Chương 8

Jungkook đặt Taehyung nằm ngay ngắn trên giường, xoay người đi đóng cửa lại.

Anh thật sự là một người cực kì ưa sạch sẽ, đến cả đệm giường cũng ít khi thấy có bụi bẩn, vậy mà giờ phút này lại để một Taehyung người nồng nặc mùi rượu nằm ở bên trên, chẳng giống với việc anh sẽ làm ra chút nào.

Jungkook đóng cửa xong, cũng tốt bụng mở tủ quần áo ra lấy một chiếc áo mới mà mình chưa mặc một lần nào, ngồi xuống bên cạnh giường. Anh cởi áo khoác bên ngoài của Taehyung, sau cùng lại loay hoay không biết phải bắt đầu từ đâu tiếp.

Mối quan hệ của hai người chưa được tính là quá thân, cùng lắm chỉ là quen biết, dù chỉ là thay một chiếc áo, nhưng nếu hành động trong lúc đối phương không có ý thức hay phản kháng, động chạm như vậy là không được. Lần đầu tiên anh cảnh sát Jungkook cảm thấy có chút bối rối, chân tay lóng ngóng mãi, chờ cho đến khi đối phương hơi ừ hử trong cuống họng, lật người một cái, hồn anh mới quay trở về.

"Nóng..." Taehyung nỉ non bằng giọng mũi, mắt vẫn nhắm lại, bởi vì một chút cử động cơ thể mà vạt áo sơ mi bị đẩy lên, mơ hồ để lộ ra thắt lưng. Jungkook ngồi ở đó nhìn một loạt động tác của Taehyung, cậu đưa tay lên lung tung cởi cúc áo, hai bàn tay giống như không có lực, mất một lúc lâu mới có thể cởi được hết toàn bộ.

Jungkook thở dài, cũng tốt, coi như là đối phương đang gián tiếp giúp mình. Anh hơi cong người xuống, tròng chiếc áo phông rộng rãi kia lên người đối phương, nắm từng cánh tay lồng qua một, xong xuôi mới đứng dậy cầm hai chiếc áo đầy mùi rượu của Taehyung ném vào trong máy giặt.

Lúc Jungkook tắm xong rồi quay lại, thấy Taehyung đang nằm ngoan ngoãn gọn sát vào tường, tư thế có cảm giác không an toàn, cả người co lại giống như một con tôm. Jungkook tiến lại gần, cầm chăn kéo lên, để cậu ôm một lúc.

Quả nhiên có đồ để ôm xong, lông mày Taehyung giãn ra.

Jungkook bật cười thành tiếng, "Vẫn chỉ là một cậu nhóc."

Sau đó anh không hiểu tại sao, lông mày Taehyung lại đột nhiên khẽ cau lại.

Jungkook ngồi xuống, ghé tai sát vào gương mặt đối phương, nghe thấy cậu nhóc lèm bèm nói khát nước, anh cũng lập tức đứng dậy, mở cửa đi xuống dưới nhà, vào bếp rót một cốc nước.

Lúc rót được một nửa, sau lưng lại vang lên một giọng nói đang tuổi dậy thì, vỡ giọng, khàn khàn, "Khuya rồi anh chưa ngủ sao?"

"Chưa." Jungkook cầm cốc nước trên tay, xoay người nhìn Jimin đang đứng ở phía đối diện, "Làm phiền đến cậu à?"

"Không." Jimin hơi nheo mắt nhìn gương mặt Jungkook, lại nhìn xuống cốc nước trên tay đối phương, hỏi, "Anh không uống luôn còn mang đi đâu vậy?"

"Cho cậu bé phòng bên." Jungkook nói đến đây thì giọng nói có chứa ý cười, "Đang say quắc cần câu ở phòng tôi."

"Say? Cậu ấy uống rượu? Mới mười--" Nói được một nửa, Jimin mới phản ứng kịp, vội hỏi, "Không phải, tại sao cậu ấy lại ở phòng anh?"

Jungkook hoàn toàn bỏ qua vế trước của Jimin, chỉ trả lời, "Taehyung mất chìa khóa phòng, tôi để em ấy ở phòng tôi một đêm. Được rồi, đi ngủ đi, ngày mai cậu không phải đi học sao?"

Jimin không trả lời, chỉ đứng đó nhìn bóng lưng Jungkook rời đi, gương mặt âm u quay trở lại phòng.

Jungkook đóng cửa lại, đi về phía cạnh giường rồi ngồi xuống, khẽ giọng gọi, "Taehyung."

Taehyung đang ôm chăn, he hé mắt ra, nhưng vẫn không có gì gọi là đã tỉnh táo hoàn toàn, chỉ ậm ờ hỏi có chuyện gì vậy.

Jungkook nâng đầu cậu dậy, đặt cốc nước ở bên miệng đối phương, buồn cười hỏi, "Không phải cậu nói khát nước à? Nước đến rồi, uống một ngụm đi."

Taehyung nghe vậy, cũng ngoan ngoãn hé miệng ra, uống một hớp rồi lại nhắm tịt mắt.

Đặt Taehyung nằm về chỗ cũ xong, Jungkook mới thấy tới công chuyện. Vốn dĩ muốn dùng chăn để trải dưới đất nằm qua đêm, nhưng bây giờ lại bị Taehyung ôm chặt cứng, gỡ thế nào cũng không ra. Anh suy nghĩ một lát, cuối cùng tắt điện phòng, bỏ dép ra trèo lên giường nằm, cách Taehyung một khoảng cách nhất định.

Nhìn trông có vẻ ngủ ngoan, nhưng đến nửa đêm mới biết, Jungkook chợt cảm giác được bên cạnh có hơi người, quả nhiên Taehyung đã đạp bay chăn xuống dưới cuối giường, thay vào đó là dịch sát lại vào người Jungkook, hơi thở nóng ấm đang không ngừng phả vào bắp tay rắn chắc của anh.

Jungkook muốn vươn tay ra đẩy cậu một chút, lại không ngờ tạo điều kiện cho đối phương. Taehyung giống như đã bắt được vũ khí cứu mạng, ôm chặt lấy không chịu buông.

Jungkook hơi cứng người lại, không dám nhúc nhích, một phần là do sợ đánh thức đối phương, một phần là đột nhiên có chút căng thẳng.

Jungkook rất ít khi tiếp xúc thân mật với người khác. Từ nhỏ đến lớn đã luôn mang danh là một con người khô khan và không hiểu phong tình, một cái nắm tay còn chưa có, đừng nói đến việc cho phép nằm trên giường và ôm tay như thế này. Nghĩ thế nào cũng cảm thấy thật kì diệu.

Dùng tay còn lại đặt lên trên trán, Jungkook mở mắt nhìn chằm chằm trần nhà, vốn dĩ chỉ có áo của Taehyung là dính mùi rượu, giờ thay đồ rồi, trên người vừa có mùi của cậu, lại vừa có mùi của mình, trong lòng không biết là do sao, giống như vừa bị vuốt mèo khẽ chạm qua một cái ngứa ngáy.

Được một lúc Taehyung bỗng cựa mình, một chân co lại, gác lên vị trí khó nói nào đó, đầu gối vừa vặn cọ xát một chút, lần này thì cả người Jungkook hoàn toàn căng cứng, thần kinh cũng như dây đàn.

Da mặt Jungkook mỏng, cũng may ở trong bóng tối không thể nhìn rõ, nếu không đã có thể chứng kiến được một gương mặt cùng tai đỏ bừng. Anh hít sâu vào một hơi, thò tay xuống đẩy đầu gối của Taehyung ra. Thấy rốt cuộc đối phương cũng chịu yên lặng ngủ, mới thở phào một tiếng.

Thật nguy hiểm.

Sáng hôm sau Taehyung tỉnh dậy do báo thức điện thoại đặt ở trên bàn, bên cạnh không có một bóng người.

Cậu chậc một tiếng, bình tĩnh đi xuống dưới giường, nhìn chiếc áo phông sạch sẽ mà mình đang mặc, kéo vạt áo lên ngửi một chút.

Quả nhiên là mùi của Jungkook, thơm quá.

Cậu nhìn đồng hồ, sau đó đi ra ngoài, đi đến trước cửa phòng mình, kiễng chân lên lấy chiếc chìa khóa được giấu ở trên, mở cửa đi vào phòng tắm rửa rồi thay quần áo.

Lúc đi xuống vừa vặn gặp Jungkook đang đứng ở trước cửa, Taehyung chửi thầm một tiếng, không phải giờ này đã đi làm rồi sao? Không kịp lấy áo khoác che đồng phục lại rồi!

Cậu chậm rãi đi xuống, xoa xoa gáy, ngượng ngùng cười, "Sáng nay em thức dậy ở trong phòng anh, có phải hôm qua em làm phiền anh lắm đúng không?"

Jungkook liếc nhìn cậu một cái, lắc đầu cười, "Không có, chỉ là giờ tôi mới biết tướng ngủ của cậu lại không ngoan ngoãn như vậy."

Hai má Taehyung hơi đỏ lên, cười ngại ngùng, "Xin lỗi anh, cũng cảm ơn anh vì hôm qua đã cho em ở nhờ một đêm."

Jungkook nói một câu không có gì, lại nói tiếp, "Hôm qua muốn tìm chìa khóa để mở cửa phòng cậu nhưng không thấy, giờ tìm thấy rồi à?"

"Mất rồi ạ." Taehyung lắc đầu, "Cái này là sơ cua em giấu ở cửa, để đề phòng thôi, ai ngờ cũng có lúc dùng đến."

Jungkook gật đầu không nói gì, nhìn cậu một lúc, thản nhiên nói, "Cậu có vẻ thích mặc đồng phục."

"À không, cái này--"

Taehyung chưa kịp nghĩ ra lí do, bả vai lại bị vỗ nhẹ một cái, "Không đi học còn đứng đó làm gì?"

Taehyung theo bản năng nhìn phản ứng của Jungkook trước, sau đó mới xoay đầu lườm Jimin, Jungkook cũng không để ý lắm, nói, "Cả hai trường đều cùng hướng với tôi, muốn đi nhờ không?"

"Không, không cần, anh cứ đi trước đi, em còn có việc phải làm trước." Taehyung nói xong, còn huých tay vào mạn sườn Jimin ra hiệu.

Jimin nhàn nhạt đáp, "Không cần, đi xe bus mười phút là tới."

"Vậy được, gặp lại sau."

Chờ Jungkook đi rồi, Taehyung mới thở phào một hơi, cũng không quan tâm Jimin ở phía sau, xách cặp đi trước.

Jimin chậm rãi đi ở phía sau, nói, "Không định giải thích gì à?"

Taehyung lạnh nhạt đáp, "Làm như thân nhau lắm mà giải với thích. Tôi đã nói ở nhà thì đừng làm như quen biết tôi, trong mắt mọi người tôi lớn hơn cậu ba tuổi đấy."

Jimin nhíu mày, "Tại sao?"

Taehyung dừng chân ở bến xe bus, nghiêng đầu nhìn qua, thái độ bắt đầu không kiên nhẫn, "Hôm nay cậu ăn trúng ngải tình bạn hả? Sao hỏi nhiều vậy? Bình thường không kiếm chuyện cũng phải đấm nhau một trận mới chịu được, cậu như này làm tôi sởn gai ốc đấy biết không."

Jimin chỉ nhìn Taehyung, không nói gì nữa. Taehyung thấy đối phương đã yên lặng, lúc này mới lấy tai nghe ở trong cặp ra, đeo lên tai mình, chờ xe bus đến rồi đến trường.

Taehyung ngồi ở ghế trong, Jimin cũng theo sau ngồi ở bên ngoài. Cậu đưa mắt nhìn đối phương một lát, thấy đúng là trên xe không còn chỗ ngồi nữa, im lặng tựa đầu vào cửa kính, nhìn ra bên ngoài.

"Từ giờ sẽ không kiếm chuyện với cậu nữa."

Cảm giác được người bên cạnh vừa nói gì đó, Taehyung bỏ một bên tai nghe ra, nghi hoặc hỏi lại, "Cậu vừa nói gì với tôi sao?"

Jimin lắc đầu, "Không có gì."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip