🐇Chương 31: Hỏa táng tràng + rớt áo choàng!!

Giọng Thẩm Chiết Chi khàn khàn, lại còn có chút thở dốc: "Để ta làm nốt phần còn lại."

Phàm Thập Thất nhìn dáng người mảnh khảnh của Thẩm Chiết Chi, đứng sững tại chỗ.

Hắn ta vừa rồi thậm chí còn không kịp nhìn rõ động tác rút kiếm của Thẩm Chiết Chi, mắt chỉ kịp chớp một cái, trước mắt đã sáng loá lên, người đàn ông vừa định tập kích đã nằm gục giữa vũng máu, hơi thở đứt đoạn.

Thẩm Chiết Chi dùng quần áo của gã đàn ông lau sạch mũi kiếm, nhẹ nhàng xoay cổ tay vận động, dáng vẻ tùy ý lại đầy kiêu ngạo khó tả.

Phàm Thập Bát bên kia cũng bị kinh ngạc đến mức trượt tay, lỡ chém luôn nửa cái bàn.

Thế cục thay đổi quá nhanh.

Mấy kẻ đối diện cũng bị Thẩm Chiết Chi bất ngờ lao tới làm cho hoảng sợ, nhìn đồng bọn không rõ sống chết nằm dưới đất, lại thấy người đẹp đứng bên cạnh che miệng ho nhẹ, rõ ràng sức khỏe yếu nhưng lại ra tay tàn nhẫn, cả đám như bị đánh thẳng vào tinh thần.

Thẩm Chiết Chi không quan tâm bọn chúng có khiếp sợ hay không, chỉ cẩn thận lau kiếm rồi rút khăn tay ra lau nhẹ khoé môi, tà áo khẽ lay, bước lên một bước.

Năm kẻ còn lại đồng loạt lùi về sau một bước.

Người phụ nữ áo tím thấy tình hình không ổn, định vòng ra sau chế ngự Thẩm Chiết Chi, nhưng lại bị Phàm Thập Bát – toàn thân đã dính không ít máu – chắn đường.

Ánh mắt Phàm Thập Bát vằn đỏ, cười nặng nề: "Muốn đi đâu?"

Người phụ nữ áo tím tức giận, vung đao chém về phía Phàm Thập Bát.

Hai người lại lao vào đánh nhau.

So với tình hình bên kia đang giằng co, phía Thẩm Chiết Chi thì hoàn toàn là một chiều áp đảo.

Ban đầu Phàm Thập Thất còn định đứng lên giúp đỡ Thẩm Chiết Chi, nhưng vừa đứng được đã lại ngã mông xuống đất, cuối cùng chỉ có thể ngồi nhìn.

Rõ ràng Thẩm Chiết Chi không cần hắn giúp đỡ, một mình y là đủ ứng phó.

Một điệu múa kiếm khiến trời đất rung chuyển.

Thẩm Chiết Chi rút kiếm, di chuyển quanh bốn người đối diện, từng luồng khí lạnh sắc bén toả ra, động tác nhẹ nhàng như thể đang hái hoa, tư thế tự do phóng khoáng không thể tả.

Bốn người đối diện đều ngã xuống đất, máu me lênh láng.

Phàm Thập Thất nhìn thi thể trên mặt đất, phát hiện tất cả đều bị hạ gục chỉ với một đòn chí mạng.

Thẩm Chiết Chi sau khi giết người mà người không dính chút máu, giống như người ngoài cuộc, đứng một bên chậm rãi lau kiếm, giọng khàn khàn nói với Phàm Thập Thất: "Nếu còn đứng lên được thì lo xử lý mấy thứ này đi."

Giọng nói của y chẳng khác mấy so với khi nói chuyện thường ngày với Quý Cảnh Chi, nhưng lại toát ra một luồng sát khí lạnh lẽo khiến người khác không rét mà run.

Y gọi những kẻ đó là "thứ".

Phàm Thập Thất ngơ ngác chống tường đứng dậy.

Có lẽ là do bị sốc quá nên quên cả mệt, lúc này hắn ta lại cảm thấy có sức lực trở lại.

Phàm Thập Bát đâm một kiếm xuyên qua cổ họng người phụ nữ áo tím, kết thúc mạng sống của ả, sau đó thu kiếm, cũng bắt tay vào giúp Phàm Thập Thất dọn dẹp thi thể.

Cả hai không nói gì, nhanh chóng gom xác lại một chỗ, lục tìm trên người bọn chúng xem có tin tức gì có ích hay không.

Thẩm Chiết Chi chống cằm ngồi một bên, ho nhẹ vài tiếng, giọng khàn đặc: "Bọn chúng chỉ là đám thường dân bị thuê, không cần phí sức điều tra, cứ đem đi thiêu là được."

Y nghe bọn này nói chuyện đều mang theo giọng địa phương nặng, lại dám ở khách điếm làm loạn không kiêng nể gì, chắc là thường xuyên làm chuyện này, có thông đồng với khách điếm, chuyên nhắm vào người qua đường, chọn đối tượng rồi ra tay cướp.

Chúng chắc quanh năm hoạt động ở vùng này, không liên quan gì nhiều đến người đang truy sát Quý Cảnh Chi, tra cũng không ra được manh mối gì.

Chỉ là không ngờ, ngay cả khách điếm dưới tên Trần Trường Ca cũng xảy ra loại chuyện này.

Phàm Thập Thất không ngu, nghĩ một lúc cũng hiểu ra, không nói lời nào bắt đầu khiêng xác.

Phàm Thập Bát đuôi mắt vẫn còn co giật.

Ai mà ngờ được một tên "ma ốm" như thế lại giỏi kiếm thuật đến vậy, giết người không chớp mắt.

Mà ra lệnh cho người khác cũng quen tay đến thế.

Người này rõ ràng không phải chủ tử của bọn họ, vậy mà chỉ cần hắn nói một câu, tên ngốc Phàm Thập Thất lại thật sự nghe theo răm rắp.

Y giống như đang ra lệnh một cách tự nhiên, từng cử chỉ đều mang một loại khí chất khó hiểu, khiến người khác vô thức nghe theo.

— Người này rốt cuộc là ai?

Tiếp cận chủ thượng như vậy là có mục đích gì?

Nếu y là người phe địch phái đến, thì tại sao lại cứu Phàm Thập Thất?

... Nhưng cũng không đúng, người phe địch chắc gì đã đào tạo ra được một người như vậy.

Phàm Thập Bát liên tục suy đoán, trong khi Thẩm Chiết Chi thì lười biếng nằm gục trên bàn.
Dù không thấy rõ biểu cảm của Phàm Thập Bát, y cũng có thể đoán được đối phương bắt đầu nghi ngờ mình.

Sau khi trở về gặp Quý Cảnh Chi, hắn ta chắc chắn sẽ kể lại mọi chuyện.

Nhưng... có sao chứ?

Phàm Thập Bát đứng yên mấy giây, cuối cùng cũng đành chấp nhận số phận, vác hai thi thể rời phòng, đuổi theo Phàm Thập Thất. Hiện giờ, họ không còn cần lo Thẩm Chiết Chi ở lại trong phòng một mình sẽ gặp nguy hiểm.

So với Thẩm Chiết Chi, chính họ còn nguy hiểm hơn.

Phàm Thập Bát vội vã đuổi theo Phàm Thập Thất.

Phàm Thập Thất bước đi cực nhanh, vốn dĩ hắn ta không có thể lực lại còn bị thương, chạy theo suýt nữa không trụ nổi.

"BỊch——" Phàm Thập Bát ném xác xuống đất, thở dốc mấy hơi, nói: "Sao ngươi đi nhanh dữ vậy?"

Phàm Thập Thất phủi bụi trên vai, châm lửa ném vào hố, mặt nghiêm túc nói: "Mau về bảo vệ người mà chủ thượng dẫn về."

"Ngươi còn nhớ ai là chủ tử của ngươi hả?" Phàm Thập Bát càng thêm bực: "Ngươi nghĩ người đó còn cần chúng ta bảo vệ à?"

Phàm Thập Thất gật đầu: "Cần."

Thẩm Chiết Chi cần người bảo vệ. Chuyện này không liên quan đến việc thân thủ mạnh hay yếu, mà là bởi vì con người Thẩm Chiết Chi.

Người đó nhất định phải có người bên cạnh bảo vệ. Hắn ta vẫn còn nhớ khoảnh khắc Thẩm Chiết Chi chắn trước người mình. Như biển lớn tụ ánh sáng trong một khoảnh khắc yên lặng.

Thẩm Chiết Chi bình thường chỉ mặc áo trắng giản dị, người gầy gò đến mức đáng lo, hầu như chỉ ngồi trong xe ngựa, rất hiếm khi bước ra ngoài.

Trước đây, hắn ta cùng mấy phu xe khác đều nghĩ Thẩm Chiết Chi là kiểu mỹ nhân bệnh tật, yếu đuối, tuy không nói ra nhưng trong lòng ai cũng ngầm cho rằng người như vậy không xứng với chủ thượng nhà mình.

Không ngờ, sau khi người này rút kiếm, lại là một con người hoàn toàn khác. Vẫn là dáng người đó, nhưng cảm giác mang lại thì hoàn toàn khác biệt. Như một thân xác rỗng vừa được rót vào linh hồn.

Khoảnh khắc người đó chắn trước mặt, hắn ta suýt tưởng nhầm đó là chủ thượng. Thẩm Chiết Chi cho hắn ta cảm giác an tâm y hệt chủ thượng, nhưng lại mềm mại hơn, tùy ý hơn.

Hay nói đúng hơn là, người đó càng không quan tâm đến tất cả.

Khi Thẩm Chiết Chi ra chiêu, hắn ta cuối cùng cũng nhìn rõ: Ngoài những chiêu kiếm lóa mắt, thứ hắn ta thấy rõ hơn là sự "không màng sống chết".

Y chỉ liên tục tấn công, không hề có động tác phòng thủ, cùng lắm chỉ chỉnh quần áo một chút để tránh bị dính máu. Cứ như mạng sống này còn không bằng bộ quần áo kia.

Kiếm sẽ không lừa người. Chỉ có người thật sự muốn chết mới có thể ra chiêu như thế.

Dù có giỏi đến đâu, nếu trong lòng không còn ý chí sống thì khi kiếm kề trước mặt, cũng sẽ không tránh né, mặc kệ đối phương đâm xuyên thân thể.

Nếu hôm nay hắn ta không cận kề cái chết, Thẩm Chiết Chi có lẽ cũng sẽ không ra tay.

Hắn ta cần phải làm đúng như chủ thượng căn dặn: bảo vệ Thẩm Chiết Chi.

Không khí bỗng chốc trở nên trầm lặng.

Phàm Thập Bát càng thấy Phàm Thập Thất thật là hết thuốc chữa: "Đừng có quá tin tưởng như thế, biết đâu y là mật thám do người khác phái đến thì sao?"

Phàm Thập Thất lắc đầu: "Y không phải."

Một người mang ý định chết như thế, chắc chắn không phải là loại người mang mục đích xấu được phái đến.

Phàm Thập Bát không nói nổi nữa, đành im lặng.

Hai người cùng trở lại khách điếm.

Không ngờ Quý Cảnh Chi đã về từ lúc nào.

Trên người hắn vẫn chưa tháo áo choàng, phủ đầy gió sương, đang ngồi bên mép giường ôm Thẩm Chiết Chi, đôi mày cau chặt.

Lúc này, khí thế của Thẩm Chiết Chi hoàn toàn suy sụp, nằm gọn trong lòng Quý Cảnh Chi, không thấy rõ vẻ mặt, chỉ thấy vành tai đỏ rực cùng đôi tai trắng ngần lộ ra ngoài.

Thấy hai người trở về, Quý Cảnh Chi quay đầu lại, ánh mắt lo lắng không giấu được: "Mau gọi đại phu tới, Chiết Chi ngất rồi."

Phàm Thập Thất sửng sốt rồi không nói lời nào, vội vã chạy sang phòng bên gọi đại phu.

——

Đoàn xe tiến vào kinh thành.

Trời vẫn chưa sáng hẳn, người gõ mõ mới bắt đầu ngáp ngắn ngáp dài chuẩn bị đi tuần, bỗng nghe thấy tiếng vó ngựa dồn dập như sấm rền từ xa vọng lại, lan khắp con phố.

Có người bị đánh thức, mở cửa sổ nhìn ra, chỉ thấy một đoàn ngựa xe phóng như bay, vó ngựa đạp trên đá xanh kêu vang điếc tai.

Đến gần một con ngõ nhỏ thì đoàn xe dừng lại.

Xe ngựa chưa kịp ổn định, màn xe đã bị ai đó mạnh mẽ vén lên.

Một bóng người lao xuống, mặc kệ đám người phía sau thế nào, lập tức loạng choạng chạy thẳng vào trong ngõ.

Các hộ dân quanh đó từ lâu đã dọn khỏi ngõ này, lúc này trời còn chưa sáng, không có một tia ánh đèn, cả ngõ tối om như mực, vậy mà bóng người kia vẫn chạy băng băng không vấp.

Lý Thịnh Phong quá quen thuộc với ngõ này rồi.

Từ lúc còn trẻ cho đến khi lên ngôi, cậu ta đã đi lại con đường này không biết bao nhiêu lần, nhắm mắt lại cũng có thể đi được.

Phủ Quốc sư nằm cuối con ngõ.

Lý Thịnh Phong dựa vào ký ức, dừng trước cổng chính phủ Quốc sư.

Dưới ánh trăng lờ mờ, cánh cổng vốn uy nghiêm sơn đỏ giờ đã sứt mẻ, có một lỗ lớn, ánh trăng xuyên qua chiếu đúng vào mũi chân của Lý Thịnh Phong, mờ mịt không ánh sáng.

Tay phải cậu ta run lên không ngừng, cả người như đang gào thét muốn rời khỏi nơi này. Cậu ta cắn môi đến bật máu, cố giữ tỉnh táo, dùng tay trái giữ lấy tay phải, nghiêng người đẩy cánh cửa đang sắp đổ.

Bốn phía tối đen như mực.

Vì khoảng thời gian từng bị giam ở lãnh cung, cậu ta vô cùng ghét những nơi tối tăm.

Không biết từ bao giờ, Thẩm Chiết Chi đã biết chuyện này. Từ đó về sau, phủ Quốc sư suốt đêm đều thắp đèn.

Có người vì vậy châm chọc Thẩm Chiết Chi xa hoa dâm loạn, nhưng y chẳng buồn thanh minh.

Ngoài vài ngày đầu mới đến phủ, Lý Thịnh Phong gần như không bao giờ thấy phủ Quốc sư chìm trong bóng tối như hôm nay.

Cậu ta dẫm lên những viên ngói vỡ mà bước tới.

Từ trước đến giờ cậu ta không sợ bóng tối, cậu ta chỉ ghét nó, chứ không nhất thiết phải thắp đèn suốt đêm.

Nhưng khi thấy ánh mắt ngưỡng mộ của người bên cạnh nhìn khắp phủ rực sáng ánh đèn dầu, trong lòng cậu ta dâng lên một cảm xúc khó tả nên cũng không đành lòng nói ra sự thật.

Thắp đèn mười năm.

Sau lưng vang lên tiếng bước chân giẫm lên gạch đá, xen lẫn vài tiếng hít thở gấp.

Lý Thịnh Phong biết là thái giám đã đuổi tới.

"Lý công công." Một giọng khàn khàn vang lên xuyên qua màn sương dày.

Lý Thịnh Phong chậm rãi vuốt vạt áo đã sờn rách của mình, khẽ cong môi, nói: "Đây là đèn Trường Tín, bên kia là đèn Trường Phúc rồi tới đèn Trường Bình... Cả mấy ngọn đèn này xếp lại tạo thành hình sao Bắc Đẩu, ban đêm nhìn đẹp lắm."

"Hoàng thượng..."

Thái giám đuổi theo khó nhọc đứng sau nghe vậy thì sững sờ, nhất thời không biết nên phản ứng thế nào, chỉ đứng ngây người tại chỗ.

Vị thiếu niên đế vương ngồi xuống cạnh một chiếc cột gãy nát, ánh mắt nhìn vào góc điện đổ nát, đuôi mắt khẽ cong nở nụ cười, ánh nhìn sâu xa, bộ quần áo quý giá dính đầy bùn đất.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip