Chương 87 Thất hồn
Tần Cẩn Thịnh là bị lạnh mà tỉnh.
Thật sự rất lạnh, lạnh thấu xương.
Nhưng khi Tần Cẩn Thịnh mở mắt ra, đưa tay đặt lên miệng hà một hơi, lại thử thử trán mình, lúc này mới phát hiện, mình đang sốt, trán nóng rực bất thường.
Tầm mắt Tần Cẩn Thịnh có chút mơ hồ, nhìn gì cũng thấy bóng chồng bóng kép, thế là dứt khoát nhắm mắt lại.
Hắn biết rõ, thân thể này là vì mất máu quá nhiều, sinh mạng đang dần trôi đi, nhưng hắn cũng không có ý định cứu vãn.
Bởi vì ngay lúc vừa rồi, ngay trước khi hắn hôn mê, hắn phát hiện... tìm không thấy hồn phách của Ôn Quân Lâm.
Sau khi nhân loại tang thi hóa, hồn phách sẽ bị nhốt lại trong thân thể, nếu là tang thi có cấp bậc, hồn phách sẽ tồn tại bên trong tinh hạch.
Dựa trên nhận thức ấy, Tần Cẩn Thịnh mới có thể không chút do dự đánh nát tinh hạch của Ôn Quân Lâm, định bụng thả hồn phách của hắn ra.
Nhưng hắn vạn lần không ngờ, sau khi tinh hạch bị đánh nát, lại không thấy hồn phách của Ôn Quân Lâm đâu.
Những kết luận đúc kết được từ việc quan sát vô số tang thi trước đó, tựa hồ hoàn toàn mất hiệu lực trên người Ôn Quân Lâm!
Hồn phách của Ôn Quân Lâm đi đâu? Vì sao không còn trong thân thể?
Mãi đến khi ngất xỉu, Tần Cẩn Thịnh đều điên cuồng tìm kiếm hồn phách trong thân thể Ôn Quân Lâm.
Đáng tiếc, không có kết quả.
Tần Cẩn Thịnh nghĩ mãi không thông, mà thân thể yếu ớt này cũng không cho hắn thêm cơ hội suy nghĩ cẩn thận.
Hiện tại tuy hắn đã tỉnh lại, nhưng rất rõ ràng cảm nhận được, thân thể này... không sống được bao lâu nữa.
"Rắc!" Một tiếng vang truyền từ phía trên xuống, Tần Cẩn Thịnh miễn cưỡng mở mắt ra, chỉ thấy một mảng trắng xóa lộn xộn.
"Ân nhân!" Một giọng nói cố ý đè thấp vang lên, "Ân nhân, ngươi còn sống không?"
Tần Cẩn Thịnh không nói nên lời, chỉ thầm trả lời trong lòng: Làm sao? Ngươi còn định để ta trăn trối mấy câu sao?
"Hình như còn thở, mệnh cũng thật lớn." Lại một giọng nói khác vang lên.
"Ngươi canh ở đây, ta tranh thủ nhanh một chút."
Rất nhanh, Tần Cẩn Thịnh cảm thấy có một luồng mát lạnh bao trùm lên người, cảm giác đau nhức trên thân cũng theo đó dần dần tan biến.
Tần Cẩn Thịnh mơ mơ màng màng, lại qua một lúc lâu mới tỉnh táo hơn chút, yếu ớt mở miệng: "Lâm... đâu rồi?"
Ôn Quân Sâm vui vẻ nói: "Ân nhân, rốt cuộc ngươi tỉnh rồi! Ca ta hiện tại ra ngoài rồi, chúng ta cũng là thừa dịp hắn không ở đây mới dám vào."
Tần Cẩn Thịnh nghe vậy, có chút không hiểu ý Ôn Quân Sâm.
Ôn Quân Sâm cũng nhanh chóng giải thích: "Ân nhân, chuyện này nói ra thì dài, ta nói ngắn gọn thôi, ca ta hiện giờ biến thành tang thi rồi, tang thi hóa hoàn toàn cái loại này, hoàn toàn không nhớ chúng ta là ai."
"Hắn..." Tần Cẩn Thịnh muốn ngồi dậy, kết quả chỉ hơi nhích người một chút liền choáng váng đầu óc, "Bịch" một tiếng ngã vật xuống đất.
Ôn Quân Sâm vội nói: "Ấy ấy ấy! Đừng kích động, ân nhân, tiếp theo ta nói, ngươi ngàn vạn lần đừng quá kinh ngạc! Ca ta tuy rằng biến thành tang thi, cũng quên hết chúng ta rồi, nhưng hình như... hình như hắn vẫn còn nhớ ngươi."
Tần Cẩn Thịnh ngẩn ra.
"Là hắn đem ngươi giấu ở đây, ngươi biết nơi này là đâu không?" Ôn Quân Sâm mặt mày ủ rũ nói: "Nơi này là tầng 23 của tòa cao ốc kia đó, đúng vậy, không sai đâu, chính là tòa cao ốc đàn tang thi toàn bộ tụ tập lại! Cả tòa nhà đều là tang thi!"
Ôn Quân Sâm: "Ân nhân, ca ta đem ngươi đưa vào sào huyệt tang thi rồi!"
Tần Cẩn Thịnh: "Nói cho rõ ràng."
Ôn Quân Sâm: "Chuyện ấy... lúc đó tình huống quá nguy hiểm, ca ta cụ thể biến thành thế nào ta cũng không nhìn rõ. Sau khi các ngươi ngã xuống mặt băng, đám người Tần Diệu nhân cơ hội lách qua mép mặt băng mà rời đi, mặt băng cũng rất nhanh sụp xuống, ta cũng rơi xuống, chỉ là vận khí tốt, bị mắc lại trên một cành cây."
Nói đến đây, Ôn Quân Sâm siết chặt nắm tay tức giận nói: "Cái tên Tần Diệu kia đúng là thứ không ra gì, nhưng ta đoán hắn mười phần chắc tám phần không sống nổi đâu, hắn lợi dụng các ngươi thu hút tang thi, còn mình trốn đi, nhưng cuối cùng đàn tang thi vẫn đuổi theo bọn họ, ta đoán bọn họ bây giờ cho dù không bị xé xác, ít nhất cũng bị thương, khoảng cách biến thành tang thi cũng chẳng còn xa."
Tần Cẩn Thịnh thầm nghĩ: Chuyện đó chưa chắc đâu, Tần Diệu là vai chính thụ mà, cho dù cả đoàn vai chính có bị tiêu diệt hết, hắn tám phần mười vẫn có thể may mắn thoát thân, rồi lại đi gom góp lập đoàn vai chính mới.
Ôn Quân Sâm tiếp tục nói: "Sau đó Phong Nhị tới, cứu ta từ trên cây xuống, khi ấy quanh hai người các ngươi đều là băng, băng màu đỏ, tang thi đều tránh các ngươi mà đi, ta đi lên chữa trị cho ngươi, vừa kéo ngươi một cái, ca ta liền tỉnh, ôm ngươi không chịu buông, cuối cùng còn khiêng ngươi chạy thẳng vào cao ốc."
Phong Nhị dựa vào cửa sổ canh chừng, đột nhiên nói: "Không xong, hắn trở lại rồi, đi mau!"
Nói rồi, Phong Nhị lập tức thả ra dây đằng, quấn lấy Ôn Quân Sâm, nhảy luôn từ cửa sổ ra ngoài.
Ôn Quân Sâm vội vàng vẫy tay với Tần Cẩn Thịnh: "Chúng ta nhất định sẽ quay lại!"
Tần Cẩn Thịnh: "..."
Ngay sau đó, cửa phòng "Phanh" một tiếng bị đẩy ra, Tần Cẩn Thịnh theo tiếng nhìn lại, chỉ thấy một người toàn thân trần trụi đi vào.
Chính diện nhìn hết thảy này, Tần Cẩn Thịnh: "..."
Tuy ở thế giới trước đã nhìn thấy vô số lần rồi, nhưng hiện tại đối mặt đột ngột như thế này, vẫn là không thể khống chế nổi tim đập nhanh hơn.
Khoan đã? Sau khi tang thi hóa không phải đều là thân thể thối rữa, thịt nát rơi xuống, sau đó mọc thịt mới, mà thịt mới cũng cần rất lâu mới có thể bao trùm toàn thân sao?
Như Phong Nhị kia kìa, thịt mới mọc đã lâu như vậy rồi, vẫn là một bộ xương gầy trơ ra, dù có mặc quần áo, cũng như khoác đồ lên bộ xương vậy.
Nhưng trước mắt, Ôn Quân Lâm rõ ràng không giống vậy.
Ngoại trừ làn da đã biến thành màu xanh đen, tròng trắng mắt hóa thành màu đen, tròng đen hóa trắng, trong miệng mọc răng nanh, tay chân mọc móng vuốt sắc nhọn ra, còn lại tất cả không có biến hóa gì.
Tần Cẩn Thịnh từ trên xuống dưới đánh giá Ôn Quân Lâm một lượt, ở chỗ nào đó ngừng lại hồi lâu, lại lần nữa xác nhận... Ừm, không biến hóa.
"Rống!" Ôn Quân Lâm tựa hồ bị chọc giận gì đó, nhe răng trợn mắt, ánh mắt hung dữ đảo khắp phòng, giống như đang tìm gì đó.
Cuối cùng, hắn sải bước đến bên cửa sổ, mạnh mẽ đẩy cửa ra, hướng xuống dưới phẫn nộ gầm lên.
Ngay sau đó, dưới lầu cũng vang lên vô số tiếng tang thi "Gào gào gào", nối đợt này sang đợt khác, vang vọng kéo dài.
Tần Cẩn Thịnh: "..." Ta đây là vào ổ sói thật rồi?
Sau khi dẫn đầu gào một trận, Ôn Quân Lâm tựa hồ rốt cuộc bình tĩnh lại, lúc này mới xoay người đi về phía Tần Cẩn Thịnh, kéo một cái túi lớn ném tới trước mặt hắn.
Chưa cần mở ra, từ khi Ôn Quân Lâm bước vào, Tần Cẩn Thịnh đã ngửi được mùi tanh nồng nặc trong túi.
Quả nhiên, Ôn Quân Lâm ý bảo hắn mở túi, bên trong chính là tay chân cụt và phần thân thể của tang thi, còn rõ ràng đều là cấp thấp.
Tần Cẩn Thịnh chưa kịp phản ứng gì, Ôn Quân Lâm đã cầm một khối thịt thối lên, định nhét vào miệng mình.
Tần Cẩn Thịnh mắt nhanh tay lẹ, chụp bay khối thịt thối kia, còn đá luôn cái túi sang một bên.
Ánh mắt Ôn Quân Lâm theo khối thịt thối bị chụp bay rơi xuống nhìn lại, quay đầu thấy túi thịt cũng bị đá văng, lập tức phẫn nộ, há miệng định lao tới.
Nhưng rốt cuộc, hàm răng sắc bén kia cũng không cắn lên cổ Tần Cẩn Thịnh, hắn chỉ dọa nạt một phen, rồi ấn Tần Cẩn Thịnh lên tường, sau đó lại kéo túi thịt về, cầm lên một đoạn xương thịt rõ ràng còn tươi, định cưỡng ép nhét vào miệng hắn.
Tần Cẩn Thịnh đương nhiên không thể ăn thứ đó, chỉ có thể liều mạng giãy ra khỏi tay Ôn Quân Lâm, còn chưa kịp đứng dậy, liền cảm thấy mắt tối sầm, ngã nhào về phía trước.
"Rống!" Ôn Quân Lâm vội vàng đỡ lấy hắn, bất mãn gầm nhẹ một tiếng.
Tần Cẩn Thịnh rất nhanh lấy lại tinh thần, phát hiện Ôn Quân Lâm đang ôm mình vào lòng, vừa sờ đầu, vừa sờ tay, trông có vẻ rất lo lắng.
"Ta không sao, đừng lo." Tần Cẩn Thịnh nói xong, thấy Ôn Quân Lâm vẫn cứ sờ tới sờ lui, tựa hồ muốn kiểm tra thương tích, nhưng móng vuốt sắc nhọn trên tay hắn sờ tới đâu, liền lưu lại mấy vết xước.
Tần Cẩn Thịnh vội bắt lấy tay Ôn Quân Lâm, nhẹ vỗ trấn an: "Ta không sao, thật sự không sao."
Tứ chi va chạm dường như khiến Ôn Quân Lâm hiểu ra gì đó, hắn cuối cùng cũng ngừng sờ loạn, còn học theo vỗ vỗ tay Tần Cẩn Thịnh.
Tần Cẩn Thịnh cảm thấy bản thân như đang dạy dỗ một đứa trẻ vừa biết nhận thức thế giới, may là Ôn Quân Lâm học cũng nhanh, dần dần hiểu được ý hắn, không còn ép hắn ăn mấy thứ đáng sợ kia nữa.
Trong suốt quá trình ấy, Tần Cẩn Thịnh vẫn luôn tìm kiếm hồn phách Ôn Quân Lâm, nhưng đáng tiếc, hoàn toàn không có kết quả.
Không chút khoa trương mà nói, hiện tại Ôn Quân Lâm chính là một cái xác không hồn, thế nhưng hắn lại rõ ràng có gì đó khác biệt với đám tang thi kia.
"Không sao, ta nhất định sẽ tìm được." Tần Cẩn Thịnh nhẹ nhàng vuốt ve lưng Ôn Quân Lâm, lúc đầu hắn còn kháng cự, gầm nhẹ bất mãn, nhưng dần dần lại ngoan ngoãn ghé đầu lên đùi Tần Cẩn Thịnh, mặc cho hắn vuốt ve.
...
Thế là, khi Ôn Quân Sâm và Phong Nhị lại một lần nữa vất vả xuyên qua tầng tầng tang thi, nhẹ nhàng lẻn vào phòng, nhìn thấy chính là cảnh tượng Ôn Quân Lâm ngoan ngoãn ghé lên đùi Tần Cẩn Thịnh, hai người bình yên ở chung một chỗ.
Hai người: "..." Đây rốt cuộc là tang thi quá giống người, hay là ai đó gan quá lớn vậy?
Kia là tang thi đấy! Vì sao ngươi có thể vuốt ve hắn như vuốt ve cún con mèo nhỏ vậy!
Đúng lúc ấy, Tần Cẩn Thịnh đột nhiên quay đầu nhìn về phía họ.
Ôn Quân Sâm vội vàng vẫy tay, dùng khẩu hình khoa trương mà nói: Ca ta ngủ rồi sao?
Tần Cẩn Thịnh giơ ngón trỏ đặt lên môi, ra hiệu im lặng.
Ôn Quân Sâm liên tục gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu.
Sau đó, Ôn Quân Sâm lấy một tờ giấy đã viết sẵn, đưa cho Phong Nhị, ý bảo hắn dùng dây đằng chuyển lên cho Tần Cẩn Thịnh.
Phong Nhị tiện tay nhìn thoáng qua, chỉ thấy trên giấy viết bốn chữ to: Chỉ nam nuôi tang thi.
Phong Nhị: ??? Các ngươi đều không bình thường thật rồi!
Còn chưa kịp xem tiếp, Ôn Quân Sâm đã vội thu lại tờ giấy, nhỏ giọng nói: "Lấy nhầm rồi, phải là tờ này mới đúng."
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip