26

Cứ thế ba giờ đồng hồ trôi qua mà vẫn chưa có động tĩnh gì anh như mất kiên nhẫn đi lại trước cửa phòng cấp cứu, nhìn qua tấm kính nhỏ trên cửa tim anh như bị hai bàn tay bóp nghẹn lại, khó thở vô cùng, tay anh run lên, đôi mắt có chút đỏ.

Anh thấy cậu trên bàn phẫu thuật, có một vị bác sĩ đang kích tim cho cậu, nhịp tim hiển thị trên màn hình Monitor rất thấp. Một lần, hai lần rồi ba bốn lần, nhịp tim cậu có vẻ đã ổn định lại các bác sĩ tiếp tục cấp cứu cho cậu. Chân anh không còn sức ngã xuống hai tay liên tục vò tóc. Thấy vậy Lương Xuân Trường đi đến nhìn vào trong, hiểu được tình hình rồi đỡ anh đứng dậy đi lại ghế ngồi.

Hạ Nhi bây giờ có chút hối hận về những việc mà mình đã làm cậu. Hại cậu bị anh hiểu lầm, hại cậu bị mất đi đứa con hại cậu bị anh ghẻ lạnh và hại cậu bị như bây giờ. Nếu lúc đó Văn Toàn bỏ mặc cô thì giờ người nằm trong đó là cô chứ không phải Văn Toàn. Tại sao Văn Toàn lại cứu cô chứ.

Đơn giản thôi, là vì lúc đó cậu không nghĩ nhiều bản tính lương thiện đã mách bảo cậu làm vậy. Hơn nữa anh chưa từng tin cậu, anh từng nói anh không yêu cậu, cậu chỉ là đồ gán nợ và là kẻ thay thế. Nếu người anh thương xảy ra chuyện thì chắc anh đau lắm, cậu không muốn nhìn thấy anh đau...

Sau bảy tiếng đồng hồ cấp cứu, cánh cửa cuối cùng cũng được mở ra, vị bác sĩ bước ra gương mặt có chút mệt mỏi, mồ hôi lấm tấm trên trán. Bốn người đi lại hỏi thăm tình hình của cậu.

*Mọi người là người thân của bệnh nhân sao?*

*Phải*

*Vậy mời mọi người đi theo tôi*

Đến phòng làm việc vị bác sĩ mới nói về tình trạng của cậu hiện tại vẻ mặt ông ấy có vẻ rất căng thẳng.

*Gần đây cậu ấy có bị shock tâm lý hay bị stress quá không?*

*Shock? Stress? Ý bác sĩ là sao? Rốt cuộc cậu ấy bị gì?*

*Theo kinh nghiệm của tôi thì cậu ấy gần đây trải qua việc rất shock khiến cậu ấy không có ý chí sống. Trong lúc cấp cứu thì tim cậu ấy có ngừng đập trong vài phút. Trên cơ thể lại có nhiều vết thương nghiêm trọng cộng thêm những vết thương trước đây khiến sức khỏe cậu ấy bị suy giảm một cách đáng kể. Bao tử cậu ấy bị thủng do đạn bắn trúng còn viên đạn ở ngực chỉ cách tim vài milimet. Trong người có chất cồn vết thương lại nhiều nên dẫn đến tình trạng mất máu cần bồi bổ thêm cho cậu ấy*

Tai của anh như ù đi khi nghe bác sĩ nói, tất cả là tại anh nếu như anh đến sớm hơn, nếu như anh bảo vệ an toàn cho cậu. Nếu như anh không đánh đập không lạnh nhạt với cậu thì mọi chuyện  có lẽ sẽ tốt hơn. Nhưng tất cả chỉ dừng lại ở chữ' nếu như'. Trần Minh Vương và Hạ Nhi nghe xong thì như sét đánh ngang tai mình.

*V...vậy khi nào thì cậu ấy tỉnh lại vậy bác sĩ*

Câu hỏi của Minh Vương khiến bác sĩ im lặng một hồi mới lên tiếng.

*Tôi không chắc là cậu ấy tỉnh lại được, vì như tôi đã nói cậu ấy bị shock nặng về mặt tâm lý khiến cho ý chí sống không còn. Nếu trong vòng một năm tới cậu ấy không tỉnh lại được thì mong mọi người chuẩn bị tâm lý*

*Kh...không còn cách nào sao bác sĩ?*

*Vẫn có nhưng tôi không dám chắc*

Nghe được lời đó của bác sĩ Minh Vương như tìm được tia hi vọng liền nói.

*Ônh mau nói đi chỉ cần cậu ấy tỉnh lại muốn tôi làm gì cũng được*

*Chỉ cần gợi lại cho cậu ấy những ký ức vui vẻ trước đây người càng quan trọng với cậu ấy thì hiệu quả sẽ cao hơn. Nhưng tôi không chắc cậu ấy sẽ tỉnh lại*

*Bây giờ cậu ấy đang nằm ở phòng nào vậy bác sĩ*

*Cậu ấy được chuyển vào phòng chăm sóc đặt biệt nên chỉ một người được vào thăm*

*Bụp*

Nghe tiếng động mọi người quay ra phía cửa thì thấy Ninh quản gia và Lưu Ánh Tuyết đã đứng đó, khuôn mặt của Ánh Tuyết tái đi anh liền đi ra ngoài.

*Mẹ tới đây khi nào vậy?*Anh mệt mỏi nói.

*Nh...những gì ông ấy nói là giả thôi phải không con!*

Tay bà run rẩy nắm lấy tay anh, đôi mắt như không tin vào những gì mình nghe có lẽ bà ấy đã bị shock khi nghe những điều vừa rồi. Anh cúi mặt xuống đặt tay  lên mu bàn tay bà trả lời.

*Là sự thật, thưa mẹ*

Bà nghe xong không đứng vững nữa liền ngất lịm đi. Anh vội đỡ lấy bà đưa vào cấp cứu. Ngồi ngoài phòng cấp cứu mà đầu óc anh rối loạn lên Lương Xuân Trường thấy vậy đi lại an ủi. Văn Toàn vừa được đưa ra khỏi phòng cấp cứu thì mẹ anh lại phải đưa vào, trước giờ anh luôn lãnh đạm, khó đoán nhưng giờ thì ngược lại. Bao nhiêu sự mệt mỏi, lo lắng, sợ hãi, bối rối đều hiện lên hết trên mặt anh.

Lát sau bác sĩ bước ra thì nói mẹ anh chỉ bị shock nằm một chút sẽ tỉnh. Nghe vậy anh cũng nhẹ lòng đi một chút. Quản gia khuyên anh.

*Thiếu gia, cậu về nhà nghỉ ngơi một chút đi rồi mai hẵng quay lại. Ở đây đã có tôi và Minh Vương rồi*

*Không được, tôi phải ở lại canh chừng cho em ấy*

*Mày về nghỉ chút đi, hôm nay mày cũng đã ăn uống, nghỉ ngơi gì đâu. Mày cứ như vậy rồi sao chăm sóc cho em ấy, bộ mày muốn Văn Toàn sau khi tỉnh lại thấy bộ dạng nhếch nhác này của mày à!*

Anh nghĩ Xuân Trường nói đúng nên cũng gật đầu dặn quản gia rồi rời đi. Xuân Trường ngỏ ý muốn đưa Minh Vương về dù gì hôm nay cậu cũng mệt rồi còn truyền máu cho Văn Toàn sợ sức khỏe không chống nổi nhưng cậu từ chối.

*Cảm ơn anh, nhưng tôi muốn ở lại chăm sóc cho nó, tôi sợ nó bỏ tôi lần nữa*

*Vậy Cậu về tắm rửa đi rồi tôi  đưa cậu vào lại*

Cậu nhìn lại cơ thể mình thì đúng nên về nhà tắm thật.

*Bác Ninh à, bác chăm Văn Toàn cho con chút nha, con về tí con quay vào liền*

*Con cứ đi đi, ở đây có bác lo rồi*

Hai người về nhà cậu. Lát sau thì Quế Ngọc Hải quay lại, gương mặt đỡ phờ phạc hơn lúc nãy. Anh bước vào phòng cậu, đứng sững lại mũi có chút cay nơi khóe mắt cũng chảy xuống giọt nước mắt.

Khắp người cậu, xung quanh cậu toàn là máy móc để duy trì sự sống, tay vẫn còn truyền máu, trên mặt đeo máy trợ thở. Trên cơ thể còn nhiều chỗ băng bó. Gương mặt xanh xao, đôi mắt nhắm nghiền lại, nhìn thấy mà tim anh đau quặn lại, từng bước từng bước đi đến giường bệnh của cậu rồi hay tay nắm lấy bàn tay nhỏ bé ấy.

*Tòn Tòn à, em mau tỉnh lại đi. Tỉnh lại để xem anh vì em mà thành thế nào chứ. Bác sĩ nói là em trải qua một việc khiến em rất shock, có phải là việc anh đánh đập em không quan tâm em mà quan tâm Hạ Nhi, hay việc đứa con của chúng ta bị sảy.mất đây? Tại anh, tại anh không bảo vệ tốt cho em và con chúng ta. Em mau dậy để trách anh, mắng anh, giận anh đi chứ, đừng nằm im như vậy nữa mà. Anh xin em đó Tòn Tòn à, mau tỉnh lại đi*

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip

Tags: #0309