Chương 56: Điện ảnh
Tần Cẩn Thịnh nguyên bản cho rằng, "cùng nhau ăn cơm tối" là một bữa cơm có thể giải quyết sự tình, lại không nghĩ tới, kế tiếp một tháng, bọn họ đều đang cùng nhau ăn cơm tối.
Bởi vì ở gần nguyên nhân, không phải là Ôn Quân Lâm mời Tần Cẩn Thịnh về nhà làm khách, chính là Ôn Quân Lâm chủ động mang nguyên liệu nấu ăn tới cửa bái phỏng.
Tần Cẩn Thịnh cảm thấy chính mình hẳn là nên cự tuyệt, nhưng là, mamba đen tựa hồ cũng không nghĩ như vậy......
Tinh thần thể phản ứng chân thật nội tâm của chủ nhân gì đó...... Tần Cẩn Thịnh cảm thấy hẳn là nên đem con xà càng ngày càng không nghe lời này nhốt lại hảo hảo giáo huấn một chút.
Đối với chuyện này, Ôn Quân Lâm khuyên nhủ nói: "Không cần thời thời khắc khắc quản thúc tinh thần thể, thích hợp thả lỏng tinh thần, để cho chúng nó ở trong trạng thái thoải mái, đối với ổn định tinh thần đồ cảnh của chính mình sẽ có trợ giúp rất lớn."
Tần Cẩn Thịnh nhìn thoáng qua con mamba đen đang quấn quanh trên lưng Bạch Hổ đi tới đi lui: "Như vậy còn không tính là thả lỏng?"
Ôn Quân Lâm: "Không tính đâu, có thể thử hoàn toàn cắt đứt liên hệ với tinh thần thể, để cho chúng nó cảm giác được tự do và thả lỏng."
Tần Cẩn Thịnh: "Chính là, trạng thái bình thường của nó, cái nhà này có thể chứa nổi không." Thả lỏng hạn chế, ý là con mamba đen này sẽ khôi phục thành kích thước bình thường.
Ôn Quân Lâm: "......" Suýt nữa quên mất chuyện này.
Bất quá, thích hợp thả lỏng hạn chế vẫn là có thể, Tần Cẩn Thịnh xách con mamba đen đang treo trên cổ Bạch Hổ ném vào trong phòng.
Ngay lúc Tần Cẩn Thịnh đi qua chuẩn bị đóng cửa phòng, một bóng trắng lướt vào phòng, lại rất nhanh chạy ra, Bạch Hổ ngồi xổm trước mặt Tần Cẩn Thịnh, ngẩng đầu, há miệng, đem con mamba đen đang ngậm trong miệng triển lãm ra cho Tần Cẩn Thịnh xem.
Tần Cẩn Thịnh: "......"
Tần Cẩn Thịnh yên lặng mở tay, Bạch Hổ liền đem mamba đen đặt vào lòng bàn tay của Tần Cẩn Thịnh, vẫy nhẹ cái đuôi.
Tần Cẩn Thịnh lại đem mamba đen ném vào phòng.
Bạch Hổ lại nhào vào trong phòng!
"Phanh!" Tần Cẩn Thịnh đóng cửa phòng lại, khóa trái.
Ôn Quân Lâm toàn bộ quá trình đều nhìn thấy, buồn cười nói: "Đại Bạch rất thích Tiểu Hắc."
Tần Cẩn Thịnh: "...... Tiểu, Hắc?"
Ôn Quân Lâm: "Hay là nói tinh thần thể của ngươi có tên? Ta cũng chưa từng nghe ngươi gọi tên nó."
Tần Cẩn Thịnh: "Không cần gọi tên." Dù sao là tinh thần thể của chính mình, đương nhiên biết bản thân suy nghĩ gì.
"Này thì không giống đâu." Ôn Quân Lâm nghiêm túc nói: "Chúng nó đã ngưng tụ thành thực thể, vậy thì nên có một cái tên thuộc về mình, khi tác chiến, chúng ta và tinh thần thể là nhất thể, ngày thường, chúng ta cũng có thể xem chúng như một cá thể độc lập, nên thích hợp thả lỏng, cho chúng không gian thoải mái, như vậy đối với tinh thần đắp nặn của chính chúng ta cũng có ích."
Ôn Quân Lâm: "Nói thật, tinh thần đồ cảnh của ngươi, thực sự rất giống với tinh thần hắc động, ta từng trị liệu cho một vài lính gác sa vào tinh thần hắc động, tinh thần đồ cảnh của bọn họ đã hoàn toàn sụp đổ, không thể tái tạo, tinh thần của họ cũng bị hút vào một mảnh đen kịt, vĩnh viễn không thể trở lại hiện thực, cho dù thân thể còn có sinh mệnh triệu chứng, nhưng ý thức đã không thể khôi phục, cho nên chúng ta gọi tinh thần đồ cảnh như vậy là hắc động."
Ôn Quân Lâm nghiêm túc nói: "Tần tiên sinh, ta thật lòng khuyên ngài nên thả lỏng một chút, điều chỉnh bản thân, hoặc là......" Ôn Quân Lâm khẽ khụ một tiếng: "Hoặc là, tìm một người dẫn đường cố định."
Tần Cẩn Thịnh nhướng mày: "Dẫn đường cố định?"
"Đúng vậy, như vậy đối với việc chữa trị tinh thần đồ cảnh của ngài có trợ giúp rất lớn." Ánh mắt Ôn Quân Lâm nhìn chằm chằm vào mắt Tần Cẩn Thịnh: "Dẫn đường cố định này không phải chỉ là tùy tiện tìm một người dẫn đường trong Bạch Tháp, mà là tìm một người dẫn đường bạn lữ thích hợp, kết hợp với ngài, sau khi kết hợp, dẫn đường và lính gác sẽ ảnh hưởng lẫn nhau, tinh thần đồ cảnh cũng đạt được trạng thái ổn định nhất."
Tần Cẩn Thịnh nghĩ thầm: Kỳ thật tinh thần đồ cảnh của ta rất ổn định.
Nhưng ngoài miệng lại nói: "Ý của ngươi là, ta cần tìm một người dẫn đường kết hôn?"
Ôn Quân Lâm: "Đúng vậy."
Tần Cẩn Thịnh lười biếng dựa vào cửa phòng: "Vậy ta có phải nên đến Bạch Tháp tìm người giới thiệu, tra trong cơ sở dữ liệu những người dẫn đường độc thân có độ phù hợp cao với ta?"
Sắc mặt Ôn Quân Lâm thay đổi một chút, nhưng rất nhanh nói: "Lý thuyết thì là như vậy, nhưng rất nhiều số liệu cho thấy, cơ sở dữ liệu đó chỉ kiểm tra được độ phù hợp, không kiểm tra được hảo cảm độ...... Ý ta là, nếu hai người độ phù hợp rất cao, nhưng tính cách không hợp, hai người chỉ đơn giản là dựa vào độ phù hợp để kết hợp, vậy thì là chuyện rất thống khổ."
Điểm này, nguyên chủ chắc chắn có trải nghiệm sâu sắc.
Tần Cẩn Thịnh thản nhiên nhìn Ôn Quân Lâm: "Cho nên, ngươi cảm thấy, ta nên tìm trước một người dẫn đường có thể ở chung vui vẻ?"
Ôn Quân Lâm nghiêm túc gật đầu.
Tần Cẩn Thịnh: "Ví dụ như?"
Ôn Quân Lâm bắt đầu liệt kê: "Ví dụ như, hai người từng cùng nhau chiến đấu, cùng nhau sinh hoạt, cùng nhau hợp tác ở tòa án, cùng nhau về nhà, cùng nhau ăn cơm, ở chung ít nhất hơn một tháng......"
Tần Cẩn Thịnh: "Sao ngươi không trực tiếp báo số thẻ căn cước?"
Ôn Quân Lâm: "Số đăng ký của dẫn đường: 5022883."
Tần Cẩn Thịnh: "......"
Tần Cẩn Thịnh buồn cười: "Vì sao không đề nghị ta đến Bạch Tháp tra số 5022883 xem độ phù hợp với ta? Rất thấp sao?"
Ôn Quân Lâm: "...... Thấp tới mức không nỡ nhìn thẳng."
Tần Cẩn Thịnh: "Bao nhiêu phần trăm?"
Ôn Quân Lâm vẻ mặt đau khổ: "Nói chính xác, là một phần nghìn, ngay cả độ phù hợp bình thường giữa lính gác và dẫn đường cũng không thấp như vậy."
Ngươi thật sự đi tra rồi a?
Tần Cẩn Thịnh chống trán.
Ôn Quân Lâm chém đinh chặt sắt: "Cho nên, kiểm tra của Bạch Tháp nhất định không chính xác!"
Tần Cẩn Thịnh đi tới sô pha, ngồi xuống trước mặt Ôn Quân Lâm: "Ngươi đây là đang cầu hôn ta sao?"
Ôn Quân Lâm mặt đỏ lên: "Có, có rõ ràng vậy sao?"
Tần Cẩn Thịnh: "......" Ta nhìn qua giống ngốc vậy sao?
"Kỳ thật, kỳ thật còn chưa tới mức cầu hôn, quá nhanh, vẫn là nên kết giao trước, ta khá thích tuần tự từng bước, đương nhiên, nếu Tần tiên sinh cảm thấy có thể tiến triển nhanh hơn, ta cũng không có ý kiến." Ôn Quân Lâm vừa nói vừa đưa tay xuống dưới bàn, sau đó, lấy ra một bó tường vi màu hồng nhạt, đưa đến trước mặt Tần Cẩn Thịnh, đôi mắt màu xám nhạt nhìn chăm chú vào Tần Cẩn Thịnh: "Tần tiên sinh, ta thích ngươi, ngươi nguyện ý cùng ta kết giao không?"
Hương hoa nhàn nhạt quanh quẩn bên chóp mũi, Tần Cẩn Thịnh sửng sốt hồi lâu mới nói: "Ôn Quân Lâm, cảm kích và thích không giống nhau, ta cứu ngươi chỉ là không muốn thiếu nợ nhân quả, ngươi cũng không cần lấy thân báo đáp gì đó."
Ôn Quân Lâm thấy Tần Cẩn Thịnh không nhận hoa, cũng không xấu hổ, mà lấy ra một bình hoa, mở bó hoa ra, cắm từng đóa từng đóa vào bình, vừa làm vừa nói: "Nếu Tần tiên sinh không cần ta lấy thân báo đáp, vậy...... Tần tiên sinh có nguyện ý đem chính mình hứa cho ta không?"
Tần Cẩn Thịnh: "......" Ta nói có thể hiểu theo hướng đó sao?
"Ta luôn nghĩ, ngươi là một người rất lý trí, ít nhất sẽ không xúc động mà thổ lộ với người khác." Tần Cẩn Thịnh xoa xoa ấn đường, "Chuyện tình cảm, thực sự không thể quá xúc động."
"Nhưng ngươi không phải người khác." Ôn Quân Lâm cắm xong đóa tường vi cuối cùng vào bình, chỉnh sửa tạo hình một chút.
Ôn Quân Lâm ôn hòa nói: "Tần tiên sinh có lẽ hiểu lầm rồi, ta không phải người tùy tiện như vậy, ta là sau khi nghiêm túc suy nghĩ mới quyết định thổ lộ với ngươi."
Tần Cẩn Thịnh: "Có thể mạo muội hỏi một chút, ngươi suy nghĩ gì?"
Ôn Quân Lâm: "Ví dụ như, nếu ngươi đồng ý kết giao với ta, tối nay chúng ta có thể đi xem điện ảnh, sau đó ra phố ăn bữa khuya, về nhà ta sẽ giúp ngươi điều chỉnh tinh thần đồ cảnh, rồi để ngươi nghe tiếng ngươi thích mà ngủ, ở bên ta, ngươi có thể không cần đeo vòng tay giảm táo."
"Ví dụ như, sau này chúng ta cùng nhau mua một căn nhà, không cần quá lớn, đủ để chúng ta và tinh thần thể sinh hoạt là được, ách......" Ôn Quân Lâm đột nhiên nhớ tới, con mamba đen của Tần Cẩn Thịnh bình thường rất to.
Tần Cẩn Thịnh: "Có lẽ vẫn phải lớn một chút."
Ôn Quân Lâm: "Đúng vậy, có lẽ còn phải cách nội thành xa một chút, có thể gần núi gần sông, ngươi cảm thấy thế nào?"
Tần Cẩn Thịnh: "Cũng được."
Hai người liền nên mua dạng nhà thế nào, thảo luận suốt một tiếng đồng hồ.
Ôn Quân Lâm nhìn thời gian, nói: "Không còn sớm, phim sắp chiếu rồi, chúng ta đi xem phim trước."
Tần Cẩn Thịnh đột nhiên tỉnh táo lại.
Ta là ai? Ta ở đâu? Ta vừa rồi đang làm gì?
Ôn Quân Lâm kéo Tần Cẩn Thịnh từ trên sô pha đứng dậy, thúc giục nói: "Mau đi thay quần áo."
----
Nửa tiếng sau, Tần Cẩn Thịnh ngồi ở hàng cuối rạp chiếu phim, yên lặng suy nghĩ.
Ôn Quân Lâm ngồi bên cạnh, tuy không nói gì, nhưng Tần Cẩn Thịnh có thể cảm giác được đối phương đang nhẹ nhàng vuốt ve con mamba đen chơi đùa.
Sao lại biến thành cùng nhau xem phim rồi?
Tần Cẩn Thịnh nhân ánh sáng yếu ớt, nhìn vé phim trong tay, chỉ thấy mặt trên viết 《 Đừng liêu! Dừng lại! 》
Tần Cẩn Thịnh: "......" Đây là cái tên kỳ quái gì? Không phải là phim thần tượng thanh xuân thiếu nữ đi? Ôn Quân Lâm thích xem loại này?
Ngay khi Tần Cẩn Thịnh không ngừng thay đổi ấn tượng về Ôn Quân Lâm, phim bắt đầu rồi, bất quá ngoài ý muốn chính là, đây không phải là phim thần tượng gì cả, mà là một bộ phim đam mỹ vô hạn lưu.
Bối cảnh là thế giới do Chủ Thần khống chế, trong thế giới này, Chủ Thần sáng tạo vô số thế giới với cấp bậc khác nhau, mỗi thế giới đều có người xét duyệt quản lý, còn nhân loại trở thành người chơi, tiến vào từng thế giới, thông qua hoàn thành nhiệm vụ để nhận tích phân, dùng tích phân đổi lấy thứ mình muốn.
Từ từ! Nội dung phim này nghe rất quen tai?
Tần Cẩn Thịnh ngồi nghiêm chỉnh lại, sắc mặt dần nghiêm túc.
Chủ Thần, hệ thống, tích phân đổi lấy.
Mấy thứ này chẳng phải là mấy thứ hệ thống rác rưởi A kia thường nhắc tới với hắn sao?
Một tiếng đồng hồ phim kết thúc, đèn sáng, người xem lục tục đứng dậy rời đi, cả rạp chiếu phim dần tan cuộc, Tần Cẩn Thịnh vẫn ngồi tại chỗ, suy nghĩ bay xa.
Tuy rằng nội dung phim chủ yếu là kể về một người xét duyệt và một người chơi sinh ra tình cảm trong quá trình hoàn thành từng thế giới nhiệm vụ, cuối cùng ở bên nhau, nhưng Tần Cẩn Thịnh chú ý nhất là bối cảnh lớn của bộ phim.
Có thể nào có liên hệ với những gì hắn đang trải qua hiện tại không?
"Ồ...... Kết thúc rồi sao?" Ôn Quân Lâm ngáp một cái rõ to, hắn gần như ngủ gật ngay khi phim vừa bắt đầu.
"Ừ, kết thúc rồi, ngươi muốn ăn gì khuya?" Tạm thời đè nén nghi vấn trong lòng, Tần Cẩn Thịnh hỏi.
"Đi phố bên ngoài xem thử...... Ách......" Ôn Quân Lâm vừa mới đứng lên, đột nhiên cảm thấy có gì đó không đúng, cả người cứng đờ tại chỗ.
Tần Cẩn Thịnh:?
Ôn Quân Lâm: "Ngươi, cái kia, Tiểu Hắc, bò...... bò vào trong quần ta rồi......"
Tần Cẩn Thịnh:!!!
Ôn Quân Lâm: "Ngươi không được nhìn!!"
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip