Chương 35 Khán hộ
Ôn Quân Lâm có chút mờ mịt nhìn Tần Cẩn Thịnh, nhưng vẫn ngoan ngoãn đưa tay đặt vào lòng bàn tay hắn, nhắm mắt lại.
Tần Cẩn Thịnh nắm lấy tay Ôn Quân Lâm, đẩy cửa phòng phẫu thuật đi vào.
Bên trong vẫn đang cấp cứu, có một trợ thủ vừa thấy hắn lập tức lên tiếng: "Tiên sinh, người bệnh còn trong ca phẫu thuật, không thể vào!"
Tần Cẩn Thịnh gật đầu: "Ngại quá, tôi đi ngay đây." Nói rồi, hắn bóp nát đầu ngón tay mình, lấy máu vẽ vài ký tự đặc biệt giữa mi tâm Ôn Quân Lâm, sau đó nhẹ nhàng đẩy hồn phách của hắn về phía thân thể nằm trên bàn mổ.
"Tim đập khôi phục!" Trợ thủ theo dõi màn hình điện tâm đồ lập tức kinh hỉ kêu to.
"Không thể tin nổi! Với thương thế thế này mà vẫn còn cứu được..."
...
Tuy rằng người đã được kéo lại từ ranh giới tử vong, nhưng vẫn chưa thoát khỏi nguy hiểm, cần phải vào phòng chăm sóc đặc biệt ICU theo dõi.
Trong khoảng thời gian đó, hồn phách của Ôn Quân Lâm liên tục thoát ra khỏi thân thể rất nhiều lần, lần nào cũng bị Tần Cẩn Thịnh ấn trở về.
Lặp đi lặp lại nhiều lần, cuối cùng Ôn Quân Lâm cũng hiểu ra điều gì đó, lần tiếp theo vừa mới ly thể đã nghiêm túc hỏi: "Tần tiên sinh, tôi... đã chết rồi sao?"
Tần Cẩn Thịnh thản nhiên: "Chưa chết."
Nói rồi lại đưa tay ấn hồn phách của hắn trở về thân thể.
Ôn Quân Lâm: "......"
Một y tá nhẹ nhàng gõ cửa, sau đó đẩy cửa bước vào, giúp Ôn Quân Lâm thay băng thuốc, lúc liếc mắt nhìn Tần Cẩn Thịnh, cuối cùng không nhịn được khuyên nhủ: "Tiên sinh, ngài nên đi nghỉ một lát đi, ngồi ở đây cả ngày như vậy, thân thể làm sao chịu nổi?"
Ôn Quân Lâm lén từ bên hông thân thể trôi ra nửa cái đầu, liên tục gật đầu: Đúng vậy đúng vậy, đi nghỉ đi.
Tần Cẩn Thịnh mặt không biểu cảm, lại trực tiếp nhét hồn phách của hắn trở vào.
Nhưng từ góc nhìn của y tá, chính là thấy hắn dịu dàng đặt tay lên trán Ôn Quân Lâm.
Y tá cảm khái: "Tiên sinh, ngài và ái nhân tình cảm thật tốt."
Tần Cẩn Thịnh: "......" Không, ta chỉ là không muốn hắn chạy loạn.
Ôn Quân Lâm: "......" Không, hắn chỉ đơn thuần không muốn ta bay ra ngoài.
Thương thế của Ôn Quân Lâm quá nặng, cả nội thương lẫn ngoại thương đều trầm trọng, đổi lại người thường sớm đã không chịu nổi, nhưng hắn vẫn còn chút hơi thở mong manh.
Dù vậy, điện tâm đồ của hắn vẫn vô cùng bất ổn, đường nhịp tim liên tục dao động, rồi lại bỗng nhiên san phẳng, dọa bác sĩ cấp cứu phải liên tục chạy tới.
Còn từ góc nhìn của Tần Cẩn Thịnh, chính là Ôn Quân Lâm hồn phách ngồi xổm trên người mình, ôm bụng gập người đau đớn.
Dĩ nhiên, Ôn Quân Lâm cũng rất bất đắc dĩ, hắn đâu có cố ý, hắn cũng muốn nhanh chóng tỉnh lại, nhưng lại không thể khống chế nổi cơ thể mình.
Thế là cảnh tượng lặp đi lặp lại ở ranh giới sinh tử cứ thế tái diễn.
"Ngươi hiện giờ vẫn đang ở trạng thái chết giả, hồn phách tạm thời rời thể. Đợi thương thế trên người khá hơn, ngươi có thể hoàn toàn trở về thân thể." Tần Cẩn Thịnh giải thích.
Ôn Quân Lâm lúc này mới ngừng ôm bụng, cười khổ nói: "Tôi thật sự còn có thể sống lại sao?"
Tần Cẩn Thịnh thản nhiên đáp: "Đại khái có mười phần trăm cơ hội."
Ôn Quân Lâm: "......"
Khóe môi Ôn Quân Lâm khẽ nhếch: "Tôi bị thương thảm thế này, Tần tiên sinh còn cho rằng tôi có mười phần trăm cơ hội sống sót, xem ra ngài rất tin tưởng tôi."
Tần Cẩn Thịnh vốn tựa người trên ghế nằm, nhắm mắt dưỡng thần, nghe vậy liếc hắn một cái đầy quái dị: "Ta không tin ngươi, cái mười phần trăm đó là tính cả ta vào."
Ôn Quân Lâm: "......" Bang! Đó là tiếng bể tan của bong bóng cảm động vừa nổi lên.
Tần Cẩn Thịnh: "Chỉ cần ta còn ở đây, ngươi chết không nổi, yên tâm đi."
Ôn Quân Lâm: "......" Bong bóng cảm động bị đạp nát lại chậm rãi tụ hợp thành bong bóng lớn.
Tần Cẩn Thịnh thản nhiên bổ sung: "Dù cho ngươi có thối rữa thành một đống thịt vụn, ta cũng có thể gom đống thịt vụn đó thành hình người, quấn băng gạc kín mít, sau đó nhét hồn phách ngươi vào, dán đầy bùa vàng bên ngoài, đảm bảo ngươi không trốn ra nổi."
Ôn Quân Lâm: "......" Đây rõ ràng là uy hiếp! Chính xác mà nói là một uy hiếp rất thỏa đáng!
Ôn Quân Lâm lập tức ngoan ngoãn trở về thân thể mình, không dám nhúc nhích.
Thấy hắn cuối cùng cũng biết điều, Tần Cẩn Thịnh lúc này mới hài lòng dựa người trên ghế nằm, cầm lấy quyển sách đặt lên mặt, che đi khóe môi vừa khẽ nhếch lên cười nhẹ.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip