Chương 1: Minh giới
Máu... Xác...
Xung quanh bị nhuộm đỏ bởi máu, bị chất đầy bởi xác chết.
Thật ghê tởm, thật đáng sợ.
"Ha ha ha..."
Đâu đó trong màn đêm đen vang lên tiếng cười thật to, thật vang dội. Nó khàn khàn, nghe thật ghê rợn.
"Ha ha ha..."
Tiếng cười vẫn không dứt, nó cứ vang lên mãi, mãi vẫn chẳng dừng, như tiếng cười của một kẻ bệnh hoạn.
Mà, kẻ đó thật sự mang bệnh, là một kẻ tâm thần!
Hắn phát bệnh, hắn không có ý thức, hắn chỉ muốn chém giết để thỏa mãn sự thèm muốn, để biết cái cảm giác khi giết người là như thế nào.
Một gia đình lớn, người nhà hơn chục, người hầu hơn trăm đều bị hắn giết hại chỉ trong một đêm. Hắn dường như còn chưa thỏa mãn, liếm khóe môi khô khốc vì thiếu nước của mình, hắn cất bước đi loanh quanh trong nhà xem còn ai khác chưa chết không. Hắn mở miệng, cất cái giọng khản đặc của mình lên:
"Còn ai không? Còn ai không? Ra đây nào. Ra đây chơi nào..."
Dưới xác chết của một phụ nữ đã bị đâm đến nát bét lộ ra một đầu tóc trắng và một bàn tay nho nhỏ, chắc là một đứa nhỏ độ tám chín tuổi. Dường như đứa nhỏ còn sống, nó cố đè nén lại hơi thở của mình, làm giảm sự tồn tại của mình. Nó bấu chặt lấy áo mẹ nó, mong sao tên bệnh hoạn kia không phát hiện nó còn sống.
Tiếng bước chân vang lên ngày một rõ. Đứa bé cảm thấy tên bệnh tâm thần kia đang tiến về phía nó. Nó nhắm tịt mắt lại, cố ngăn những giọt nước mắt sắp trào ra vì sợ hãi, tim nó đập liên hồi.
Tên sát nhân nắm lấy mái tóc trắng mềm mại của đứa bé, lôi nó ra khỏi lòng người mẹ. Hắn đưa lưỡi liễm con dao đã sớm nhuộm đỏ bởi máu trong tay, thích thú nhìn đứa bé trên tay mình.
"Hóa ra còn bé sao, thỏ con đáng yêu. Nhưng đừng lo, bé sẽ sớm được đoàn tụ với người mẹ yêu dấu của mình thôi."
Đứa bé sợ hãi nhìn tên sát nhân, đôi mắt ngập nước của nó mở to khi mà con dao trong tay hắn đâm thật nhanh xuống đầu nó.
Nó không muốn chết! Không muốn!
"Tạm biệt nhé, thỏ con đáng yêu."
"AAAAA!!!!"
Bạch Dương mở choàng mắt, vội bật dậy khỏi giường, phát hiện bản thân đã bị mồ hôi lạnh làm ướt sũng. Y nhìn xung quanh, vẫn là căn phòng với cái vẻ lạnh lẽo, u ám quen thuộc của mình, không khỏi thở ra một hơi.
Lại là cái cảnh năm đó, nó đã ám ảnh y suốt tám năm qua.
Bạch Dương vốn là nhân loại, gia đình y bị một tên bệnh hoạn sát hại chỉ trong một đêm. Y vốn nên bị giết, nhưng có ai ngờ được lúc đó cái thứ sức mạnh mà con người vốn không tin là có thật lại từ trong người y mà bộc phát ra. Y lúc đó mới biết mình vốn không phải nhân loại, mà là ác quỷ, nhưng không phải quỷ bình thường, mà y là Hỗn Nguyên Chí Tôn, quyền lợi ngang hàng Diêm Vương lão nhân.
Bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng bước chân dồn dập. Bạch Dương nhíu mày. Hỗn Nguyên điện của y không phải ai cũng được phép đi lại, những kẻ được y cấp cho cái quyền đó, chỉ có...
"Chí Tôn, ngươi có sao không, ta nghe tiếng hét?"
Cai quản Chỉ Thủy - dòng sông của cái chết, Chỉ Thủy Ma Quân Thiên Yết mặc kệ cái gì lễ nghi, vội tông cửa xông vào, nắm lấy hai vai vị Chí Tôn cao thượng đang ngồi trên giường, lo lắng hỏi.
Bạch Dương lắc đầu. Việc nằm mộng thấy cảnh gia đình bị sát hại năm đó đối với y mà nói đã quá quen thuộc.
"Sao lại không sao, sắc mặt ngươi kém như vậy. Sinh Tuyền Ma Quân, mau vào xem y." Thiên Yết mặt đầy lo lắng gọi cái người từ nãy đến giờ vẫn thản nhiên đứng ngoài cửa.
Cai quản Sinh Tuyền - dòng sông của sự sống, Sinh Tuyền Ma Quân Nhân Mã bình thản bước vào. Y kéo Thiên Yết ra khỏi người Bạch Dương, đạm mạc nói:
"Chỉ Thủy Ma Quân, ngươi mới tới Hỗn Nguyên điện lần đầu nên không biết, việc Chí Tôn đột nhiên tỉnh dậy lúc nửa đêm đã là việc rất bình thường."
"Tại sao?" Thiên Yết khó hiểu hỏi.
Quả thực Thiên Yết mới tới Hỗn Nguyên điện lần đầu, vì y là tân Chỉ Thủy Ma Quân, tiền nhiệm Chỉ Thủy Ma Quân đã lui về nghỉ hưu mấy ngày trước. Vì là lần đầu tới, cũng là lần đầu được ở trong Hỗn Nguyên điện nên y không biết Bạch Dương đêm nào cũng gặp ác mộng.
"Chí Tôn lúc trước sống ở Nhân giới, trong một đêm cả nhà bị sát hại, cái đêm đó vẫn luôn hiện lên trong đầu Chí Tôn, làm thế nào cũng không quên được."
Nhìn Nhân Mã bình thản là vậy nhưng thực chất y cũng rất lo cho cái vị Chí Tôn này, cũng đã tìm mọi cách để Bạch Dương quên đi cái quá khứ đó, từ cho uống thuốc mê đến xóa kí ức, tẩy não... nhưng chẳng cách nào hiệu quả.
Nhân Mã thật sự rất lo. Chí Tôn mà có mệnh hệ gì... thì ai trả lương cho y???!!!
Diêm Vương lão nhân?
No no, lão già đó lười như vậy, lại còn hay quên, sao có thể nhớ ngày phát lương cho những nhân viên đã bị lão khổ sai suốt một năm được.
Vương Mẫu?
Cũng không! Bà già này rõ keo kiệt, tiền lương bà ta phân phát không đủ nhét kẽ răng!
Vậy nên, toàn bộ Minh giới từ nhỏ đến lớn, từ cấp thấp đến cấp cao chỉ có thể trong chờ tiền lương được phân phát từ Hỗn Nguyên Chí Tôn!
Bạch Dương sao không nhìn ra Nhân Mã nghĩ gì. Y thở dài. Cái Minh giới này, có Diêm Vương và Vương Mẫu làm gì không biết.
Diêm Vương thì lười như hủi, cả ngày chỉ có ăn, chơi, ngủ, nghỉ, chả được cái tích sự gì, mọi công việc của lão già này không đổ lên đầu y thì cũng đến lượt Sinh Tuyền Ma Quân và Chỉ Thủy Ma Quân phải bù đầu mà giải quyết, không thì là Phán Quan hoặc Hắc Bạch Vô Thường, nói chung là rất khổ.
Vương Mẫu không lười, ngược lại rất chăm, rất siêng năng, bà già này chăm... đếm tiền. Lão thái bà này yêu tiền thứ nhất, yêu chồng thứ hai, cũng vì vấn đề này mà Diêm Vương lão nhân nhiều lần đến Hỗn Nguyên điện của y than vãn cả buổi.
"Năm nay tăng lương, cả hai." Dù sao hai vị Ma Quân này cũng giúp y rất nhiều, cũng nên rộng lượng một chút.
"Chỉ Thủy Ma Quân mới nhậm chức, đã làm được gì đâu mà ngươi tăng lương cho y?" Nhân Mã bất mãn hỏi.
"Y quan tâm ta." Ngụ ý, Thiên Yết thật lòng quan tâm ta chứ không giống các ngươi, quan tâm ta chỉ vì tiền lương.
Nhân Mã nghiến rắng ken két. Chỉ vì vậy thôi sao??!!
Thiên Yết rất chi là đắc ý nhìn cái tên tóc tím được cho là thanh lãnh không nhiễm bụi trần trước mặt mình. Ai kêu ngươi không quan tâm Chí Tôn thật lòng.
"Sinh Tuyền Ma Quân, sao lại đến đây? Ngươi đáng ra phải ở Sinh điện." Bạch Dương hỏi.
Hôm qua Nhân Mã nói muốn về Sinh điện mấy hôm để xử lý mấy vụ ẩu đả của đám linh hồn tay sai không biết sống chết ở điện của y. Việc Nhân Mã phải xử lý mấy vụ này cũng chẳng có gì lạ. Sinh Tuyền là nơi để các linh hồn có tội lỗi nhẹ đến thanh tẩy oán khí trước khi đến cầu Nại Hà, sẽ có nhiều linh hồn trước khi chết là kẻ thù của nhau, gặp lại nhau thể nào cũng phải ẩu đả một trận mới được. Xử lý việc này tuy dễ nhưng mất nhiều thời gian, thường thì phải tầm mười ngày sau Nhân Mã mới quay lại Hỗn Nguyên điện. Giờ mới một ngày, sao đã đến rồi?
"Diêm Vương lão nhân nói muốn ba người chúng ta tới Diêm Vương điện. Nếu Chí Tôn không khỏe thì để ta báo lại với Diêm Vương." Nhân Mã nói.
"Không sao." Bạch Dương lắc đầu. "Đi thôi."
"Để ta đỡ." Thiên Yết nói.
"Ta không yếu như vậy."
Từ Hỗn Nguyên điện đến Diêm Vương điện không xa, mất tầm mười lăm phút đi bộ là đến. Vừa đi Bạch Dương vừa suy nghĩ. Lão nhân Diêm Vương lười như vậy, việc gọi ba người có quyền lực ngang hàng với hắn là y và hai vị Ma Quân cai quản Sinh Tuyền - Chỉ Thủy đến Diêm Vương điện lúc nửa đêm thế này là điều không thể xảy ra. Chẳng lẽ...
Suy nghĩ nhập tâm quá khiến Bạch Dương tí thì đập mặt vào cái cột bên ngoài Diêm Vương điện, may mà có Thiên Yết vội kéo y lại.
"Chí Tôn, chẳng lẽ..." Sự lo lắng hiện rõ trên khuôn mặt thanh tú của Nhân Mã.
"Có khả năng." Bạch Dương gật đầu.
"Đừng nói là..." Thiên Yết dường như cũng nhận ra.
"Vào đã."
Lấy Bạch Dương làm tiên phong, một đoàn ba người ngẩng cao đầu bước vào điện thiết triều của Diêm Vương lão nhân lười như hủi. Bên trong, lão già Diêm Vương vẻ mặt vốn ngưng trọng, thấy ba vị quyền lực ngang mình đã đến, mặt lập tức hớn hở.
"Hỗn Nguyên Chí Tôn, Sinh Tuyền Ma Quân, Chỉ Thủy Ma Quân, mau ngồi mau ngồi."
Cái mặt hớn hở này của lão khiến ba người Bạch Dương thật muốn đập cho sưng thành đầu heo mà.
"Lão già, gọi bọn tôi đến đây làm gì?" Nhân Mã cộc cằn hỏi.
Với Bạch Dương và Thiên Yết, Nhân Mã còn có thể ăn nói lịch sự, nhưng với lão già suốt ngày chỉ biết rong chơi, tống công việc của mình cho người khác như Diêm Vương thì y chẳng cần lịch sự làm gì.
Diêm Vương dường như đã quen với cách ăn nói vô lễ của Nhân Mã, cái mặt hớn hở vẫn chả thay đổi.
"Không phải các ngươi đã đoán ra sao?"
"Thật là Tam giới chi tranh." Thiên Yết trầm ngâm. "Ai gửi chiến thư?"
"Thiên giới."
"Vậy thì nguy, ta nghe nói Thiên giới năm nay có sáu người mạnh lắm, có khả năng họ sẽ đại diện Thiên giới."
"Có những ai?" Nhân Mã hỏi.
"Nguyên Thủy Thiên Tôn Cự Giải, Đông Hoa Đế Quân Song Tử, Thác Tháp Thiên Vương Ma Kết, Thái Thượng Lão Quân Xử Nữ, Nhị Lang Thần Sư Tử, Tinh Diệu Thần Quân Bảo Bình."
"Sáu người bọn họ, đúng là có chút nguy hiểm." Bạch Dương chống cằm suy tư.
Chút nguy hiểm?
Diêm Vương và Vương Mẫu mí mắt giật giật.
Chỉ với ngươi thôi!
"Bọn họ đối với chúng ta cũng không phải không đánh được, nhưng họ đông, bên ta chỉ có ba người." Nhân Mã nói. "Thế còn Nhân giới?"
"Chưa biết được, nhưng nghe nói họ đã thành lập một trường dành riêng cho những người có ma pháp, hình như gọi là Học viện Tinh Tú thì phải." Thiên Yết nói.
"Ba người các ngươi đến đó học đi!" Vương Mẫu im lặng nãy giờ đột nhiên lên tiếng.
"Hả?" Ba vị ma pháp đứng đầu Minh giới quay qua nhìn Vương Mẫu.
"Các ngươi đến đó học, sẵn tiện thu thập tin tức về thực lực của đối phương."
Ba người nhìn nhau. Có vẻ cũng đúng. Lão thái bà này, đôi khi cũng phát ngôn được mấy câu đúng đấy chứ.
"Chúng ta về chuẩn bị."
Tam giới chi tranh, từ ngàn năm trước cho đến giờ Minh giới luôn bị hai giới kia chèn ép. Lần này, bọn họ sẽ đưa Minh giới thành giới đứng đầu!
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip