Chương 58 Liệt Ngục
Thanh Vũ không nghĩ tới chính mình lại đây tìm Ôn Quân Lâm báo thù, vậy mà sẽ gặp được Tần Cẩn Thịnh, vì thế hắn không chút nghĩ ngợi liền đem tinh thần ti đặt vào tinh thần đồ cảnh của Tần Cẩn Thịnh.
Ngoài ý muốn chính là, hắn vậy mà không chạm phải tinh thần cái chắn!
Trên đoạn đường này, hắn đã gặp không ít lính gác, nhưng những lính gác đó hiển nhiên đều đã nhận được thượng cấp chỉ thị, trong tinh thần đồ cảnh của bản thân thiết lập cái chắn rất mạnh, khiến hắn cực kỳ khó đột phá, cho nên hắn chỉ có thể xuống tay với những lính gác cấp B, nhưng cho dù là như vậy, cũng đã hao tổn không ít sức lực.
Vốn dĩ hắn cho rằng, muốn tiến vào tinh thần đồ cảnh của Tần Cẩn Thịnh, khẳng định cũng phải tốn một phen công phu, cho nên hắn trực tiếp dùng toàn lực đi đánh sâu vào tinh thần đồ cảnh của Tần Cẩn Thịnh, lại không nghĩ rằng, đối phương vậy mà hoàn toàn không có thiết lập tinh thần cái chắn!
Thanh Vũ một bên ở trong lòng trào phúng Tần Cẩn Thịnh quả nhiên là phế vật, một bên gấp không chờ nổi mà muốn thao tác Tần Cẩn Thịnh đi công kích Ôn Quân Lâm.
Nhưng ngoài ý muốn chính là, tuy rằng hắn đã đem tinh thần ti đi vào, nhưng Tần Cẩn Thịnh lại hoàn toàn không nghe theo hắn chỉ thị, vẫn đứng yên tại chỗ không nhúc nhích.
Thanh Vũ tiếp tục cho tinh thần ti thâm nhập sâu hơn vào tinh thần đồ cảnh của Tần Cẩn Thịnh, lại thử ra lệnh thêm mấy lần, Tần Cẩn Thịnh vẫn như cũ sừng sững bất động.
Thanh Vũ đành phải tiếp tục xâm nhập sâu hơn vào tinh thần đồ cảnh của Tần Cẩn Thịnh, lại dần dần phát hiện, càng đi sâu vào, nơi đó lại càng là đen kịt vô biên lạnh băng, giống như bóng tối mở ra cái miệng to lớn, nuốt chửng tất cả.
Đúng lúc này, một tia ánh sáng nhàn nhạt sáng lên, là một đốm ngọn lửa màu xanh lam, nhảy lên trong bóng tối sâu thẳm kia.
Một đốm, hai đốm... càng ngày càng nhiều đốm lửa màu xanh lam sáng lên, nhảy nhót, phát ra từng chuỗi từng chuỗi tiếng cười khẽ quỷ dị.
Thanh Vũ cảm thấy sợ hãi đến hoảng loạn, muốn rút tinh thần ti của mình ra, lại phát hiện... bốn phía đều là bóng tối và ngọn lửa xanh lam, hắn hoàn toàn không phân biệt được phương hướng!
Giờ khắc này, hắn phảng phất từ kẻ xâm lấn biến thành con ba ba trong hũ, mặc cho hắn xông trái xông phải, cũng tìm không thấy đường ra.
Bên dưới sáng lên một mảng ánh sáng đỏ rực, Thanh Vũ tưởng đó là đường thoát, vội vàng nhìn về phía có ánh sáng kia, mới phát hiện, đó là một biển lửa đang bốc cháy hừng hực!
Lửa lớn lan tràn khắp nơi, có ánh lửa chiếu sáng, Thanh Vũ mới phát hiện, nơi này rộng lớn đến mức không thấy bờ bến, ngọn lửa thiêu đốt cũng giống như không có giới hạn.
Lắng nghe cẩn thận, thậm chí còn có thể nghe thấy từ trong biển lửa truyền đến từng đợt từng đợt tiếng kêu thảm thiết thê lương.
Thanh Vũ cảm thấy chính mình sắp bị ngọn lửa đốt tới nơi rồi, vội vàng không ngừng lao lên trên, hắn cảm thấy chính mình là từ trên lao vào, chỉ cần hướng lên trên là có thể thoát ra ngoài, thế nhưng khi hắn cực khổ lao lên trên, lại phát hiện chính mình lại rơi vào một mảnh bóng tối khác.
Ngọn lửa màu xanh lam lại một lần sáng lên, hắn nhìn quanh bốn phía, phát hiện chính mình lại bị nhốt trong một vùng đầy xương trắng, xương trắng chất chồng dày đặc, giữa đó còn có kiến độc và rắn độc xuyên qua, thi cốt chất đống kéo dài không thấy điểm cuối...
Màn hình quay trở lại bên ngoài tinh thần đồ cảnh, Ôn Quân Lâm thấy có một người từ trong chiếc xe đã bị đâm nát bò ra, miệng há há đóng đóng, đang lộn xộn nói cái gì đó, Ôn Quân Lâm hơi lại gần nhìn, mới phát hiện đối phương vậy mà mắt mũi miệng tai đều đang chảy máu.
"Đây là... Thanh Vũ? Tìm được Thanh Vũ rồi!"
Ôn Quân Lâm lấy ra còng tay mang theo bên mình, nhanh chóng còng vào tay Thanh Vũ, đồng thời liên hệ Phong Vân quân đoàn tới bắt người.
Ôn Quân Lâm thật ra còn muốn tìm dây thừng trói Thanh Vũ lại, nhưng rất nhanh hắn liền phát hiện, Thanh Vũ hình như không phải bị nội thương, mà là nguyên nhân khác.
Bởi vì Thanh Vũ một bên lộn xộn kêu cứu mạng, một bên "phanh phanh phanh" đập đầu xuống đất, cho dù đập đến đầu vỡ máu chảy, hắn cũng không có dừng lại.
"Hắn đây là có chuyện gì?" Ôn Quân Lâm nhìn về phía Tần Cẩn Thịnh.
Tần Cẩn Thịnh hiện tại đã hoàn toàn nghe không thấy âm thanh Thanh Vũ nói trong tinh thần đồ cảnh của chính mình, mùi hoa hồng cũng đã biến mất, Tần Cẩn Thịnh vốn tưởng rằng tinh thần ti của Thanh Vũ đã rút khỏi tinh thần đồ cảnh của hắn, nhưng hiện tại nhìn thấy dáng vẻ này của Thanh Vũ... chỉ sợ là còn chưa rời đi?
"Có lẽ là bởi vì... ta không có thiết lập tinh thần cái chắn?" Tần Cẩn Thịnh suy nghĩ nói.
Đương nhiên, tình huống thực tế là, Tần Cẩn Thịnh hiện tại căn bản còn chưa biết thiết lập tinh thần cái chắn cho tinh thần đồ cảnh của mình, tuy rằng trong trí nhớ nguyên chủ có, nhưng Tần Cẩn Thịnh còn chưa biết cách sử dụng.
Ôn Quân Lâm lập tức hiểu rõ: "Ý của ngươi là, tinh thần ti của hắn xâm nhập tinh thần đồ cảnh của ngươi?"
Tần Cẩn Thịnh: "Thật ra ta cảm thấy tinh thần đồ cảnh của ta rất bình thường."
Ôn Quân Lâm: "..."
Thanh Vũ "Oa" một tiếng, lại phun ra một ngụm máu lớn, "Cứu... cứu ta... Quỷ a... Đừng lại đây... Nóng quá... Lạnh quá... Đau quá... A a a! --"
Hai người: "..."
Tần Cẩn Thịnh: "Có thể là, chỉ hơi hơi đen một chút mà thôi." Ừm, có lẽ chỉ hơi hơi giống địa ngục một chút mà thôi.
"Phanh!" Thanh Vũ đập mạnh đầu xuống đất, trên mặt đầy máu ngất xỉu.
Tần Cẩn Thịnh cảm giác được mùi hoa hồng nhạt nhạt cuối cùng cũng rời khỏi tinh thần đồ cảnh của mình, nói: "Hắn rút tinh thần ti rồi, vừa rồi hắn vẫn luôn ở trong đó mưu đồ khống chế ta."
Ôn Quân Lâm: "Hắn thật đúng là... dũng khí đáng khen."
Tần Cẩn Thịnh nhìn về phía Ôn Quân Lâm: "Ngươi đây là đang chê bai tinh thần đồ cảnh của ta?"
Ôn Quân Lâm nhìn lại Tần Cẩn Thịnh, ánh mắt chân thành: "Không, ta đây là đang khen ngợi ngươi."
Quân đội rất nhanh chạy tới, mang Thanh Vũ đã hôn mê đi.
Thanh Vũ phạm tội nghiêm trọng không thể tha thứ, tòa án cuối cùng tuyên phạt tử hình, lập tức chấp hành.
Ngày Thanh Vũ bị xử bắn, hệ thống A kêu rên không ngừng, liên tục ở bên tai Tần Cẩn Thịnh nhắc nhở: vai chính thụ chết rồi, thế giới này sẽ sụp đổ, còn bắt Tần Cẩn Thịnh đi cướp pháp trường.
Tần Cẩn Thịnh căn bản không để ý tới hệ thống A, tiếp tục cùng Ôn Quân Lâm thong thả ăn sáng.
Nhưng mãi đến khi xử bắn kết thúc, hệ thống tra xét thấy sinh mệnh dấu hiệu của vai chính thụ hoàn toàn biến mất, mà thế giới này lại không có chút dấu hiệu tan vỡ nào.
Hệ thống A: "Ơ? Tại sao?"
Tần Cẩn Thịnh: "Xem ra, quang hoàn vai chính công còn ở, trên chiến trường nhiều oán quỷ như vậy cũng chưa lấy được mạng hắn."
Hệ thống A run rẩy: "Ngươi, ngươi sẽ không thật sự định giải quyết luôn cả vai chính công thụ chứ? Ngươi là kẻ điên!"
Tần Cẩn Thịnh nhấp một ngụm trà: "Chính hắn tự chuốc lấy nhân quả, liên quan gì tới ta?"
Đương nhiên, Tần Cẩn Thịnh cũng không chủ động đi tìm Chân Ưu, bởi vì hắn biết rõ, chỉ cần Chân Ưu còn tồn tại, sớm muộn gì cũng sẽ tìm đến hắn báo thù.
Bởi vì vụ Thanh Vũ trốn ngục và tập kích lần này, Liên Bang tăng cường phòng ngự trong thành ngoài thành, trùng hợp ngăn cản được đợt biến dị trùng tập kích bất ngờ ở Tây Cảnh.
Sau vài lần bao vây tiêu diệt, biến dị trùng ở Tây Cảnh cuối cùng cũng bị quét sạch, Tây Cảnh không còn là nơi khiến người ta vừa nhắc tới liền biến sắc.
Thế giới này không có địa phủ, hồn phách không có chỗ đi, Tần Cẩn Thịnh lần lượt thu hồi hồn phách tự do, cũng thuê một khu đất rộng lớn, xây dựng một nhà ma thể nghiệm quy mô lớn, cung cấp dịch vụ quỷ thật chất lượng cao cho những người thích chơi cảm giác mạnh.
Ba năm sau, Ôn Quân Lâm lật cuốn sổ ghi đầy bản kế hoạch của mình, hưng phấn nói với Tần Cẩn Thịnh: "A Thịnh, chúng ta đã chính thức qua lại ba năm, theo kế hoạch, ta muốn chính thức đề nghị sống chung với ngươi!"
Tần Cẩn Thịnh suýt nữa nuốt luôn nước súc miệng.
Nhìn những vật dụng sinh hoạt đôi đôi cặp cặp bày trên bệ rửa mặt, Tần Cẩn Thịnh không nhịn được nghĩ: Cái này bây giờ còn không tính là sống chung sao?
Ôn Quân Lâm hơi bất mãn: "Ngươi đây là biểu tình gì? Ngươi muốn từ chối? Ngươi hối hận?"
Nói đến bốn chữ cuối cùng, ánh mắt Ôn Quân Lâm mang theo vài phần nguy hiểm.
Tần Cẩn Thịnh: "Lính gác chỉ khi đối mặt với bạn lữ duy nhất, mới có thể sinh ra kết hợp nhiệt."
Ôn Quân Lâm không hiểu vì sao Tần Cẩn Thịnh đột nhiên phổ cập kiến thức cơ bản, nhưng vẫn theo bản năng tiếp lời: "Ừm, dẫn đường cũng vậy."
Đợi đã, lời này có ý gì...
Ôn Quân Lâm siết chặt nắm tay, hai mắt cơ hồ muốn phun lửa: "Ngươi sinh kết hợp nhiệt? Ngươi gặp người có độ phù hợp rất cao với ngươi? Là ai?"
Tần Cẩn Thịnh nhìn Ôn Quân Lâm trong gương, nhất thời cảm thấy khô miệng khô lưỡi, theo bản năng sờ túi, mới nhớ ra đang mặc áo ngủ, thuốc ức chế không có trong túi áo ngủ.
Ôn Quân Lâm không nghe được đáp án, lập tức túm lấy cánh tay Tần Cẩn Thịnh, nghiến răng nghiến lợi nói: "Khi nào gặp? Các ngươi! Các ngươi..."
Ôn Quân Lâm túm càng chặt.
Tuy rằng tay Ôn Quân Lâm lạnh, nhưng Tần Cẩn Thịnh lại cảm thấy chỗ bị nắm ngày càng nóng lên.
Không ổn! Thuốc ức chế!
Tần Cẩn Thịnh xoay người đi về phía phòng ngủ.
Ôn Quân Lâm kéo lại không cho đi: "Ngươi đi đâu!"
Tần Cẩn Thịnh: "Uống thuốc."
Ôn Quân Lâm: "Trả lời ta trước đã... Hả? Uống thuốc? Ngươi bị bệnh?"
Tần Cẩn Thịnh nhìn về phía Ôn Quân Lâm, ánh mắt sâu xa: "Thuốc ức chế, ngươi không phải cũng đang uống sao?"
"Ta uống là vì lo ngươi không... Hả? Cũng?" Ôn Quân Lâm sững sờ một chút, dần dần phản ứng lại: "Ngươi kết hợp nhiệt, là bởi vì ta sao?"
Tần Cẩn Thịnh: "Lâm, tự tin một chút."
Ôn Quân Lâm buông tay đang nắm cánh tay Tần Cẩn Thịnh, ngược lại ôm eo hắn: "Vì sao không sớm nói với ta? Ngươi biết rõ! Ngươi biết rõ..."
Tần Cẩn Thịnh toàn thân cứng đờ, nỗ lực quay mặt đi không dám đối mặt với người trong lòng, sợ chính mình nhịn không được.
"--Tần Cẩn Thịnh!" Nhưng người nào đó rõ ràng không định để hắn dễ dàng qua chuyện.
Tần Cẩn Thịnh đành phải nói thật: "Ta, chưa từng... kỹ thuật, khả năng, không tốt lắm."
Ôn Quân Lâm: "..." Cái đáp án này thật sự là ngoài dự đoán của hắn.
Ôn Quân Lâm đỏ mặt: "Chuyện đó, ta đã xem rất nhiều video, ta có thể dạy ngươi."
- Một giờ sau.
Ôn Quân Lâm mặc cho Tần Cẩn Thịnh lau mồ hôi cho mình, cổ vũ nói: "Ngươi học rất nhanh, sau này ném thuốc ức chế đi."
- Hai giờ sau.
Một bàn tay đẩy cửa phòng tắm, bám chặt lấy khung cửa, lại bị cánh tay phía sau kéo lại, từng ngón tay bị gỡ xuống, kéo người vào.
- Ba giờ sau.
Cửa phòng tắm lại lần nữa bị đẩy ra, Ôn Quân Lâm vừa mới bò ra nửa người đã bị kéo trở lại, trên mặt đất để lại hai vệt nước.
- Bốn giờ sau.
Một người từ phòng tắm lao ra, chạy vào phòng ngủ, còn chưa kịp khóa cửa, đã bị một vật thể đen như mực hình dài quấn lấy eo, lôi thẳng về phía phòng tắm.
Ôn Quân Lâm tức giận: "Sao lại có thể dùng tinh thần thể! Ngươi chơi xấu!"
Ôn Quân Lâm giãy dụa thoát khỏi trường điều đen, lảo đảo đứng dậy, còn chưa kịp đứng vững đã bị người từ phía sau bịt miệng, ôm eo, nửa kéo nửa khiêng vào phòng tắm.
Cửa phòng tắm "Phanh" một tiếng khép lại.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip