chap 26 không quen ư

________________

3 người đến nhà riêng của ông người đàn ông với vài sợi dây dợi đang cắm ở cánh tay để truyền vào cơ thể. Ông không thể nói được gì chỉ có thể ú ớ và nằm ở giường, anh lần đầu gặp lại bố mình anh chạy lại quỳ xuống ôm lấy ông, đôi tay đang vướng 1-2 cọng dây khó khăn đưa lên vẫn cố gắng vuốt ve đầu anh đôi môi ông nở nụ cười hiền dịu nhưng khi quay lên nhìn thấy bà...ông trợn mắt ú ớ nhìn anh rồi kích động chỉ tay vào bà, bà ta đang nhếch mép cười nhưng khi thấy anh quay theo hướng ông chỉ bà liền giả vờ khóc thảm thiết không quên đưa tay ra phía trước khều nhẹ cô ra hiệu. Ả hiểu ý khóc lớn chạy qua bên kia nắm lấy tay ông rồi dụi dụi đôi mắt làm như kiểu thương ông lắm í

Ông cảm thấy kinh tởm hất hất tay ả ra ả lại nắm chặt khiến ông đau la lên, anh thấy bố mình khó chịu liền nắm lấy tay ả hất ra anh to tiếng quát

V.Anh: buôn bỏ cái tay kinh tởm của cô ra khỏi người bố tôi đi cô đang làm cho bố tôi đau đấy

Hương: anh..e..em xin lỗi con xin lỗi bố con không cố ý

Ông nhăn mặt anh nhìn thấy biểu cảm của ông cũng đủ biết ông cũng giống anh chẳng ưa gì con ả

V.Anh: im đi tôi đã cưới cô chưa mà gọi bố với mẹ c.âm dùm tôi đi ra ngoài c.út ra

Bà thấy không ổn nữa nếu để anh nổi nóng thì anh sẽ nhớ lại hết tất cả mọi chuyện sẽ hỏng mất.

Mẹ: *hất cằm ra cửa* con ra ngoài đi

Hương: dạ con xin phép bố mẹ, anh em ra ngoài

Mẹ: *vuốt ngực anh* con bớt nóng cái Hương không cố ý đâu con đừng như thế

V.Anh: *gật đầu* ừm...*gỡ tay bà ra* con biết rồi mẹ ra ngoài cho con nói chuyện với bố 1 chút

V.Anh: tí con còn có hợp đồng quan trọng phải đi kí nữa

Bà gật đầu rồi ra ngoài để 2 bố con có không gian riêng tư với nhau. Ra đến cửa bà thấy ả cứ cúi mặt xuống trong lòng có chút giận bà liền kéo ả ra ngoài hành lang cách phòng bố và anh ở

Mẹ: con đây biểu hiện vậy là sao từ sáng tới giờ mẹ thấy con cứ vô hồn làm sao nói mẹ nghe

Hương: hic..mẹ ơi...không ổn rồi

Mẹ: chuyện gì nói

Hương: c..cái áo khoác..hic vụ ái khoác 2 năm trước con có nói với mẹ

Hương: anh..anh Việt Anh thấy rồi ạ...con đabg lo anh ấy..anh ấy sẽ nhớ lại mất

Mẹ: chính con là người làm việc chẳng cẩn thận gì cả để đó mẹ tính

Mẹ: đừng vì chút lo sợ của con mà làm hỏng cả việc lớn biết chưa

Hương: dạ_gật đầu

Mẹ: con đi thay đồ đi mẹ con mình đi shopping

Bà cảm thấy mình đã lớn tiếng làm cô sợ nên láy qua chuyện đi shooping rồi kêu ả đi tắm, bà quay lưng đi về phòng ả liền ngước mặt lên đưa đôi mắt hình viên đạn nhìn theo

(Hương: 2 năm qua tôi nhịn bà là quá đủ rồi)

(Hương: con người độc ác bà, sớm muộn gì cái tài sản họ Bùi này cũng về tay tôi)

(Hương: lúc đó tôi sẽ cho bà biết thế nào là nghiệp báo)

Nghe lời ba ả đi thay đồ rồi cả 2 đến một shop thời trang lớn ở Hà Nội để mua ít đồ, không biết như nào lại đi vào shop của cậu. Mới bước vào ả thấy Bình đang phủi phủi cái áo liền nhận ra đó là cậu ả nói nhỏ vài tai bà cả 2 đi lại kím chuyện với cậu luôn mặc kệ việc mua đồ

Mẹ: ai đây...thằng người yêu cũ kinh tởm của tao đây ư vẫn phèn quá

Hương: chắc là 1 thằng nhân viên quèn tên Thanh Bình nhỉ_cười

T.Bình: *chăm chú nhìn* à hóa ra...là c.hó đến cửa..không sao chó vào tiền vô

Hương: hơ..thằng nhân viên quèn mày biết đại vị của tao là ai không mà nói tao là c.hó

Hương: nhìn lại mày đi tưởng diện vest là nghĩ mình bảnh tỏn à

T.Bình: tao nói mày là c.hó à..tự nhận luôn ư...được lắm gái ơi...s.ủa s.ủa tiếp đi

Hương: mày..mày được lắm tao sẽ mua hết cái shop của mày hừ..quản lí quản lí đâu

T.Bình: 400 tỷ tao còn không bán, suỵt!! Im lặng là vàng mày nói ra ô nhiễm lắm

Cậu gọi thẳng lên quản lí gọi ra gấp, quản lí không biết rõ chuyện gì nhưng cũng chạy ra xem thử

Quản lí: dạ anh...sao ghé mà không n..ói

T.Bình: suỵttt !!_ra hiệu im lặng

Quản lí: à chào quý khách, quý khách muốn mua gì cứ lựa đi ạ

Hương: chúng tôi yêu cầu anh đuổi việc gấp tên này ra khỏi shop

T.Bình: *cười khẩy* đợi cô đủ tư cách đã..

T.Bình: *nói thầm vào tai cô* còn kém lắm...non

Nói xong cậu nhận được cuộc gọi từ trợ lí nhấc máy lên nghe tầm 3 phút rồi cậu im lặng vỗ vỗ lên vai trợ lí. Xong quay qua chỉ tay vài 2 người họ

T.Bình: shop mình mai mốt gặp mấy cái loại bẩn thỉu này thì gọi thẳng bảo vệ đuổi ra

T.Bình: bán cho họ phí lắm em ạ

Bà từ nãy giờ cứng họng chẳng tìm cãi lại được gì ả thì c.âm nín luôn, rồi quản lí gọi bảo vệ vào đưa họ ra rồi rồi cũng về chỗ làm của mình cậu thì ra xe thở phù nhẹ nhỏm hết cả người. Cũng may có quản lí và trợ lí gọi chứ cậu sợ giống 2 năm trước cái lúc mình rời khỏi anh và chưa có gì trong tay không có tiếng nói mà đuối lí với họ

Chiếc xe chạy đến công ty cậu lập tức chạy vài thang máy để lên tầng 32 tìm anh Trung anh họ của mình không biết có chuyện gì mà anh lại gọi cậu gấp như thế. Vì vội nên cậu đi vào 1 chiếc thang máy mà bấm lên tầng 32 luôn không để ý ai kế bên cả

T.Bình: anh gọi em có chuyện gì thế

Trung: 1 chút nữa đối tác sẽ gặp đối tác mà kí hợp đồng

Trung: thế mà em lại đi đâu đấy

T.Bình: *cúi đầu* em xin lỗi ạ...sẽ không có lần sau đâu anh cho em xin lỗi

Trợ lí: *gõ cửa phòng* dạ thưa giám đốc Bình đối tác đã đến rồi mời cậu đến gặp ạ

Trung: anh không trách em mau đi gặp họ đi, phải kí hợp đồng này cho bằng được đấy

T.Bình: vâng ạ...

Cậu và trợ lí đi đến chỗ kí hợp đồng, đến nơi cậu thấy 1 bóng dáng người con trai quen thuộc trong mắt cậu hiện lên là anh...mái tóc gương mặt dáng vẻ này...rất quen là người mà cậu nhớ mong đây ư anh đã xuất hiện anh đã về, về bằng xương bằng thịt và đang ở ngay trước mặt cậu đây cảm xúc khó tả lại 1 lần nữa như lần đầu họ gặp nhau vậy nó ùa về vào tìm thức của cậu

T.Bình: là anh...Việt Anh..

V.Anh: *nhìn cậu* đi trễ 1 phút 57 giây đấy..mà tôi và cậu có quen à

(T.Bình: gì chứ không quen ư?)

Cái giọng điệu này, cái tính hay bắt lỗi giờ giấc của anh sao mà cậu quên được chứ..mà phải rồi cậu lại quên mất chai nước hôm đấy chính nó đã làm cậu đánh mất anh rồi...cậu ghét nó...cậu ghét cái cảm giác mà người mình yêu lại không nhìn ra mình.

(T.Bình: ngốc thật mày nên quên anh ấy đi..anh ấy vẫn sống tốt thì mày phải vui lên)

(T.Bình: đã đến lúc phải buông rồi...)

T.Bình: à tôi nhìn nhầm...xin lỗi vì đã đến trễ ạ

V.Anh: à tôi nhớ cậu là anh rồi

Tia hy vọng nhỏ nhoi lóe lên anh sẽ nhớ mình ư

T.Bình: anh nhớ ra em à

V.Anh: cậu là cái người vừa giành thang máy với tôi lúc nãy đây à

V.Anh: là một giám đốc tôi mong cậu dù có gấp đến mấy cũng đừng nên làm thế với người khác

Hy vọng tuy nhỏ nhưng nó đủ thành tuyệt vọng lớn...đau lắm đấy

T.Bình: *gật đầu* vâng cảm ơn anh đã chỉ bảo...mình bàn về hợp đồng được chứ

V.Anh: tất nhiên cậu ngồi xuống đi

___________________

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip