23
Cậu đứng dậy bước vào nhà tắm, ngâm mình vào nước nóng một chút để thư giãn. Lát sau cậu mặc một bộ đồ thoải mái đi ra ban công hóng gió, từng làn gió nhẹ của mùa thu lướt qua mặt cậu, trăng hôm nay thật tròn và sáng nhưng lại có cảm giác cô đơn đến lạ, cô đơn như cậu hiện tại.
Lát sau cảm thấy hơi lạnh nên cậu quay lại phòng, đi đến chiếc giường đó nằm xuống và ngủ một mạch đến sáng.
Sáng hôm sau, ánh nắng dịu nhẹ rọi vào mắt cậu khiến cậu tỉnh giấc. Ngồi dậy kéo rèm ra vươn vai nở nụ cười thật tươi rồi vào vệ sinh cá nhân. Nhìn vết bầm còn trên cổ cậu chỉ cười nhẹ rồi bôi ít thuốc lên. Dưới nhà chỉ thấy mọi người đang làm việc, cậu đi ra chăm sóc cho vườn hoa hướng dương của mình. Đang chăm sóc cây thì nghe tiếng xe anh về, anh chỉ lướt nhẹ qua cậu rồi vào nhà lấy ít đồ rời đi. Khỏi nói cậu cũng biết anh lấy gì và đi đâu.
Cả tuần đó, anh hầu như không về nhà cậu cũng thoải mái nhưng trong lòng vẫn có chút buồn. Hôm sau, Hạ Nhi xuất viện được anh đưa về nhà. Lần này anh không hề nói với cậu một lời, cậu như người vô hình trước mặt họ. Từ bàn ăn, phòng khách, ngoài vườn, hay ở phòng sách Hạ Nhi và Quế Ngọc Hải như hình với bóng luôn dính với nhau, cậu lại có cảm giác lạc lõng khi ở đây nhất là khi thấy họ vui vẻ với nhau như vậy.
Điều này cứ diễn ra gần 1 tháng, nó khiến cậu mệt mỏi, bên ngoài cứ như không quan tâm nhưng nội tâm đau đến khó tả. Cũng may trong 1 tháng gần đây ả ta không gây chuyện với cậu nữa, đơn giản vì ả đã đạt được mục đích là tách Quế Ngọc Hải và cậu ra khiến anh chán ghét cậu và dần dần ả sẽ thay thế được vị trí của cậu.
Dạo gần đây anh ít khi về nhà, nghe nói công ty anh đang có một cuộc đấu thầu rất lớn, nếu thắng được đấu thầu lần này thì công ty sẽ phát triển ra tầm thế giới, lợi nhuận sẽ tăng không ít.
Sau gần 10 ngày chuẩn bị thì anh cũng đã giành được đấu thầu. Anh mang vẻ mặt vui vẻ về nhà liền đi lại ôm lấy Hạ Nhi cười nói. Nụ cười đó của anh cậu cũng có được, sự ấm áp đó cậu cũng có được nhưng tất cả chỉ là hai chữ ĐÃ- TỪNG. Vì ăn mừng nên Quế Ngọc Hải và Hạ Nhi ra ngoài ăn, còn cậu chỉ lủi thủi với bữa cơm một mình. Ăn xong cậu lên phòng tiếp tục với việc thiết kế của mình tới đêm muộn mới lên giường ngủ. Còn phía Quế Ngọc Hải và Hạ Nhi đi tới tận khuya mới về.
Hôm sau, như mọi ngày anh đi làm chỉ có cậu và Hạ Nhi ở nhà. Cậu chuẩn bị ra ngoài mua ít đồ thấy thế Hạ Nhi cũng muốn đi theo dù không muốn cậu cũng đành miễn cưỡng chấp thuận.
Vì siêu thị cũng gần nên cậu đi bộ, coi như đi tập thể dục cho cơ thể. Vừa đi ra khỏi khu vực của biệt thự, phía sau hai người liền có một chiếc xe đen theo sau ép sát vào hai người. Trên xe vài người đàn ông như xã hội đen bước xuống đi lại chỗ hai người. Cảm thấy không ổn cậu lùi lại phía sau thì một tên trong đám lên tiếng.
*Bắt bọn chúng đem lên xe*
*Nè, mấy người muốn làm gì, mau tránh ra, không tôi la lên đó*Văn Toàn nói trong sợ hãi, Hạ Nhi nãy giờ cứ núp sau lưng cậu.
Đám người còn lại nghe lệnh bao quanh hai người đem chiếc khăn đã tẩm thuốc mê sẵn bịt miệng hai người lại, chưa quá năm giây hai người đều rơi vào hôn mê và bị đưa lên xe. Mọi chuyện diễn ra rất nhanh chóng không đến ba phút.
Cứ thế hai người bị đưa ra khỏi thành phố, sau một lúc, chiếc xe dừng lại trước một khu nhà nhỏ trong rừng, nơi đây dường như cách biệt hoàn toàn với thành phố.
*............................)
Mắt của Văn Toàn dần dần mở ra cậu cố gắng nhìn rõ mọi thứ. Xung quanh là bốn bức tường, mùi ẩm mốc khó chịu xộc thẳng vào mũi cậu, tay chân bị trói lại, lưng của Văn Toàn và Hạ Nhi dựa vào nhau. Nhìn cũng biết bản thân bị bắt cóc nhưng ai là người đứng sau chuyện này?
Cậu cố gắng dùng sức để gọi Hạ Nhi đang còn hôn mê dậy. Miệng khẽ gọi tên Hạ Nhi. Sợi dây cũng vì vậy mà nới lỏng ra một ít.
*Ưm...*
Mắt Hạ Nhi mở ra, nhớ lại chuyện ban nãy và nhìn thấy tay chân mình đang bị trói ở một nơi xa lạ ả liền hoảng hốt la lên.
*Đ...đây là đâu...ch...chúng ta sao lại ở đây?*
*Suỵt! Cô nói nhỏ thôi, chúng ta bị bắt cóc chứ sao*
Nghe đến chữ bắt cóc Hạ Nhi càng tái hơn, giọng run rẩy nói.
*B...b...Bắt cóc sao?*
*Phải, mau nghĩ cách tháo sợi dây ra đi*
Hai người cố gắng để tháo sợi dây, sau một hồi vất vả thì sợi dây cũng tuột ra nhưng bên ngoài lại có tiếng mở cửa, Văn Toàn và Hạ Nhi lại ngồi sát vào nhau che đi sợi dây đã bị tuột đó.
Một tên béo đầu trọc bước vào theo sau là hai tên đàn em. Thấy hai người đã tỉnh hắn ta cười lớn giọng một cách ghê rợn.
*Hê hê, tỉnh rồi sao*
*Tại sao lại bắt chúng tôi, nói đi mục đích là gì, ông muốn làm gì?*
Văn Toàn mặc dù rất sợ nhưng vẫn cố trấn an bản thân và hỏi ngược lại. Nghe câu hỏi của cậu hắn lại cười phá lên, giọng cười vang khắp căn phòng.
*Mục đích? Muốn là gì sao? Thông minh, thông minh ta rất thích những người như em*
Vừa nói tay hắn vừa đi lại sờ soạng gương mặt cậu, cậu lập tức né mặt sang một bên.
*Biết Tại sao không? Tại vì cậu và nó đều là người của Quế Ngọc Hải đấy*
Nghe tới đây cậu và ả thật sự sợ nhưng cậu vẫn cố gắng quăng nỗi sợ đó qua một bên, nói với giọng khinh bỉ.
*Người của Quế Ngọc Hải? Ha, thì ra ông đây thích dùng chung đồ với người khác quá nhỉ? Chậc chậc thật tội nghiệp*
*Mày...*
*Bốp*Hắn giáng xuống khuôn mặt cậu một bạt tay rõ đau khiến khóe miệng cậu bật máu. Hắn ta điên tiết quát lên.
*Mẹ kiếp, mồm lưỡi của mày y hệt thằng nhãi ranh đó. Mày biết vì sao tao bắt mày không? Muốn trách thì phải trách thằng khốn đó hại tao tan nhà nát cửa, công ty tao gầy dựng bao công sức cũng vì nó mà phá sản. Hại tao phải ôm một đống nợ, vợ con thì bỏ đi không nhìn mặt. Sống chui sống nhủi như bây giờ TẤT CẢ LÀ TẠI NÓ, TẠI NÓ, mày thấy ngón tay tao bị chặt không? CŨNG LÀ TÁC PHẨM CỦA NÓ*
Hắn như phát điên lên quát mắng, Hạ Nhi nhứt nhát quay mặt đi nơi khác môi mím chặt lại, cơ thể run lên bần bật. Điều này vô tình lọt vào ánh mắt của hắn, hắn quay sang nâng cằm của Hạ Nhi nhìn ngắm một lúc rồi đứng dậy lên tiếng.
*Quả nhiên, Quế Ngọc Hải hắn ta có mắt nhìn người, lại có thể chọn được hai người xinh đẹp như vậy. Chậc chậc, nhưng...lát nữa cậu và cô ta cũng thuộc về Hà Thiên tôi đây. Hahaha*
Lão ta cười lên man rợ, hai tên thuộc hạ đằng sau cũng nhếch mép cười nói.
*Nhớ để phần cho tụi em với nha đại ca. Hahaha*
*Đợi tao chơi chán sẽ đến lượt tụi bây, đi ra ngoài thưởng thức ít rượu cho nó nóng người đã nào*
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip