Chương 1 + Chương 2*

- H văn song tính, giới thiệu mình để bên ngoài, kiến nghị tắt não trong khi theo dõi cho chắc.
- song tính ở đây là có cả 2 bpsd, kp song tính luyến

- những chương đánh dấu * là đã beta, nhưng mình beta khá nhẹ nhàng để giữ lại một số cmt trên dòng nữa, mọi người thông cảm nha.

_________________________

Chương 1. Đi tm sông/ qun em trai anh đi

"Mày làm cái gì vậy!" Ngoài cửa bỗng vang lên tiếng gào thét giọng thiếu niên. Vọt vào sân như một cơn gió, cậu ta đoạt thẳng gáo nước trong tay người trước mặt với cặp mắt đỏ ngầu lên vì tức giận: "Mày có biết nước này anh A Tấn phải vất vả gánh về từ thôn để ăn uống không, sao mày có thể dùng nó rửa rau!"

Giật mình, Dung Tuyết lùi một bước: "Vãi chưởng sao cậu lại tới nữa."

Dung Tuyết vừa mới chuyển kiếp đến đây chưa được hai ngày, mà đã đếm không hết số lần bị thằng nhóc này rống vào mặt kiểu đấy.

Khi chưa xuyên đến, cậu là cậu út của nhà họ Dung ở thủ đô, được cưng chiều từ bé tới lớn, ai ai cũng nịnh nọt lấy lòng, không dám nặng lời với cậu.

Nhưng sau khi đến đây, cậu bỗng trở thành trẻ mồ côi không cha không mẹ, không chỉ bị bà nội nguyên chủ ép cưới anh chồng câm mà còn tiện có luôn bà mẹ kế cực phẩm của chồng.

Thằng nhóc trước mặt chính là con ruột của bà mẹ kế kia, tên là Trần An, năm nay mới mười lăm tuổi, thích xen vào việc nhà người khác, hở ra là tỏ vẻ chủ nhân, dạy cậu cái này dạy cậu cái kia, anh Tấn dài anh Tấn ngắn, chả biết ai mới là vợ tên câm ấy nữa.

Thằng điên.

"Đưa đây," Dung Tuyết lạnh lùng chỉ gáo nước trong tay Trần An.

"Mày chẳng biết làm gì, chỉ biết ở nhà ăn không ngồi rồi, cũng chẳng biết đẻ con, sớm muộn cũng có ngày anh A Tấn tống cổ mày đi!"

Không buồn đếm xỉa, Dung Tuyết lặp lại một lần: "Đưa đây."

Trần An bắt đầu ương bướng, hất hàm, không nhúc nhích.

Dung Tuyết: "..."

Giữa lúc giằng co thì tiếng cót két của cửa gỗ vang lên, hai người đồng thời quay lại.

Một người đàn ông mình trần, thân thể cường tráng, bắp thịt chắc nịch dưới nước da nâu mật, bước đến. Hai tay hắn xách hai thùng gỗ đậy nắp, thấy có người trong sân thì hắn khẽ cau mày.

"Anh A Tấn," Trần An lại gần mách, "Anh xem nó lại lấy nước trong vò rửa rau này, em mà không phát hiện thì có khi nó đã phung phí hết nước ở đây rồi."

Trần Tấn đi vòng qua Trần An, hoàn toàn phớt lờ cậu ta và xách thùng gỗ vào nhà bếp.

Dung Tuyết không hề ngạc nhiên với cách hành xử của Trần Tấn.

Mặc dù chỉ mới kết hôn được có mấy ngày nhưng Dung Tuyết đã nhận ra Trần Tấn không ưa gì mẹ con nhà mẹ kế hắn. Khả năng là do hồi nhỏ bị bà ta hành hạ không ít chẳng hạn?

Không muốn nghĩ sâu xa thêm, Dung Tuyết lại quay sang khoanh tay nhìn Trần An: "Thương thay, anh A Tấn của cậu còn chẳng buồn quan tâm đến cậu."

Giận dữ vì bị nhục nhã trước mặt Dung Tuyết, Trần An phẫn nộ quẳng gáo nước xuống đất rồi quay đầu rời đi.

Liếc nhìn chiếc gáo dính đầy bùn đất, bệnh sạch sẽ lại bắt đầu trồi lên, Dung Tuyết bực bội: "Trần Tấn, anh trông chừng em anh tí được không. Suốt ngày diễu võ dương oai, làm như ai cũng nợ tiền cậu ta vậy!"

Trần Tấn không biết nói, chưa từng được học ngôn ngữ ký hiệu, mà càng không biết chữ. Điều này khiến cho việc giao lưu giữa hai người họ khó hơn cả lên trời. Tuy nhiên Dung Tuyết cũng không muốn trao đổi với hắn, cậu chỉ muốn trút giận thôi.

Mà Dung Tuyết còn chưa trút giận xong thì Trần Tấn đã cất đồ xong xuôi rồi ra khỏi nhà bếp, người hắn cao hơn Dung Tuyết hẳn một cái đầu.

Dung Tuyết thấy sắc mặt hắn không dễ chịu thì cũng hơi hoảng, giọng điệu không gay gắt như ban nãy nữa, nhưng cậu vẫn hỏi vẻ không vui: "Về sau không cho cậu ta đến nhà chúng ta được chứ? Em ghét cậu ta."

Trần Tấn gật đầu khe khẽ với sắc mặt lạnh đơ đã quen dùng.

Dung Tuyết thấy tâm trạng khá khẩm hơn. Lại nghĩ đến số nước mình lãng phí, cậu ngại ngùng nói: "Em chỉ định  giúp đỡ ít việc, không biết chỗ nước đó không dùng được, xin lỗi..."

Ban nãy Trần An có nói nơi gánh nước đặt ở giữa thôn, trong khi họ ở tận cổng thôn, mà thôn này lớn, gánh nước thật sự rất nhọc. Vậy chẳng phải ba bốn thùng vừa rồi cậu làm lãng phí sánh bằng công gánh nước mấy chuyến liền à?

Thế rồi nghĩ đến số nước mình tắm rửa mỗi ngày- hình như lượng nước Trần Tấn gánh về đều dùng để đun nước cho cậu, Dung Tuyết nhất thời cảm thấy rất bối rối.

Chẳng trách Trần Tấn toàn ra sông tắm, nơi này không có cả nước máy nên thật sự không tiện chút nào.

"Chỗ múc nước xa vậy thì sao mình không đào thẳng một chiếc giếng ở nhà nhỉ, không phải thế sẽ tiện hơn nhiều à?" Dung Tuyết thắc mắc.

Trần Tấn liếc nhìn Dung Tuyết, Dung Tuyết tức thì hiểu ra.

Để được ra ở riêng thì Trần Tấn đã đưa hết số tài sản tích góp cho nhà mẹ kế, hiện giờ nhà hắn nghèo rớt mùng tơi, có cơm mà ăn đã là tốt lắm rồi, nói gì đến đào giếng nữa.

___________________________

Chương 2. Vn là thng nhóc thi kia nói đúng

Chiếc thùng gỗ Trần Tấn vừa xách về đựng toàn hải sản. Biển hôm nay nổi gió lớn, sáng ra khơi không đi được xa, thu hoạch cũng không tính là nhiều, mang ra ngoài bán chẳng đáng bao nhiêu nên hắn mang thẳng về nhà.

Dù từ bé tới lớn chưa phải vật lộn kiếm sống bao giờ, nhưng Dung Tuyết cũng không phải đứa lười. Thấy Trần Tấn nấu cơm trong bếp, cậu liền đến đỡ một tay. "Để em dập tỏi cho, hành cũng để đấy em bóc!" Tiết nấu ăn trong trường đã dạy mấy việc này, Dung Tuyết cảm thấy quá đơn giản. Trần Tấn không cản cậu mà chuyển sang đi nhóm lửa, hắn nhét ít cỏ khô xuống bếp và dùng hộp quẹt thổi châm vào.

Hồi đầu Dung Tuyết kỳ thị kiểu nấu ăn này lắm, cậu cứ cảm giác bếp toàn củi với rơm thì trông vừa không sạch sẽ vừa dễ bắt lửa. Nhưng cậu cũng không thể phủ nhận độ thơm ngon của cơm nấu từ đây, khiến cậu mới nếm thử một lần đã bị mua chuộc luôn rồi.

Bẩn thỉu, nhưng ăn vào không bệnh, nói chung chỉ là bệnh sạch sẽ theo kiểu Schrödinger.

(C hiu tm là ý thc quyết đnh vt cht, nghĩ nó sch thì nó sch)

Mặt trời lặn đằng tây, sắc trời dần tối lại.

Trần Tấn đã làm xong ba món gồm một đĩa cá xào, một đĩa cá sốt tiêu tỏi, và một đĩa mực chưng cay. Ấy vậy mà quay đầu, Dung Tuyết vẫn còn đang ra sức giã tỏi, tép tỏi còn rơi tán loạn trên bàn.

"..." Làm bộ tỉnh bơ, Trần Tấn múc hai muỗng gạo cho vào nồi nấu.

Hắn nấu cơm là để cho Dung Tuyết, bởi Dung Tuyết không nuốt trôi bánh ngô hấp từ bột ngô trong khi nhà Trần Tấn thì lại không có bột mì, trên đảo cũng không bán bánh bao, nên hắn đành nấu cơm cho Dung Tuyết.

Chẳng qua mỗi lần nấu hắn chỉ nấu phần cho mình Dung Tuyết, bản thân hắn vẫn ăn bánh ngô cứng như đá- chính là cái loại hấp sáu tỉ lần rồi vẫn cứng như đá ấy! Dung Tuyết cũng chẳng hiểu làm sao mà làm ra được cái bánh này.

Mấy ngày cứ thế trôi qua, cảm nhận duy nhất trong đầu Dung Tuyết là nhà Trần Tấn tuy nghèo nhưng vẫn cho cậu được ăn uống đầy đủ. Cậu chẳng ngu, cậu biết thời đại này chỉ có con cái gia đình bậc trung mới được ăn như vậy.

Cảm động thì cảm động đấy, nhưng hai người họ nghèo rớt mồng rơi mà còn tiếp tục thế này thì chỉ có nước ra đường hít đất.

"Chuyện là, A Tấn này, lần sau đừng nấu cơm nữa, em ăn bánh ngô là được." Hôm nay lỡ dùng đến số nước sạch nên lòng Dung Tuyết vẫn áy náy mãi. Lúc ăn cơm cậu duỗi duỗi tay định mò bánh ngô trong đĩa.

Trần Tấn dùng đũa đánh rụt tay cậu về, rồi im lặng đẩy bát cơm qua, ý nói rất rõ ràng.

Xúc động, Dung Tuyết lí nhí tiếng cảm ơn.

Tuy nhiên cậu vẫn quyết định sau này không được để Trần Tấn tiếp tục nấu cơm cho mình. Hũ gạo sắp cạn sạch rồi, mà khi cạn thì họ đói chắc, để số gạo đó nấu cháo loãng ăn sẽ được lâu hơn.

Cậu vừa nghĩ vừa gặm bạch tuộc nên không nhận thấy ánh mắt quan sát của Trần Tấn.

Trần Tấn đang nhìn tay cậu.

Người ở đây đều phải lao động bất kể đàn ông hay đàn bà. Do đó bàn tay họ đầy vết chai sạn, tuyệt đối không có khả năng trắng mịn thế này.

Trần Tấn từng gặp "Dung Tuyết" lần đầu vào ngày bị ép đi xem mặt. "Dung Tuyết" khi ấy vẫn luôn gù lưng như lạc đà, tính tình rụt rè không dám nhìn người lạ, nên hắn cũng chỉ có thể để ý vào hai bàn tay xoắn bện của cậu ấy.

Bàn tay ấy rất thô, móng tay lâu không cắt, da không trắng, hoàn toàn không trơn nhẵn như bây giờ.

Đây rõ ràng là bàn tay của hai người khác biệt.

Nhớ lại bộ dạng đến cả tỏi cũng không bóc được tử tế của Dung Tuyết vừa rồi, Trần Tấn bỗng nảy ra một suy đoán không thiết thực.

Kết hôn cùng "Dung Tuyết" cũng không phải ý muốn của hắn nên hắn cũng không bận tâm "Dung Tuyết" thật đã đi đâu. Hắn chỉ thắc mắc tại sao Dung Tuyết này lại đến đây? Thoạt trông thì cậu ấy hẳn phải là một thiếu gia nhà giàu, vậy cớ gì phải thay thế "Dung Tuyết" cưới mình?

Trần Tấn còn chưa nghĩ ra lí do hợp lý thì đã thấy Dung Tuyết đặt đũa xuống và dùng thìa chia bát cơm chưa động đến ra làm hai phần. Sau đó cậu kéo bát Trần Tấn qua, xẻ cho mỗi người một nửa, rồi lại trả trở về.

"Nhiều quá, em không ăn hết." Dung Tuyết chỉ chỉ đĩa bánh ngô- lần này cậu thức thời không giành nữa, mà chỉ nói, "Lần sau em không muốn ăn cơm, cùng ăn món này đi, nhé?"

Trần Tấn không biết nói nên chỉ lạnh mặt lắc đầu. Hôm trước để Dung Tuyết ăn bánh ngô làm cậu bị khản giọng rồi ho sù sụ cả đêm. Hắn cũng đâm hoảng, chỉ sợ tình trạng này sẽ lại tiếp diễn.

Dung Tuyết ương ngạnh: "Em mặc kệ, lần sau anh còn nấu cơm thì em sẽ không ăn." Phớt lờ cậu, Trần Tấn cúi đầu ăn thức ăn mà không hề động vào số cơm trong bát.

Dung Tuyết bị bơ thì ngồi đau cả đầu. Cậu biết Trần Tấn muốn tốt cho mình, nhưng thế này thì gánh nặng lớn quá. Dung Tuyết không ngờ lại có một ngày mình thấy tội lỗi chỉ vì ăn mấy bát cơm.

Rốt cuộc là bao giờ mới được về nhà đây, cũng không thể mắc kẹt ở đây cả đời được chứ.

Cuối cùng vẫn là tên nhóc thối Trần An kia nói đúng, cậu chẳng biết làm gì, ở đây chỉ là một kẻ vô dụng, chỉ là một tên công tử bột ăn không ngồi rồi...

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip