CHAP 9
~~~~~~ÀO~~~~~~~
Tiếng tạt nước thật mạnh vào ai đó như muốn đánh thức họ dậy. Hương lắc đầu thật mạnh để mình bình tĩnh hơn trước sự tấn công này. Không gian xung quanh lạnh lẽo kinh khủng, bao vây cô là 1 đám tên đầu gấu to con, nhưng chuyện đó không quan trọng, quan trọng là cô muốn tìm ra đứa nào vừa tạt thau nước thúi rình vào mặt cô đây này
- Cô em, nếu muốn sống thì khôn hồn đưa đoạn clip đó ra, không thì đừng trách tại sao bọn này không khách sáo nhá_ tên bặm trợn nhất lên tiếng
- Tụi bây sảng hả, clip gì ở đây_ đối với mấy tên này Hương cũng chẳng ngán gì
- Nếu không muốn nói thẳng là cái clip mày với nhỏ Khuê...hahaha...
Nghe đến đây Hương như chết đứng, hóa ra tụi nó bắt cóc cô về đây là vì cái clip ấy sao, nhưng ngoài cô và Khuê ra thì đâu ai biết chuyện này. Dù cố gắng không suy nghĩ tiêu cực về phía Khuê nhưng trong hoàn cảnh này nếu cô khẳng định không cho ai biết, vậy chính Khuê là người đã tiết lộ. Nhưng tại sao Khuê lại nói ra cái chuyện chẳng hay ho gì? Tại sao lại tiết lộ cho tụi đầu gấu này biết? Chẳng lẽ Khuê muốn cướp luôn cái điều ngọt ngào cuối cùng mà Hương có sao?...?...?...Còn rất nhiều câu hỏi khác cứ chạy tán loạn trong đầu Hương cho đến khi tiếng bước chân ai đó thật gần, thật gần
- Thầy!_ cô nhìn người đàn ông có gương mặt phúc hậu đó mà khẽ gọi
Ông ta là giảng viên ngôi trường mà Hương đã theo học, nói tới thời điểm hiện tại thì ông ta là người thầy mà Hương có cảm giác kính trọng, tôn sùng thế này. Không chỉ kính trọng các bài giảng mà Hương còn khâm phục cách sống cao đẹp của ông ấy. Nhưng trước mắt cô hiện giờ ông ta không còn cao đẹp như lúc trước nữa, ông ta hung dữ nhìn cô, dù cô không biết đoạn clip, đám đầu gấu, Lan Khuê và cả ông ta thì liên quan gì đến nhau nhưng vẫn linh cảm chuyện gì đó không ổn
- Thôi đi, dẹp đi cái từ ngữ cao cả kính cẩn đó đi, cô không có tư cách gọi tôi là thầy đâu Hương à!_ ông ấy nhếch mép
- Thầy, thầy nói gì vậy, em...
- Nếu cô xem tôi là thầy thì cô đã không chơi cái trò khốn nạn đó với CON GÁI tôi rồi_ có lẽ ông ta đang dần mất bình tĩnh
Hương chết lặng đi, với chỉ số IQ không hề thấp của mình cũng đủ để cô hiểu Khuê là con gái ông ấy. Tại sao mọi chuyện cứ vồ vập vào cô ngay lúc này chứ. Giá như cô biết trước Khuê là con ông ta thì cô chắc chắn sẽ không dám làm chuyện hèn hạ với con gái người mà mình kính trọng. Khỉ thật, bây giờ cô chỉ ước mình có thể xoay ngược thời gian và sớm ngăn lại những nỗi đau về sau của cô và người thầy của mình. Đầu óc Hương cứ cuống cuồng cả lên, vừa tội lỗi, vừa khó chịu lại vừa khinh bỉ chính bản thân mình. Nếu mạnh mẽ không phải là bản chất của Hương thì chắc là nãy giờ cô đã dùng nước mắt nói chuyện với thầy mình rồi
- Thầy, à mà con thật sự không có tư cách gọi thầy là thầy nữa, nhưng nếu không gọi là thầy thì con không đáng mặt đối diện với thầy
- Nực cười_ ông ta cười trong đau khổ
- Con không biết tại sao thầy biết chuyện giữa con và Khuê, con cũng không biết tại sao thầy biết cả clip đó nhưng tình cảm con dành cho Khuê không chỉ đơn giản là tình 1 đêm
(Trong cuộc sống, thay vì bạn cứ cố giải thích hay bày tỏ với đối phương thì bạn hãy khẳng định với họ, đôi khi sự khẳng định cũng làm nguôi đi 1 phần khó chịu trong họ)
Hương chọn cách không phủ nhận hay thừa nhận việc sai trái mà mình đã làm. Ừ, dù cho đối với Hương và Khuê thì việc làm đó có khi lại dẫn đến 1 tương lai đẹp nhưng đối với người ngoài cuộc, đặc biệt là với chính người đã truyền đạt đạo đức cho cô thì việc làm đó hết sức sai trái đến mức không thể chấp nhận được
- IM ĐI, cô định làm con gái tôi nó chán ngán tới khi nào nữa, cô yêu hay thương nó, tôi không cần biết, tôi chỉ cần biết là nó...KHÔNG HỀ YÊU CÔ, NÓ LUÔN MệT MỎI VÀ LO SỢ MỖI KHI ĐỐI DIệN VỚI CÔ ĐÓ, cô biết không_ ông nhấn mạnh chữ mình cần nói và không quan tâm những lời nói đó như con dao đâm thẳng vào tim Hương
Hương cười nhạt, nếu nói không tin thì có phải do cô quá cố chấp, nhưng nếu nói tin thì liệu cô còn tin vào trực giác của mình hay không??? Hiện giờ cô cười cũng không được mà khóc cũng không xong. Nói đúng hơn là Hương cứ lơ lửng, buông thả tất cả mọi thứ, mặc cho trái tim kêu gào, mặc cho cái nhếch mép tự vẽ ra và mặc cho nước mắt rơi theo lẽ tự nhiên
- Tôi cũng không muốn nói nhiều, tôi đến đây chỉ vì con tôi, nó không muốn đoạn clip kinh tởm kia bị phát tán rồi sự nghiệp của nó, tương lai của nó sụp đổ. Nếu yêu thương nó thì cô mau chuyển file clip đó qua tôi rồi xóa hẳn đi_ nói rồi ông ra lệnh cho thằng cầm đầu giựt lấy điện thoại Hương mà bắn file qua máy ông
Hương mặc cho họ có làm gì thì làm, ngay thời điểm này thì mọi chuyện đã quá rõ ràng. Phải! Tất cả là do cô viễn vong, do cô ảo tưởng. Là do cô cố chấp dù cho Khuê không có chút tình cảm với mình. Khuê chỉ quan trọng tương lai, sự nghiệp nên mới cắn răng chấp nhận bên cạnh cô. Là do Khuê diễn xuất quá giỏi, khiến cô không thể nhận ra là người ta chán mình tới cỡ nào cho đến ngày hôm nay
Đúng là Khuê đang diễn, tất cả là diễn nhưng Hương vẫn đâu biết rằng để có 1 kịch bản hay đến đánh lừa người xem thì phải cần đến 1 đạo diễn giỏi, và đó cũng chính là ông ta. Ông nhìn gương mặt không chút máu của Hương mà thầm cười. Hương đã từng là học trò mà ông quý mến như con cháu trong nhà, nhưng làm sao ông có thể chấp nhận được 1 người học trò cả gan hại đời con gái ông lại còn dùng mọi cách uy hiếp con mình. Đến phút này ông cũng tự khen mình quá giỏi về mặt chỉ đạo diễn xuất khi có thể điều khiển cả 2 con cờ theo ý mình, ông cũng là 1 "diễn viên" ưu tú khi dám đem con gái mình ra đùa giỡn cho cái sự ác độc của mình
(Đừng bao giờ biến cuộc đời của bạn trở thành 1 bộ phim, và cũng đừng nghĩ bạn là 1 đạo diễn giỏi, vì nếu sơ suất 1 lúc thì bộ phim của bạn sẽ rẽ sang 1 hướng khác)
Khi bọn đầu trâu mặt ngựa ấy đã chắn chắn rằng điện thoại Hương không còn bất cứ hình ảnh hay những gì liên quan đến Khuê thì họ cũng quay lưng đi trên sự đau khổ đến uất nghẹn của Hương
- Mong là cô đừng làm phiền đến con gái tôi nữa, đừng nhìn vào cái gia thế hiện tại của mình mà kiêu ngạo, đua đòi mà hãy nhìn về cái xuất thân của mình kìa, có gì đáng ngưỡng mộ không. Cô chẳng qua là chỉ nhờ vào mẹ nuôi của mình chứ cũng chẳng được cái tích sự gì cả, mà gia đình chúng tôi lại không muốn liên quan hay dính dáng với những người KHÔNG CÙNG ĐẲNG CẤP
Ông ta sỉ vả vào mặt Hương rồi bỏ đi, nhà giáo bây giờ cũng như ca hát hay hài kịch. Nếu ngày xưa là những bài hát đậm chất yêu thương, trữ tình sâu lắng thì thời buổi giờ đa phần là nhạc đua theo thị trường, lời không ra lời, nhịp không ra nhịp. Hài kịch ngày xưa cử động cũng khiến người khác cười, hài kịch bây giờ cũng không mấy người giữ được phong độ đó. Và nghề giáo cũng vậy, thời buổi này chỉ đi dạy vì kinh tế, nó rốt cuộc cũng chỉ là cái mác
(Những gì từng có của ngày xưa, hiện giờ nó vẫn đang tồn tại...là tồn tại trong ký ức 1 thời của bạn. Ngày nay vì mục đích đến mà người ta thường quên đi điểm xuất phát của mình)
Hương ngồi đó, cứ im lặng ngồi chờ đợi 1 ai đó sẽ đến và lắp đi hết những từ ngữ khinh bỉ mà ông ta dành cho mình. Cô không chờ Khuê, dù cho có chờ thì Khuê cũng sẽ chẳng bao giờ ngó ngàng đến thứ mà Khuê không cần thiết nữa. Cô đợi...mẹ, trong thâm tâm cô có cố gắng cũng không thể hình dung ra mẹ cô là người như thế nào, sẽ như thế nào,... mọi thứ về người đã sinh thành ra cô, cô đều không biết gì cả, chỉ biết là mẹ cô ác lắm. Nếu bà ta không ác thì hôm nay cô đã không bị người khác sỉ nhục, nếu bà ta không ác thì cô đã không lạc lõng trong suốt thời gian qua và nếu bà ta không ác...thì cô đã không lận đận như bây giờ. Đời như kịch, và người phụ nữ nhẫn tâm ấy cũng là 1 yếu tố biến cuộc đời cô thành vở kịch không hồi kết
...
~~~~~CẠCH~~~~
Tiếng mở cửa mạnh làm nước mắt đang nhẹ rơi của Khuê cũng nhanh chóng biến mất, thay vào đó là cảm giác 1 chút lo sợ cùng khó hiểu. Nếu ba lại muốn mắng chửi cô thì ông ta đúng là quá đáng khi cô đã chấp nhận từ bỏ 1 phần quan trọng trong cuộc sống của mình rồi còn gì nữa
- Ba
~~~~~BỐP~~~~~~
Đáp lại từ ngữ cao đẹp ấy của Khuê là cái tát như trời giáng, nếu không đủ mạnh mẽ chắc là Khuê không thể đứng vững nổi rồi
Đau...đau lắm...đau thể xác...lẫn tinh thần!
___________Chờ chap 10 nha!________
Xem xong Theface ròi m.n cảm thấy thế nào. Au thì thấy căm thù ông Trời, nghĩ sao ko mưa lúc nào mà ngay lúc bắt đầu chiếu là ổng mưa như thét gào z, bởi zậy Au nghe đc j Au chết liền, hê hê
Thôi thì ngay lúc Trời đang mưa thì Au cũng đăng chap lun cho nó hợp hoàn cảnh. Chap này và những chap sau m.n vừa đọc vừa mở bản nhạc Song From A Secret Garden lên nghe là zô cảm xúc liền
M.n đọc zui zẻ nha, cho Au cái ý kiến, Khập khun kha!
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip