Thiên Đỉnh.

Choi Wooje có một tiệm trà nhỏ tên là "Mộng" thường được người ta tìm tới vì thứ trà gọi là Quên.

Đúng như tên gọi của nó thôi, cửa tiệm Wooje mở không phải là bán trà, trà mà em bán cũng không phải để uống. Chính xác hơn thì họ mua trà bằng mộng mị kí ức, em bán cho họ ly trà nóng của sự lãng quên. Thuận mua rồi vừa bán, âu cũng là đôi bên cùng có lợi.

Vì cái họ muốn là quên đi, quên bất cứ gì để quá khứ không lôi họ lại về tuốt đáy vực sâu hay bãi bùn lầy cát lún. Họ tìm đến Mộng vì hai chữ bước tiếp trong nắng vàng của ngày mai.
Mà em lại vừa hay cần mộng ức để tạo nên nguyên liệu pha thành ly trà Quên tiếp đón vị khách sẽ ghé tiệm phía sau. Một mình em thì không đủ làm lá trà xanh mởn rồi thơm lừng lên đâu. Bao nhiêu cho đủ cơ chứ.

Nhưng kì lạ là Mộng của em có một anh khách quen thường hay ngồi trong góc nhỏ.

Em mở tiệm tính đến nay cũng ngót nghét cả chục năm rồi, từ khi em mười lăm hoặc mười sáu. Suốt cả chục năm ấy em tiếp đón khách đến khách đi, có già có trẻ có khóc có vui. Cơ mà dường như ai cũng sẽ chỉ đến với Mộng cùng lắm là hai lần. Một lần để quên, một lần vì muốn biết mình đã để lại đây điều gì.

Chỉ riêng anh ta.
Bước vào Mộng song lại không uống Quên.

Còn nhớ lần đầu tiên thấy anh ta xuất hiện trong quán, Wooje còn đơn thuần cho rằng người đàn ông này đã đến nhầm nơi hoặc đơn giản là xem Mộng thành tiệm nước như bao chốn khác giữa lòng Seoul. Chuyện có người không biết rồi bước vào đây đã không ít lần rồi.
Vậy nên em trưng ra nụ cười chuẩn mực, đặt trước mặt anh ra cốc nước ấm cẩn thận nhắc nhở.

"Nơi này không phải tiệm trà đâu ạ, nếu anh cần gì thì hẵng ghé đến sau nha"

"Thế nơi này là gì?"

Và anh ta đưa mắt lên nhìn em với vẻ mặt điềm tĩnh hơn em tưởng. Không tức giận vì cho rằng em đuổi khéo, không cuống quýt vì biết bản thân mình đến nhầm nơi. Anh ta cứ như mọi sự đều nằm trong bàn tay cả vậy.

"Tiệm trà, nhưng trà ở đây không dành cho người chẳng có gì khiến họ ngoảnh đầu"
"Mà anh thì có vẻ không phải"

"Ngoảnh đầu?"

"Anh đâu muốn bỏ khỏi đời mình điều gì, phải không?"

Dứt câu, em ngồi xuống ghế, thoải mái đối diện với anh khi trên môi là nụ cười mỉm.

"Em chắc chắn thật nhỉ"
"Nếu anh muốn thì sao?"

"Người muốn quên sẽ không giống anh"

Choi Wooje chưa bao giờ nhìn sai người. Em tin chàng trai với đôi mắt đen đang ngồi trong Mộng đây sẽ không phải tuýp người cần đến Quên. Anh nhất định sẽ tự tiêu hóa nó rồi biến nó thành bàn đạp khiến anh tiến đến nắng vàng.
Ngưỡng mộ thật.
Vì chính em còn một lần nếm thử vị của ly trà mà em pha.

Anh ta nghe em nói thế thì khẽ nhíu mày, đưa mắt lướt qua hai bàn tay mình đang đan chặt dưới đùi rồi lại lập tức ngước lên nhìn về em. Đôi đồng tử sâu hun hút như đáy vực không rõ đáy cứ vậy chằm chằm dán lên em, như thể muốn em thử ngã vào mà đoán xem bên trong có gì.

"Em nói gì sai sao ạ?"

"Ồ không, anh chỉ là không nghĩ mình lại có thể khiến em nghĩ vậy thôi"
"Anh là Moon Hyeonjoon. Em là chủ quán nhỉ, chỉ có mình em à?"

"Vâng, em là Choi Wooje"

Và rồi sau đó họ nói chuyện, rất lâu rất lâu, lâu tới nỗi cứ như cả hai đã từng quen biết nhau vào những ngày trước. Thậm chí nó khiến Wooje tự hỏi mình rằng vì đâu mà Hyeonjoon lại làm em thích ngồi cùng anh như thế. Ngồi từ lúc chiều tà đến khi ánh trăng rơi, em quên đi cả thời gian khi đối diện với người con trai trước mắt.

Kì lạ thật.

Hay người con trai này đã theo dòng trà Quên ba năm trước em uống biến mất về xa xôi?
Có thể lắm chứ. Vì uống xong ly trà thì kí ức em sẽ buông. Mà Choi Wooje sau đó dù cách nào đi chăng nữa cũng chẳng thể biết bản thân chọn quên đi thứ gì.
Nhưng nếu đã chọn là quên đi vậy còn nhớ lại để làm gì?

Thế rồi kể từ ngày đó, Mộng có một vị khách quen luôn xuất hiện trong góc nhỏ mỗi khi ánh dương ngả hướng tây. Còn Wooje thì có người anh trai tên Hyeonjoon sẽ cùng em trò chuyện và ủ nên tách trà Quên. Em không một mình giữa quán với dòng người khách đến nữa.

'Em thật sự chọn quên đi rồi'

Moon Hyeonjoon yên lặng ngồi ở góc khuất, hai mắt chăm chú dõi theo bóng dáng trắng nhỏ đang tất bật phía xa. Em vẫn luôn như thế, không khác gì trước kia.

Kể từ cái ngày mà hai đứa chia tay.

Moon Hyeonjoon và Choi Wooje đã từng là tất cả của nhau, là đã từng.
Đã từng nhìn thấy em cách đây năm năm vào cái độ trăng em tròn tuổi hai mươi dưới trời nắng gắt của một buổi trưa hè. Em khi ấy xinh xắn, đứng dưới tán lá đổ mà cười rạng rỡ thơ ngây rồi in vào sâu mắt anh ta vạt sáng còn chói lóa hơn tia trời quang.
Đã từng là xa lạ, lại dần vì anh lân la tiến tới mà nhịp sống tách biệt của em anh dần có nhiều điểm giao trùng. Và rồi tiếng yêu thốt ra, dịu dàng say đắm cuốn tâm hồn hai người vào cái tiếng đập ngực trái thổn thức tựa lòng sâu sóng bể.
Cũng đã từng trong một lúc say mèm mà trao nhau môi hôn như lửa nóng mãnh liệt cả đêm khuya.

Đã từng là tất cả rồi hóa thành hư vô.
Vì lỗi sai Moon Hyeonjoon gánh chịu.

Chẳng biết từ khi nào cái nắm tay hết nóng, cái vòng ôm lại dần thưa và câu yêu lại không còn nồng nàn như trước. Cả hai bất chợt đi vào vòng luẩn quẩn, cứ mãi đâm sâu vào lòng nhau những lưỡi dao của sai lầm cãi vã.
Wooje xinh xắn hôm nào của anh ta khi ấy cũng theo gió theo mây mà chẳng còn là vạt nắng rực rỡ nữa. Em khóc, uất nghẹn trong từng lời thở than không dứt.

Giá như anh ta không làm thế.
Không định nghĩa sai về ba chữ bạn khác giới, không biết tự mình giữ khoảng cách để giữ cho em nhỏ an toàn. Nếu như anh biết chẳng có gì sẽ xuất hiện nếu không có sự cho phép của anh, nếu như anh hiểu yêu là chuyện chỉ độc sủng một người duy nhất.

Nhưng làm gì có giá như?

Thế nên vì không có, Moon Hyeonjoon cuối cùng mới tận mắt thấy em tự pha lên ấm trà khói trắng toả hương, ngồi thật lâu rồi uống cạn. Mộng và Quên, anh ta làm sao lại không biết em có thể làm gì với đống kí ức ngập nước mắt mặn chát cơ chứ. Chỉ là anh ta tự cho mình là giỏi là đúng, tự chính mình nghĩ rằng em sẽ không chọn quên đi anh.

Và thì đó, hiện thực luôn hắt vào con người cái sự thật trần trụi cứa da cứa thịt lạnh thấu xương.
Ánh mắt người từng xem anh là tất cả giờ đây nhạt nhòa vô vị.

Bỗng, khi tâm trí anh ta đang lững lờ trôi nổi về khoảng màu kí ức chỉ còn lại nét bút anh nhớ thì Wooje đi tới.
Em vừa tiếp đón xong vị khách cuối cùng của Mộng ngày hôm nay, tâm trí cũng được thả lỏng theo cơ thể giải phóng. Trông là đến thỏa mãn.

"Ây da, một ngày này lại xong rồi~"

"Wooje nhà ta vất vả rồi"

Gập lại quyển sách trên tay, Hyeonjoon nhìn em nhỏ đang trườn người lên mặt bàn mà bật cười. Cứ như vịt bông vậy, làm bàn tay anh cũng bất giác đưa lên đỉnh đầu, xoa xoa mái tóc bông mềm của em.

Em quên đi cũng tốt. Nếu không thì anh biết lấy thân phận danh nghĩa nào mà lại dám ngồi ở đây.

"Mà Wooje này, em đã từng uống Quên chưa?"
"Vị nó thế nào?"

"Vị à... Chắc là ngọt nhưng đắng, khó nuốt nhưng nuốt xuống rồi thì liền dễ chịu"
"Sao thế? Anh muốn quên đi gì à?"

Em ngẩng lên, hai mắt tròn láy nhìn sang anh.
Giống thật. Cái ánh mắt của ngày nắng kia.

"Anh không"
"Quý giá mà nên anh không muốn quên đâu"

"Nói nghe ghét điên"

Bật cười khi thấy em khoanh tay cau mày tỏ vẻ chán ghét, anh ta híp cong đôi mắt như thể có gì khoái trí lắm. Mà thì nó càng khiến em giận dỗi, vươn tay vỗ bộp lên vai anh rồi lườm nguýt một cái.

Thôi thì cứ để anh ta nhớ, nhớ để không sai thêm lần nào và nhớ để có thể bảo vệ em một đời với cái nghĩa anh trai. Thế thôi là được.
Vì nắng trưa là cao nhất, qua trưa rồi mặt trời sẽ chỉ còn là xuống núi. Không ngự đỉnh lần hai đâu.

END.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip