Con Đường Đến Tương Lai và Wangho
Bữa ăn tại quán thịt nướng diễn ra trong không khí rộn ràng, với tiếng nói cười đan xen giữa Wangho, Dohyeon và Hyeon-joon. Dù trò chuyện, ánh mắt Dohyeon vẫn không ngừng lén lút hướng về Wangho, ghi lại từng biểu cảm tự nhiên của anh trong đầu.
Bữa ăn diễn ra trong không khí ấm cúng. Tiếng than cháy lách tách trên vỉ nướng hòa cùng hương thơm quyến rũ của thịt và cá. Hyeon-joon vô tư nói chuyện không ngớt, còn Dohyeon thì kín đáo chú ý đến mọi chi tiết nhỏ, đặc biệt là khi liên quan đến Wangho.
Wangho vừa gắp một miếng cá nướng bỏ lên đĩa của mình thì Dohyeon nhanh tay cầm đũa chặn lại, nhẹ nhàng nói:
"Anh chờ chút đã, để em lọc xương cho. Em sợ anh sẽ bị mắc xương."
Wangho thoáng bất ngờ, nhưng rồi mỉm cười: "Cảm ơn em, Dohyeon. Nhưng không cần đâu, anh tự làm được mà."
Dohyeon lắc đầu, đôi tay cẩn thận gỡ xương cá, đặt từng miếng thịt cá mềm mại lên đĩa của Wangho. "Không sao đâu ạ, em làm nhanh lắm. Với lại, thế này anh ăn sẽ ngon hơn."
Hyeon-joon ngồi bên cạnh, vừa nhai vừa cười trêu: "Dohyeon đúng là chu đáo ghê. Anh Wangho, anh được chăm sóc đặc biệt luôn rồi!"
Dohyeon đỏ mặt, cúi xuống giả vờ bận rộn với đĩa thịt nướng. Cậu nhanh chóng gắp thêm một miếng ba chỉ chín tới, khéo léo cuộn nó cùng một lá xà lách, thêm chút kim chi và sốt, rồi đặt vào đĩa của Wangho.
"Anh thử miếng này đi, em nghĩ anh sẽ thích."
Wangho ngước lên, đôi mắt đầy vẻ ngạc nhiên pha lẫn sự thích thú. Anh đón lấy miếng thịt từ đĩa, ánh mắt ấm áp nhìn cậu: "Em tinh tế thật đấy, Dohyeon. Cảm ơn em."
Nhưng chưa đầy một phút sau, khi Wangho chuẩn bị gắp một miếng bạch tuộc nướng, Dohyeon lại vội vàng lên tiếng:
"Khoan đã, anh đừng ăn cái này!"
Cả Wangho lẫn Hyeon-joon đều dừng lại, ánh mắt đầy ngạc nhiên. Dohyeon hơi ngập ngừng, nhưng rồi cậu lấy hết can đảm, nhìn Wangho và nói:
"Em nghe Hyeon-joon kể là anh bị dị ứng với hải sản. Nếu lỡ ăn vào sẽ rất nguy hiểm... Đúng không ạ?"
Wangho nhìn cậu, sự bất ngờ trong mắt anh dần chuyển thành một nụ cười ấm áp. Anh gật đầu: "Đúng rồi. Anh bị dị ứng từ nhỏ, chỉ cần ăn một chút là có vấn đề ngay."
Hyeon-joon không giấu được sự ngạc nhiên, quay sang Wangho rồi lại nhìn Dohyeon: "Ơ, sao cậu biết chuyện này vậy? Tớ còn chưa nói chi tiết gì nhiều mà."
Dohyeon cười gượng, cố gắng tỏ ra tự nhiên: "Thì... cậu từng nhắc qua mà. Em chỉ nhớ thôi."
Wangho cười lớn, vỗ nhẹ lên vai Dohyeon: "Em chu đáo thật đấy. Cảm ơn em lần nữa, Dohyeon. Anh mà lỡ ăn hải sản thì chắc phải nhờ em đưa đi bệnh viện mất."
Câu nói đùa của Wangho khiến Hyeon-joon bật cười, nhưng trái tim của Dohyeon lại đập mạnh hơn bao giờ hết. Cậu cúi đầu, nén cảm xúc dâng tràn trong lòng, nhưng trong ánh mắt lấp lánh khi nhìn xuống đĩa đồ ăn, mọi thứ đã được cậu ghi khắc thật sâu.
Trong lòng Dohyeon vang lên một suy nghĩ khó nói thành lời: Nếu có thể, cậu muốn mãi mãi là người chăm sóc cho anh như thế này, từng chút một, từng chi tiết nhỏ nhặt nhất.
Sau khi ăn xong, Hyeon-joon bỗng nhận được cuộc gọi từ mẹ nhắc cậu về nhà sớm để chuẩn bị cho việc về quê ăn giỗ của người thân đã vào ngày mai. Hyeon-joon tạm biệt cả hai và nhanh chóng rời đi, để lại Dohyeon và Wangho cùng nhau trên con đường về.
Ánh đèn đường vàng dịu trải dài trên con phố vắng. Gió tối thổi nhẹ, mang theo cái se lạnh khiến Dohyeon kéo chặt áo khoác của mình. Wangho, chỉ mặc một chiếc áo sơ mi mỏng, khẽ rùng mình trước cơn gió bất chợt.
Dohyeon ngập ngừng một lúc, rồi nhỏ giọng:
"Anh không lạnh sao? Em có mang theo áo khoác đây, nếu anh cần..."
Wangho quay lại nhìn cậu, môi anh vẽ nên một nụ cười mà Dohyeon chẳng bao giờ quên. "Không cần đâu, anh chịu được mà. Nhưng cảm ơn em, Dohyeon."
Hơi thất vọng nhưng cũng không muốn ép buộc, Dohyeon lặng lẽ đi bên cạnh, bàn tay siết chặt mép áo khoác của mình. Không khí xung quanh yên tĩnh đến mức cậu có thể nghe rõ tiếng bước chân của hai người hòa vào nhau.
Khi họ đến gần một cây cầu nhỏ bắc qua con sông, Wangho bất ngờ dừng lại. Anh tựa người vào thành cầu, ánh mắt hướng về dòng nước lấp lánh ánh đèn. "Em biết không," Wangho nói, giọng anh trầm và dịu, "anh thích những buổi tối như thế này. Nó khiến anh cảm thấy mọi thứ dường như chậm lại, để mình có thời gian nghĩ về những điều quan trọng."
Dohyeon đứng bên cạnh, trái tim cậu đập rộn ràng, nhưng cậu không dám nói gì, chỉ im lặng lắng nghe.
Sau một lúc, Wangho quay sang cậu, nụ cười vẫn chưa rời khỏi môi. "Dohyeon, em thật sự là một người bạn tốt của Hyeon-joon. Anh cảm nhận được điều đó từ cách em quan tâm đến cậu ấy."
Dohyeon khựng lại, không biết nên phản ứng thế nào. Cậu cười gượng: "Hyeon-joon là bạn đầu tiên của em ở trường mới... Em chỉ muốn làm gì đó để cậu ấy cảm thấy vui."
"Vậy à?" Wangho đáp, giọng anh đầy ấm áp. "Anh hy vọng em cũng luôn cảm thấy vui như thế. Nếu có điều gì làm em bận lòng, cứ nói với anh, được không?"
Dohyeon không đáp lại ngay. Ánh mắt cậu hướng xuống mặt đất, nơi ánh sáng từ đèn đường in lên những chiếc lá rụng, nhưng lòng cậu lại rực sáng bởi sự quan tâm vô tình của Wangho.
Khi họ tiếp tục bước đi, Dohyeon vẫn giữ im lặng, nhưng lòng cậu đã kịp thầm ước. Ước rằng con đường này sẽ không bao giờ kết thúc. Ước rằng một ngày nào đó, Wangho sẽ có thể nhìn thấy cậu như một điều quan trọng trong những buổi tối mà anh yêu thích.
Dohyeon bước đi bên cạnh Wangho, nhưng trong khoảnh khắc ấy, cậu không thể tập trung vào con đường nữa. Ánh mắt cậu hướng xuống mặt đất, nơi những chiếc lá vàng đang lặng lẽ rơi, tạo thành những vệt sáng lấp lánh dưới ánh đèn đường mờ nhạt. Những chiếc lá lay động trong gió như những suy nghĩ không tên trong lòng Dohyeon, cứ quẩn quanh trong đầu mà không thể nào tìm được lối ra.
Lòng cậu vẫn đang rộn ràng vì sự quan tâm bất ngờ của Wangho, từng lời nói của anh như một nhịp đập nhẹ nhàng trong trái tim cậu. Mỗi khi Wangho mỉm cười, hay khi anh quay lại nhìn cậu, ánh mắt anh ấm áp và đầy sự quan tâm khiến Dohyeon không thể ngừng nghĩ về những điều đó. Cậu biết rằng, dù cho có chút ngại ngùng, đôi khi chỉ cần một hành động nhỏ từ người mình thích, cũng đủ để khiến mọi cảm xúc bùng lên như ngọn lửa cháy bùng.
Một cơn gió lại thổi qua, khiến cả hai cảm nhận rõ sự thay đổi của buổi tối. Dohyeon khẽ rùng mình, nhưng không muốn để Wangho thấy. Cậu chậm rãi kéo áo khoác chặt hơn, nhưng lòng thì lại chẳng thể bình yên. Cái khoảnh khắc mà Wangho quay sang hỏi han cậu, sự quan tâm trong từng câu nói, dù là điều đơn giản nhất, lại khiến trái tim Dohyeon thổn thức.
Khi họ tiếp tục bước đi, những bước chân chậm rãi, nhịp điệu lạ lẫm khiến cậu như bị cuốn theo. Dù vậy, cậu vẫn không thể thoát khỏi suy nghĩ trong đầu mình, nơi một ước mơ âm thầm dấy lên: Ước rằng con đường này sẽ dài mãi mãi. Cậu muốn bước đi mãi bên cạnh Wangho, không cần lo lắng về thời gian hay khoảng cách, chỉ cần được ở bên anh, được là một phần trong những buổi tối yên bình như thế này.
Lặng lẽ, Dohyeon ước rằng một ngày nào đó, Wangho sẽ nhìn cậu theo cách khác, không chỉ là một người bạn thân thiết của Hyeon-joon, mà còn là một phần quan trọng trong những khoảnh khắc anh yêu thích, một người có thể chia sẻ những buổi tối thanh vắng này cùng anh. Cậu ước rằng, trong một khoảnh khắc nào đó, ánh mắt của Wangho sẽ sáng lên khi nhìn về phía cậu, như thể cậu đã trở thành một phần không thể thiếu trong thế giới của anh.
Dohyeon ngước lên, nhưng không dám nhìn thẳng vào Wangho.Mà dù cậu có bao nhiêu ước mơ, bao nhiêu suy nghĩ ngọt ngào, tất cả những điều đó đều khẽ lặng đi trong đáy mắt Dohyeon, giấu kín dưới vẻ ngoài im lặng. Cậu không nói ra, chỉ để lòng mình cứ thế ấp ủ từng chút, từng chút một. Cậu chỉ lặng lẽ đi bên cạnh, cố gắng nén lại cảm xúc đang dâng trào trong lòng. Nhưng một điều cậu biết chắc chắn: Mỗi bước đi của cậu bên Wangho chính là một phần trong câu chuyện mà cậu muốn viết tiếp mãi mãi.
••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••
Kỳ nghỉ ngắn trước khi bước vào cuộc sống học sinh trung học phổ thông đã kết thúc. Dohyeon chớp mắt, cảm giác thời gian trôi qua thật nhanh. Một năm kể từ ngày cậu trở về Hàn Quốc, một năm với vô vàn kỷ niệm và những thay đổi sâu sắc trong lòng. Cậu không thể không cảm thấy bản thân đã trưởng thành hơn, dù chỉ qua những bước đi nhỏ, những khoảnh khắc ngập tràn cảm xúc.
Dohyeon nhớ lại mọi thứ, từ những ngày đầu bỡ ngỡ ở ngôi trường mới, những giờ học cùng bạn bè, và những chuyến đi ngắn với Hyeon-joon. Nhưng điều quan trọng nhất mà cậu nhận ra là một người – Wangho. Anh là người đã dần dần chiếm trọn tâm trí cậu bằng một nụ cười, một ánh mắt, và những lúc vô tình lướt qua trong quán cà phê, nơi cả hai như những thế giới khác biệt nhưng lại đan xen vào nhau một cách nhẹ nhàng.
Cậu không thể phủ nhận rằng chính Wangho là người đã mang đến cho cậu cảm giác lần đầu tiên trải qua những điều gọi là "yêu mến" – một cảm xúc lạ lẫm mà khó có thể dứt ra được. Từ cái khoảnh khắc nhìn thấy anh trong quán cà phê, cái cảm giác ấm áp và đầy mê hoặc đó đã bám rễ trong lòng Dohyeon, khiến cậu không thể ngừng nghĩ về anh dù chỉ một giây.
Dohyeon cười tự giễu một chút khi nghĩ về những ngày qua, những câu hỏi vô lý cậu đã hỏi Hyeon-joon về Wangho, nhưng cậu không thể ngừng tò mò. Dường như mọi thứ xoay quanh Wangho đều hấp dẫn cậu, và càng gần anh, cậu càng cảm thấy sự yêu mến ấy lớn dần. Nó không còn chỉ là cảm giác thoáng qua mà đã trở thành một phần trong thế giới nội tâm của Dohyeon, sâu đậm và khó có thể tách rời.
Dohyeon đang ngồi thẫn thờ trên giường, mắt nhìn ra cửa sổ, nơi ánh sáng buổi chiều tà dần buông xuống, phủ lên căn phòng một màu vàng ấm áp. Những suy nghĩ vu vơ vẫn len lỏi trong đầu, từ nụ cười của Wangho, những lần gặp gỡ thoáng qua, đến những điều mà trái tim cậu chẳng thể gọi tên. Cậu miên man chìm trong dòng cảm xúc đó, đến mức không nhận ra thời gian trôi qua.
Bỗng từ dưới nhà, giọng nói trong trẻo, dịu dàng của mẹ vọng lên, phá tan không gian tĩnh lặng. "Cục cưng ơi, con có muốn đi mua sắm với mẹ để chuẩn bị cho ngày nhập học không?" Giọng mẹ vẫn ngọt ngào như mọi khi, mang theo chút hào hứng pha lẫn sự quan tâm.
Dohyeon khẽ giật mình thoát khỏi dòng suy nghĩ, như thể vừa tỉnh dậy sau một giấc mơ. Cậu quay đầu nhìn vào gương, đôi má có chút ửng hồng vì những tưởng tượng vừa rồi. Cậu thở ra một hơi dài, rồi trả lời lớn để mẹ có thể nghe thấy:
"Con thay đồ xong xuống ngay ạ!"
Cậu đứng dậy, bước đến tủ quần áo. Khi kéo cửa tủ ra, ánh mắt cậu dừng lại ở chiếc áo hoodie mà cậu đã mặc đến quán cà phê lần đầu gặp Wangho. Một cảm giác ấm áp len lỏi trong tim cậu, như thể chiếc áo này đang mang theo một chút ký ức đặc biệt. Cậu mỉm cười lặng lẽ, rồi chọn một bộ trang phục đơn giản nhưng gọn gàng, phù hợp cho một buổi đi mua sắm với mẹ.
Trước khi rời khỏi phòng, Dohyeon không quên nhìn lại mình trong gương lần nữa. Cậu muốn chắc rằng trông mình thật tươi tắn, không chỉ để mẹ thấy vui mà còn vì chính bản thân cậu muốn cảm thấy tự tin hơn – một chút thay đổi nhỏ để bắt đầu chương mới của cuộc đời.
"Đi thôi," cậu thì thầm với chính mình, như thể đang chuẩn bị bước ra khỏi chiếc vỏ bọc cũ, sẵn sàng cho những điều mới mẻ phía trước. Cậu chạy nhanh xuống cầu thang, nơi mẹ đang đợi với một nụ cười hiền hậu. Dù ngày hôm nay chỉ là một buổi đi mua sắm đơn thuần, nhưng với Dohyeon, nó cũng đánh dấu sự khởi đầu của một hành trình mới, một khởi đầu mang theo sự kỳ vọng và chút lo lắng về tương lai sắp tới.
Cùng mẹ bước vào trung tâm thương mại, Dohyeon có cảm giác hôm nay như một ngày lễ nho nhỏ. Hai mẹ con cùng nhau chọn lựa kỹ càng từng món đồ cần thiết cho năm học mới. Từ đôi giày mới vừa vặn và thoải mái, chiếc balo với thiết kế đơn giản nhưng tiện dụng, đến những cuốn tập vở sạch sẽ với bìa sáng màu, tất cả đều khiến cậu thấy phấn khởi. Cả hai đi qua từng gian hàng, dạo nhiều vòng để đảm bảo không bỏ sót thứ gì. Mỗi món đồ được chọn đều mang theo niềm kỳ vọng của mẹ, cũng như sự háo hức của Dohyeon về một khởi đầu mới.
Sau khi mua sắm xong đồ dùng học tập, mẹ nhìn đồng hồ và khẽ cười:
"Chúng ta qua khu thực phẩm đi, mua gì đó thật ngon cho bữa tối để chúc mừng cục cưng của mẹ sắp thành học sinh cấp ba."
Dohyeon mỉm cười, gật đầu đồng ý. Cả hai nhanh chóng bước vào quầy thực phẩm, nơi mùi thơm của các món ăn tỏa ra khiến cậu cảm thấy đói bụng. Khi đang bước qua khu bày bán đồ ngọt, một hàng thỏi chocolate được trưng bày gọn gàng ngay cạnh lối đi lập tức thu hút ánh nhìn của Dohyeon. Đôi chân cậu khựng lại, mắt chăm chú ngắm nhìn những viên chocolate được gói ghém đẹp mắt. Một chút lưỡng lự thoáng qua trong lòng – cậu vốn không phải người hay ăn ngọt, nhưng sự hấp dẫn của chúng vẫn khiến cậu ngừng lại vài giây.
Đúng lúc ấy, một nhân viên cửa hàng bước tới và sắp xếp thêm lên kệ một loại bánh Pocky mới, màu sắc nổi bật ngay bên cạnh quầy chocolate. Đó là Pocky vị dưa lưới – một hương vị lạ mà cậu chưa từng thấy trước đây. Dohyeon hơi nghiêng đầu tò mò, nhìn bao bì tươi mát với hình ảnh quả dưa lưới xanh nhạt. Chẳng hiểu vì sao, hình ảnh của Wangho lại bất ngờ xuất hiện trong tâm trí cậu.
"Không biết anh ấy có thích không nhỉ?" cậu lẩm bẩm thật khẽ, đến mức chính bản thân cũng bất ngờ.
Cậu chần chừ vài giây, ánh mắt dán chặt vào hộp Pocky như đang đấu tranh với chính mình. Cảm giác này thật kỳ lạ – cậu chưa từng nghĩ đến việc mua quà cho ai, đặc biệt là một món quà đơn giản như thế này. Nhưng đồng thời, cậu cũng không thể bỏ qua suy nghĩ rằng Wangho, với nụ cười nhẹ nhàng ấy, có lẽ sẽ thích thử một hương vị mới lạ như vậy.
Không chần chừ thêm nữa, Dohyeon bước lên, lấy một hộp Pocky vị dưa lưới và nhẹ nhàng đặt vào giỏ hàng của mình. Hành động nhỏ bé ấy khiến cậu cảm thấy tim mình đập nhanh hơn một chút, vừa hồi hộp vừa có chút háo hức. Trong đầu, cậu đã lập kế hoạch – tối nay, cậu sẽ ghé qua quán cà phê của Wangho, mang theo hộp Pocky này như một món quà nhỏ.
Khi quay lại bên mẹ, bà chỉ mỉm cười, không hỏi gì thêm, chỉ nhẹ nhàng giúp cậu sắp xếp giỏ hàng. Cậu mừng thầm vì mẹ không chú ý đến món đồ bất ngờ này, bởi cậu chưa sẵn sàng để giải thích về lý do mình mua nó. Trên đường về, dù mẹ vẫn vui vẻ trò chuyện về bữa tối và chuyện trường lớp, nhưng tâm trí Dohyeon đã bay xa, chỉ còn nghĩ đến việc gặp Wangho và phản ứng của anh khi nhận món quà này.
Bữa tối được bày biện ấm cúng trên bàn, mẹ Dohyeon vui vẻ kể những câu chuyện về trường cấp ba, về những điều thú vị mà cậu sẽ trải qua. Nhưng thay vì lắng nghe, tâm trí của Dohyeon chỉ luẩn quẩn về tin nhắn mà cậu đã gửi cho Wangho trước đó:
"Anh đã ăn gì chưa ạ?"
Dohyeon đã hy vọng ít nhất nhận được một lời hồi âm, nhưng từ lúc gửi đi đến khi ngồi vào bàn ăn, điện thoại vẫn im lìm. Cậu cố gắng tập trung vào bữa ăn, gắp từng đũa cơm để không khiến mẹ nhận ra sự bồn chồn của mình. Nhưng ánh mắt cứ vô thức liếc về màn hình điện thoại đặt bên cạnh, chờ đợi một âm thanh hay ánh sáng báo hiệu nào đó, dù là nhỏ nhất.
Sau khi ăn tối, Dohyeon nhanh chóng dọn dẹp và về phòng, lòng thầm mong khi mở điện thoại lên, tin nhắn của Wangho sẽ hiện trên màn hình. Nhưng không, hộp thư vẫn trống rỗng. Cảm giác hụt hẫng len lỏi trong lòng, nhưng cậu không muốn từ bỏ.
"Có lẽ anh ấy bận," Dohyeon tự an ủi mình, nhưng lại không thể ngừng nghĩ về điều đó. Cuối cùng, sau vài phút ngồi nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, cậu đứng bật dậy.
"Được rồi, mình sẽ đến quán. Nếu anh không trả lời thì mình sẽ đưa tận tay," cậu thì thầm với chính mình, như một cách để tiếp thêm động lực.
Cầm hộp Pocky vị dưa lưới trong tay, Dohyeon bước nhanh ra khỏi nhà. Con đường quen thuộc dẫn đến quán cà phê nhà Wangho giờ đây dường như dài hơn bình thường. Bầu không khí buổi tối mát lạnh, nhưng lòng cậu lại nóng bừng vì hồi hộp và mong chờ. Cậu hình dung ra nụ cười của Wangho khi nhận món quà này, tưởng tượng ra ánh mắt bất ngờ của anh khi biết rằng có người nghĩ đến anh như vậy.
Thế nhưng, khi vừa bước đến cửa quán, chân Dohyeon khựng lại. Qua lớp kính trong suốt, cậu nhìn thấy Wangho đang đứng cạnh một người khác – một người với dáng vẻ cao ráo và ánh mắt dịu dàng. Điều khiến trái tim Dohyeon như thắt lại chính là nụ cười của Wangho. Anh đang cười rất tươi, một nụ cười không chỉ ấm áp mà còn mang theo hạnh phúc rõ ràng. Nhưng điều khiến cậu đau đớn hơn cả chính là hai bàn tay của họ đang đan vào nhau, chặt đến mức không thể tách rời.
Ánh mắt của Wangho và người kia chỉ dành cho nhau, tựa như thế giới xung quanh chẳng còn tồn tại. Cảnh tượng ấy như một lưỡi dao sắc bén, đâm thẳng vào trái tim Dohyeon, khiến cậu nghẹn thở. Cậu đứng lặng người nơi cửa, cảm giác như mọi thứ xung quanh mờ đi, chỉ còn lại hình ảnh của hai người họ.
"Anh ấy... đã có người trong lòng," Dohyeon nghĩ thầm, như một lời khẳng định đầy đau đớn. Và người đó, rõ ràng không phải là cậu.
Dohyeon lùi lại một bước, cảm giác như cả cơ thể mình đang run lên. Mọi suy nghĩ về việc gặp Wangho, về việc tặng món quà nhỏ này, đều tan biến. Cậu cúi đầu, cố gắng kiềm chế những giọt nước mắt đang dâng lên trong khóe mắt.
Không muốn ai nhìn thấy mình trong tình trạng này, Dohyeon vội vã lùi lại, lách người rời khỏi quán trước khi ai đó có thể để ý. Bước chân cậu trên con đường về nhà thật chậm, mỗi bước đi như nặng trĩu hơn. Hộp Pocky trong tay giờ đây dường như chẳng còn ý nghĩa gì, nhưng cậu vẫn nắm chặt, như thể không muốn buông bỏ điều gì đó vừa vụt khỏi tầm tay.
Lòng cậu như có một khoảng trống lớn vừa bị xé toạc, cảm giác đau nhói lẫn thất vọng len lỏi trong từng hơi thở. Dohyeon không khóc, nhưng mắt cậu đỏ hoe, và trái tim cậu thì vỡ vụn. Trong cái đêm yên tĩnh ấy, cậu chỉ có thể tự nhủ:
"Thì ra... đây là cảm giác khi thích một người mà họ không thuộc về mình."
Dohyeon lê bước chậm rãi trên con đường về nhà, ánh đèn đường vàng vọt chiếu xuống bóng dáng nhỏ bé của cậu, kéo dài một cách cô độc. Hộp Pocky trong tay vẫn được giữ chặt, nhưng không còn là sự háo hức khi nãy, mà thay vào đó là nỗi buồn trĩu nặng. Những suy nghĩ cứ xoay vòng trong đầu cậu, mỗi lần hình ảnh Wangho và người kia đan tay vào nhau hiện lên, trái tim cậu lại nhói đau như bị bóp nghẹt.
Cậu dừng chân lại bên một băng ghế nhỏ bên đường, ngồi xuống, ánh mắt vô định nhìn ra xa. Tiếng côn trùng kêu rả rích trong đêm, hòa với cơn gió mát lạnh, nhưng chẳng thể làm dịu đi nỗi lòng đang gợn sóng của cậu.
"Thì ra, mình đã tự lừa mình suốt thời gian qua," Dohyeon thì thầm, giọng nói nhẹ đến mức gió cũng cuốn đi mất. Cậu nhận ra rằng tất cả những điều cậu làm – đến quán cà phê, hỏi han về Wangho, thậm chí mua cả hộp Pocky này – đều là vì cậu đã nuôi hy vọng. Một hy vọng nhỏ nhoi rằng có lẽ, chỉ có lẽ, cậu sẽ có một cơ hội nhỏ nào đó trong lòng Wangho. Nhưng giờ đây, sự thật đã phơi bày quá rõ ràng.
Wangho đang hạnh phúc. Và niềm hạnh phúc ấy không có chỗ cho cậu.
Dohyeon cười nhẹ, một nụ cười vừa chua xót vừa bất lực. Cậu ngửa đầu nhìn lên bầu trời, nơi những vì sao lấp lánh giữa màn đêm tĩnh mịch. Cậu từng nghe ai đó nói rằng, khi yêu một người, điều quan trọng nhất là mong họ hạnh phúc. Nhưng tại sao điều đó lại khó đến vậy?
Cậu đứng dậy, bước tiếp về nhà. Cảm giác trống rỗng bao trùm, nhưng cũng có một chút nhẹ nhõm nhỏ nhoi. Dẫu sao, cậu cũng đã thấy rõ sự thật, và có lẽ đây là lúc để cậu học cách buông tay.
Khi về đến nhà, cậu không vội vào phòng ngay. Thay vào đó, đứng ở cửa một lúc lâu, cậu hít một hơi thật sâu, như thể muốn xua tan nỗi buồn đang dâng lên. Nhưng dù có cố gắng, cậu vẫn không thể xóa đi hình ảnh ấy trong đầu—hình ảnh của Wangho nắm tay người khác, cười với họ trong khi cậu đứng ngoài, một mình, với hộp Pocky vô nghĩa trong tay.
Dohyeon đặt chiếc hộp lên bàn, không buồn mở ra. Cậu ngồi xuống ghế, tựa đầu vào tay, và nhìn ra ngoài cửa sổ. Những suy nghĩ lộn xộn vẫn không buông tha cậu. Cảm giác hụt hẫng không thể tả, khi cậu nhận ra mình chưa bao giờ thực sự đứng trong trái tim Wangho. Đối với anh, cậu chỉ là một người bạn, một người quen thuộc, chẳng có gì hơn.
Mẹ bước vào phòng, thấy cậu ngồi im lặng, ánh mắt xa xăm. Bà nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh, đưa tay vỗ về lưng cậu. "Cục cưng, có chuyện gì vậy?"
Dohyeon không đáp, chỉ thở dài một cách mệt mỏi. Cậu biết mẹ sẽ không hỏi gì thêm nếu cậu không muốn chia sẻ, nhưng trong lòng cậu vẫn muốn nói ra, muốn có ai đó hiểu mình. Sau một lúc im lặng, cậu khẽ lên tiếng, giọng trầm buồn: "Mẹ... con nghĩ mình thích một người, nhưng... người đó lại không thích con. Mà còn có người khác trong lòng."
Mẹ chỉ nhìn cậu, không nói gì vội, chỉ ôm lấy cậu trong vòng tay. "Đôi khi trong cuộc sống, chúng ta sẽ gặp phải những tình huống như vậy. Nhưng con biết không, đó chỉ là một phần trong hành trình lớn của con thôi. Mỗi cảm giác, mỗi nỗi đau, đều giúp con trưởng thành hơn. Mẹ biết con mạnh mẽ, và con sẽ vượt qua được thôi."
Dohyeon không nói gì thêm, chỉ cảm nhận sự ấm áp từ vòng tay của mẹ. Nhưng dù có được an ủi thế nào, cậu vẫn không thể xóa đi nỗi buồn trong lòng mình. Cảm giác ấy cứ quẩn quanh, như một vết thương chưa lành. Cậu tự hỏi liệu có bao giờ Wangho sẽ nhìn cậu theo cách khác, hay cậu sẽ mãi là người ngoài cuộc trong câu chuyện tình yêu của anh.
Nhưng giờ phút này, có lẽ điều duy nhất cậu có thể làm là chấp nhận và bước tiếp, dù lòng vẫn đau.
Đêm đó, Dohyeon nằm bất động trên giường, ánh đèn ngủ mờ nhạt soi xuống gương mặt cậu. Đôi mắt mở trừng trừng nhìn lên trần nhà, nhưng chẳng thấy gì ngoài một khoảng tối mông lung. Cậu không khóc, nhưng cảm giác như có một tảng đá lớn đè nặng lên lồng ngực, khiến mỗi nhịp thở đều khó khăn. Cơn gió lạnh nhẹ lùa qua khe cửa sổ khẽ lay động tấm rèm, nhưng không đủ để xoa dịu sự rối bời trong lòng cậu.
Hình ảnh Wangho và người ấy cứ lặp đi lặp lại trong tâm trí cậu, như một thước phim tua chậm đầy ám ảnh. Nụ cười rạng rỡ của anh, ánh mắt tràn ngập niềm hạnh phúc ấy, và đôi bàn tay đan chặt vào nhau như thể chẳng gì có thể chia cách được. Cảnh tượng ấy như một nhát dao, cứa vào trái tim cậu mỗi lần nhớ lại.
Dohyeon xoay người, cố gắng nhắm mắt lại, nhưng những ký ức của buổi tối ấy không chịu buông tha. Cậu tự hỏi mình đã sai ở đâu. "Tại sao lại như thế? Mình chẳng là gì trong mắt anh ấy sao? Mình đã hy vọng quá nhiều rồi ư?" Những câu hỏi không lời đáp cứ hiện lên, mỗi câu như một ngọn sóng cuộn trào, khiến cậu không thể nào yên lòng.
Cậu nghĩ về hộp Pocky vị dưa lưới vẫn nằm lặng lẽ trên bàn. Cậu đã chọn nó với tất cả sự háo hức và mong chờ, đã tưởng tượng ra khoảnh khắc Wangho nhận lấy nó, mỉm cười và nói cảm ơn. Nhưng giờ đây, món quà ấy chỉ là một vật vô nghĩa, chẳng thể trao đi, cũng chẳng ai hiểu được ý nghĩa mà cậu đã đặt vào.
Một nỗi chua xót dâng lên trong lòng Dohyeon khi cậu nhận ra rằng người khiến Wangho cười rạng rỡ không phải cậu. Anh đã có ai đó trong lòng, một người mà anh nhìn bằng ánh mắt dịu dàng nhất, dành trọn vẹn nụ cười ấm áp nhất. Và cậu—cậu chỉ là một khán giả lặng lẽ, đứng ngoài rìa câu chuyện ấy.
"Thì ra... mình chẳng bao giờ có cơ hội," cậu lẩm bẩm, giọng nói nhỏ đến mức gần như tan biến trong không gian.
Cậu trở mình lần nữa, cố gắng tìm một tư thế thoải mái hơn để mong quên đi tất cả. Nhưng cảm giác nặng nề trong lòng không chịu buông tha. Trái tim cậu đau nhói như thể mỗi nhịp đập đều mang theo nỗi buồn khắc khoải. Mỗi khi nhắm mắt, hình ảnh ấy lại hiện lên rõ ràng hơn, như một vết thương chưa kịp lành đã bị xé toạc ra lần nữa.
"Rồi mình sẽ ổn thôi," cậu tự nhủ, cố gắng tự an ủi bản thân. "Chỉ cần thêm thời gian..."
Nhưng ngay khi nói ra những lời ấy, nước mắt mà cậu cố kìm nén cả buổi tối bắt đầu dâng lên, nóng hổi nơi khóe mắt. Cậu đưa tay lên che mặt, nhưng những giọt nước mắt vẫn lặng lẽ trào ra, thấm ướt gối. Không phải vì cậu yếu đuối, mà vì trái tim non nớt ấy lần đầu tiên biết đến cảm giác đau đớn của việc yêu một người không thuộc về mình.
Dohyeon nằm đó, nghe tiếng tích tắc của chiếc đồng hồ như đếm ngược từng giây trong nỗi cô đơn của cậu. Thời gian trôi qua chậm chạp, và màn đêm dài như vô tận. Cậu không chắc mình có thể thực sự ổn như lời cậu tự nhủ hay không, nhưng ít nhất, cậu hy vọng một ngày nào đó, cảm giác này sẽ phai nhạt đi, và trái tim cậu có thể đập một cách bình yên trở lại.
••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••
Những ngày hè trôi qua lặng lẽ, Dohyeon cố gắng tự nhắc nhở bản thân rằng thời gian là liều thuốc tốt nhất để chữa lành mọi vết thương. Dù không dễ dàng, cậu đã dần học cách buông bỏ. Cậu không còn rủ Hyeon-joon đến quán cà phê nhà Wangho nữa, cũng không còn cầm điện thoại lên mỗi tối để chờ một tin nhắn mà cậu biết sẽ chẳng bao giờ đến.
Mùa hè ở thành phố lúc này rực rỡ nhưng cũng mang theo cái nóng oi ả. Dohyeon thường dành thời gian đọc sách trong căn phòng nhỏ mát mẻ của mình hoặc cùng mẹ ra ngoài làm những việc lặt vặt. Thời gian rảnh, cậu đạp xe dọc bờ sông, tận hưởng từng cơn gió thổi qua, lòng nhẹ nhõm hơn so với những ngày trước đây.
Một buổi chiều, khi ánh nắng dần dịu đi, Dohyeon đứng trước bàn học, ánh mắt rơi vào hộp Pocky vị dưa lưới mà cậu đã để đó từ hôm nọ. Cậu cầm nó lên, mở ra và rút lấy một thanh. Đưa miếng Pocky lên miệng, cậu nhai chậm rãi, vị ngọt mát và hương dưa lưới nhẹ nhàng lan tỏa, như một lời nhắc nhở về những cảm xúc đã qua.
"Có lẽ, mình và anh ấy vốn không thuộc về cùng một thế giới," Dohyeon khẽ nói, đôi mắt ánh lên sự bình thản. "Nhưng điều đó không sao cả. Vì ít nhất, mình đã biết yêu thương, biết hi vọng, và rồi biết cách bước tiếp."
Ngày tháng mùa hè vẫn còn dài, nhưng lòng cậu đã không còn nặng trĩu như những ngày đầu. Cậu bắt đầu nghĩ đến năm học mới, đến ngôi trường trung học phổ thông mà cậu sắp bước vào. Một chương mới trong cuộc đời đang chờ đón cậu, với những người bạn mới, những kỷ niệm mới, và có lẽ cả những cảm xúc mới nữa.
Ánh hoàng hôn buổi chiều rọi vào phòng, nhuộm cả không gian một màu vàng cam ấm áp. Dohyeon đứng dậy, kéo ghế ra ban công, ngắm nhìn con phố quen thuộc. Những tiếng ve kêu râm ran, những chiếc xe đạp chạy ngang qua, và mùi hương của mùa hè—tất cả như nhắc nhở cậu rằng thế giới vẫn tiếp tục chuyển động, và cậu cũng nên như vậy.
Cậu nhắm mắt, hít một hơi thật sâu. Trong khoảnh khắc ấy, Dohyeon nhận ra rằng cuộc đời mình sẽ không có Wangho ở đó. Nhưng cũng không sao cả, bởi cậu tin rằng đâu đó trong tương lai, sẽ có một người xuất hiện, một người thực sự nhìn thấy và trân trọng cậu. Và đến khi ấy, cậu sẽ mỉm cười, cảm thấy biết ơn vì mình đã mạnh mẽ vượt qua những ngày tháng này.
Dohyeon mở mắt ra, nhìn bầu trời đỏ rực của mùa hè. Cậu đứng dậy, bước ra khỏi ban công và cất hộp Pocky còn dang dở lên kệ, như một dấu chấm lặng lẽ khép lại chương cũ. Những gì đã qua sẽ ở lại trong ký ức, nhưng cậu sẽ bước tiếp, nhẹ nhàng hơn, mạnh mẽ hơn. Bởi mùa hè vẫn còn dài, và tương lai của cậu thì rộng lớn vô cùng.
Dohyeon hít một hơi thật sâu, cảm nhận làn gió mùa hè nhẹ lướt qua, mang theo mùi hương của nắng và cây cỏ. Cậu khẽ mỉm cười, một nụ cười không rạng rỡ như mọi khi, nhưng đủ để xoa dịu những xáo động trong lòng.
Cậu quay lại bàn học, lấy ra một cuốn sổ mới tinh cùng cây bút mà mẹ đã mua cho cậu trong buổi mua sắm gần đây. Trên trang giấy trắng, Dohyeon bắt đầu viết những dòng chữ đầu tiên:
"Mùa hè năm nay, mình đã trải qua rất nhiều cảm xúc. Có những niềm vui và cả những nỗi buồn, nhưng tất cả đều là một phần trong hành trình trưởng thành của mình. Dù thế nào, mình cũng biết ơn vì đã có cơ hội cảm nhận chúng. Từ giờ trở đi, mình sẽ sống thật tốt, vì bản thân mình, và vì những điều tươi đẹp đang chờ ở phía trước."
Dohyeon đặt bút xuống, ngắm nhìn những dòng chữ ấy, lòng nhẹ nhõm hơn một chút. Cậu không cần phải gượng ép quên đi Wangho hay những cảm xúc cậu từng dành cho anh, vì cậu hiểu rằng, mỗi kỷ niệm đều là một phần không thể thiếu trong cuộc sống.
Buổi tối hôm ấy, Dohyeon dành thời gian bên gia đình, cùng mẹ nấu ăn và cười đùa bên bàn ăn như để xua tan những u sầu còn sót lại. Cậu tự nhủ rằng ngày mai sẽ bắt đầu một cách mới mẻ hơn.
Sáng hôm sau, ánh nắng đầu ngày chiếu qua cửa sổ, rọi sáng cả căn phòng. Dohyeon thức dậy với một tâm trạng hoàn toàn khác. Cậu dành cả ngày để sắp xếp lại mọi thứ, chuẩn bị kỹ càng cho ngày đầu tiên bước vào trung học phổ thông. Cậu muốn bản thân sẵn sàng không chỉ về sách vở, mà còn về tinh thần.
Buổi chiều, Dohyeon ra khỏi nhà, đạp xe dọc theo con đường ven sông, nơi cậu thường lui tới mỗi khi muốn thư giãn. Gió thổi tung mái tóc ngắn gọn gàng của cậu, mang đến cảm giác tự do và thoải mái. Cậu dừng lại ở một băng ghế dưới bóng cây lớn, ngồi xuống và ngắm nhìn mặt nước lấp lánh ánh mặt trời.
"Mình sẽ ổn," Dohyeon thì thầm với chính mình, giọng nói nhỏ nhưng kiên định. Cậu nở một nụ cười, lần này là nụ cười thực sự rạng rỡ.
Mùa hè vẫn còn dài, và phía trước là cả một tương lai rộng lớn đang chờ đón. Những ngày tháng ấy sẽ trở thành kỷ niệm, còn Dohyeon thì sẽ tiếp tục trưởng thành, mạnh mẽ và tự tin hơn, sẵn sàng cho mọi thử thách và những cơ hội mà cuộc sống mang lại.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip