Chương 17.4: Từng Là
.....
Tia sáng ấy là một thanh kiếm phát ra ánh sáng vàng chói, nó hút hết tà khí và áp lực trong không trung đi, giải vây cho tình cảnh khó thở của bọn họ.
Thiên Bình theo phản xạ nhìn về phía mà thanh kiếm được phóng tới, y trợn tròn mắt khi thấy người đi đến lại là một tiên nhân.
"Huỳnh Cẩm Chân Nhân!" - Thiên Bình reo lên, đồng thời Thủy Bình cũng nhìn qua.
Kim Ngưu vì cơn đau ở tim mà chạy đến kiểm tra các nàng trước, y không thèm nhìn Địa Đế đang tan dần thành làn khói đen.
"Chết tiệt! Chết tiệt! Tại sao đám các ngươi lại có thể..!" - Địa Đế thét gào, gã không có cách rút thanh kiếm kia ra, chỉ có thể trơ mắt nhìn cơ thể mình dần tan biến.
Thiên Bình cũng đứng trơ mắt ở đó nhìn gã gào thét, chợt người kia lại xuất hiện.
"Sư tỷ! Đừng!"
Nàng ta nắm lấy chuôi kiếm, trước tiếng thét ngăn cản của Thiên Bình mà rút ra, đem kiếm ném đến trước mặt Kim Ngưu.
"Ha ha... ha ha... ha ha ha!" - Cơ thể đang tiêu tán kia lại dần trở lại nguyên vẹn, cùng với tiếng cười quái đản của gã - "Chu Xử Nữ, bổn tọa đã tự hỏi ngươi vốn dĩ không còn trái tim, làm sao có thể tiếp tục đứng về phe của đám tu tiên kia chứ!"
"Trái tim của ngươi đang ở trong người bổn tọa, có phải chính bổn tọa đã khiến ngươi suy nghĩ lại?" - Gã đứng dậy, đưa bàn tay ra chạm vào gương mặt của nàng, điệu cười quái đản kia vẫn còn đọng trên môi.
"Trong người của ngươi sao?" - Tiếng của nàng cất lên mềm mại, vô cùng êm tai.
Bàn tay nàng nhẹ nhàng đặt lên lồng ngực gã, đôi mắt nàng vẫn nhìn gã, và đồng thời đôi mắt ấy khiến gã si mê, dần quên đi bàn tay nàng đang vuốt ve lồng ngực của mình.
Gã cười mê mẫn trước gương mặt xinh đẹp kia, nhưng chưa cười được bao lâu, lồng ngực gã liền bị khoét rỗng.
Gã tức giận tóm lấy cổ của nàng, nhưng cơ thể nàng liền biến mất trước mặt gã, đem theo cả trái tim nàng vừa khoét được từ trong lồng ngực gã.
"Ngươi không có trái tim thì ngươi vẫn sống, nhỉ?" - Kim Ngưu liền xuất hiện ngay trước mặt gã khi nàng biến mất, y đâm cho gã thêm một nhát kiếm - "Thế thì bổn tọa tiễn ngươi đi."
Khắc tinh của tà khí chính là linh khí của tiên gia.
Lần này, cơ thể gã chỉ có thể bất lực chờ bản thân tiêu tán dưới lưỡi kiếm của y.
Nàng lại một lần nữa hiện ra, trên tay là trái tim nhuộm đầy máu.
"Vẫn chưa kết thúc đâu." - Nàng nói bằng giọng rất nhẹ nhàng, lời của nàng tựa như một chiếc lông vũ bay nhẹ qua tai của bọn họ.
"Chúng ta sẽ phải đối mặt với điều gì nữa?"
"Trái tim của hắn, không nằm ở trong người của hắn." - Nàng ngắm nghía trái tim vẫn còn sức đập mãnh liệt đang ở trên tay mình - "Nếu không tìm được và phá hủy tim của hắn, các người sẽ mắc kẹt ở Quỷ Chánh Cung này."
"Ha ha! Khá lắm! Các ngươi còn biết đến trái tim của bổn tọa!" - Gã nhân lúc chưa tan biến hoàn toàn mà cười lớn - "Bổn tọa sẽ trở lại! Các ngươi sẵn sàng chôn chân ở đây đi! Ha ha!!"
Dần dần, gã hoàn toàn trở về với cát bụi, tiếng cười cũng không còn vang nữa. Không gian trở nên tĩnh lặng đến lạnh người.
Các nàng cuối cùng cũng tỉnh dậy, điều đầu tiên bọn họ để tâm chính là hình bóng của người bọn họ yêu thương nhất, nàng đang đứng ở ngay trước mặt bọn họ, cũng đưa đôi mắt xinh đẹp kia nhìn bọn họ.
"Tỷ tỷ!"
Các nàng muốn nhào đến ôm lấy nàng, nhưng nàng lại biến mất, rồi lại xuất hiện ở một vị trí khác.
"Đừng chạm vào ta!" - Nàng lớn giọng như trách mắng bọn họ.
Lúc này nàng đứng gần bên Kim Ngưu, và cũng chỉ có y nghe được nàng nhỏ giọng nói: "Ta bẩn."
"Có vẻ ngươi cần lắp trái tim vào cơ thể của mình." - Kim Ngưu lên tiếng, ngón trỏ chỉ chỉ vào trái tim đỏ màu máu kia.
"Ta không biết làm thế nào." - Nàng thế mà lại cười mỉm.
Kim Ngưu thấy có điều không đúng, y thu kiếm về rồi tự mình lui ra phía sau lưng Sư Tử, giống như đang trốn tránh điều gì đó.
Ngươi Sư Tử vẫn còn be bét máu, cậu lười quản hành động của y nên mặc kệ hai tay y đang bấu chặt vào vai mình.
Sư Tử vừa lơ đãng, nàng đã xuất hiện trước mặt cậu.
"Cậu trẻ này, linh lực vô cùng dồi dào đó." - Nàng khẽ nâng cằm của cậu lên, gương mặt cũng sáp lại gần với gương mặt của cậu.
Sư Tử hoảng loạn không biết làm sao, Kim Ngưu ở phía sau cậu liền vòng tay qua che mắt cậu lại, đồng thời quát - "Đừng có nhìn chăm chăm vào ả!"
"Hơ." - Nàng ta giận dỗi thu tay về, từng bước lùi lại phía sau - "So với Mặc thì các ngươi không ai bằng."
"Thế thì ngươi tìm hắn đi, đừng động vào đệ tử của Thừa Vận!"
Bọn họ có hơi ngạc nhiên trước khẳng định của Kim Ngưu. Ai cũng biết Sư Tử chưa phải đệ tử thật của Thừa Vận mà.
"Cái đó... chân nhân, cậu ta..." - Thủy Bình ấp úng không biết nói ra sao.
"Đã thông qua bài thi của bổn tọa." - Kim Ngưu lập tức cướp lời, y cũng buông tay để Sư Tử nhìn xem mọi người đang đánh giá cậu thế nào bằng mắt.
"Cái đó cho qua đi..." - Cự Giải nuốt vào một ngụm nước bọt - "Chúng ta phải làm gì để ra khỏi nơi này?"
"Vấn đề lớn đấy."
Thiên Yết được Thiên Bình để tựa vào một bức tường chưa bị đổ, cuối cùng hắn cũng tỉnh lại. Hắn lấy chiếc khăn tay đã bẩn lúc trước ra lau máu trên trán, sau đó lại tiếp tục cất khăn.
Hắn ngước mắt thấy Xử Nữ, liền cười với nàng, còn vẫy tay chào nàng.
"Tiểu Chu, lâu rồi không gặp~!"
Mọi người đều nhìn về phía hắn, không riêng gì Xử Nữ.
"Nhớ giặt khăn tay sau khi sử dụng, nếu không sẽ bị nhiễm trùng." - Nàng khẽ nói.
"Không sao đâu, ta có khả năng tự hồi phục vết thương mà."
"Ngươi sẽ tự làm nhiễm trùng máu của mình. Máu của ngươi là thuốc, ngươi không quên chứ?"
"Ngươi cũng nhìn cho kỹ, ta không còn tu tiên nữa." - Hắn bắt đầu gằn giọng.
Xử Nữ không nói gì thêm, nàng xoay người biến mất khỏi nơi mình vừa đứng.
"Lão Thịnh, ngươi quen biết tỷ ấy...?" - Là giọng thỏ thẻ của Song Ngư.
"Bạn cũ ấy mà, cũng trăm năm rồi."
"...Hả!?"
"Đừng ngạc nhiên, ta cũng là con người mà, chỉ là đi theo con đường tu luyện mới sống thọ hơn người bình thường thôi." - Hắn nhún vai đáp trả.
"Có thật sự ngươi là con người không? Ta vừa nghe tỷ ấy nói máu ngươi là thuốc." - Lần này là Thủy Bình hỏi, cũng chính y thấy hắn cắt máu của mình để điều trị cho y và Thiên Bình. Lời của Xử Nữ chắc chắn có ý đúng.
"Rồi thừa nhận luôn, ta là một viên đan dược thành tinh, sư phụ đồng thời là người bào chế ra ta từng là chưởng môn ở mấy trăm năm trước của Thừa Vận Tiên Tông, ta cũng là đệ tử của Thừa Vận, chuyên tu luyện đan."
Thiên Yết tỏ vẻ chán chường vì không lừa được người ta. Hắn thật thà khai ra thân phận của mình, như rằng chẳng còn gì luyến tiếc nữa.
"Ta là đan dược cao cấp trị bách bệnh, dù trước khi thành tinh hay sau khi thành tinh thì ta luôn bị dòm ngó." - Hắn ngồi bó gối tựa vào tường, mắt chỉ dám dán xuống nền đất - "Bởi vì là đan dược cực phẩm, sau khi thành tinh thì máu của ta có thể cứu người, so với một viên thuốc bé tẹo thì ta khi thành tinh có rất nhiều lợi ích."
Thiên Bình và Thủy Bình nhìn nhau, họ nghe câu chuyện của hắn thì như ngộ ra điều gì đó, như rằng bọn họ đã từng nghe nhắc đến trong tông môn hàng trăm năm trước có một đệ tử giống như hắn.
"Ta và Chu Xử Nữ khá giống nhau, đều là người được ba giới nhắm đến, và đều được nhận làm đệ tử của Thừa Vận."
Mọi người bắt đầu nghĩ đến thân thế của Xử Nữ.
"Ta nghe nói Chu sư tỷ chỉ là một thôn nữ ở làng quê trên núi, lại có dung nhan tuyệt đẹp và có khả năng thu hút mọi nam tử, trong một lần chạy trốn khỏi sự truy đuổi của mấy kẻ háo sắc ở trong làng thì tỷ ấy đã gặp được đệ tử của Thừa Vận, sau đó tỷ ấy trở thành đệ tử của Thừa Vận." - Thiên Bình xoa cằm nói ra những điều mình biết.
"Đúng rồi đó, mấy người là đệ tử của Thừa Vận, ít nhiều cũng biết là nàng không chỉ thu hút nam nhân loài người, còn có thể thu hút nam thần tiên và nam quỷ ma." - Thiên Yết ngước mắt nhìn thẳng vào Thiên Bình - "Ta là đan dược thành tinh, còn nàng ta chính là một đóa hoa sơn trà thành tinh, lại còn chuyển thế. Và bọn ta chính là một đôi không nên ở cùng nhau nhất."
Nếu ở cùng nhau, cả hai sẽ đồng thời bị bắt. Hậu quả vô cùng khó lường.
Mọi người nhìn hắn bằng ánh mắt phức tạp.
"Ha, đừng hiểu lầm nhé, bọn ta là bạn hàng thật đấy, nàng thì ghét nam nhân, còn ta thì vô cảm, bọn ta quen biết nhau là vì thể chất chó má thôi. Đồng môn cũng hay nói chúng ta là một cặp 'tốt' mệnh, ha ha." - Thiên Yết xua tay như muốn xua đi suy nghĩ phức tạp của mọi người.
Lúc này mọi người mới chịu thu ánh nhìn về.
"Có điều chúng ta nên lo hơn là quá khứ của hắn đấy."
Kim Ngưu lên tiếng khi thấy sương lạnh ở nơi này ngày càng dày, nhiệt độ cũng hạ thấp dần, mọi người chắc chắn cũng đã thấy lạnh.
"Ngươi, đưa la bàn cho bổn tọa." - Kim Ngưu chỉ trỏ về phía Thủy Bình.
Thủy Bình vội đưa la bàn cho tiền bối mà không dám suy nghĩ lâu.
Kim Ngưu thi triển thuật pháp lên la bàn, từ la bàn phóng ra ánh sáng vàng, như một sợi chỉ phát quang uốn lượn trong không trung, rồi đâm về một hướng.
"Đi!"
Kim Ngưu đi đầu, mọi người nghe y liền đi theo.
Con đường ở Quỷ Chánh Cung này ngày càng tối và lạnh lẽo.
--------------------
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip