con người cô như thế nào.

Hôm sau, chị Linh và bác quản gia đánh thức cậu dậy, cả người cậu mệt. Nhớ lại tối qua cậu rất hận, hận hắn tại sao lại làm vậy với cậu nhưng cậu lại hận chính bản thân mình hơn vì không biết bảo vệ bản thân mình.

Cậu không muốn quản gia và chị Linh thấy mình trong tình cảnh này nên kêu hai người ra ngoài còn mình cố gắng từng bước vào nhà vệ sinh cá nhân.

Xong xuôi cậu xuống nhà, không thấy ai cậu mới hỏi chị Linh thì biết hai người họ đã ra ngoài từ sớm. Như vậy cũng tốt khỏi phải chạm mặt hai người đó. Nhưng cậu bây giờ mất tự do thật rồi, như một con chim hoàng yến bị nhốt trong lồng, cuộc sống bị người khác quyết định.

Cậu bây giờ chỉ quanh quẩn trong nhà. Còn Quế Ngọc Hải và Hạ Nhi đi đến tối mới về, hai người còn cười nói vui vẻ làm cho cậu cảm thấy mình càng ngày càng giống kẻ thế thân. Buồn khóc cậu không thể hiện ra bên ngoài, làm như vậy chỉ khiến cậu thêm yếu đuối trong mắt của người khác.

*Thiếu gia, cô Hạ Nhi vào dùng bữa tối luôn ạ*

*Tôi và anh ấy ăn bên ngoài rồi*

Bà quản gia ngán ngẩm lắc đầu đi vào bếp thấy cậu đã ngồi trong đó, câu chuyện vừa rồi cậu cũng đã nghe vì Hạ Nhi đã cố tình nói lớn cho cậu nghe mà.

Đôi mắt cậu lại nhìn ra phòng khách thấy hai người họ cười đùa lại cảm thấy rất cô đơn.

* Nụ cười của anh rất đẹp, đẹp đến nỗi khiến tôi nao núng mơ tưởng, mơ một ngày nụ cười đó sẽ giành cho mình nhưng nó lại khiến tôi thành một thằng ngốc tin vào tình yêu của hợp đồng hôn nhân*

*Toàn, sao con không ăn thế đồ ăn không hợp khẩu vị à*

*Dạ Thôi, con no rồi con xin phép*

*Ngày mai là sinh nhật em đúng không*

Quế Ngọc Hải hỏi, khiến cậu có chút bất ngờ, anh ấy...vẫn còn nhớ sao?

*Phải*

*Vậy...tôi sẽ cho em một món quà bất ngờ*

Nguyễn Văn Toàn cười nhẹ rồi bước lên phòng, bây giờ cậu lại cảm thấy có chút hạnh phúc vì câu nói của anh. Hạ Nhi ở dưới thì đang nghĩ cách phá đám, không cho hai người có cơ hội gần nhau.

Ngày hôm sau, cậu dậy sớm chuẩn bị bữa sáng cho hai người họ. Ăn uống xong, anh đi làm. Chiều cậu nhờ người đi mua ít đồ, bây giờ trong nhà chỉ còn cậu và ả.

*Cậu lấy cho tôi ly nước*

Cậu im lặng không muốn gây sự nên vào bếp lấy nước cho ả.

*Tôi không uống nước lạnh*

*Tay chân cô bị què à*

*CẬU NÓI AI QUÈ*

*Đã vô duyên còn điếc*

*Cậu...*

*Tôi thế nào*

*Đợi đấy*

*Tôi vẫn đang đợi*Cậu nhún vai nói.

Cô ta hậm hực bỏ lên lầu, lát sau thì đi ra ngoài. Một lát sau đồ cậu nhờ mọi người mua cũng về, cậu bắt đầu vào chế biến món ăn.

Tối đến tại biệt thự.

Đã 7h mà chưa thấy anh về nên cậu gọi cho anh nhưng không thấy ai bắt máy,.đồ ăn cũng bắt đầu  nguội.

10h tối.

Cậu giật mình dậy không biết mình ngủ quên từ khi nào.

*Muộn Vậy sao anh ấy còn chưa về*

Dứt câu, có tiếng gõ cửa, nghĩ anh về nên cậu vui mừng ra mở cửa nhưng đập vào mắt cậu là Hạ Nhi đang dìu Quế Ngọc Hải. Trên người anh toàn mùi rượu, ở cổ áo còn có vết son.

*Sao anh ấy lại về cùng cô*

Cô ta nhếch mép trả lời.

*Là anh ấy gọi tôi đi uống rượu đó, anh ấy nói vẫn còn yêu tôi còn cậu sớm muộn gì anh ấy cũng ly hôn thôi. Còn giờ thì tránh ra*

*Ưm...Nhi à...ực em...không được...ực ...đi*

Anh nói trong cơn men, câu nói đó của anh như lưỡi dao cứa vào tim cậu nó rất đau.

*Tránh ra cho chúng tôi vào nhà*

Cậu thẫn thờ lùi ra sau nhìn Hạ Nhi dìu anh lên phòng.

*Nhi sao? Ha...thì ra đây là món quà sinh nhật bất ngờ anh dành cho tôi* Cậu nói trong sự chua xót.

Quản gia thấy thế thì đi ra an ủi cậu.

*Con không sao, mọi người giúp con đổ hết mấy thứ đó nha*

Cậu làm cho anh một ít canh giải rượu, tới cửa thì đã bị Hạ Nhi giật lấy.

*Ở đây có tôi lo rồi*

Nói xong ả ta đóng cửa lại không để cậu trả lời. Cậu lặng lẽ đi về phòng, cả đêm đó cậu không thể chợp mắt được. Có lẽ đây là món quà  sinh nhật đáng nhớ nhất của cậu.

Hôm sau.

Anh thức dậy thì thấy Hạ Nhi nằm cạnh đầu rất đau. Anh nhớ hôm qua đi bàn hợp đồng với đối tác có uống hơi nhiều sau đó thì không còn nhớ gì nữa.

*Anh dậy rồi sao*

*Tại sao em lại ở đây*

*Anh không nhớ gì sao? Hôm qua anh say nên em đưa anh về*

Hôm qua...hôm qua là sinh nhật của Văn Toàn.

*Toàn đâu rồi*

*Cậu ấy có lẽ ở dưới nhà. Hôm qua lúc anh say, cậu ấy không hề chăm sóc hay lại gần anh mọi việc em phải tự làm đã vậy cậu ấy còn nói cậu ấy không rảnh, nếu muốn em tự đi mà chăm sóc*

Thấy Quế Ngọc Hải có vẻ tức giận cô ta còn thêm dầu vàolửa.

*Hải à! Văn Toàn dù gì cũng là vợ anh, cậu ấy nói vậy là không yêu anh sao? Chẳng lẽ cậu ấy ở cạnh anh là vì tiền sao?*

Cô ta giả bộ ngây thơ nói xấu Văn Toàn, tự biên tự diễn toàn bộ câu chuyện để anh hiểu lầm cậu.

*ĐỦ RỒI! Em vào vệ sinh đi rồi xuống ăn sáng*

*............*

Sau ngày hôm đó anh trở nên lạnh nhạt với cậu, sáng đi làm sớm tới khuya mới về. Hằng ngày cậu đều chứng kiến cảnh người mình yêu đi thân thiết với tình cũ trước mặt, tim cậu đau lắm. Từng hành động, cử chỉ ngọt ngào trước đây anh dành cho cậu đều trao cho người con gái khác, cậu như người vô hình trước mặt họ.

Vài lần liên lạc với Trần Minh Vương, cậu cũng không nói, cậu không muốn Minh Vương vì mình mà lại lo lắng. Tất cả đau buồn cậu đều giữ riêng cho mình.

Tối hôm đó, cậu đang đi xuống lầu thì bị cô ta chặn lại gây chuyện. Mặc cho cô  ta có nói gì thì cậu vẫn im lặng muốn đi xuống. Điều này khiến ả càng thêm điên lên mà la lối om sòm, mọi người nghe thấy thì chạy lại xem. Bên ngoài có tiếng bước chân đi vào, ả cười nhếch mép nói với cậu.

*Cậu chết chắc rồi*

*Con mụ...NÀY*

Đang nói thì đã thấy ả ta tự nghiêng người ngã xuống cầu thang, cậu la lên đưa tay kéo nhưng không kịp. Cùng lúc đó anh bước vào thấy cậu đứng trên cầu thang Hạ Nhi lại nằm dưới đất liền chạy lại đỡ cô ta.

*Hạ Nhi! Em sao vậy! Mở mắt ra nhìn anh*

Nghe thấy vậy ả liền giả bộ yếu ớt nói.

*Em...không sao...anh...đừng...đừng trách Văn Toàn...em ấy không làm gì...cả*

Nghe được câu đó anh đưa mắt lên nhìn cậu đang đứng trên cầu thang. Ánh mắt hận không thể giết cậu ngay lập tức, ánh mắt đó khiến cậu ớn lạnh có chút sợ hãi.

*Cậu đợi đó cho tôi*

Dứt câu anh ẵm cô ta lên đi đến bệnh viện. Cậu chỉ biết đứng nhìn bóng lưng anh khuất dần mới ngồi thụp xuống.

Tại bệnh viện.

Cô ta được đưa vào phòng cấp cứu. Sau một hồi bác sĩ bước ra anh lo lắng bước đến hỏi.

*Cô ấy sao rồi bác sĩ*

*Phần đầu của bệnh nhân bị va đập khá mạnh nhưng được cấp cứu kịp thời nên không nguy hiểm đến tính mạng. Cần cho cô ấy được nghỉ ngơi tốt, tránh bị kích động và căng thẳng*

*Được rồi! Cảm ơn bác sĩ*

*Không có gì, tôi xin phép*

Ả ta được đưa vào phòng hồi sức. Anh sau khi nghe được lời bác sĩ liền điên cuồng chạy về nhà để kiếm cậu.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip

Tags: #0309