🐇Chương 29: Hối hận
Thẩm Chiết Chi đưa Lý Thịnh Phong về phủ Quốc sư. Y một mình gánh chịu mọi áp lực từ bên ngoài, bác bỏ mọi ý kiến phản đối, kiên quyết đưa Lý Thịnh Phong vào phủ Quốc sư. Đến tận đây, tin tức Cửu hoàng tử có Quốc sư đại nhân chống lưng liền lan truyền ra.
Lý Thịnh Phong sống một cuộc sống mà trước đây cậu ta không dám mơ tới. Cậu ta được Thẩm Chiết Chi đưa vào phủ Quốc sư mới xây, an bài ở một nơi có sân nhỏ trồng hoa, trong sân còn có xích đu và bàn ghế đá. Phòng ốc trong viện tinh xảo rộng rãi, trang hoàng bên trong cũng quý phái, mọi thứ cần thiết đều có, không giống như ở phủ hoàng tử chỉ phù phiếm bên ngoài, đến cái lò sưởi ấm cũng không có.
Nơi này cũng có hạ nhân chuyên biệt chăm sóc cậu ta, hơn nữa không giống như ở phủ hoàng tử lười biếng kiêu ngạo, ngày thường lấy bổng lộc của cậu ta, cướp đồ ăn của cậu ta, nha hoàn người hầu ở đây đều cười thân thiện, thái độ cũng cung kính.
Có lẽ là vì sợ Quốc sư đại nhân trách phạt, cũng có lẽ chỉ là sợ danh tiếng hoàng tử của cậu ta, dù sao đi nữa, cậu ta nhìn ra được bọn họ đều cố gắng hết sức để chăm sóc mình. Phòng ốc sạch sẽ ấm áp, cuộc sống gấm vóc ngọc thực. Cậu ta tuy sinh ra là hoàng tử, lại chưa từng trải nghiệm những điều này, ban đầu còn có chút câu nệ, nha hoàn người hầu nhìn bộ dạng cậu ta đôi khi còn cười trộm, bị Thẩm Chiết Chi cười mắng vài câu thì không nói nữa.
Thẩm Chiết Chi mời lão sư cho cậu ta, dạy cậu ta đủ thứ chuyện, dẫn cậu ta đi cưỡi ngựa, đi thả đèn hoa đăng dạo chợ đêm.
Thế giới hoàn toàn khác biệt.
Trong một đêm, những người từng lạnh nhạt với cậu ta đều thay đổi vẻ mặt. Mỗi khi Thẩm Chiết Chi dẫn cậu ta vào cung, những người đó nhìn thấy cậu ta sẽ khom lưng uốn gối chào hỏi, nịnh nọt cười với Quốc sư, gọi "Quốc sư đại nhân", sau đó là "Cửu hoàng tử".
Thẩm Chiết Chi chỉ trong mấy tháng đã nắm giữ thực quyền, trở thành Quốc sư quyền thế ngập trời, chân chính là người dưới một người trên vạn người. Lý Thịnh Phong nghe những hạ nhân khác trong phủ nói, Thẩm Chiết Chi ở trên triều đình đối đầu lạnh lùng với các quan viên khác, thậm chí là với Hoàng thượng, thủ đoạn âm ngoan độc ác, giết không ít người.
Nhưng Thẩm Chiết Chi đối với cậu ta lại cực kỳ tốt. Bất luận y làm gì trên triều đình, hoặc là trước khi thấy y giết người, nhưng trước mặt cậu ta, Thẩm Chiết Chi vĩnh viễn là bộ dạng ôn nhu ấm áp kia, trên người không có một chút mùi máu tươi. Y sẽ dịu dàng xoa đầu cậu ta, khen cậu ta học nhanh, đôi khi còn thưởng cho cậu ta mấy miếng bánh hoa lê. Cậu ta lần đầu tiên cảm nhận được hơi ấm nhân gian, dù là giả dối, lại khiến cậu ta không tự giác sa vào, tỉnh táo nhìn chính mình rơi vào trong đó.
Sau khi Bắc Cương bị Man tộc xâm lấn, lương thảo triều đình vận chuyển bị người tham ô trên đường, binh lính không có lương thực, lại lâu không ai cứu viện, Trấn Bắc tướng quân dẫn quân đội vì cứu bá tánh trong thành, bị quân Man vây khốn ở một khe núi, tứ cố vô thân.
Thẩm Chiết Chi quyết định dẫn quân đến cứu viện.
Trong triều đình xảy ra biến cố bất ngờ, quan viên đều cho rằng Cửu hoàng tử là con tin bị Quốc sư uy hiếp, Thẩm Chiết Chi sợ để cậu ta ở lại kinh thành sẽ có người đánh chủ ý lấy đó làm nhược điểm, lập tức mang cậu ta cùng đi Bắc Cương.
Đó là lần đầu tiên cậu ta rời khỏi kinh thành.
Vốn là đi cứu viện, trong quân doanh phần lớn là binh lính, khí thế túc sát không sao che giấu được, lại vừa lúc gặp tình huống nguy cấp, bọn họ cũng chẳng có tâm trạng nói đùa, dọc đường đi im lặng và nghiêm túc. Nhưng cảm giác khẩn trương ở chỗ Thẩm Chiết Chi lại không hiểu sao nhạt đi rất nhiều.
Y tìm cho cậu ta một chiếc xe ngựa nhẹ nhàng, còn tìm không ít sách, bảo cậu ta ngồi trong xe ngựa học tập, có y ở đây, không cần quá để ý tình hình bên ngoài. Thẩm Chiết Chi cũng sẽ giống như thường lệ thưởng cho cậu ta mấy miếng bánh đào sau khi cậu ta có tiến bộ. Đừng nói là cảm giác khẩn trương, Lý Thịnh Phong thậm chí cảm thấy Thẩm Chiết Chi có chút nhàn nhã quá mức, đến bây giờ cư nhiên vẫn chỉ chú ý đến việc học của cậu ta.
Lý Thịnh Phong có khi cũng nghĩ, Thẩm Chiết Chi quả nhiên như lời đồn là một gian thần, y căn bản không để bụng chuyện cứu bá tánh và Trấn Bắc tướng quân đang gặp nguy khốn, chuyến đi này chỉ là để kiếm công trạng, để bản thân có thể danh chính ngôn thuận mà chiếm được nhiều quyền lợi hơn. Ý nghĩ như vậy một khi nảy sinh trong đầu, lập tức bám rễ sâu, không thể nào biến mất.
Sau khi đến Bắc Cương, bầu không khí trong quân doanh càng thêm khẩn trương. Sáng sớm hôm sau, khi Lý Thịnh Phong tỉnh dậy, phát hiện quân doanh đã không còn bóng người, chỉ thấy mấy người chuyên phụ trách đồ ăn đi theo đầu bếp. Bọn họ cũng không giống như thường lệ khí thế ngút trời mà tăng cường nấu cơm, chỉ ngồi cùng nhau, nhắm mắt lại lẩm bẩm gì đó trong miệng.
Lý Thịnh Phong trước đây từng thấy, bọn họ niệm hẳn là chú cầu phúc. Trong lòng dâng lên dự cảm không lành, Lý Thịnh Phong hỏi: "Xin hỏi Quốc sư đại nhân ở đâu?"
Đầu bếp nói: "Đi chiến trường."
Lý Thịnh Phong nói cảm ơn, có chút ngẩn ngơ mà xoay người rời đi. Quốc sư cư nhiên thật sự đi chiến trường. Cả ngày hôm đó, cậu ta cũng không thấy Thẩm Chiết Chi.
Buổi tối, hoàng hôn thắp sáng nửa bầu trời, cuối cùng cũng chỉ có thể ảm đạm rơi xuống, thay bằng những vì sao lấp lánh. Những binh lính rời đi sáng sớm vẫn chưa trở về. Những đầu bếp đợi cả buổi trưa, cuối cùng vẫn dọn dẹp đồ đạc đi chuẩn bị cơm chiều cho những người có lẽ không về được.
Lý Thịnh Phong ngồi ở bên doanh trướng, có mấy đầu bếp lại đây, cũng không nói nhiều lời, nhanh tay lẹ chân dựng một đống lửa trại không xa chỗ cậu ta. Quốc sư đại nhân đã dặn dò, Cửu hoàng tử không thích tối, nếu đến tối mà y chưa về thì dựng một đống lửa trại quanh Cửu hoàng tử, chiếu sáng doanh trướng một chút.
Lửa trại vừa mới sáng lên, nơi xa lại truyền đến từng đợt tiếng vó ngựa. Những đầu bếp đang chuẩn bị rời đi đầu tiên là sững sờ, sau đó lập tức buông đồ vật trong tay, nhanh chân chạy vội về phía doanh trướng.
Mấy đầu bếp và quân y sau đó đồng thời chạy về hướng tiếng vó ngựa, tay còn khiêng hòm thuốc và những thứ tương tự, dưới chân chạy trốn rất nhanh. Lý Thịnh Phong không hiểu sao có chút khẩn trương, cũng không nói được trong lòng là cảm giác gì, chỉ là theo ý nghĩ trong lòng đứng dậy, bất động rồi nhìn về xa xa.
Cậu ta không cần bất kỳ động tác nào, Thẩm Chiết Chi sẽ tự đến tìm mình. Mỗi lần đều như vậy, chưa từng có một lần ngoại lệ.
"Đại nhân đã trở về!"
Lý Thịnh Phong theo tiếng quay đầu, thấy Thẩm Chiết Chi đang sóng vai đứng ở phía trước cùng một người. Lúc này trang phục của y khác hẳn thường ngày, tóc dài buộc cao, quanh thân vẫn còn mang theo sát khí chưa tan, mặc một thân nhuyễn giáp màu bạc, vòng eo trông còn thon hơn ngày thường một chút, trên nhuyễn giáp còn dính những vết máu đã khô, không biết là của ai.
Một đầu bếp tạm thời làm người hầu nói với Lý Thịnh Phong, người đàn ông cao lớn đứng bên cạnh Thẩm Chiết Chi chính là Trấn Bắc tướng quân. Lý Thịnh Phong không để ý, cậu ta chỉ nhìn Thẩm Chiết Chi.
Thẩm Chiết Chi cũng thấy cậu ta. Chỉ trong nháy mắt, binh lính và đầu bếp xung quanh đều thấy khí thế của Quốc sư đại nhân đột nhiên dịu xuống, như thể đổi thành người khác vậy. Y cười một tiếng, giọng ôn hòa trong trẻo: "Ta đã trở về."
"Đừng sợ, vài ngày nữa ta sẽ đưa ngươi về nhà."
Ánh lửa bập bùng, ánh hồng lên chiếc mặt nạ bạc trên mặt Thẩm Chiết Chi. Lý Thịnh Phong bước về phía trước một bước, cảnh sắc lại đột nhiên biến đổi. Trước mắt là phủ Quốc sư đang bốc cháy dữ dội, người vừa nãy còn cười với cậu ta dựa vào biển lửa, ôn hòa không còn.
Chỉ vài bước chân, lại như cách y cả một thế giới. Người nọ đứng trong ánh lửa sáng rực, nói: "Nhận đi."
Y nhận lấy tội giết người.
... Sau đó chìm vào biển lửa. Khói đen lượn lờ.
"Ong ——"
Đầu óc truyền đến cơn đau nhức, hai mắt Lý Thịnh Phong đỏ đậm một mảng, dùng sức nắm lấy tóc, móng tay cào vào da đầu, mạnh mẽ véo ra vết máu.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip