20
Nghe bác sĩ nói cậu đã có thai hai người vui mừng chạy vào trong thì nhìn thấy cậu đang ngồi nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt cậu thẫn thờ chứa đầy sự muộn phiền. Nụ cười của bà có chút cứng lại thay vào đó là lo lắng bà đi đến ngồi xuống đặt tay lên vai cậu.
*Bác sĩ nói con có thai rồi, đứa bé được gần hai tháng, chẳng lẽ con không vui sao?*
Nghe bà nói cậu mới hoàn hồn lại.
*Dạ...mẹ nói sao ạ*
*Ta nói con có thai rồi, con sao vậy, không vui sao. Để ta gọi cho thằng nhóc kia biết mới được*
*Dạ không ạ, con chỉ hơi bất ngờ thôi ạ. Mẹ đừng gọi cho anh ấy*
*Con....*
*Thật ra con muốn tự thông báo cho anh ấy tin này ạ*
*Ra là vậy, từ nay con chỉ cần ở nhà dưỡng thai cho tốt, mọi việc còn lại để ta lo được rồi*
*Không cần phải như thế đâu mẹ*
*Không nói nhiều nữa, để ta đi chuẩn bị cho con ít thuốc bổ*
*Mẹ con bà ấy nói đúng đó, con cứ nằm nghỉ đi*
Cậu cười nhẹ sau đó Quế Ngọc Minh và Lưu Ánh Tuyết ra ngoài làm cho cậu ít đồ bổ, họ vừa ra khỏi phòng nụ cười cậu cũng vụt tắt theo. Có thai sao? Nên vui hay buồn. Nếu anh không chấp nhận đứa trẻ này thì sao? Đứa trẻ bị thiếu tình thương của ba nó thì sẽ thế nào? Cậu chỉ vừa tốt nghiệp chưa chuẩn bị gì liệu có chăm sóc tốt cho đứa bé? Những câu hỏi cứ quanh quẩn trong đầu cậu khiến cậu thật sự không biết nên làm thế nào.
Lát sau Ánh Tuyết đem ít thuốc bổ lên cho cậu, uống chưa được bao nhiêu cậu liền nôn ra hết khiến bà và quản gia lo lắng theo. Một tuần sau, tình trạng này vẫn vậy, cậu ăn ít mà nôn nhiều. Cuối cùng cậu quyết định đi tới bệnh viện kiểm tra để giảm tình trạng này.
Lão gia và phu nhân có việc bận nên không đi cùng cậu được, cậu liền gọi cho Minh Vương đi cùng. Biết tin cậu mang thai Minh Vương phải mất vài phút để tiêu hóa thông tin này, thật sự không tin Văn Toàn lại có thai. Hai người cùng đến bệnh viện rồi đi vào khoa phụ sản mà không hề biết có người đã theo dõi mình từ nãy đến giờ.
*Alo, tôi thấy cậu ta cùng bạn của mình đi vào khoa phụ sản, có lẽ cậu ta...*
*Khoa phụ sản sao? Không được, ngươi tiếp tục theo dõi chặt chẽ hai người đó rồi báo lại cho tôi*
*Vâng*
*Không được, nếu cậu ta thật sự mang thai thì bao nhiêu kế hoạch của mình cũng sẽ tan nát hết, còn vị trí thiếu phu nhân này nữa, mình chỉ mới dành lại một ít tình cảm của Quế Ngọc Hải dành cho mình mà thôi không được, nhất quyết không thể để chuyện đó xảy ra*
Lát sau, Văn Toàn và Minh Vương bước vào từ phòng khám.
*Phải nhớ ăn uống đầy đủ vào, nhìn mày ốm đi hẳn ra chắc babe trong bụng cũng suy dinh dưỡng quá*Vừa nói Minh Vương vừa lấy tay xoa bụng Văn Toàn.
*Mày đang quan tâm tao hay con tao vậy Vương*
*À thì...cả hai được chưa*
*Mày lươn quá đó*
*Hahaha*
____________________
*Kết quả thế nào?*
*Cậu ta có thai thật ạ*
*Vậy làm cho nó sảy đi, làm sạch sẽ vào*
*Tôi biết rồi*
Cuộc hội thoại diễn ra ngắn ngủi nhưng chứa đầy sự nguy hiểm trong đó. Ả ta vì đạt được mục đích mà không tha cho bất kỳ ai, kể cả đứa bé còn trong bụng cậu. Cậu không hề biết nguy hiểm đang rình rập bản thân mình cũng như đứa con vừa mới biết tới.
*Haha có thai thì mày nghĩ mày làm gì được tao. Cứ ở đó chờ chết đi*
__________
Đi ra khỏi bệnh viện, Văn Toàn và Minh Vương còn đang cười đùa nói về đứa bé trong bụng. Cậu nhìn qua đối diện đường thấy người ta bán kem.
*Vương à, tao muốn ăn kem*
*Kem sao?*
Minh Vương nhìn theo ánh mắt của Văn Toàn thì thấy có quán kém, quay lại Văn Toàn liền bảo.
*Có ảnh hưởng đến đứa bé không đó*
*Chắc không đâu, tao ăn một ít thôi mà.
Cậu nhõng năn nỉ Trần Minh Vương.
*Thật không?*
*Thật mà*Cậu gật đầu lia lịa như đứa trẻ.
*Vậy mày ở đây đi, để tao đi mua*
*Mày là nhất, nhớ mua cho tao vị chocolate bạc hà nha*
*Rồi rồi, tao biết rồi*
Minh Vương đi qua đường để mua kem cho cậu nhưng làm rơi ví tiền, Văn Toàn thấy vậy nhặt lên vừa đi vừa nói lớn.
*Thằng kia, ví tiền của...*
*Toàn ! Cẩn thận!*
*A!*
Nghe tiếng của cậu Minh Vương liền quay lại thì thấy có một chiếc xe lao thẳng rồi tông vào người cậu. Cơ thể nhỏ bé đó bay lên không rồi chạm xuống nền đường lạnh lẽo kia. Máu bắt đầu tuôn ra, chiếc xe đó cũng chạy đi mất. Minh Vương hốt hoảng chạy lại đỡ cơ thể đầy máu kia lên.
*Văn Toàn *
Mọi người bắt đầu tập trung lại rất đông, người bàn tán người gọi cấp cứu, Minh Vương không còn quan tâm những thứ xung quanh bây giờ cậu chỉ biết đến cậu bạn của mình đang nằm trong vòng tay của mình.
Cảm thấy bàn tay mình có chút ướt, Minh Vương đưa ra xem, là máu...Đầu của Văn Toàn đang chảy máu, chảy rất nhiều.
Đây là truyện không phải thật nha mọi người.
*NGUYỄN VĂN TOÀN! Mau mở mắt ra nhìn tao đi*
Cậu vừa khóc vừa gọi tên bạn mình.
*V...Vương...c...cứu...cứu...con tao, đừng...để nó xảy ra...chuyện gì hết*
Nghe cậu nói Minh Vương chợt sững lại nhìn xuống chân của cậu ở cũng có...máu, nó đang tuôn rất nhiều. Bây giờ cậu đã ngất lịm đi, Minh Vương như không tin vào mắt mình nữa rồi.
Nhưng gần đó tại một góc khuất.
*Đã giải quyết xong*
*Tốt, tôi sẽ chuyển đủ tiền cho anh*
Đúng lúc đó, tiếng còi xe cấp cứu vang lên inh ỏi, các y tá bác sĩ gấp rút đặt cậu nằm lên băng ca, làm các bước sơ cứu cho cậu. Minh Vương đi theo chiếc xe đó, xe bắt đầu lăn bánh chạy tới bệnh viện. Ngồi sau xe nước mắt của Minh Vương cứ tuôn mãi, chợt một vị y tá hỏi.
*Cậu là người thân của bệnh nhân?*
*Phải*
Người thân? Phải rồi cậu phải gọi cho Quế Ngọc Hải để thông báo chuyện này. Lục trong túi áo của Văn Toàn một lúc mới thấy được điện thoại, tay cậu run run bấm vào danh bạ gọi cho hắn nhưng lại thuê bao. Cậu nhớ tới nhà ba mẹ chồng Văn Toàn liền gọi thông báo cho họ. Nghe xong, Lưu Ánh Tuyết và Quế Ngọc Minh như không tin vào tai mình, chiếc điện thoại từ trên tay rớt xuống. Lão gia và bà lập tức chạy đến bệnh viện.
Tại bệnh viện.
Trước phòng cấp cứu, Minh Vương ngồi bệt xuống dãy ghế chờ, cậu thẫn thờ như người mất hồn. Từ xa, Lưu Ánh Tuyết và Quế Ngọc Minh chạy đến còn có Lương Xuân Trường, bà nắm tay Minh Vương lo lắng hỏi.
*Thằng bé sao rồi, tại sao nó bị như vậy*
*Cậu ấy vì đưa bóp tiền cho con nên mới bị xe tông. Máu, cậu ấy chảy rất nhiều máu, ở đầu, ở chân đều có. Do con, tất cả là tại con*
Cậu thều thào nói nhỏ, bây giờ cậu không thể suy nghĩ thêm được bất cứ thứ gì, chỉ biết xung quanh rất nhiều máu. Lương Xuân Trường thấy cậu như vậy liền đi đến ôm cậu an ủi. Bà nghe xong không thành tiếng Quế Ngọc Minh lại đỡ bà ngồi xuống, ông hỏi cậu.
*Con Đã gọi cho Quế Ngọc Hải chưa?*
Cậu đẩy Xuân Trường ra nói.
*Con Có gọi nhưng anh ta không nghe máy*
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip