Chương 77 Hoạt thi
Đang đi trên đường tới V thành, Ôn Quân Sâm lái xe vào thành phố.
Không có biện pháp, vật tư vẫn là cần thiết.
May mắn chính là, bọn họ trên đường tiến vào trung tâm thương mại, gặp được đều là tang thi cấp thấp, Ôn Quân Lâm một người liền thuận lợi giải quyết.
Hơn nữa thuận lợi đến mức có chút quá đáng.
Bởi vì tu luyện suốt một buổi tối Ôn Quân Lâm, lại một lần nữa thi triển băng hệ dị năng đối phó tang thi, giống như là chém dưa thái củ vậy, hoàn toàn không cần dùng những từ như "kinh tâm động phách" linh tinh gì đó để điều tiết không khí.
Chỉ thấy Ôn Quân Lâm búng tay một cái, liền có băng sương từ lòng bàn chân lan tràn ra bốn phía, trực tiếp đem những tang thi đang chảy nước dãi bò tới đông cứng tại chỗ.
Ngay sau đó, Ôn Quân Lâm chỉ nhấc chân nhẹ nhàng đá một cái, liền đem những khối băng đó cùng tang thi bên trong đá vỡ đầy đất!
Những tang thi này còn chưa tiến hóa ra tinh hạch, cho nên thi thể bị phá nát, những hồn phách bị tù hãm trong thi thể rốt cuộc có thể rời đi, vừa thoát ly thân thể, hồn phách đều có chút hỗn độn mờ mịt, Tần Cẩn Thịnh đi theo sau Ôn Quân Lâm, từng cái một đem những hồn phách này độ hóa, nếu gặp được một số hồn phách sinh ra oán khí sát khí, không cách nào siêu độ, Tần Cẩn Thịnh liền tạm thời thu nhận, tránh để bọn họ khắp nơi du đãng quấy rối.
Ôn Quân Sâm là một dị năng giả hệ mộc, rất nhiều dị năng giả hệ mộc đối với việc khai phá dị năng của mình đều là thúc giục thực vật như hoa cỏ cây cối bụi gai ra để cản trở tang thi, mà Ôn Quân Sâm lại khai phá ra một năng lực vô cùng trọng yếu -- chữa trị.
Trước đó, Tần Cẩn Thịnh chỉ từng thấy vài dị năng giả hệ thủy có khả năng chữa trị, không ngờ dị năng hệ mộc cũng có thể khai phá ra năng lực chữa trị.
Tuy rằng Ôn Quân Lâm đã ở trong lúc tu luyện, dựa theo đề nghị của Tần Cẩn Thịnh, đem những độc huyết tang thi virus trong cơ thể dẫn dắt ra bên ngoài, cho nên tạm thời không cần Ôn Quân Sâm thi triển năng lực chữa trị.
Nhưng là, hoàn cảnh trước mắt này, căn bản không thiếu những người bị tang thi cào thương, cắn thương.
Ngay lúc ba người từ trung tâm thương mại khiêng vật tư ra ngoài, nhét vào trong xe, một chiếc xe có biển số quen thuộc liền hấp dẫn ánh mắt của Tần Cẩn Thịnh -- đó chính là chiếc xe trước kia Tần Diệu từng ngồi, bị Tần Diệu đánh số là xe số 5, luôn đi cuối cùng trong đội ngũ xe.
Kỳ thật bỏ xe không phải chuyện gì hiếm lạ, xe gặp trục trặc hoặc là hết xăng đều có thể thành lý do bỏ xe đổi xe, mà chiếc xe này nằm ở chỗ này, chỉ có thể chứng minh -- Tần Diệu đã từng đi qua nơi này.
Tần Diệu quả nhiên lựa chọn đi V thành.
Tần Cẩn Thịnh nhìn kỹ thêm vài lần, liền phát hiện, chiếc xe bị bỏ lại trên đường này, có chút rung động rất nhỏ.
Trên xe có người?!
"Làm sao vậy?" Ôn Quân Lâm chú ý tới ánh mắt của Tần Cẩn Thịnh, cũng nhìn theo, cũng hơi kinh ngạc nói: "Phía trước kia hình như là xe trong đoàn xe của Tần Diệu, bọn họ cũng tới nơi này?"
Tần Cẩn Thịnh: "Vừa rồi xe khẽ động."
Ôn Quân Lâm: "Ngươi muốn đi xem thử?"
Tần Cẩn Thịnh: "Không nghĩ, tò mò hại chết mèo."
Nói xong liền đóng cửa cốp sau xe.
Nhưng mà, ngay lúc Tần Cẩn Thịnh mở cửa xe chuẩn bị lên xe, chiếc xe phía trước đột nhiên mở cửa, một bóng đen trực tiếp từ trên xe lăn xuống!
Ôn Quân Sâm đang chuẩn bị lên xe hoảng sợ, vội chui vào trong xe, "Phanh" một tiếng đóng cửa lại.
Âm thanh này nháy mắt hấp dẫn sự chú ý của bóng đen lăn xuống xe kia, hắn xoay người, đưa tay về phía bọn họ, yếu ớt nói: "Cứu...... cứu ta......"
Thanh âm này có chút quen tai, Ôn Quân Lâm tập trung nhìn, kinh ngạc nói: "Hắn hình như là người kia gọi là Phong Nhị."
Quả nhiên, từ trên xe lăn xuống chính là Phong Nhị, cũng không biết mấy ngày nay hắn đã trải qua những gì, dáng vẻ vô cùng chật vật, tóc tai rối bời như tổ quạ không nói, ngay cả phần lông chân mà ngày thường Phong Nhị chăm sóc kỹ càng cũng rối tung bết dính trên bắp chân, rõ ràng đã lâu không chải chuốt qua.
Tần Cẩn Thịnh từ ký ức của nguyên chủ biết được, Phong Nhị người này, việc nặng việc bẩn gì cũng làm được, nhưng chỉ cần nhắc tới phần lông chân kia, dù không có điều kiện cũng phải tạo điều kiện chăm sóc cho bằng được, thậm chí còn dụng tâm hơn cả chăm sóc gương mặt, nếu không biết còn tưởng hắn không phải nuôi lông chân mà là nuôi tóc.
Đương nhiên, đây là hình dung hơi khoa trương một chút. Nói chung, từ thái độ của Phong Nhị đối với bộ phận đó mà nói, hiện tại vị trí kia thành ra dáng vẻ này, cũng chứng minh tình huống của Phong Nhị thực sự vô cùng tệ hại.
Hơn nữa, vì sao chỉ có một mình Phong Nhị, những người khác đâu?
Là Phong Nhị tách khỏi đội ngũ của Tần Diệu, hay là...... Phong Nhị bị Tần Diệu vứt bỏ?
Nếu là bị vứt bỏ, vậy nguyên nhân là gì?
Tần Cẩn Thịnh suy nghĩ rối loạn, kéo lấy Ôn Quân Lâm đang định đi tới gần.
Tần Cẩn Thịnh: "Cẩn thận, tình huống của hắn không đúng lắm."
Ôn Quân Lâm cũng gật đầu: "Ta biết, ta đoán hắn có khả năng......"
Tần Cẩn Thịnh: "Ừ."
Ôn Quân Lâm: "Vậy chúng ta......"
Tần Cẩn Thịnh: "Ừ."
Ôn Quân Lâm: "Được rồi."
Ngồi trong xe Ôn Quân Sâm: ??? Hai người các ngươi nói cái gì? Vì sao ta nghe không hiểu?
Ôn Quân Lâm đề cao giọng nói với Phong Nhị đang ngã quỵ phía trước: "Ngươi sao vậy? Còn ổn không?"
Phong Nhị quỳ rạp trên mặt đất, ho khan thở dốc một lúc lâu mới miễn cưỡng tìm lại được chút sức lực, lần mò bám vào cửa xe, chuẩn bị đứng dậy, thì sắc mặt tái nhợt bỗng chốc thay đổi, cúi gập người xuống, "Ọe" một tiếng nôn ra một bãi dịch mủ màu vàng nâu.
Một luồng mùi hôi thối tanh tưởi tức khắc tràn ngập, ba người trong xe sắc mặt lập tức nghiêm trọng.
Ôn Quân Sâm nói: "Hắn sắp biến thành tang thi! Mau lên xe! Mau chạy!"
Tần Cẩn Thịnh: "Ngươi không định thử xem năng lực chữa trị của mình sao?"
Ôn Quân Sâm: "Ân nhân đừng đùa ta, năng lực chữa trị của ta chỉ trị được những vết thương ngoài da do tang thi cào xước thôi, giống hắn thế này rõ ràng đã bị virus tang thi xâm nhập sâu, sắp tang thi hóa rồi, làm sao còn cứu được nữa!"
Ôn Quân Lâm: "Chờ đã! Hắn hình như có lời muốn nói." Ôn Quân Lâm giơ tay, lập tức có băng sương bao quanh tứ chi Phong Nhị, nhanh chóng đông cứng hắn lại.
Phong Nhị bị đông lạnh đến run lên một cái, đôi mắt mờ mịt dần khôi phục chút thanh tỉnh, nhìn mấy người cách đó không xa, mơ hồ nhận ra bọn họ: "Tần Cẩn Thịnh? Ôn Quân Lâm? Các ngươi...... sao lại ở đây......"
Tần Cẩn Thịnh: "Đi ngang qua."
Phong Nhị: "Khụ khụ khụ......" Trong cổ họng Phong Nhị như có vài con nghiện tập thể hút thuốc, nói chuyện khàn đặc, "Các ngươi...... mau đi đi...... Ta hình như...... sắp không xong rồi......"
Dứt lời, vài dây leo từ người Phong Nhị mọc ra, quấn lấy thân thể hắn mấy vòng, còn siết lại mấy chỗ.
Phong Nhị suy yếu dựa vào xe: "Ta chịu không nổi nữa...... Các ngươi mau...... chạy đi......"
Tần Cẩn Thịnh: "Còn có thể sử dụng dị năng, chứng tỏ ngươi còn kiên trì được chút nữa, ngươi cắn một miếng dây leo của mình thử xem."
Lúc này Phong Nhị đã mọc răng nanh sắc nhọn, nhìn thế nào cũng không cứu được, Phong Nhị nghe vậy, phản ứng đầu tiên là cảm thấy Tần Cẩn Thịnh đang giỡn mình, nhưng trong tình huống không còn cách nào khác, biết rõ có thể là bị trêu chọc, Phong Nhị vẫn không nhịn được làm theo.
Hắn dùng răng nanh sắc nhọn của mình, dễ dàng cắn đứt dây leo, lập tức có một luồng chất lỏng mát lạnh theo vết cắn chảy vào miệng, tạm thời giảm bớt cơn khô rát cổ họng.
Phong Nhị chưa từng thử qua hương vị dây leo của mình, không ngờ hương vị cũng không tệ, thế là hắn lại mút thêm vài ngụm, mới nói: "Đáng tiếc, lẽ ra nên thử sớm hơn......"
Vài phút sau, Phong Nhị hoàn toàn mất đi ý thức, từng mảng lớn da thịt thối rữa rơi xuống, mà dưới lớp thịt thối đó, đã mọc lên lớp da thịt màu đen mới.
Theo nguyên bản cốt truyện, Phong Nhị sau khi chết sẽ biến thành tang thi cấp một, tang thi cấp một là không có tinh hạch, nhưng hiện tại, Tần Cẩn Thịnh rõ ràng nhìn thấy trong đầu Phong Nhị nhanh chóng ngưng tụ ra một viên tinh hạch màu xanh lục.
Ôn Quân Sâm thở dài: "Cuối cùng vẫn là quá muộn, hắn hoàn toàn tang thi hóa rồi."
Tần Cẩn Thịnh: "Không, còn chưa tính là muộn."
Bởi vì, Tần Cẩn Thịnh nhìn thấy rõ ràng, viên tinh hạch màu xanh lục trong đầu Phong Nhị vẫn chưa hoàn toàn phong bế.
Còn có một luồng năng lượng màu xanh lục vô cùng nhỏ bé từ tinh hạch kéo dài ra, nối liền đến đan điền trong thân thể Phong Nhị.
Luồng năng lượng đó nhỏ tới mức gần như không thể nhìn thấy, nhưng nó thực sự tồn tại, ít nhất đại biểu cho -- linh hồn của Phong Nhị chưa hoàn toàn bị tinh hạch trói buộc.
"Ủa? Tang thi hóa như thế nào lại dừng? Người trúng virus tang thi dù thể chất thế nào, một khi bắt đầu tang thi hóa, toàn thân đều sẽ nhanh chóng thối rữa, vì sao người này quá trình tang thi hóa đến cổ thì dừng lại?" Ôn Quân Sâm ngạc nhiên nói.
Đột nhiên! Phong Nhị mở mắt ra!
Nói đúng ra, tang thi đều sẽ bị lột mất mắt, hoàn toàn dựa vào khứu giác để săn mồi, chỉ có tang thi tiến hóa cấp cao hơn mới có thể mọc lại mắt, nhưng Phong Nhị quá trình tang thi hóa dừng lại, đôi mắt hắn vẫn được bảo toàn.
Trong mắt Phong Nhị rõ ràng lộ ra vài phần mờ mịt: "Đây là...... chuyện gì......" Thanh âm vẫn khàn khàn đến không thể nhận ra giọng nói ban đầu.
Tần Cẩn Thịnh: "Nếu không có gì bất ngờ, ngươi hiện tại hẳn là đã biến thành -- hoạt thi."
Mọi người: "......"
Phong Nhị muốn cúi đầu nhìn thân thể mình, nhưng chỉ nghe "lách cách" một tiếng.
Tần Cẩn Thịnh: "Đừng cúi đầu, đầu sẽ rơi."
Phong Nhị: "......"
Ôn Quân Sâm từ khiếp sợ lấy lại tinh thần: "Cái kia, ngươi nghe hiểu chúng ta nói chuyện chứ? Ngươi bây giờ tuyệt đối đừng nhúc nhích, bởi vì phần cổ của ngươi đã thối đến mức có thể nhìn thấy xương, hiện tại toàn bộ phần đầu của ngươi chỉ dựa vào xương cổ chống đỡ thôi, trời ơi, chuyên nghiệp đến mức ta muốn khóc luôn ấy!"
Ôn Quân Lâm nhìn về phía Tần Cẩn Thịnh: "Tại sao lại thế này?"
Hiển nhiên, tình huống trước mắt thế nào cũng là do câu nói vừa rồi của Tần Cẩn Thịnh, bảo Phong Nhị đi cắn dây leo của mình.
Tần Cẩn Thịnh: "Ta cũng chỉ thử một lần, dây leo là dị năng của Phong Nhị, chắc chắn chứa đầy linh khí, ta nghĩ, nếu giúp hắn nhanh chóng bổ sung linh khí, có lẽ có thể ức chế tang thi hóa, tiếc là, linh khí vẫn không đủ." Tần Cẩn Thịnh lặng lẽ rút mộc kiếm ra: "Nếu ngươi không muốn biến thành loại hình thái người chẳng ra người, quỷ chẳng ra quỷ này, ta có thể giúp ngươi kết thúc."
Phong Nhị còn đang ở trong trạng thái khiếp sợ "Ta mẹ nó còn sống", thấy sắc mặt của Tần Cẩn Thịnh không giống đùa giỡn, vội vàng nói: "Không không không! Hoạt thi cũng tốt mà! Ta không để bụng mình thành ra thế nào! Ta còn muốn sống!"
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip