Chương 18: Tha thứ


Hôm sau, Trường và Vương đến thăm Hải, thấy có người vào tưởng là Toàn anh thoáng vui mừng rồi cũng vụt tắt nụ cười. Bước vào, thấy anh nằm 1 mình, không khí tĩnh lặng đến lạ thường. Trường và Vương cũng hiểu chuyện gì đang xảy ra.

- Sao ổn chứ bro| Trường hỏi.

- Tao sắp chết tới nơi rồi| anh nói móc.

Quay qua quay lại nói chuyện với nhau một hồi, thì tiếng chuông điện thoại Vương reo lên.

- alo, mày đang ở đâu đấy?| bên kia mở lời

- Đang bên phòng anh Hải nè| Vương nói

- Qua phòng 201 đi| Phượng giục Vương.

- Có chuyện gì?| Vương nhăn nhó.

- Qua thăm thằng Toàn.

- Ờ ờ, tao qua liền| Vương vội cúp máy.
Cậu nói tiếp. - Em với Trường qua thăm thằng Toàn cái nha!

- Sao Toàn bị gì?| anh cuống cuồng.

- Em cũng không biết| Vương nói.

- Dẫn tao đi với Trường ơi| anh ngồi dậy nói.

- Ờ cũng được| Trường nói nhưng cũng có chút dè bỉu.

*Bên phòng 201:

- Sao mà ngất giữa đường vậy trời, mày làm ăn vậy là chết người ta rồi| Phượng trách móc.

- Tại tao xui thôi| cậu cười khổ.  - Mà tụi kia đâu rồi, tính mặc xác tao à?

- Đây, tới rồi này| Vương nói với vào. 
- Ăn ở sao mà ra vầy đây?| Vương châm chọc.

- Ờ thì tại bị đuối sức thôi| cậu cố nói.

Chợt cậu thấy thấp thoáng sau lưng Vương có người, tưởng dẫn theo em cậu hỏi vọng ra.

- Ơ, dẫn ai theo ấy nhỉ?

Anh từ sau lưng Vương bước lại gần cậu. Do vừa hồi phục nên bước đi còn hơi chập chững. Thấy anh đang tiến lại gần, cậu quay mặt hướng khác không thèm ngó ngàng.

- Anh...anh xin lỗi| anh vừa nói vừa gãi đầu.

- Anh và tôi còn là gù của nhau đâu mà xin lỗi làm gì?| cậu cười khẩy.

- Anh biết anh sai rồi....

Thấy Hải và Toàn đang nói chuyện, 4 người kia cũng hiểu mà nhẹ nhàng bước ra ngoài.

-....

- Anh không tin em là anh sai, anh còn cố chấp không nghe anh giải thích nữa... Anh xin lỗi vì tất cả 😞| giọng anh nghẹn ngào.

- Xin lỗi? Có quá muộn không?| cậu nói thế mà mắt thì đã rưng rưng.

-.....

- Là tôi sai chứ, tôi sai vì tôi đã quá yêu anh, tôi sai vì tôi phải dày vò bản thân mình chỉ vì anh mà nhận lại là cái gì?

- Là anh sai mà...

- Là tôi sai...

- Là anh saiiiii...| anh kéo dài.

- Ờ, anh sai, vậy anh xin lỗi tôi đi.

- Anh xin lỗi em nhiều.

Không khí trong phòng đã đỡ ngột ngạt hơn, có lẽ vì tâm trạng của cả hai đã tốt dần.

- Ừm, nhưng tôi không tha thứ| cậu có dấu hiệu rạng rỡ.

-  Vậy anh phải làm gì thì em mới tha thứ cho anh?

-....

Cậu không nói gì, nhẹ nhàng đưa đôi bàn tay mình lên, anh nhìn một hồi rồi hiểu ra vẫn đề.

- Được, ngày mai gặp nhau tai cổng trường nhá| anh hớn hở.

- Ừm....| cậu nói giọng yếu xìu.

Anh vội thu dọn rồi chạy về nhà, vừa về đến nhà, chưa kịp chào cha mẹ anh đã chạy thẳng lên phòng. Anh cố tìm chiếc nhẫn vì hôm đó say quá không biết mình đã vứt nó ở đâu. Tìm mãi không thấy, anh dần bất lực, anh ngồi khụy xuống giường nghĩ rằng cậu sẽ chẳng buồn tha thứ cho anh nữa. Bỗng thấy tay cộm cộm nhìn lại thì đó là chiếc nhẫn mà anh cần tìm. Anh vui mừng lấy nó đeo lên tay, rồi tắm rửa sạch sẽ. Hít một hơi thật sâu rồi anh ngủ một giấc ngon lành.

* Bên nhà Toàn:

Vì cậu có tiến triển tốt nên bác sĩ đã cho cậu về nhà, không hiểu cậu suy nghĩ chuyện gì mà ngồi thơ thẫn cả buổi.

Sau một lát cậu chợt giật mình rồi cũng lên giường ngủ tới sáng.

* Sáng hôm sau:

- Anh đây nè| anh vừa nói vừa giơ tay ra hiệu.

Cậu vừa chạy lại, anh đã dắt cậu vào nhà ăn rồi múc cho cậu một phần cơm rau còn nhiều hơn thịt

- Anh định biến em thành rau hay sao mà cho em toàn rau vậy| cậu nhăn nhó nói.

- Em mới khỏe, phải bồi bổ chứ| anh cười.
- Mà Toàn này| anh nói tiếp.

- Gì?| cậu khó chịu vừa lườm đống rau vừa trả lời.

- Chiều nay về nhà anh chơi nhá| anh đề nghị.

- Ờ cũng được| cậu gật đầu.

Ăn xong cả hau cùng về lớp, dù không chung một lớp nhưng anh và cậu đều cố gắng tận dụng thời gian gần nhau hơn.

Sau khi học xong, học sinh mệt mỏi lết về nhà, riêng cậu thì hớn hở chạy ra cho anh chở đi chơi.
Sau hơn 10 phút cũng đến nhà anh, dù chỉ xây ở tạm nhưng vẫn rất khang trang và sang trọng.

Anh dẫn cậu vào nhà, ngay lúc đó ba mẹ anh đều đang ngồi trong nhà xem tv.

- Ơ về rồi à con, nay dẫn bạn về chơi nữa à| mẹ anh dịu dàng hỏi.

- Đúng rồi ạ.

Anh cố tình cho Toàn ngồi gần ba anh.

- Ba ơi, này là con của bác Hiển đấy| nói thì thầm vào tai ông Khắc.

- Ơ thật à, sao con biết| ông thắc mắc.

Anh lấy tay cậu giơ lên cho ông Khắc xem. Ông vui mừng ra mặt

- Ơ, Toàn đấy à?, mau lớn thế?

Cậu vẫn ngơ ngác không hiểu chuyện gì nhưng vẫn trả lời ông.

- Vâng, cháu là Toàn.

- Sao lúc trước cháu dọn đi thế?

- Cháu cũng không rõ tự nhiên chú cháu dẫn cháu đi chứ cháu cũng không biết gì hết| cậu gãi đầu.

- Thôi gặp nhau là tốt rồi, cháu cứ tự nhiên nhá, rảnh cứ đến nhà bác chơi.

- Vâng ạ| cậu cười tươi.

- Ơ chuyện gì đấy ông?

- Cháu nó là con của Anh Hiển đấy bà nhớ không?

- Ờ Ờ....| bà ậm ừ.

Thế là ba cha con nói chuyện vui vẻ, cười như xé vải. Nhưng có một ánh mắt đang nhìn cậu lôm lôm. Đó là ánh mắt của bà Nguyệt.

End chap 18.

______________________________

Sắp end truyện rồi mấy bà ơi:((

Lại có drama rồi:)))
Những ngày tháng bình yên nói không với Toàn và Hải:))

Ngủ ngon<3

Nay tui đổi lịch đăng buổi tối nhá.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip