Chương 1*.
Giới thiệu mình để ở ngoài, nhớ xem để tránh mìn. Ngoài ra, như thường lệ, mình vẫn kiến nghị bỏ não trong khi đọc.
beta reader: Quynh Nguyen
chỉnh sửa tổng thể: An
________________
Khi chuông cửa vang lên, Chu Tân liếc nhìn đồng hồ trên cổ tay theo bản năng, giờ đã là mười rưỡi tối. Hắn ngồi yên lặng vài giây rồi nhanh chóng nghĩ đến những mối quan hệ hắn có tại đất nước L. Trong lúc đi từ phòng làm việc ra tới trước cửa chính, hắn đã lọc ra được một số người, nhưng không hề tìm thấy chính xác cái người vừa liên lạc với hắn- đồng nghiệp sẽ không tìm đến tận cửa nhà hắn dù có là việc hệ trọng như giải phẫu.
Thế nên khi xuyên qua mắt mèo nhìn thấy người đứng ngoài cửa là Lâm Loan- chàng trai người Trung Quốc mới chuyển vào sống đối diện nhà mình, Chu Tân bỗng có cảm giác thế này mới là hợp lý.
Dù đất nước này không có nhiều người Trung Quốc, nhưng hai vị hàng xóm của nhau là Chu Tân và Lâm Loan đây lại cũng không có cái tình cảm đồng hương lẽ ra nên có của hai người cùng quê gặp nhau nơi đất khách. Thứ nhất là do Lâm Loan mới chuyển đến đây chừng một tuần trước, thời gian họ tiếp xúc nhau không nhiều; thứ hai là tại Chu Tân sở hữu cái vẻ uy nghiêm của một bác sĩ làm người ta phải kiêng nể. Thậm chí bản thân ngoại hình trời sinh của hắn cũng là dạng đường nét sâu, lông mày rậm, đổi màu tóc chưa chắc người ta đã đoán ra được hắn là người châu Á. Trong khi Lâm Loan thì có vẻ hướng nội, dù chưa quen sống ở nơi này nhưng cậu cũng không nhờ Chu Tân giúp đỡ. Thành ra họ mới chỉ tiếp xúc với nhau đúng nghĩa vỏn vẹn một hai lần.
Vậy mà hôm nay, Lâm Loan đến gõ cửa nhà Chu Tân.
Chu Tân mở cửa. Một tay chống cửa, một tay đút túi quần, hắn không hỏi xảy ra chuyện gì mà chỉ đứng đó, chờ Lâm Loan mở miệng. Thấy Lâm Loan cứ chớp chớp mắt rồi ngập ngừng lúng túng mãi không nói được một câu, Chu Tân thầm thở dài, buông cánh tay đang giữ cửa ra và hỏi Lâm Loan có muốn tiến vào không.
Lâm Loan bước vào, lúc lướt qua Chu Tân cậu khẽ nói tiếng cảm ơn.
Chu Tân ra hiệu cho Lâm Loan ngồi xuống ghế sô pha trong phòng khách, sau đó hắn vào bếp rót cho cậu cốc nước. Đặt chiếc cốc thủy tinh óng ánh lên khay trà xong thì Chu Tân cũng ngồi xuống chiếc ghế đơn bên cạnh, lưng hắn hơi khom, khuỷu tay đặt tại đầu gối, mười ngón tay đan vào nhau một cách rất khoan thai.
Chờ Lâm Loan dùng hai tay bưng cốc nước, uống hết một nửa, rồi lại thả về xong, Chu Tân mới hỏi tôi có thể giúp gì cậu?
Hắn hỏi bằng giọng điệu rất bình thản, nhưng Lâm Loan lại run lên như bị kích thích bởi một điều gì đó. Cậu run rẩy thu hai tay về và nhét vào hai bên túi áo. Hồi lâu sau, cậu mới duỗi một tay ra, rồi đặt một mẩu giấy chi chít chữ xuống trước mặt Chu Tân.
Chu Tân không nói gì. Mấy giây sau hắn mới nhấc tờ giấy lên và lật sang mặt sau, bên trên có viết tên các loại thảo mộc bằng tiếng Anh, nếu bản thân không phải bác sĩ thì Chu Tân cũng sẽ thấy xa lạ với những từ ngữ chuyên ngành và hiếm khi xuất hiện ngoài đời sống này.
Trước đấy, Chu Tân từng nghĩ đến trường hợp Lâm Loan mắc bệnh, mà đúng là tờ giấy có viết tên một vài loại thuốc, nhưng Chu Tân không cho rằng Lâm Loan có thể dùng loại nào trong số đó.
Kiểm soát nét mặt của mình, Chu Tân hơi nhướng mày và lại nhìn Lâm Loan trong khi tay còn cầm tờ giấy. Hắn thấy cậu cúi đầu, mím môi, cắn răng rất chặt, cậu có cái vẻ muốn bày tỏ một lời khó nói nhưng cũng đồng thời chưa sẵn sàng để bộc bạch tâm tình.
Thế nên Chu Tân đành phải mở miệng trước.
Chu Tân tường thuật: "Trên đây ghi toàn đơn thuốc."
Lâm Loan ngẩng đầu. Nét mặt bình thản của Chu Tân xoa dịu cảm giác căng thẳng trong lòng cậu, đồng thời cho cậu cơ hội mở lời.
"Em, em có một người bạn."
Chu Tân đã thấy rất nhiều người bệnh vì xấu hổ với chứng bệnh của mình nên dùng cách nói "Tôi có một người bạn" thay cho lời thực tế. Hắn cũng không lấy làm lạ nếu Lâm Loan là một trong số các trường hợp ấy, vì cậu chưa bước vào cửa đã bắt đầu căng thẳng rồi.
Có điều sau khi Lâm Loan lắp ba lắp bắp kể xong triệu chứng thì Chu Tân lại có thể chứng thực rằng căn bệnh này thật sự không thể phát sinh trên người cậu.
Chu Tân vẫn luôn lắng nghe, thỉnh thoảng hắn lại gật đầu hoặc phát ra mấy tiếng ừ, ừm, nhằm ra hiệu cho đối phương tiếp tục. Xong xuôi, Lâm Loan mới đỏ mặt hỏi Chu Tân xem liệu hắn có thể mua giúp mình những loại thuốc này được không.
Chu Tân lại hỏi: "Vậy bạn cậu là một phụ nữ Trung Quốc à?"
"Dạ?" Lâm Loan lắc lắc đầu như thể suy tư, rồi cậu đáp: "Vâng."
Cũng miễn cưỡng hiểu được, Chu Tân thầm nghĩ, đầu ngón tay của hắn vờn trên những nét chữ mảnh dẻ, cân nhắc chốc lát Chu Tân nói "No" và thẳng thừng từ chối yêu cầu của Lâm Loan.
"Tôi không phụ trách mảng phụ khoa, mà dù có thì tôi cũng sẽ không đưa thuốc cho cậu chỉ dựa vào vỏn vẹn mấy lời miêu tả của cậu." Chu Tân giơ tờ ghi chép, "Phiền cậu chuyển lời đến bạn cậu, với phụ nữ, thật ra ngứa vùng kín là triệu chứng dễ xảy ra, dù vệ sinh cá nhân tốt đến đâu thì cũng không thể đảm bảo một trăm phần trăm không mắc bệnh. Mà nguyên nhân gây bệnh thì nhiều lắm, chỉ dựa vào miêu tả không thôi thì không thể đưa ra kết luận ngay, bạn cậu cần phải đến bệnh viện kiểm tra thì mới bốc thuốc đúng bệnh được."
Chu Tân lại tiếp: "Nếu cần thì tôi có thể giúp bạn cậu đặt hẹn trước tại bệnh viện nơi tôi làm việc."
"Không được!" Lâm Loan lập tức từ chối.
Chu Tân lấy làm lạ, song vẫn tiếp tục làm công tác tư tưởng: "Tôi biết bệnh vùng kín sẽ khiến nhiều phụ nữ mặc cảm và không dám xin bác sĩ giúp đỡ, đặc biệt là ở nơi đất khách như bây giờ. Tuy nhiên nếu cô ấy đã nhờ cậu giúp đỡ, rồi cậu đến nhờ tôi, thì hai người các cậu đã vượt qua bước đầu rồi, đây là một tín hiệu tốt. Vậy nên tôi đề nghị các cậu hãy tiếp tục thực hiện bước thứ hai: hẹn trước, và bước thứ ba: đến bệnh viện khám. Tôi có thể hỗ trợ mọi người trong cả hai việc này."
"Em biết cần đến bệnh viện, nhưng, nhưng liệu có thể..." Lâm Loan không nói dứt câu, cậu duỗi nốt tay còn lại trong túi ra và đặt vào tay Chu Tân một chiếc phong bì dày cộp.
Chu Tân mở ra trong ngờ vực, thấy bên trong là một xấp tiền toàn tờ euro mệnh giá lớn, hắn lập tức nhíu mày.
"Liệu có thể không đến bệnh viện được không ạ?" Giọng Lâm Loan ngày càng lí nhí, "Không đến bệnh viện, anh lấy giúp em số thuốc này, sau đó số tiền này đều thuộc về anh."
"Cậu tìm mấy loại thuốc này trên mạng đấy à?"
Lâm Loan gật đầu.
"Là thế này," Chu Tân đặt phong bì tiền xuống khay trà và chỉ vào mấy đơn thuốc trên tờ ghi chép, vừa chỉ vừa giải thích công dụng thuốc cho đối phương nghe. Ban nãy Lâm Loan miêu tả chứng bệnh rất mơ hồ, giờ Chu Tân lại nói lại một lần cụ thể hơn cho cậu về những căn bệnh ấy, nhưng vì hắn dùng đến những thuật ngữ khá chuyên môn nên Lâm Loan nghe mà chỉ thấy hổ thẹn trong lòng.
"Chẳng lẽ bạn cậu muốn thử dùng thuốc của từng loại bệnh một? Làm thế sẽ chỉ gây nên tình trạng kháng thuốc, khiến cho việc điều trị không những không có kết quả mà còn bị phản tác dụng, về sau muốn chữa cũng sẽ phiền phức hơn." Chu Tân đẩy phong bì về trước mặt Lâm Loan, "Tôi hy vọng bạn cậu có thể tin vào y học. Tôi có thể giới thiệu cho cô ấy một nữ bác sĩ uy tín. Bác sĩ ở đây nói tiếng Anh rất thạo nên không cần lo lắng vấn đề ngôn ngữ. Chỉ cần thực hiện một vài kiểm tra theo quy định là được, còn tiền thuốc thang và tiền khám bệnh gộp lại cũng đều không dùng hết số tiền này."
Nói đoạn hắn đẩy trả cả tờ ghi chép cho Lâm Loan: "Bạn cậu cần đến khám bác sĩ."
Lâm Loan vẫn ngồi nghiêm chỉnh lại vị trí ban đầu, hai chân khép chặt, tay đặt lên đùi một cách quy củ. Dường như không nghe lọt tai mọi lời Chu Tân vừa nói, cậu chỉ nhìn Chu Tân bằng ánh mắt trông mong: "Có cách nào để không phải đến bệnh viện không ạ?"
"Em hiểu những điều anh nói, nhưng có thể không đến bệnh viện được không?"
Chu Tân quan sát chàng trai trẻ trước mắt. Tóc ngắn, có yết hầu, ngực và bụng bằng phẳng, cậu là đàn ông hàng thật giá thật. Nhưng lúc này cậu lại cứ mải miết cầu xin như thể người bạn mà cậu nói chính là cậu.
"Anh làm ơn," Trán đẫm mồ hôi, cậu nôn nóng nói, "Anh là người Trung Quốc và là bác sĩ duy nhất em biết lúc này, van anh, nếu anh không giúp em thì em thật sự không biết còn có thể tìm ai khác nữa."
Chu Tân linh cảm thấy có nghịch lý gì đó lộ ra trong câu nói, nhưng hắn không định suy xét lâu thêm. Hắn lắc đầu.
"Xin lỗi," Chu Tân nói, "Tôi có thể đặt hẹn với bác sĩ giúp cô ấy, nhưng không thể lấy số thuốc này giúp được."
Chu Tân không nói nữa, ý tứ tiễn khách rất rõ ràng. Sau chốc lát im lặng, Lâm Loan chán nản đứng lên và lê chân tiến về phía cửa. Chu Tân tiễn khách ra tận cửa vì phép lịch sự, sau đó, thấy Lâm Loan không ngoảnh đầu lại, hắn cũng không căn dặn thêm gì và toan đóng cửa.
Mà khi cửa đóng được một nửa thì Lâm Loan lại bỗng xoay người, và giơ tay ngăn lại.
Lúc này Chu Tân và Lâm Loan đứng rất sát nhau. Lâm Loan không thấp, chỉ hơi gầy, chiều cao cũng được tầm 1m76. Tuy nhiên Chu Tân lại rất cao nên ở khoảng cách gần, hai người thấy rõ đối phương hơn kém mình hơn nửa cái đầu. Lâm Loan ngẩng lên nhìn hắn, khuôn mày thanh tú hơn những người đàn ông khác đang chau lại, cậu chớp mắt, cổ họng liên tục phát ra những âm tiết ngắn ngủi, cho thấy cậu đang lưỡng lự về lời nói của mình.
"Nếu như..." Lâm Loan nói với Chu Tân, "Nếu như người bạn ấy chính là em..."
Nhúc nhích hai chân, Lâm Loan không dám nhìn Chu Tân nữa.
"Nếu như người bạn ấy chính là em, thì anh có thể giúp em không?"
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip