CHAP 5
- Khuê_ giọng người phụ nữ đứng tuổi gọi Khuê
- Dạ mẹ_ cô vừa trả lời vừa vội vã mang giày vào, chắc có lẽ sợ ai kia chờ lâu
- Sao mấy bữa nay con ra ngoài vội vậy, không ăn sáng, cứ như vậy thì sức khỏe đâu mà làm việc_ bà nhẹ nhàng đến bên con gái của mình, nhìn con mình vì giữ dáng mà càng ngày càng gầy gò như thế bà thật không an tâm
- Mẹ à, mẹ đừng lo cho con, trâu vật con chưa chết mà_ Khuê cười hề hề, cô quá hiểu tính mẹ mình, bà lúc nào cũng lo lắng, chăm sóc cô như em bé vậy
- Nhưng mà con....Khuê...Khuê..._ bà chưa nói xong thì Khuê đã phi thẳng ra ngoài
Từ ngay cửa kính, người đàn ông nhìn xa xăm ra cổng rồi mệt mỏi tháo hẳn cặp mắt kính xuống
...
Cô co 3 chân 4 cẳng mà xách "butt" chạy, cứ chạy sòng sọc ra cổng, khi vừa thấy ai kia bảnh bao đứng trước mặt mình là cô vội vã chỉnh lại đầu tóc, tằng hắng vài cái để kêu gọi tim mình đừng biểu tình nữa
- Chào em_ đúng thương hiệu bà Hương
- À...thực ra...hôm nay...tôi...rảnh buổi sáng..._ không ai đánh mà khai luôn
- Ờ...vậy đi với tôi, mời em lên xe_ Hương galăng mở cửa
Mỗi ngày là 1 ngày mới, chỉ duy nhất là cái trái cà chua trên mặt Khuê không thể mới hơn được. Ngày nào cũng thế, không biết từ khi nào mà Khuê đã biết ngại ngùng trước mọi hành động của Hương. Hình như việc gặp Hương mỗi buổi sáng hay nhìn thấy Hương mỗi buổi tối đã là 1 thói quen, thậm chí cô còn vì thói quen này mà bỏ ăn sáng nữa mà
- Sáng nay....e..m......phải qua nhà chị nữa hả?
- Em...em...mới xưng là gì?_ Hương lái xe mà cười tủm tỉm
- À...thì...hông có gì_ Khuê thiếu điều muốn đội quần
- Em muốn thế nào thì cứ vậy đi, em dễ thương nhất là những lúc em tự do, hồn nhiên mà
Hương nói rồi cười ha hả mà đâu biết rằng bên cạnh mình có ai kia đang tranh thủ tìm lại tim mình bị rớt đâu đó. Nếu bây giờ không ai nhắc cô nhớ cô đã từng bị người kia lấy đi cái ngàn vàng, bị người kia ép mình sống không yên mà chết cũng không xong thì chắc cô cứ đắm chìm thế này mãi. Nhưng không thể phủ nhận từ ngày có Hương, Khuê như được là chính mình, cô được mơ mộng, được cảm giác ấm áp và được chửi bới mà chẳng màng tới cái mác siêu mẫu hay hoa khôi gì nữa
- Được rồi, hôm nay tôi sẽ đưa em đến 1 nơi
- Nơi nào? Không phải nhà chị sao?
- Nơi...tôi được sản xuất ra thị trường, hahaha
...
Chạy lâu rồi mà vẫn chưa tới. Khuê thầm nghĩ Đại gia đất cảng mà cũng đã từng ở đây à. Nơi này có vẻ bình yên, nói đúng hơn là ít người ở, 1 con đường mà chỉ có 2, 3 nhà. Cây cối thì um tùm, tuy thô sơ nhưng điều làm Khuê ấn tượng là cánh đồng toàn là hoa với hoa, mang lại cảm giác bình yên đến khó tả. Vừa định xoay qua khẽ nói với Hương là "đẹp quá" nhưng lại không còn nói được gì nữa, khi bên cạnh cô là nét đẹp vô cùng hoàn hảo của Hương. Nụ cười Hương như muốn ôm trọn cả nơi này vào lòng, có lẽ nơi này khá quen thuộc với Hương rồi, mỗi nơi cô đi qua đều để lại nụ cười ngọt ngào làm say lòng ai kia. Khuê không nghĩ 1 Phạm Hương khó ưa, láu cá mà cũng có ngày trở nên dịu dàng, nhẹ nhàng trước mặt Khuê thế này! (À, quên nói với mọi người, ai đang yêu nhau mà muốn đổi gió thì cũng đừng dại dột mà tìm con đường này nha, tại Au cũng không biết nó ở nơi mô!!!)
Mãi mê ngồi ngắm người ta mà cũng không hay đã tới nơi
- Khuê, sao còn chưa xuống, đợi tôi đạp xuống à!_ lại khó ưa rồi đấy
- Biết rồi_ máu điên Khuê lại nổi lên
Máu dồn lên chưa lâu thì đã mau nguôi xuống khi trước mắt Khuê là 1 cái gì đó khiến cô không tin. Nếu nói Hương đã từng sống trong ngôi nhà nghèo xơ xác luôn ấy thì chưa chắc gì Khuê tin, còn đằng này cảnh tượng trước mắt đã vượt quá sự suy nghĩ của cô, là tập hợp những cái chồi BÁN VE CHAI. Hương từng xuất thân tại đây sao? Hương từng vất vả như thế này à? Vậy quá trình từ khó khăn mà vươn lên thành đại gia đất cảng như thế nào? Biệt thự, siêu xe và xóm nghèo khổ này quả là 2 phạm trù trái ngược nhau hoàn toàn,..?..? Còn rất nhiều câu hỏi mà Khuê thắc mắc, nhưng đã bị tiếng nói dịu dàng của Hương làm giật mình
- Gì đấy, không muốn vào trong à?
- Ơ...vào chứ
Vừa bước vào trong, cảnh tượng đầu tiên đập vào mắt Khuê chỉ toàn là ve chai và rác, còn cuộc sống nghèo đến mức không ngờ tới. Khác với sự ngỡ ngàng của Khuê là niềm hạnh phúc của Hương khi từ lâu rồi cô mới về lại nơi này. Nếu không tỏ ra mạnh mẽ thì có lẽ Hương đã khóc từ lâu rồi, cô cố cười với những người từng nuôi dưỡng mình
- Dì, dì còn nhớ con chứ?_ Hương sà vào lòng người phụ nữ có gương mặt vô cùng phúc hậu
- Hả...à...ờ...con bé cứng đầu nhất chứ ai, dạo này lớn quá rồi, đâu cần dì ru ngủ mỗi đêm nữa đúng không_ câu nói khiến Hương suýt rơi nước mắt
- Con chào dì_ Khuê lễ phép
- À...chào con...con là bạn của Tủn đó hả?
- Dạ...Tủn...là..._ Khuê nghe cái tên đó khá lạ nhưng khi nhìn thấy biểu hiện khóc không nên lời của Hương thì Khuê cũng hiểu
- Là nó nè!_ người phụ nữ ấy chỉ thẳng vào Hương luôn (trước fic Au: Phạm Tổng -----> sau fic Au: Tủn Tổng =))) Thực ra nghe tên thấy cưng quá nên đặt cho Tổng luôn)
- À...dạ...con là bạn của...TỦN..._ Khuê cố tình nhấn mạnh
Vừa lúc đó, 1 binh đoàn chạy ồ ra Phạm Hương còn hơn chào đón hoa hậu nữa
- Chị Hương, sao lâu quá chị mới tới thăm tụi em?
- Chị Hương, chị có bồ rồi bỏ tụi em phải hông?
- Ị Ương...ụi...em....nhớ....ị.....ắm....ó....mốt....ị....ừng....i....ỏ...ụi....em.....ữa.....nha.....ổng....ai....ẫn....ụi....em.....i.....ơi.....ết.......ị....Ương.......ữa........ài......ị...........ẻ........ông........?....ị......ứm.....ứm...._ vâng và em bé khoảng 3 tuổi đó nếu không được em kia bịt miệng lại thì chắc đứng nói tới sáng (và Au cũng cố tình cho em ấy nói dài dài để lâu lâu mọi người "thư giãn" tí mà, đọc không được thì m.n cứ bỏ qua chứ đừng kêu Au vietsub lại vì Au viết xong Au cũng không hiểu luôn =)) )
- Chị Hương, nay chị vô nấu cơm cho tụi em ăn đi
- .......
- .........
Hương phải bật cười với mấy đứa nhỏ này. Thực ra các em ở đây đều do những người nghèo khổ ở xóm phế liệu này đem về nuôi. Hầu như mỗi ngày họ đi đến 1 nơi nào đó đầy rác là lại tìm thấy 1 em nhỏ (Au: bởi vậy các bà mẹ bây giờ hay nói "tao lụm mày trong thùng rác" là vậy đó) Dù hoàn cảnh thật sự rất nghèo nhưng ít ra họ cũng có thể lo được cho tụi nhỏ hơn là làm ngơ để các em sống không ăn không uống gì suốt đời sao. Thiết nghĩ thành phần cha mẹ trong xã hội này thật nhẫn tâm, chỉ vì sự ích kỉ, chỉ vì những nỗi khổ riêng mà đem bỏ con mình. Giả sử, nếu đứa bé ấy không còn thì có phải họ đã gián tiếp giết 1 mạng người hoặc nếu đứa bé ấy khôn lớn trong cái xóm nghèo này rồi 1 ngày nào đó họ tìm đến bắt lại con họ, thì chẳng khác nào họ xem tình cảm thiêng liêng, gắn bó của người nuôi dưỡng chỉ đang giá vài đồng bạc lẻ à!
- Được rồi, chị này hôm nay sẽ nấu cơm cho mấy đứa_ Hương cười thách thức nhìn sang Khuê
Khuê dịp phen chết lặng, không phải chết vì nụ cười mà chết vì lời Hương nói. Khuê sẽ nấu ăn sao??? Cô có nghe lầm không??? Thật sự Khuê không muốn hình ảnh mèo con của cô lại hiện về 1 lần nữa. Chuyện thật ra cũng khiến Khuê khổ tâm lắm, nó xảy ra cách đây 1 năm. Cái ngày định mệnh ấy lại xảy ra trong chính căn nhà của Khuê, hôm đó tên bạn trai cũ của cô nổi hứng muốn qua ăn cơm với cô, thế là cô nhăn nhó vào bếp nấu ăn. Sau khoảng thời gian xoay như chong chóng ở trong bếp thì cô cũng hoàn thành xong món ăn của mình kịp lúc hắn đến, chỉ mới ra mở cửa cho hắn có 5 phút thôi vậy mà quay vào nhà là cảnh tượng con mèo sang chảnh của cô lăn đùng ra chết với tư thế ngả ngửa bên cạnh đĩa thức ăn thơm phức ấy. Thế đấy, ngày ấy dù đau khổ và nhục nhục nhưng Khuê vẫn thấy vui vì may mà bạn trai mình chưa kịp ăn, nhưng bây giờ cô cảm thấy tức là tại sao không để cho hắn ăn mà con mèo của cô lại làm hành động nghĩa hiệp như vậy
- Đùa thôi chứ nơi này đã nghèo rồi, tôi không muốn họ tuyệt thực hết đâu_ chắc là Hương vẫn còn ấm ức cái sóng chén của mình
Nói rồi họ cùng vào trong nấu ăn, chơi đùa với bọn trẻ
...
- Xin lỗi đã làm mất cả ngày của em_ Hương lái xe đưa Khuê về khi trời đã chập tối
- Không sao, em cũng xin nghỉ buổi chiều rồi mà, nhưng.....em vẫn còn chuyện thắc mắc
~~~~~KÉT~~~~~~~
Hương dừng lại nơi cánh đồng hoa đẹp lung linh, bây giờ Khuê mới phát hiện nếu ban sáng với những bông hoa thay nhau khoe sắc thì vào tối nơi này lại huyền ảo hơn bao giờ hết nhờ sự kết hợp của muôn vàng đom đóm, chúng thay nhau phát sáng khắp nơi, làm khung cảnh trở nên lãng mạn. Hương ngồi bệt xuống cánh đồng vỗ vỗ xuống ra dấu hiệu kêu người kia ngồi kế bên mình
- Giờ em muốn hỏi gì?_ Hương nhẹ nhàng
- À...chị từng sống ở đó sao?
Hương nhẹ cười, nụ cười bây giờ của Hương rất đẹp, nhất là trong khung cảnh huyền ảo thế này
- Tôi cũng như những đứa trẻ hồi sáng em thấy đó
- Sao chứ?_ Khuê lại càng không tin
- Thật mà, cha mẹ tôi đã bỏ tôi, rồi cũng được dì ấy nhận về nuôi đó. *Nghẹn ngào* Em biết không, cuộc sống ở đó lúc trước còn nghèo hơn. Mỗi tối tôi đi học lén nhà người ta, đến sáng thì liền đi lượm ve chai. Thậm chí những lúc tôi lượm được ổ bánh mì thừa người ta bỏ mà không chần chừ tôi cứ ăn luôn. Em biết không, nhìn bạn bè đồng trang lứa, vui vẻ bên cha mẹ hay được cắp sách đến trường thì tôi cũng tủi thân lắm chứ, tụi nó có cha có mẹ, khi cha mẹ la hay mắng 1 cái là hằng hộc bỏ đi, trong khi đó tôi thì thèm có cha có mẹ để chửi nhưng có được đâu
Hương kể thì không khóc mà người kia ngồi nghe đã khóc bù lu bù loa
- Ấy...em làm sao vậy Khuê...đừng khóc....dù gì thì sau đó tôi cũng được mẹ nuôi nhận về, mẹ nuôi rất giàu nhưng do mất sớm nên giờ tôi cũng giàu ké_ Hương cười cay đắng khi nhớ tới mẹ nuôi mình
- Sao...híc....chị...gặp...được dì ấy...híc...?_ khóc mà còn nhiều chuyện =))
- À.....là do mẹ nuôi tôi cũng đi lượm ve chai
Khuê chỉ biết trố mắt ra nhìn, giàu rồi mà cũng đi lượm ve chai sao???
- *Cười* Tôi biết em đang nghĩ gì, mẹ nuôi tôi nói bà đi lượm ve chai là vì...ĐAM MÊ
Khuê càng ngày càng ghét Hương, từ lúc gặp Hương thì cô không bao giờ điều chỉnh được cảm xúc của mình, khóc đó lại cười đó. Nhưng có lẽ lẫn lộn nhất là ngay lúc này, Hương nhẹ nhàng choàng tay kéo cô dựa vào vai mình. Sau thời gian làm chủ cảm xúc, Khuê mới mỉm cười mà tận hưởng bờ vai ấm áp này, cô ước khoảnh khắc này kéo dài mãi mãi!!
Mãi mãi là bao xa???
_________Chờ chap 6 nha!_________
M.n đọc zui zẻ nha, ôi mô phật, có lẽ hôm nay vẫn chưa bị hốt gạch ròi :))) Cứ zui ik vì chap này là kết thúc cuộc vui, để nhừng sàn diễn cho cuộc ngược tâm :(((
Cho Au cái ý kiến nha, kamsa
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip