PHÁT MINH CỦA BẢO BÌNH
Nhân Mã đang trầm mình với cuốn truyện song ngữ, mắt chợt thấy chói khẽ nhắm mắt lại. Khi mở ra trước mắt là vật kim loại sáng bóng. Cô nhanh tay chụp lấy, không cần nhìn cũng biết phía sau là gương mặt điển trai quen thuộc, đối phương đẩy gọng kiếng lên rồi nhìn cô thích thú xoay vật nhỏ trong tay.
- Đây là thứ gì đó? Là bút hả.
Bảo Bình khẽ mỉm cười, bấm lấy đầu cây bút tạo ra ánh sáng chói mắt, sáng hơn hẳn các loại đèn khác nhiều. Ánh mắt Nhân Mã sáng lên tiếp tục nhìn anh chờ đợi, Bảo Bình khẽ ngượng ngùng.
- Hết rồi.
Nhân Mã khẽ thất vọng, tưởng sẽ có gì đặc biệt phía sau chờ đợi, thì ra chỉ là cây bút laze. Như nhớ ra gì đó cô bỗng nhìn Bảo Bình với ánh mắt sợ hãi. Sáng nay đợi không thấy Bảo Bình đến đón, cô đã qua nhà anh. Vừa đến cổng đã nghe tiếng la lối om xòm của anh trai Bảo Bình.
- Ba à, ba xem cái iphone con vừa mới mua nay tự nhiên lại mất cái đèn.
Ai đó lại ương bướng cãi lại.
- Nhưng mà vẫn xài được mà.
- Nhìn nó gớm chết, có xài được anh cũng không xài. Huống hồ giờ nó còn bị chập chập lúc được lúc không.
Một giọng nói mệt mỏi cắt ngang, có vẻ lớn tuổi nhưng vẫn đầy nội lực mạnh mẽ, chỉ có điều mệt mỏi là vì cái cảnh quá quen thuộc khiến người ta phiền tới mệt, không nhìn Nhân Mã cũng biết đó là người đàn ông hiền lành, đáng yêu nhất cuộc đời của cô, ba của Bảo Bình.
- Ba đưa con tiền mua lại là được chứ gì.
- Nhưng trong đó còn biết bao nhiêu hình ảnh, dữ liệu của con. Đó những thứ vô giá làm sao lấy lại được đây.
Anh chàng này còn định càm ràm thêm vài tiếng, ba Bảo Bình lại lên tiếng.
- Vậy thì 50 nhé.
50 chắc hẳn là 50 triệu rồi. Tương đương với 2 chiếc iphone mới nhất. Cô lại nghe tiếng anh của Bảo Bình cười hì hì.
- Thật ra, dữ liệu cũng không quan trọng lắm, quan trọng là em trai con cảm thấy thỏa mái. Em trai lần sau phát huy nhé.
Anh vỗ vỗ lên vai Bảo Bình vài cái rồi bỏ đi, còn không quên nhắc nhở ông bố tội nghiệp.
- Ba à, nhớ chuyển khoản cho con nha.
Ông bố khẽ thở dài. Sinh được hai đứa con trai, đứa anh thì vô tâm, suốt ngày ăn chơi, chỉ có tiền bạc là quan trọng. Đứa em thì lại có tâm quá mức gần như tự kỷ, chỉ rút trong phòng nghiên cứu học hành. Cùng một dòng máu mà gần như là đối lập nên cứ gần nhau là như chó với mèo.
- Lần sau con thích làm gì thì lấy điện thoại của ba, đừng gây chuyện với anh làm gì.
Bảo Bình ngượng ngùng gãi gãi lấy đầu.
- Thật ra con cũng lấy điện thoại của ba rồi mà.
Nói rồi anh chào ông đi học, bỏ lại ông bố mặt đầy thương cảm cứ nhìn trân trân cái điện thoại để trên bàn.
Nghĩ lại Nhân Mã khẽ rùng mình, hai cái điện thoại chỉ để làm ra cái cây bút này sao. Không, đã lấy điện thoại của ba và của anh nghĩa là điện thoại của Bảo Bình cũng lấy ra làm rồi. Vậy phải là 3 cái lận. Nhân Mã khẽ nuốt khan, quá mức tưởng tượng, hơn 50 triệu chỉ làm ra cái đồ chơi chưa biết để làm gì. Cô thật không biết sự thông minh của hắn để làm gì, không biết là phúc hay là họa. Bảo Bình quá quen với ánh mắt này của cô, chỉ cười qua chuyện. Khi cười còn lộ ra chiếc răng khểnh đáng yêu.
- Tặng cậu đó.
Món quá tầm thường mà giá trị ngoài sức tưởng tượng. Thật ra cũng không thể trách anh, chẳng là đêm qua anh lấy điện thoại bật đèn flash để kiếm đồ, rồi phát hiện ra điều gì đó nhìn chăm chăm vào nó. Nghĩ là làm anh liền tháo cái đèn ra, anh cũng định đợi ngày mai mua vài cái đèn làm cho đỡ tốn nhưng sợ mai lại quên mất ý tưởng, nên lấy thêm đèn của điện thoại ba và anh ghép lại tăng độ sáng cho đèn. Với lại đèn này thậm chí có thể chiếu xa hơn 30 mét. Nghe có vẻ rất hay nhưng thực tế Nhân Mã không biết dùng cái đèn với sức mạnh mãnh liệt này để làm gì. Cô khẽ thở dài rồi cất nó đi. Dù sao cũng là quà của anh cô rất thích, nhưng khá là tiếc. Bất chợt Nhân Mã phát hiện ra người đối diện bề ngoài thư sinh hiền lành, tính tình lại dịu dàng, nhưng khi làm việc quyết đoán không kém, thậm chí có phần ương bướng. Nếu sau này ở chung một nhà, không khéo anh đưa ra ý tưởng gì đó rồi lại đem đồ cô ra xử lý hết thì khổ. Bất chợt Nhân Mã đỏ mặt, sao lại nghĩ tới vấn đề này chứ, gì mà một nhà với hai nhà, hai người còn chưa là gì của nhau nữa mà. Cô tự nghĩ, tự xấu hổ, rồi còn tự lấy tay vò vò tóc mình. Bảo Bình nhìn loạt biểu cảm đó như quen mắt chỉ thấy thích thú, vuốt vuốt lại tóc cho cô. Xử Nữ từ bàn trên đi đến bàn hai người đang làm trò tình tứ bên dưới, đặt một xấp giấy xuống bàn Nhân Mã. Xử Nữ cười dịu dàng với Bảo Bình, giọng êm dịu cất lên, làm người nghe cảm thấy thoải mái hơn hẳn, khác xa cái giọng bình thường không mấy đặc trưng của Nhân Mã.
- Lần trước chủ đề khoa học của cậu rất hay, thầy cô rất thích, bảo với mình giúp cậu hoàn thiện nó, có lẽ lần triển lãm tới sẽ có bài của cậu đó.
Nhân Mã chau chau mày khó chịu, thân thiết nhau chưa kìa, lại còn làm bài chung. Cơ mà làm bài gì á nhỉ, sao cô chưa nghe Bảo Bình nói qua bao giờ. Nhân Mã mặt nghiêm túc nhìn lại Bảo Bình, thấy anh nhanh tay cất đi phần giấy tờ đó, gương mặt có phần phật ý khi nói ra vấn đề này ở đây, không trả lời vấn đề của Xử Nữ mà chỉ bảo lát nữa lại nói. Nhân Mã trong lòng không nhịn được hỏi thẳng.
- Bài khoa học gì đó? Sao không thấy cậu nói bao giờ?
Bảo Bình có chút suy nghĩ, rồi trả lời cô qua loa.
- Không gì đâu, chỉ là vài cái đề tài thôi.
Thấy vẻ mặt Nhân Mã không vui, Bảo Bình thầm than không ổn. Bình thường mọi thứ anh làm cô luôn là người biết đầu tiên, thậm chí là biết trước cả cha anh. Nhưng lần này... là chuyện không thể. Thôi thì "tẩu vi thượng sách" nghĩ rồi anh quay qua Xử Nữ, tay hướng về phần bàn của mình, ý bảo lên kia hãy nói, sau đó nhanh chóng đi đến bàn của mình. Nhân Mã thấy thái độ giấu giấu diếm diếm của anh thì càng khó chịu hơn. Từ khi nào mà chuyện của anh đã không cần cô quan tâm vậy chứ? Khi cô hỏi thẳng lại còn có ý không muốn nói, vấn đề thật sự to tát đến vậy sao, giải thích với cô một chút cũng không được. Từ lúc nào cô đã trở nên thừa thải trong lòng anh rồi. Nhân Mã đứng lên, theo bản tính thường ngày định quát anh vài câu như "có ghê gớm đến không cho tớ biết được à" hay "mắc gì phải giấu diếm, người khác biết sẽ chết được sao" rồi sau đó bắt Bảo Bình nói cho bằng được. Thấy Nhân Mã đứng lên định nói gì đó, Xử Nữ lại nhớ vẻ mặt khó xử của Bảo Bình khi nãy, như trách cô lại nói vấn đề này, cô ý thức được Bảo Bình không muốn cho người khác biết. Vấn đề này cũng không đến nổi là bí mật quốc gia không thể để người khác biết nhưng Bảo Bình lại có ý muốn giấu, hẳn là có lý do riêng, cô muốn giúp anh một tay xem như là chuộc tội. Quay người khẽ bảo với Nhân Mã.
- Sao lại phải nói với cậu? Không phải chuyện gì cũng cần phải thông báo người khác đâu.
Xử Nữ ngây ngô nói một câu, chỉ mong Nhân Mã không hỏi nữa, để Bảo Bình thực hiện ý tưởng của mình. Cô đâu biết khi vào tai Nhân Mã lại là ý nghĩa khác, thậm chí là nhiều nghĩa khác. Nhân Mã nghe xong chợt khựng người, câu nói muốn truy cứu Bảo Bình tới tận cùng chợt dừng bên khóe miệng, cô lại ngồi xuống, mắt thôi nhìn Bảo Bình hướng ra cửa vương lên chút phiền muộn. Phải rồi vì sao anh lại phải báo cáo các hoạt động với cô? Anh cũng có quyền tự do riêng, từ đâu cô tự cho mình cái quyền kiểm soát anh? Cô là cái gì của anh? Chẳng phải cũng chỉ là "người khác" thôi sao. Khóe môi vương lên nụ cười tự giễu, nhìn cô xem đáng thương biết bao. Trong lòng như có lỗ hổng, mất mát và trống vắng. Cô muốn gào thét cho vơi đi cái khó chịu này, hay khóc lóc kể lể cho ai đó cũng được. Cô lại nhìn qua bên cạnh, con bạn thân Thiên Yết đang chu chu miệng ra ăn bánh, chốc chốc lại nghĩ gì đó cười ngô nghê. Con nhỏ vô tâm vô phế này nói cũng bằng thừa. Cô lại nhìn bản thân mình, bình thường vui vẻ, bạn bè đếm không xuể, nhưng khi thật sự cần có được mấy ai. Ngoài Bảo Bình cô thật sự chẳng còn ai, nhưng bây giờ đến cả anh cũng không cần cô nữa rồi. Nhân Mã cúi đầu xuống bàn che đi giọt nươc mắt vừa trào ra.
Bảo Bình bên kia thấy Nhân Mã ngồi xuống không hỏi nữa thì thở phào nhẹ nhõm. Chắc chuyện nhỏ cô cũng chẳng để tâm lắm đâu. Vì cô quay mặt ra ngoài, nên anh đâu thể thấy gương mặt kia đã có những biến hóa như thế nào. Yên tâm anh lại tiếp tục với bản thiết kế của mình.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip