Chương 25 | Cây đào cổ thụ
"Tình bạn của chúng ta chính là một cây anh đào cổ thụ. Mỗi đợt ra hoa nở thắm và thơm ngát cả một góc trời, khiến cho ai lỡ đi ngang cũng phải ngẩn ngẩn ngơ ngơ."
__o0o__
Sau khi hai bài nhạc kết thúc, bọn họ tụ lại thành nhiều nhóm để chơi trò chơi. Lớp 12A5 cười nói nhốn nháo. Song Ngư đứng giữa cầm một gói bánh que, khuôn mặt bỗng dưng có chút lém lỉnh như sắp làm ra trò gì đó quậy phá.
"Rồi, bây giờ prommate đứng đối diện nhau, cầm tay nhau đi. Tao đi một mình, tao làm MC." Song Ngư dõng dạc nói, đôi mắt quan sát đám bạn mình cầm tay prommate của nó. Người thì thẹn thùng, người thì cười cười.
"Trò chơi đơn giản: một cặp sẽ có một chiếc bánh que, cặp nào cắn còn nhỏ nhất thì thắng. Ai thua sẽ bị phạt."
Song Ngư xé gói bánh ra, nhìn khuôn mặt biểu cảm của mọi người một vòng. Tốt, không có ai tỏ ý muốn phản đối cả, chỉ có mặt Thiên Yết là đỏ nhất, còn Kim Ngưu thì không mặn không nhạt nhất thôi.
Thế là cô nàng bốc ngay con người ngại ngùng nhất lên chơi đầu tiên – Thiên Yết và Bạch Dương.
Thiên Yết chủ động nhận que bánh. Cô nàng hất một ít tóc ra phía sau, hơi trốn tránh ánh nhìn của Bạch Dương. Hai tay Thiên Yết đặt lên vai cậu chàng, đôi môi anh đào ngậm que bánh. Đôi mắt thiếu nữ thẹn thùng chớp chớp như thể không biết làm sao mới phải, nhưng từ đáy lòng hình như vẫn có chút gì đó chờ mong.
Bạch Dương nhẹ nhàng đặt tay lên eo của Thiên Yết, không siết, cũng không dùng lực, chỉ đơn giản là đặt lên. Cậu nghiêng mặt, rũ mắt và cắn một lần thật nhiều. Que bánh chỉ còn một mẩu nhỏ xíu trong môi của Thiên Yết. Khoảnh khắc đó hai đôi môi đã khẽ chạm vào nhau. Thật là khẽ khàng khó có ai ngoài hai người nhận ra, nhưng êm dịu như thể chuồn chuồn lướt nước, lại tựa hồ như trân trọng nâng niu.
Tiếng bánh gãy vụn trong miệng Bạch Dương, rồi khuôn mặt cậu rời đi. Khắp nơi xung quanh đều hú hét, nhất là đám bạn thân của Thiên Yết. Hơi thở thơm mát như hoa lan và mùi bánh ngòn ngọt vẫn còn vấn vương cảm giác ngay đầu mũi.
Thiên Yết vẫn còn ngây ra và ngại ngùng thì bỗng nhiên nhìn thấy Bạch Dương nhận một bó hoa hồng từ tay của người phục vụ.
Làn da cậu trắng như da em bé, nụ cười ấy lúc nào cũng thuần thúy như một ly nước đá, lại rực rỡ hơn nhờ chiếc răng khểnh. Bộ vest đen khiến Bạch Dương ngày hôm nay nhìn có phần trưởng thành hơn rất nhiều, đứng cạnh cô thì y hệt công chúa và hoàng tử.
Cậu nhìn cô đắm đuối như thể cô chính là người con gái đẹp nhất trần gian này. Ánh nhìn mãnh liệt của cậu chẳng cần che giấu nữa, ngày hôm nay thực sự có thể bày tỏ cho Thiên Yết biết được ánh nhìn ấy đã dành cho cô biết bao nhiêu lâu.
Người ta nói khi một người con gái yêu, hãy nhìn vào nụ cười của cô ấy. Còn khi một chàng trai yêu, hãy nhìn vào đôi mắt của anh ấy. Nụ cười vui sướng của Thiên Yết như một vạt nắng xuân xua tan màn mưa. Chưa bao giờ mọi người từng thấy Thiên Yết mỉm cười sung sướng như thế.
Bạch Dương cầm bó hoa hồng trên tay, giọng nói chắc vì lo lắng và xúc động nên có chút trầm khàn:
"Từ nhỏ khi mà tôi rất thất vọng với thế giới, chính em là người dạy cho tôi cách mở lòng và trân trọng thế giới này một lần nữa. Vì thế nên bây giờ tôi muốn có thể đường đường chính chính trân trọng thế giới của mình. Thiên Yết, em làm bạn gái Bạch Dương được không?"
Các thành viên xung quanh cũng hò hét "đồng ý đi, đồng ý đi", một vài bạn lớp bên nghe ồn ào thì cũng qua hóng chuyện, liền bị khung cảnh chàng trai ôm bó hoa, chân thành tỏ tình và đôi mắt ngọt ngào như sô cô la tan chảy của cô gái làm cho một bụng đầy thức ăn chó. Thiên Yết không chần chừ liền gật đầu, cười rộ lên xinh đẹp như một bông hoa quỳnh nở vào ban đêm.
Xung quanh tiếng vỗ tay hú hét như một bầy khỉ. Bạch Dương mặc kệ tất cả, liền vòng tay ôm Thiên Yết vào lòng. Cảm xúc mềm mại của thiếu nữ khiến trái tim của Bạch Dương như gắn một động cơ nhỏ và chạy lung tung khắp nơi trong cơ thể. Hương hoa thơm nhè nhẹ, cô nhỏ bé lọt vào vòng tay của cậu. Hai tay Thiên Yết cũng nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng Bạch Dương, như thể bông cúc nhỏ nương nhờ một gốc bạch dương.
Cùng lúc đó, Sư Tử len lén dắt tay Song Tử lên tầng thượng của khách sạn.
"Đi đâu vậy?" Song Tử tò mò hỏi.
Sư Tử chỉ cười, bước chân đủ để cô bắt kịp, bàn tay vẫn nắm không rời.
Lên tới nơi, bạn nhỏ liền oa một tiếng, chạy lại lan can ngắm nhìn thành phố về đêm. Những ánh đèn rực rỡ hòa cùng với đèn của xe cộ, liền như hóa thành một dải kim tuyến vàng rực trải dài tới tận cuối chân trời thăm thẳm. Đôi mắt trong veo của Song Tử cũng phản chiếu những dải màu vàng khiến cho nó trở nên trong trẻo hơn, cũng long lanh hơn.
Sư Tử mỉm cười yêu chiều nhìn cây nấm nhỏ cạnh bên. Đôi mắt đào hoa có một nốt ruồi nơi đuôi mắt của cậu nheo nheo, lại như sóng sánh sự dịu dàng ra cả bên ngoài. Tóc bị gió thổi hơn loạn, Sư Tử cởi áo vest rồi choàng cho Song Tử. Cô bạn như lọt thỏm vào chiếc áo nam rộng thùng thình ấy, đôi mắt to tròn long lanh nhìn cậu. Sư Tử bật cười thơm lên gò má phúng phính của Song Tử, rồi choàng tay khoác vai cô.
Cậu lặng lẽ thì thầm vào tai trái của bạn nhỏ Song Tử. Cô nàng nghe xong thì trong lòng run rẩy vì những đợt sóng dịu dàng. Giọng cậu trầm khàn, như thể rót vào trong tim cô rất nhiều hũ mật.
Song Tử mỉm cười, nhón chân nói vào tai phải của Sư Tử, muốn cậu khắc ghi trong lòng:
"Cảm ơn vì đã xuất hiện." Và yêu cô.
__o0o__
Hôm nay Song Ngư uống hơi nhiều nước trái cây lên men nên cảm thấy đầu óc có chút trì trệ. Cô bạn đẩy cửa đi ra phía vườn hoa của khách sạn để hít thở một chút không khí ẩm lạnh ban đêm.
Cô nàng ngồi trên xích đu nhìn ngắm bồn phun nước hình thiên thần một chút, rồi mơ màng nghiêng đầu nhìn những bụi hoa hồng trắng được cắt tỉa gọn gàng. Song Ngư cảm thấy rất buồn ngủ, liền cầm điện thoại nhắn vào group chat của sáu đứa bảo rằng cô ở ngoài vườn hoa, lát đứa nào nhớ ra đem cô về chứ cô có thể sẽ ngủ quên mất. Xong xuôi thì Song Ngư nằm dài, váy áo đung đưa mềm mại thả xuống thảm cỏ.
Mà cô nàng không biết bản thân đã mơ mơ màng màng nên gửi nhầm vào group chat của lớp. Tất cả mọi người vẫn đang vui chơi trong buổi tiệc, nhưng chỉ có mình thầy chủ nhiệm xem.
Tiếng giày da vọng trên nền đá hình như có chút gấp gáp. Xử Nữ chạy đi kiếm học trò nhỏ của mình. Cho tới khi anh đứng trước chiếc xích đu và nhìn Song Ngư đang ngủ ngon lành thì trong lòng có chút bất lực. Xử Nữ thật muốn gõ đầu Song Ngư một cái, chơi vui thì vui nhưng không uống được thì cũng đừng nên say như thế này chứ. Cơ mà học trò của anh say rồi cũng thật ngoan, chỉ lặng lẽ nhắn tin cho bạn bè nhớ đón mình rồi cuộn tròn ngủ như em bé chứ chẳng khóc lóc hay quậy phá giống thường ngày.
Khi cô ngủ mang một cảm giác an tĩnh lạ thường. Giống như một vì sao nhỏ, chỉ là yên lặng ở đó nhưng vẫn tỏa ra một sự thu hút lạ kì. Không phải là nét tự tin như Ma Kết, cũng không phải nét dễ thương như Song Tử. Chỉ đơn giản là Song Ngư – thiếu nữ hay cười, thích pha trò và cà lơ phất phơ mà mang một tâm hồn thật nhạy cảm.
Buổi đêm tĩnh lặng, những vì sao nhỏ xíu, chỉ có ánh trăng bàng bạc đổ dài chiếc bóng của anh. Xử Nữ ngồi ở băng ghế đối diện hóng gió. Đôi mắt sâu thẳm sau gọng kính. Anh chưa có ý định đánh thức cô, đợi một lát nữa buổi tiệc kết thúc thì gọi Song Ngư dậy cũng được. Chỉ là Xử Nữ không an tâm để cô một mình nên bèn ngồi ở gần đó.
Hàng mi của Song Ngư run run, chân mày khẽ nhíu lại. Cô khẽ nghiêng người, đầu ngoẹo sang một bên. Xử Nữ khẽ phì cười, đi lại đỡ cho Song Ngư không rớt khỏi xích đu. Anh luồng tay vào gáy của cô học trò nhỏ rồi chỉnh tư thế lại cho thoải mái, sau đó Xử Nữ cởi áo vest đắp cho Song Ngư.
Anh nhìn cô như thể nhìn một đứa trẻ con đang ngủ say sưa. Anh biết cô học trò nhỏ này nghĩ gì về anh chứ, nhưng trong mắt anh, Song Ngư chính là một học trò cần được lưu tâm, chểnh mảng chuyện học toán, hay quên làm bài tập, thích ngủ gật trong giờ của anh. Không phải vì cô muốn được chú ý, mà bởi vì cô chẳng có tí xiu hứng thú nào với toán cả. Nhưng cô bé ấy lại là một học trò thông minh, nhạy cảm và có rất nhiều cảm xúc, cũng lạc quan như một mặt trời bé con vậy.
Có lẽ trong mắt Song Ngư, anh chính là kí ức thời thanh xuân rực rỡ. Vậy thì trong mắt Xử Nữ, cô chính là em gái nhà bên, con gái nhỏ, áo bông tri kỉ (?) khiến cho anh cảm thấy mình trở thành một ông bố, anh trai cần phải bảo vệ Song Ngư. Hoặc cũng có thể sự nhiệt huyết tuổi thanh xuân của cô như một viên uống collagen khiến Xử Nữ cảm thấy tâm hồn già cỗi nghiêm nghị của mình hình như cũng trẻ ra thêm vài tuổi (?).
Xin lỗi, mặc dù tác giả đã thề với lòng không chen thoại của mình vào câu chuyện của bọn nhỏ, nhưng tới đây vẫn muốn nói: Anh làm thầy người ta chưa đủ muốn làm bố người ta luôn??
__o0o__
Buổi tiệc kết thúc. Từng nhóm học sinh ra về. Có nhóm thì lên xe về thẳng nhà, có nhóm thì lại về kí túc xá thu dọn đồ đạc và ngủ lại một đêm cuối cùng. Hoặc có lẽ đám trẻ định về kí túc quẩy thêm tăng hai nữa chứ ngủ làm sao mà nổi.
Song Ngư đứng trước cửa khách sạn bắt taxi. Cô nàng nhìn Song Tử trong tay Sư Tử, hai người nhìn nhau đắm đuối như thể sắp đem nhau lên cục dân chính kết hôn luôn vậy. Cự Giải thì khoác áo cho Thiên Bình. Bạch Dương với Thiên Yết thì nắm tay, Bảo Bình và Nhân Mã thì cười nói vui vẻ. Kể cả Kim Ngưu cũng đang cúi đầu chăm chú nghe Ma Kết nói.
Song Ngư cảm thấy mình là một khúc ruột thừa.
Nhưng rồi cô nàng khẽ nhìn quanh kiếm tìm một bóng dáng. Lúc nãy khi cô được anh gọi dậy bằng giọng nói trầm ấm nhẹ nhàng, Song Ngư thực sự tưởng mình vẫn đang mơ. Hay là rượu làm đầu óc cô hỏng chỗ nào rồi? Song Ngư tự hỏi, rồi véo má mình một cái. Khuôn mặt mơ hồ ngơ ngác.
Xử Nữ bật cười, kéo cô bạn dậy, sau đó bảo về thôi, trễ lắm rồi.
Song Ngư: "???"
Sau khi rửa mặt tẩy trang xong xuôi, sáu cô bạn phòng 2202 tụ lại chơi game, ngồi tâm sự và ăn bữa khuya. Thì ra đêm cuối cùng lại có vẻ nhẹ nhàng như vậy. Mặc dù có chút hụt hẫng nhưng không ai òa khóc sướt mướt như trong tưởng tượng cả. Vì các cô biết dù cho có ra trường, bọn họ sẽ vẫn mãi thân như thế này. Cuối tuần vẫn còn có thể đi chơi chung, lâu lâu còn có thể cùng nhau đi phượt.
Bạn thân là như thế đó, không phải lúc nào cũng ở cạnh nhau. Nhưng những lúc cần nhau nhất thì vẫn sẽ luôn có mặt.
Tình bạn của chúng ta không phải là mưa rền gió dữ, cũng chẳng phải tác phẩm điêu khắc hoàn mỹ mà người người nhìn thấy và ca ngợi.
Tình bạn của chúng ta chính là một cây anh đào cổ thụ. Mỗi đợt ra hoa nở thắm và thơm ngát cả một góc trời, khiến cho ai lỡ đi ngang cũng phải ngẩn ngẩn ngơ ngơ.
Từng làn mưa hoa quét xuống, tàn rồi lại nở.
Năm nào hoa đào còn thắm, năm ấy chúng ta vẫn còn yêu nhau.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip