22


Điểm cộng của Nguyên Ngọc là đã không nói với Huỳnh Sơn việc Anh Khoa bị tào tháo đuổi và điểm trừ của Nguyên Ngọc cũng chính là không nói với Huỳnh Sơn việc cậu bị tào tháo đuổi.

Tiếng la oang oang giữa hành lang của Anh Khoa khiến không ít con mắt phải ngoái lại nhìn rồi ngay sau đó là những tiếng cười khúc khích nối theo. Khoa luôn tự nhận thức được da mặt mình không hề mỏng nhưng chưa đến mức cà xuống mặt đường, mặt đường xước còn mắt cậu vẫn y nguyên. Nói một cách dễ hiểu hơn thì Khoa là loại người mặt dày nhưng vẫn biết xấu hổ. Đặc biệt là mấy chuyện liên quan đến hệ tiêu hóa và hơi bốc mùi này thì lại càng xấu hổ hơn. Khoa giằng mạnh tay mình khỏi sự kỳ co của Huỳnh Sơn, âm thanh ọp ẹp từ chiếc bụng rỗng lên tiếng cảnh báo rằng chỉ cần đứng đây thêm năm phút nữa thôi thì cậu sẽ xử lý ngay tại chỗ luôn.

Khoa đã mất hút sau dãy nhà vệ sinh mà tiếng cười khúc khích vẫn còn thoáng vang lên trên hành lang vắng người. Huỳnh Sơn nhìn theo bóng dáng Khoa mà vừa cố nhịn cười vừa phải quay sang nói với mấy ánh nhìn dáo dác.

“Xin lỗi, bé nhà anh cơ quan nhai thì mạnh mà cơ quan tiêu hóa thì hơi yếu.”

...

Khoa trở ra đã là chuyện của nửa tiếng sau, cuộc họp bị dời xuống tận hai tiếng mà Huỳnh Sơn vẫn thản nhiên ngồi trong phòng tán phét với đám cấp dưới của Khoa như thể anh là người rất rảnh rỗi. Tiếng cười nói ríu rít vang lên trong căn phòng họp ốp kính một chiều, từ bên trong nhìn ra, ai nấy cũng đều dễ dàng thấy được Khoa nhìn như miếng cá phơi khô đang ôm bụng lê lết bước về phòng họp vừa lẩm bẩm chửi rủa đủ thứ người trên đời.

Hoàng Phúc thúc nhẹ vào tay Huỳnh Sơn, ghé giọng nói nhỏ:

“Lúc sáng có mỗi mình anh Khoa xung phong nuốt canh của Huy nấu.”

Huỳnh Sơn nhịp tay trên bàn, trả lời lại:

“Sao không cản Khoa lại?”

“Ổng ăn như hổ đói vồ mồi, em còn tưởng bị bỏ đói mấy năm.”

“Ờ, mặt thì đẹp mà nết ăn hơi xấu.”

“Em vẫn chưa biết anh yêu anh Khoa ở chỗ nào. Thiếu gì người chạy chọt đến nhà mình chỉ để được cặp kè với anh.”

“Ờ, tại anh thấy anh có nhiệm vụ giải cứu nhân loại khỏi quả bom không biết khi nào mới nổ.”

Hoàng Phúc trợn trừng nhìn Huỳnh Sơn:

“Gì? Lỡ ổng nổ cho anh banh xác rồi sao?”

Huỳnh Sơn nhún vai trả lời không chút đắn đo:

“Thì thôi, coi như lúc đó anh hi sinh anh dũng vì nhân loại rồi.”

Khoa vào phòng không hề nhẹ nhàng một chút nào, tiếng rầm vang lên như bom nổ đánh gãy cuộc trò chuyện của hai anh em nhà nào kia. Cách cả một căn phòng dài bốn mét, Huỳnh Sơn ở phía đầu vẫn nghe tiếng Khoa mắng chửi ai đó lầm rầm trong miệng:

“Đm đồ chó.”

...

Khoa vẫn còn được tính là may mắn khi sau cả một buổi sáng vật lộn với nhà vệ sinh và ngắm hình thằng bé treo trên cửa chín lần vẫn có thể giữ bụng mình sóng yên biển lặng suốt hai mươi phút họp tiếp theo.

Giọng thuyết trình của Hoàng Phúc và Nguyên Ngọc đều đều văng vẳng trong căn phòng kín, Khoa ngồi đến phút thứ ba mươi thì bụng lại bắt đầu kêu lên những tiếng ọp ẹp quen thuộc. Không để cho ai nhận ra điều đó, Khoa giả vờ xoay ghế một vòng với suy nghĩ rằng đang đánh lạc hướng hệ tiêu hóa mình. Hoàng Phúc nói đến đoạn nâng giá sân golf, Khoa vẫn còn đang bận nghĩ xem có nên xoay thêm vòng nữa để quên mất chuyện ông tào tháo sắp sửa cầm gậy dí đánh lần thứ mười.

“Khoan.”

Huỳnh Sơn đưa tay ra hiệu yêu cầu ngừng lại, Hoàng Phúc im lặng ngay lập tức như thể vừa há miệng mắc quai. Cả phòng quay sang nơm nớp nhìn về phía Huỳnh Sơn lo sợ không biết mình đã nói sai đoạn nào. Sau đó anh lại ung dung cầm bút laser khoanh tròn một dòng chữ bị sai chính tả trên màn chiếu, mọi người mới thở phào. Khoa đang chau mày nhìn sang Huyền My là người làm bản thuyết trình . Bỗng nhiên cảm thấy có gì đó vừa nặng vừa ấm chèn ngay đùi gần bụng. Cậu giật mình liếc mắt xuống thì thấy một bình giữ nhiệt và túi chườm ấm đã nằm đó không biết từ lúc nào.

“Em biết không, khi em sai chính tả, thì mọi lập luận của em,”

Huỳnh Sơn chỉ tay về phía thùng rác ở cuối phòng, nói tiếp: “Vứt.”

Huyền My cúi đầu bối rối nhận sai, thật ra lỗi chính tả thường không phải là lỗi lớn, nhưng một khi đã lớn thì sẽ rất dễ trở thành trò cười cho người ta, nên ngay từ đầu Huỳnh Sơn lẫn Khoa đều đã là người hay xoi mói những lỗi vặt vãnh kia. Khoa gật gù công nhận, tay vẫn đang cầm túi chườm và bình giữ nhiệt không biết từ đâu ra thì điện thoại lại hiển thị tin nhắn của một người có tên trong danh bạ là “Cháu trai chi phiếu trắng”.

“Trà hoa cúc, uống đi.”

Huỳnh Sơn vẫn còn đang dõi mắt theo màn chiếu trước mặt, không có dấu hiệu gì là người vừa động vào điện thoại.

Trà hoa cúc và túi chườm ấm mang lại công dụng rất nhanh, chỉ mười phút sau cảm giác ọp ẹp từ bụng Khoa đã vơi đi hơn nửa. Dĩ nhiên đã bị tào tháo đuổi thì chỉ vài bình trà và dăm ba túi chườm không đủ dẹp loạn cuộc hỗn chiến trong bụng, nhưng rõ ràng nhờ mấy món đồ kia mà bốn lăm phút tiếp theo đó diễn ra êm xuôi trót lọt đến bất ngờ.

Cuộc họp kết thúc nhanh chóng với cái gật đầu của Huỳnh Sơn. Tất cả các đề xuất đều được thông qua và đi vào giai đoạn tiến hành, kịch bản quảng cáo của Nguyên Ngọc rõ ràng đã có tiến bộ hơn so với lần họp riêng với Khoa trước đó, kể cả chuyện đẩy giá thuê sân golf lên gấp nhiều lần cũng được anh đồng ý trong sự ngỡ ngàng của tất cả mọi người kể cả Khoa. Huỳnh Sơn chỉ đơn giản đáp gọn: “Anh thấy hợp lí, cứ theo ý Khoa mà làm.”

Khoa cảm thấy Huỳnh Sơn hơi vô trách nhiệm khi phó thác mọi chuyện cho mình, nhưng cũng thấy cảm kích vì anh đã tin tưởng mà giao hết mọi chuyện cho mình. Bỗng dưng cậu lại thấy lúc trước bị Nam mắng là đồ ba phải cũng không sai lắm.

Người cuối cùng rời khỏi phòng họp là Đỗ Hoàng Phúc, Nguyên Ngọc và Huyền My đã đi trước vì có lịch đi quay video cho quảng cáo một mặt hàng công nghệ. Nói Hoàng Phúc là người cuối cùng rời phòng vì hai người còn lại vẫn còn ngồi ì bên trong. Khoa không rời đi được vì Huỳnh Sơn vẫn đang đăm đăm nhìn vào màn hình máy tính mà không hề có biểu hiện sẽ đứng lên. Khoa vẫn kiên nhẫn ngồi đợi, mười lăm phút trôi qua, Huỳnh Sơn vẫn còn ngồi đọc đi đọc lại bản kế hoạch vừa nộp.

Khoa nhịn sắp hóa rồ, lớn giọng gọi:

“Anh!”

Huỳnh Sơn vẫn không di dời tầm mắt, đáp:

“Ơi.”

Khoa gọi lại lần nữa:

“Anh!”

“Ơi.”

Khoa đập nhẹ lên mặt bàn, lúc này Huỳnh Sơn mời chịu ngước mắt nhìn cậu:

“Anh định ở đây đến khi nào?”

“Hmmm.” Huỳnh Sơn làm bộ đăm chiêu suy nghĩ.

“Anh hmmm cái gì, khi nào anh về?”

Huỳnh Sơn không trả lời Khoa, anh chỉ hất hàm về phía bình giữ nhiệt và túi chườm ấm, ý muốn nói em còn giữ đồ của anh. Khoa xấu hổ nhận ra mình vẫn còn ôm khư khư túi chườm trong lòng như thể đang có đôi bàn tay đang dịu dàng vỗ về. Cậu quên béng đi việc mình còn chưa trả lại đồ cho người ta. Còn chưa kịp đẩy món đồ về phía Huỳnh Sơn, anh đã bật cười rồi nói:

“Thôi giữ đi, anh tặng.”

“Thôi. Ai đi giữ đồ của người yêu cũ.”

Huỳnh Sơn đáp gọn:

“Thì bỏ chữ cũ đi.”

“Em đã nói em cầm tiền của bà anh rồi mà. Em cũng có tự trọng của riêng em chứ.” Khoa bĩu môi đẩy bình giữ nhiệt và túi chườm về phía Huỳnh Sơn.

Thật ra Huỳnh Sơn muốn nói, Khoa là người yêu của anh, không cần giữ tự trọng thì người khác cũng buộc phải tôn trọng cậu thôi. Nhưng nói vậy lại thành ra không tôn trọng tinh thần tự tôn của Khoa nên anh chỉ cười mà không thèm đáp.

Lý do Khoa không quay lại chỉ có một, là vì cậu đã cầm tiền của bà Huỳnh Sơn, lí do quay lại thì có cả đống mà Khoa cố tình ngó lơ. Huỳnh Sơn tự nói với bản thân rằng chẳng qua Khoa không thích con đường yêu đương bằng phẳng quá nên tạo ra vài đoạn khúc khuỷu chập trùng để trải nghiệm cảm giác mới mẻ. Chưa kể, thiên hạ còn đồn đoán rằng chẳng ai chỉ một yêu lần đã cưới, Huỳnh Sơn với Khoa chia tay rồi quay lại sẽ được xếp vào mối tình thứ hai, vừa vặn để về chung một nhà mà không mang tiếng mới yêu có một lần đã bước vào nấm mồ hôn nhân.

“Thôi, trả đồ đây.”

Huỳnh Sơn chìa tay về phía Khoa. Khoa đẩy lại món đồ của Huỳnh Sơn mà trong lòng còn tiếc rẻ. Huỳnh Sơn không thèm nhìn đến mấy thứ Khoa đưa, chỉ nắm tay kéo cậu rời khỏi chỗ ngồi rồi nói:

“Ai nói mấy cái này?”

Huỳnh Sơn cầm tay Khoa quờ quạng lung tung trước mắt cậu. Khoa còn đang sững sờ chưa kịp hiểu gì đã bị anh lôi đi khỏi căn phòng họp kín mít.

“Cái này mới là đồ của anh.”

_______________________________
Không, nhưng mà bộ này tính cách nhân vật hợp với otp của tui quá à🥺

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip