Chương 45 Địa Ngục
"Ầm ầm ầm!" Sự run rẩy càng lúc càng kịch liệt, ngay sau đó, mặt đất dưới chân đột nhiên nứt ra, ầm ầm sụp xuống, ngọn lửa sắc xanh lam bao quanh bọn họ cũng đã biến mất, thay thế vào đó là một mảng lửa cháy hừng hực, ánh lửa đỏ như máu đem tất cả mặt đất sụp xuống nuốt trọn!
Bạch Hổ ôm lấy Tần Cẩn Thịnh, nhảy lên trên vô số mảnh đá rơi xuống, cuối cùng nhảy đến một chỗ tương đối chắc chắn.
Đồng thời, từ trong biển lửa đỏ như máu bốc cháy phía dưới, vươn ra một cái đầu màu đen thật lớn!
Trên đầu kia còn quấn quanh lửa cháy, thân thể to lớn kéo dài mãi vào lòng đất, những chiếc vảy màu đen bóng loáng phản chiếu ánh lửa đỏ rực,
Nó há miệng thật lớn, khoang miệng đen kịt giấu bên trong là những chiếc răng nanh sắc nhọn đen nhánh, chỉ một cái há miệng này, phảng phất như có thể nuốt chửng cả một ngọn núi -- thân thể của nó thật sự là quá to lớn.
Đây là một con mamba đen thật lớn!
Tần Cẩn Thịnh: "......"
Từ từ? Mamba đen?
Cho nên, chỗ quỷ quái này, thật ra là tinh thần đồ cảnh của chính hắn?
Vừa nghĩ xong, con mamba đen thật lớn kia liền ngậm lại cái miệng rộng, đầu lưỡi thè ra rồi thu vào, bơi về phía Tần Cẩn Thịnh.
Nó vừa động đậy, nói là biến cố lớn cũng không quá.
Tần Cẩn Thịnh: "Đứng lại! Đừng nhúc nhích!"
Nghe vậy, con mamba đen lập tức dừng lại thân thể đang vặn vẹo tiến lại gần, đôi mắt đen sì tràn đầy nghi hoặc, tựa như đang nói: Vì sao không cho ta lại gần, ta không phải là tiểu đáng yêu mềm mại dính người sao? Tê lựu ~
Tần Cẩn Thịnh: "......" Vì sao ta lại có thể hiểu được ánh mắt của nó......
Tần Cẩn Thịnh lúc này cuối cùng cũng hiểu được vì sao ánh mắt Bạch Hổ lại kỳ quái như vậy, thì ra là Ôn Quân Lâm đem tinh thần đồ cảnh của hai người họ nối liền lại với nhau, mà Bạch Hổ chỉ là đưa hắn từ tinh thần đồ cảnh của Ôn Quân Lâm trở về tinh thần đồ cảnh của chính hắn, nhưng suốt cả đoạn đường hắn lại cứ hỏi Bạch Hổ đây là chỗ nào.
Trong sách viết, tinh thần đồ cảnh là thế giới tinh thần phản chiếu của lính gác và dẫn đường, nơi đó thường là nơi ẩn chứa ký ức sâu nhất của lính gác và dẫn đường.
Trước đó, Tần Cẩn Thịnh chỉ ở bộ phận nông nhất của tinh thần đồ cảnh tìm được tiểu mamba đen, liền cho rằng căn phòng nhỏ kia chính là toàn bộ tinh thần đồ cảnh của mình, lại không ngờ, bên ngoài căn phòng đó, lại là dáng vẻ như thế này.
Cẩu thả rồi, không nên để Ôn Quân Lâm tiến vào.
Tần Cẩn Thịnh đỡ trán.
Nếu tinh thần đồ cảnh của hắn là cái dạng này, như vậy, nơi này hẳn là chỉ là một bộ phận nhỏ, phần còn lại, vẫn là không nên tiếp tục nhìn nữa.
Tần Cẩn Thịnh che mắt Bạch Hổ lại, nói: "Được rồi, đến đây thôi, đoạn tiếp theo không phải là thứ tiểu hài tử có thể xem."
"Rống!" Bạch Hổ bất mãn gầm lên một tiếng.
Rất nhanh, Tần Cẩn Thịnh cảm thấy thân thể trầm xuống, lúc mở mắt ra lần nữa, đập vào mắt chính là phòng bệnh quen thuộc.
Ôn Quân Lâm lơ lửng trước mặt Tần Cẩn Thịnh, ánh mắt nhìn Tần Cẩn Thịnh, không khác gì ánh mắt phức tạp của Bạch Hổ kia.
"Tần tiên sinh, tinh thần đồ cảnh của ngài đã vô cùng không ổn định, từng khắc từng khắc đều đang sụp đổ, ngài thật sự không hề cảm giác được chút nào không khoẻ sao?"
Tần Cẩn Thịnh cũng không ngờ tinh thần đồ cảnh của chính mình lại có bộ dạng như vậy, tuy rằng có hơi kinh ngạc, nhưng cũng nằm trong dự đoán.
"Đó không phải sụp đổ, chỉ là bởi vì...... Nó dựng thẳng lên rồi, nên mới đẩy mặt đất sập xuống." Tần Cẩn Thịnh giải thích cho tinh thần thể của mình.
Ôn Quân Lâm: "...... Ừm, lớn lên đúng là rất thô to, ta trước nay chưa từng thấy cái nào to như vậy, lúc nó động đậy cũng vô cùng rung động, có thể gọi là kỳ tích!"
"Cái kia......" Thanh âm yếu ớt của Ôn Quân Sâm vang lên: "Hai người các ngươi đang nói cái gì mà ta không thể nghe sao? Ta có nên tránh đi một chút không?"
Hai người: "......"
Ôn Quân Lâm đã ở trạng thái hồn thể lơ lửng rất lâu rồi, cho dù là hồn thể, sau khi ra khỏi tinh thần đồ cảnh của Tần Cẩn Thịnh, vẫn cảm giác được mỏi mệt, hắn trở về thân thể của chính mình nằm xuống, mới trả lời Ôn Quân Sâm: "Trong đầu ngươi nghĩ cái gì vậy? Chúng ta chỉ là......"
Nói được nửa câu, hai người một quỷ đều ngây ra.
Ôn Quân Lâm có chút không thể tin được mà giơ tay của mình lên, cho dù trên đó hiện tại cắm đầy ống dẫn, nhưng mà...... kia đích xác chính là tay của hắn!
Là có thể cảm giác được đau, chứ không phải cái gì cũng sờ không tới như hồn thể!!
"Ta...... Ta có thể điều khiển thân thể của mình rồi?"
Tần Cẩn Thịnh: "Nói đúng ra, là ngươi đã tỉnh."
Tần Cẩn Thịnh ấn chuông gọi ở đầu giường Ôn Quân Lâm.
Bác sĩ rất nhanh đi vào, kiểm tra nhiệt độ cơ thể cho Ôn Quân Lâm, hỏi tình trạng thân thể.
............
Ôn thượng tướng vừa họp xong, liền nhận được tin Ôn Quân Lâm tỉnh lại, lập tức chạy tới bệnh viện, lại ở cửa bệnh viện, nhìn thấy một chiếc xe màu hồng phấn quen thuộc.
Ôn thượng tướng: "......"
Cửa sau xe mở ra, một người phụ nữ mặc váy dài màu xanh biển bước xuống, theo sau nàng là một thiếu niên mặc đồng phục Phong Vân quân đoàn thu nhỏ, khoảng mười ba tuổi.
"A Lâm nằm viện, sao ngươi lại không nói với chúng ta một tiếng?" Nét mặt người phụ nữ lộ ra vài phần trách móc: "Ngươi giấu chúng ta không nói, bản thân lại cả ngày bận rộn, vậy ai chăm sóc hắn ở bệnh viện? Y tá biết hắn thích ăn gì sao?"
Ôn thượng tướng gãi đầu: "Chuyện này...... Lúc đó nó còn chưa tỉnh, cũng ăn không nổi cái gì, chỉ có thể truyền dinh dưỡng thôi."
Người phụ nữ kinh ngạc: "Chưa tỉnh? Ý gì? Bị thương nặng như vậy?"
Ôn thượng tướng: "Ngươi đừng lo, ta vừa nhận được tin, bây giờ nó tỉnh rồi, chỉ là cơ thể còn yếu, chỉ có thể ăn đồ lỏng."
Người phụ nữ: "Ta mang cháo tới, còn có đồ ăn vặt A Lâm thích, bảo mẫu cũng nấu canh ở nhà rồi, A Mộc."
Người phụ nữ quay đầu gọi thiếu niên một tiếng, thiếu niên từ trong xe xách ra bốn hộp cơm và một rổ trái cây.
Ôn thượng tướng bất đắc dĩ thở dài: "Đã tới rồi thì cùng nhau vào thôi, nhưng tốt nhất là đừng làm phiền bọn họ."
Người phụ nữ ngơ ngác.
Vì thế, Ôn thượng tướng vừa dẫn người phụ nữ và thiếu niên đi về phía phòng bệnh của Ôn Quân Lâm, vừa đơn giản kể lại việc Ôn Quân Lâm bị biến dị trùng làm bị thương, hôn mê hơn một tháng, thiếu gia nhà họ Tần vẫn luôn ở bên giường bệnh, lầu bầu suốt hơn một tháng.
Người phụ nữ rơm rớm nước mắt: "Đây là tình yêu thần tiên gì vậy! Quá ngược lòng rồi!"
Thiếu niên phía sau xách bao lớn bao nhỏ, cầm hộp cơm và rổ trái cây: "......"
Ba người đi tới trước phòng bệnh, xuyên qua kính nhìn vào trong, liền thấy Tần Cẩn Thịnh một tay nâng bát, một tay cầm muỗng, đang đút cho Ôn Quân Lâm ăn.
Ôn Quân Lâm dựa vào giường bệnh, một ngụm một ngụm ăn, hình ảnh yên tĩnh mà tốt đẹp.
"Này......" Người phụ nữ nhìn Ôn thượng tướng: "Bây giờ chúng ta vào, có quấy rầy bọn họ không?"
Ôn thượng tướng cũng hơi do dự: "Đứa nhỏ này ở đây trông nom lâu như vậy, vất vả lắm mới đợi được Quân Lâm tỉnh lại, chúng ta vẫn nên để không gian lại cho bọn họ."
Người phụ nữ: "Có lý, vậy chúng ta đi hỏi bác sĩ trước, nghe bác sĩ nói thế nào."
Ôn thượng tướng: "Ừ."
Nhưng mà, ở phòng bệnh cách một cánh cửa, trong bát Tần Cẩn Thịnh cầm không phải cháo loãng hay món Ôn Quân Lâm thích ăn, mà là một bát nước trong, bên trong ngâm một lá bùa vàng chữ đỏ.
Ôn Quân Lâm nhăn mày: "Thứ này thật sự uống được sao?"
Tần Cẩn Thịnh: "Người khác cho thì không uống được, nhưng cái này có thể."
Ôn Quân Lâm nhấp một ngụm, chỉ cảm thấy một vị tanh ngọt tràn qua đầu lưỡi, lông mày càng nhíu chặt hơn: "Không phải chỉ là một tờ giấy thôi sao? Sao lại tanh vậy?"
Tần Cẩn Thịnh: "Hương vị không quan trọng, uống."
Tần Cẩn Thịnh lại múc một muỗng, không cho phân trần mà đưa tới bên miệng Ôn Quân Lâm.
Ôn Quân Lâm đành há miệng uống.
Vì thế, Ôn thượng tướng bọn họ ở ngoài nhìn thấy chính là hình ảnh "ấm áp" kia.
Ôn Quân Lâm uống hết cả bát nước bùa, rất nhanh liền có cảm giác -- cảm giác nghẹn thở muốn ho khan.
Lúc còn nằm trên giường trước đây, có hộ lý chuyên môn chăm sóc, còn lúc Ôn Quân Lâm làm hồn thể bay lơ lửng, cảm giác xấu hổ cũng không lớn như vậy, nhưng bây giờ hắn đã trở lại thân thể, có thể điều khiển cơ thể, lại phải dùng phương thức này giải quyết, trong lòng ít nhiều cũng có chút xấu hổ.
"Cái kia, Tần tiên sinh, có thể phiền ngài một chuyện."
"Ừ?"
Ôn Quân Lâm: "Ta...... ta không muốn ở trên giường...... muốn, muốn vào nhà vệ sinh......"
"Leng keng!" Cửa đột nhiên vang lên tiếng động lớn.
Hai người đồng loạt nhìn qua, liền thấy một thiếu niên mang bao lớn bao nhỏ, tay cầm túi lớn túi nhỏ, đứng ở cửa.
Rổ trái cây rơi xuống đất.
Trái cây lăn đầy đất.
"Quân Mộc? Sao ngươi tới đây, còn chưa tan học? Ngươi không phải đang ở trường sao?" Ôn Quân Lâm lập tức phản ứng lại, vẫy tay với thiếu niên đang ngơ ngác ở cửa: "Trước bỏ đồ xuống, sao mang nhiều vậy?"
Ôn Quân Mộc đang nghĩ vì sao mình lại vào đây, nếu không vào thì đã không nghe được đại ca mình nói mấy lời như vậy, ngây người hồi lâu mới phản ứng lại, chậm rãi nói: "Trùng triều, trùng triều sắp tới, trường quân đội muốn tập hợp lính gác và dẫn đường trên mười ba tuổi làm quân dự bị, thầy cho chúng em về nhà thăm hỏi cha mẹ trước, ba ngày sau trực tiếp tới doanh trại quân dự bị huấn luyện."
Lần này trùng triều thế tới ồ ạt, Cục Giám Sát Liên Bang theo dõi ngày đêm, tính toán thời điểm sớm nhất trùng triều sẽ đến ngoại cảnh Liên Bang.
Để ứng phó với trùng triều lần này, Liên Bang khẩn cấp triệu tập tất cả lính gác và dẫn đường thành niên, Tần Cẩn Thịnh đương nhiên cũng nhận được thông báo, vì vậy Ôn Quân Lâm mới muốn giúp Tần Cẩn Thịnh khai thông tinh thần cảnh trước.
Lính gác cấp càng cao, một khi phát cuồng càng khó khôi phục lý trí, đến lúc đó đừng nói là ngăn cản Trùng Tộc, chính bản thân bọn họ cũng sẽ trở thành bom hẹn giờ, tự giết lẫn nhau.
Vốn nghĩ chỉ có lính gác và dẫn đường thành niên mới bị triệu tập, không ngờ nhóm học viên quân đội đủ mười ba tuổi cũng thành quân dự bị.
Ba người lập tức trầm mặc, phòng bệnh nhất thời lặng im.
"Đại ca, ba mẹ nghe nói anh tỉnh lại đều rất vui, nhưng em không vui," Ôn Quân Mộc nói: "Tuy em biết nghĩ vậy rất không đúng, nhưng mà...... nếu anh có thể tỉnh chậm hơn chút nữa, anh liền không phải lên chiến trường."
Ôn Quân Mộc có chút tức giận nói: "Đại ca, anh không thể giả bộ chưa tỉnh sao?"
Ôn Quân Lâm: "Tiểu Mộc......"
Ôn Quân Mộc ném đồ lên bàn, xoay người chạy ra ngoài.
Tần Cẩn Thịnh nhìn Ôn Quân Sâm bay ra ngoài, nói: "Ba anh em các ngươi tình cảm tốt thật."
"Ừ, ba mẹ đối với ba chúng tôi đều rất tốt, chúng tôi giống như ruột thịt vậy." Ôn Quân Lâm xoa trán: "Tiểu Mộc trước đây thích nhất dính lấy Tiểu Sâm, lúc đó nó còn nhỏ, chưa hiểu 'chia ly' là gì, mỗi ngày đều hỏi bao giờ Tiểu Sâm về chơi mô hình với nó, sau này lớn hơn chút, hiểu rồi, mới dần dần không ầm ĩ nữa."
Tần Cẩn Thịnh không biết nên nói gì, chỉ có thể im lặng.
Ôn Quân Lâm: "Tần tiên sinh, tôi ghét chiến tranh."
Tần Cẩn Thịnh: "Vậy thì nhanh chóng kết thúc nó đi."
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip