Chương 2 - Tiệm Đồ Cổ_Long Mạch Các
Thượng Hải, như một con mãng xà khổng lồ bằng bê tông, thép và kính, không ngừng trườn mình về phía tương lai với tốc độ chóng mặt. Nhưng ngay trong lòng nó, vẫn tồn tại những mạch ngầm của quá khứ, những con hẻm như những vết rạn nứt của thời gian, nơi nhịp đập hiện đại bỗng chùng xuống và nhường chỗ cho một thế giới khác, trầm mặc và đầy bí ẩn.
Lộ Chi Thần (NM) dừng bước trước một con hẻm nhỏ, hẹp đến nỗi hai người đi bộ cũng khó có thể tránh nhau, nằm kẹt giữa hai tòa nhà cao tầng chọc trời. Nó giống như một lưỡi dao mỏng, một lằn ranh vô hình ngăn cách sự ồn ào, xa hoa của đại lộ với một không gian tĩnh lặng đến rợn người. Không khí ở đây dường như cũng đặc quánh hơn, nặng mùi ẩm mốc của những bức tường gạch cũ phủ đầy rêu xám và bụi bặm của hàng thập kỷ. Gió từ phố lớn luồn vào, mang theo hơi thở của nhịp sống hiện đại, nhưng khi chạm vào những ô cửa sổ gỗ mục, những mái ngói phủ đầy lớp tro đen của thời gian, nó bỗng trở nên yếu ớt và mang theo một thứ âm hưởng hoài cổ. Tiếng động cơ, tiếng còi xe biến mất, thay vào đó là thứ âm thanh vi vu, rì rào khó hiểu của gió chơi vơi trong hẻm.
Và ở cuối con hẻm ấy, nơi ánh sáng mặt trời hầu như không thể với tới, là một tiệm phong thuỷ nhỏ với cái tên "Long Mạch Các (龙脉阁)".
Cái tên được khắc chìm, tinh xảo trên một tấm biển gỗ mun hình chữ nhật dọc, đã bạc màu theo năm tháng. Nét chữ cổ, phóng khoáng nhưng đầy uy lực, khiến người ta liên tưởng đến những bùa chú cổ xưa. Tấm biển được treo bằng hai sợi dây thừng cũ kỹ, lắc lư nhè nhẹ trước làn gió nhẹ. Cánh cửa tiệm là một tấm gỗ dày, nặng nề, màu nâu sẫm gần như đen, trên đó khắc họa hình ảnh một con giao long cuộn mình trong mây – một hình tượng bảo hộ trong phong thủy. Trên cùng cánh cửa, treo một chiếc chuông gió bằng đồng xanh, đã úa màu, phủ một lớp patina xanh lục, trên thân khắc nổi Bát Quái đồ. Nó im lìm, như một con mắt thần đang ngủ.
Lộ Chi Thần (NM) hít một hơi thật sâu, như để chuẩn bị tinh thần bước vào một thế giới khác. Cô đẩy nhẹ cánh cửa gỗ nặng nề.
Klang... Klang...
Tiếng chuông gió không vang lên những âm thanh trong trẻo, vui tai như những chiếc chuông gió bằng thủy tinh hiện đại. Nó phát ra một thứ âm thanh trầm đục, nặng nề, ngân dài trong không gian tĩnh lặng như một lời cảnh báo đầy uy lực, xua đuổi những kẻ phàm trần thiếu hiểu biết. Nó giống như tiếng gõ cửa của một thế giới vô hình.
Một luồng không khí lạnh hơn hẳn bên ngoài ùa đến, bao phủ lấy cô. Nó không phải là thứ lạnh khô của máy điều hòa, mà là một thứ hàn khí ẩm ướt, thấm sâu vào da thịt, mang theo một mùi hương phức tạp. Đó là mùi trầm hương đặc quánh, hòa quyện với mùi ngai ngái của gỗ cổ hàng trăm năm tuổi – gỗ tử đàn, trầm hương, hoàng hoa lê. Xen lẫn vào đó là mùi nhẹ, hăng hăng của kim loại oxy hóa – đồng xanh, thiếc, thậm chí có thể có cả vàng và bạc, tạo nên một thứ hương vị kỳ lạ của thời gian và sự tĩnh lặng.
Ánh sáng trong tiệm vô cùng mờ ảo. Chỉ có vài tia nắng yếu ớt, vàng vọt, cố gắng chui qua một ô cửa sổ nhỏ bằng giấy dầu mờ đục ở phía trên cao, rọi xuống sàn nhà gỗ và biến những hạt bụi li ti đang nhảy múa thành những vì sao lấp lánh trong một dải ngân hà thu nhỏ. Phần còn lại của không gian chìm trong một màu nâu sẫm của gỗ và bóng tối. Ở góc phòng, một chiếc đồng hồ quả lắc cổ bằng gỗ mun chạm khắc tinh xảo vẫn kiên nhẫn điểm nhịp thời gian: Tích... Tắc... Tích... Tắc... Âm thanh đều đặn ấy càng tô đậm thêm sự tĩnh mịch đến rợn người, như nhịp tim của chính căn phòng.
Các kệ gỗ tối màu, được làm từ những thân gỗ quý, chất đầy những vật phẩm khiến bất kỳ người yêu thích cổ vật hay phong thủy nào cũng phải choáng ngợp. Nào là những chuỗi tiền Ngũ Đế được xâu bằng dây tơ tằm đỏ, mỗi đồng tiền xỉn màu, mang theo vận mệnh và lịch sử của các triều đại. Những tượng Tỳ Hưu bằng ngọc bích, ngọc phỉ thúy với đôi mắt vô hồn nhưng sắc bén, nằm im lìm. Những tấm gương Bát Quái bằng đồng, trên mặt khắc những ký tự cổ phức tạp, dường như có thể phản chiếu cả thế giới âm u. Vô số vòng tay, chuỗi hạt bằng gỗ đàn hương tỏa hương thơm dịu nhẹ, hổ phách trong veo lưu giữ những giọt máu của thời gian, mã não đỏ rực như ngọn lửa vĩnh cửu, tất cả được bày biện cẩn thận trong các tủ kính phủ một lớp bụi mỏng. Không gian được bố trí một cách có chủ ý theo các nguyên tắc phong thủy. Một bể cá nhỏ với vài con cá rồng vàng lờ đờ bơi lội ở hướng Đông Nam (cung Tài Lộc), trên nóc kệ phía Bắc (cung Quan Lộc) đặt một tượng rùa đầu rồng bằng đá đen, và ở trung tâm, trên một chiếc bàn gỗ tròn, một lư hương đồng nhả làn khói trầm mỏng manh, uốn éo như những dải lụa vô hình trong không trung.
Lộ Chi Thần (NM) đứng im lặng giây lát, để làn da, các giác quan thích nghi với trường năng lượng nơi đây. Cô đến đây không phải để ngắm nghía. Sau một lần "làm việc" mệt mỏi, trường năng lượng cá nhân của cô bị xáo trộn, âm dương mất cân bằng. Cô cần một vật phẩm có khả năng trấn áp, ổn định, một thứ mang theo uy quyền của các bậc đế vương để xua tan những năng lượng tiêu cực còn vương vấn, thiết lập lại một trường khí vững chắc và bảo hộ cho bản thân.
Dưới ánh sáng mờ ảo, dáng vẻ của cô hiện lên thật rõ. Một thân hình cao ráo, khỏe khoắn, không phải vẻ mảnh mai yếu đuối mà là sự dẻo dai của một người thường xuyên di chuyển và đối mặt với những điều không tên. Làn da rám nắng in hằn dấu vết của những chuyến đi dưới ánh mặt trời khắc nghiệt của sa mạc Gobi hay những cơn gió biển mặn chát. Mái tóc đen dày, bồng bềnh được buộc cao thành một búi tóc lỏng, vài sợi tóc mai mềm mại buông xuống, để lộ khuôn mặt sắc sảo với đường nét rõ ràng. Đôi mắt màu nâu sáng quắc, dưới hàng lông mi dày, luôn ánh lên vẻ tò mò, tinh anh và cảnh giác như thể đang không ngừng dò xét, phân tích mọi ngóc ngách, mọi luồng khí vận động trong không gian. Trang phục của cô là sự kết hợp giữa tính thực dụng và một chút phong cách cá nhân. Bên trong là một chiếc áo tank top màu rêu xám, bên ngoài khoác một chiếc áo sơ mi vải thô màu be nhạt, xắn tay đến khuỷu, để lộ đôi tay khoẻ khoắn. Quần short jeans bạc màu và một đôi giày leo núi cũ nhưng chắc chắn, dính đầy vết bùn đất khô từ những nẻo đường xa lạ. Trên cổ, cô đeo một chiếc vòng dây da thô màu nâu sẫm, trên đó buộc một chiếc nanh thú nhọn hoắt, được mài bóng loáng – đó không phải đồ trang sức, mà là bùa hộ mệnh, một pháp khí riêng đã đồng hành cùng cô qua bao hiểm nguy.
Ánh mắt tinh anh của cô lướt nhanh qua các kệ hàng và dừng lại ở một chiếc khay nhung đỏ thẫm đặt trong tủ kính. Trong đó, những đồng tiền cổ được xếp ngay ngắn, mỗi đồng đều được chọn lựa tỉ mỉ, sáng bóng lên dưới lớp kính bảo vệ. Đây cũng là nguyên nhân khiến những người sành sỏi như cô tìm đến đây, chứ không mua những chuỗi tiền rẻ tiền, giả mạo bán đầy ở các hàng quán ven đường.
Ông chủ tiệm, từ trong bóng tối, lặng lẽ bước ra. Một người đàn ông trung niên với thân hình hơi gầy, mặc một bộ áo dài truyền thống màu xám. Khuôn mặt ông ta bình thản, thậm chí hơi khắc khổ, đôi mắt sau cặp kính dày cộp, tròng kính như hai đáy cốc, khiến cho đôi mắt trở nên nhỏ lại và khó đoán. Nụ cười trên môi ông ta rất mực nhẹ nhàng, như một nếp gấp khô héo, hoàn toàn không chạm đến được đáy mắt – thứ ánh mắt lạnh lùng, tinh toán. Ánh mắt ông ta dừng lại trên người Lộ Chi Thần (NM) một chút rồi liếc nhìn chiếc khay tiền. Ông ta mở tủ kính, lấy chiếc khay nhung đặt lên quầy với vẻ trân trọng.
"Cô khách sành sỏi." giọng ông ta nhẹ nhàng, đầy vẻ tự tin của kẻ nắm giữ tri thức "Tiền Ngũ Đế chính là đồng tiền của năm vị hoàng đế triều Thanh: Thuận Trị, Khang Hi, Ung Chính, Càn Long và Gia Khánh. Mỗi triều đại mang một loại chính khí khác nhau, hội tụ lại thành..."
Ông chủ cửa hàng để ý từng động tác của cô. Nhưng trước khi ông ta kịp dứt lời nói của mình, đôi tay Lộ Chi Thần (NM) đã nhanh nhẹn nhưng vô cùng chính xác lướt qua các đồng tiền. Các ngón tay thon dài sạch sẽ của cô không hề do dự. Cô nhẹ nhàng nhấc lên, xoay nhẹ vài đồng tiền dưới ánh sáng mờ, đôi mắt nâu như thấu suốt từng đường nét, từng dấu vết thời gian trên bề mặt kim loại. Chỉ trong chớp mắt, cô đã chọn ra năm đồng tiền tốt nhất từ trong khay – những đồng có màu đồng đen sâu thẳm, chữ khắc rõ nét, sắc sảo, không bị mài mòn nhiều, và quan trọng hơn, tỏa ra một luồng chính khí thuần khiết, mạnh mẽ và hài hòa.
Có điều, ông chủ không biết rằng cô đã cảm nhận được điều đó từ xa. Ông ta định lên tiếng, với vẻ mặt của một chuyên gia: "Để tôi giúp cô chọn nhé, phẩm tướng* khác nhau thì hiệu quả cũng..."
(*) phẩm tướng: phẩm chất, cấp bậc, mức độ hoàn hảo.
Chưa kịp dứt lời, ông chủ tiệm đã thấy Lộ Chi Thần đặt năm đồng tiền đã chọn sang một bên, ánh mắt hướng về phía ông như thể công việc đã xong. Hành động nhanh gọn, dứt khoát và đầy tự tin của cô khiến ông ta chững lại, nụ cười trên mắt hơi tắt lịm. Ông ta nhận ra người đứng trước mặt không phải là một kẻ nhập môn dễ bị lừa. Một sự tức giận và bất an nhẹ luồn qua người ông, nhưng ông ta nhanh chóng che giấu nó bằng một cái gật đầu gượng gạo, vẻ mặt có phần kính nể lẫn phòng bị.
"Cô... quả là có con mắt tinh tường."
Đúng lúc đó...
Klang... Klang...
Tiếng chuông cửa lại reo lên, đứt quãng, vội vã, phá vỡ sự tĩnh lặng vốn có.
Một cô gái trẻ bước vào.
Dường như cả không gian u tịch, nhuốm màu thời gian bỗng bừng sáng lên trong một khoảnh khắc ngắn ngủi. Cô gái ấy giống như một đóa hoa hướng dương rực rỡ, tươi tắn lạc vào một ngôi miếu cổ âm u. Nhưng ngay lập tức, thứ ánh sáng ấy bị một làn hơi lạnh vô hình, mỏng manh như tơ nhện, bao phủ lấy, khiến nó trở nên mờ nhạt, đầy bất an.
Cô gái mang một vẻ đẹp phương Đông: khuôn mặt tròn trịa đầy đặn phúc hậu, sống mũi cao thanh tú, làn da trắng hồng hào, mịn màng như tuyết. Nhưng nét đẹp ấy giờ đây bị che phủ bởi một nỗi sợ hãi mơ hồ. Đôi mắt to tròn, long lanh màu đen huyền, vốn có lẽ rất tươi sáng, mở to đầy hoảng hốt, ngơ ngác như một con nai non bị lạc vào rừng sâu, như thể vừa chứng kiến hoặc cảm nhận được điều gì khủng khiếp không thể diễn tả thành lời. Hàng mi cong chớp liên hồi. Mái tóc đen, dày và hơi xoăn nhẹ được vén gọn sau đôi tai nhỏ, để lộ chiếc cổ thanh tú, trắng ngần. Cô gái một chiếc váy liền màu vàng chanh tươi sáng, chất liệu cotton mềm mại, in họa tiết những bông hoa nhí trắng xinh xắn. Đôi giày bệt màu trắng và chiếc túi xách vải thêu hoa văn càng tô điểm thêm vẻ trong sáng, hiện đại. Nhưng dường như tất cả màu sắc tươi sáng ấy đều không thể xua tan bầu không khí u ám, lạnh lẽo đang bám riết lấy cô, khiến cô nổi bật một cách lẻ loi và dễ tổn thương.
Và trên cổ tay trái trắng nõn của cô, một vật thể lấp lánh dưới ánh sáng mờ thu hút sự chú ý ngay lập tức. Đó là một chiếc vòng bạc, được chạm khắc tinh xảo đến từng chi tiết nhỏ những họa tiết chữ triện cổ phức tạp, xoắn xuýt vào nhau như những con rồng con phượng đang tranh đấu hoặc quấn quýt. Nó vừa toát lên vẻ huyền bí, vừa mang một sức mạnh trấn áp vô hình, tạo nên sự tương phản gây choáng váng với phong cách ngây thơ, hiện đại của cô gái.
Với linh cảm nhạy bén của một "Mặc Cốt Sư", Lộ Chi Thần (NM) lập tức nhận ra sự bất thường xung quanh cô gái này. Cô không nhìn thấy ma, nhưng cô cảm nhận được. Một làn khí lạnh mỏng manh, âm ẩm, như một tấm voan tang tóc vô hình, bám chặt lấy người cô gái, quấn quýt không rời. Nó không mang theo sự hung tợn, sát khí, mà giống như một sự bám víu đầy ai oán, một nỗi oán hận không nguôi, một sự cầu xin đầy vô vọng. Điều kỳ lạ nhất là, làn khí lạnh đó dường như đang bị khóa chặt, bị kiềm tỏa bởi một nguồn năng lượng trấn áp mạnh mẽ, vững chãi phát ra từ chiếc vòng bạc trên tay cô. Chiếc vòng như một nhà tù kiên cố, giam giữ thứ gì đó bên trong, hoặc như một tấm khiên vững chắc, bảo vệ cô gái khỏi thứ gì đó bên ngoài.
Cô gái có vẻ vô cùng lo lắng. Đôi mắt to đảo xung quanh đầy e dè, như thể sợ hãi cả những cái bóng đang lặng im trong góc tối. Cô siết chặt chiếc túi, các khớp ngón tay trắng bệch. Cô gái lên tiếng, giọng nói nhỏ nhẹ, run run, đầy vẻ bất an: "Chú ơi, cháu... muốn mua một tấm bùa hộ mệnh, hoặc cái gì đó để... xua đuổi tà ma?"
Ông chủ tiệm mắt sáng lên, một tia sáng lóe lên nhanh chóng trong đáy mắt vô hồn. Ông ta nhìn cô từ đầu đến chân như đang định giá một món hàng quý, cân nhắc độ giàu có và sự ngây thơ của cô. Ông ta nhanh chóng, thuần thục lấy từ trong ngăn kéo ra một tấm bùa may mắn bằng giấy đỏ, trên đó vẽ những nét mực vàng loằng ngoằng, trông có vẻ huyền bí.
"Cô gái trẻ." giọng ông ta trầm khàn, đầy vẻ mật thiết "đây là 'Hộ Thân Phù' do chính tay một đại sư trên núi cao vẽ, linh nghiệm lắm! Cứ đeo vào người, ma quỷ gì cũng phải tránh xa ba thước! Giá cả thì... xứng đáng với sự bình an của cô."
Cô gái có vẻ phân vân, tay vô thức xoa xoa, nắn nắn chiếc vòng bạc cổ trên cổ tay. Bàn tay cô run rẩy. Hành động đó không thoát khỏi ánh mắt tinh ranh của ông chủ tiệm. Ánh mắt ông ta thoáng chạm vào chiếc vòng, và ngay lập tức, một sự biến đổi khó tả hiện lên. Đó là sự tham lam, kinh ngạc, và cả một chút cảnh giác, sợ hãi. Ông ta như nhận ra thứ gì đó.
"Khoan đã!" - Giọng ông ta đột ngột trở nên sắc lẹm, chỉ thẳng ngón tay khô gầy vào chiếc vòng - "Cái thứ cô đang đeo đó... từ đâu ra? Âm khí nặng nề như thế, đeo vào người chỉ rước họa vào thân!"
Cô gái giật mình, toàn thân khựng lại. Mặt cô cắt không còn giọt máu, đôi mắt mở to đầy hoảng loạn, như thể vừa bị ai đó đâm một nhát vào tim. Bàn tay run rẩy của cô lập tức nắm chặt lấy chiếc vòng, lòng đầy hoang mang, xa lạ và sợ hãi với thứ mà ông ta vừa nói. Chiếc vòng vốn là bảo vật của gia tộc, được bà nội cô đeo và truyền lại, giờ bỗng trở thành một thứ đáng sợ.
Lộ Chi Thần, người đã im lặng quan sát toàn bộ vở kịch với đôi mắt tinh tường, giờ đã nhìn thấu được bản chất của cả tấm bùa giả mạo rẻ tiền lẫn chiếc vòng bạc cổ kính. Cô bước tới, dáng đi vững chãi, tự tin. Tiếng bước chân của cô trên sàn gỗ cũ kỹ vang lên đều đặn, phá tan không khí ngột ngạt.
"Ông chủ" - Giọng cô vang lên rõ ràng, trầm ấm nhưng đầy uy lực, không cho ai chối cãi, cắt ngang không khí căng thẳng - "Ông nói như vậy là sai rồi. Hoặc là ông thiếu hiểu biết, hoặc là ông cố tình lừa gạt."
Ông chủ tiệm đỏ mặt tía tai, giận dữ quay sang Lộ Chi Thần (NM), ánh mắt độc địa lướt trên người cô, từ đôi giày bụi bặm đến chiếc vòng nanh thú trên cổ: "Cô là ai? Dám dạy đời tôi ở đây? Cô biết gì về phong thủy, về âm dương ngũ hành mà nói?"
Lộ Chi Thần (NM) không hề nao núng. Cô chỉ tay vào tấm bùa giấy: "Tôi không dám nói mình biết nhiều. Nhưng tôi biết rằng một tấm 'Hộ Thân Phù' thật sự, do chân sư vẽ, không thể nào được vẽ bằng thứ mực vàng rẻ tiền, pha tạp kim loại độc hại và in trên thứ giấy kém phẩm chất như thế này. Mực thật phải được chế từ chu sa, vàng lá nghiền nát và các dược liệu quý. Giấy phải là giấy tự làm, nhuộm bằng máu gà hoặc các loại thảo dược. Tấm bùa này," cô nói với giọng khinh bỉ "chẳng khác gì tờ giấy lộn, chẳng những không trừ tà mà còn dễ bị tà khí xâm nhập hơn, vì nó hoàn toàn vô hồn, không có chút linh lực nào."
Rồi cô quay sang chiếc vòng của cô gái, giọng điệu trở nên nghiêm túc: "Còn chiếc vòng này, tuy nhiễm âm khí, nhưng không phải để thu hút, mà là để trấn áp. Tháo nó ra mới thật sự là nguy hiểm đối với cô ấy."
Ông chủ tiệm há hốc mồm, sững sờ vì bị một kẻ trẻ tuổi, ăn mặc luộm thuộm vạch trần ruột gan. Sự giận dữ và xấu hổ khiến mặt ông ta đỏ gay. Ông ta đập mạnh bàn tay xuống quầy gỗ, khiến một số đồ vật nhỏ chạy loạn xạ: "Câm miệng! Đồ nhãi ranh! Hai người, cút ngay khỏi cửa hàng của tôi! Đồ không biết điều! Ta không bán gì cho các người hết!"
Lộ Chi Thần (NM) thậm chí không thèm tranh cãi thêm với ông chủ tiệm đang giận dữ. Cô nhẹ nhàng với tay lấy chuỗi Tiền Ngũ Đế mà cô đã tự tay lựa chọn rồi để lại một xấp tiền vừa đủ, thậm chí có phần hậu hĩnh, trên mặt quầy – một sự xem thường rõ ràng. Lộ Chi Thần (NM) quay sang cô gái trẻ đang đứng hoang mang, không hiểu chuyện gì đang diễn ra, nói bằng giọng điệu điềm tĩnh, an toàn: "Đi thôi cô bạn. Ở đây không có thứ cô thực sự cần đâu. Chỉ có sự dối trá."
Hai người bước ra ngoài, để mặc ông chủ tiệm đứng đó, ngực phập phồng vì tức giận, ánh mắt đen tối nhìn theo họ như muốn thiêu đốt.
Ánh nắng chiều vàng óng bên ngoài chói chang đến mù mắt, tương phản hoàn toàn với bầu không khí âm u trong tiệm. Lộ Chi Thần (NM) đưa tay lên che mắt, hít một hơi thật sâu trong không khí ấm áp. Cô gái trẻ đi theo sau, ngập ngừng, giọng nói nhỏ như muỗi kêu:
"Cảm ơn cô, nếu không có cô chắc có lẽ tôi đã bị lừa mua cái thứ vô dụng đó rồi. Nhưng..." Cô nhìn chiếc vòng trên tay, vẻ mặt hoang mang "chiếc vòng này thật sự là... là thứ nguy hiểm ư? Bà tôi đã đeo nó cả đời..."
Lộ Chi Thần (NM) quay lại nhìn cô bằng ánh mắt thông suốt và dịu dàng hiếm thấy. Ánh nắng chiếu vào đôi mắt nâu của cô, khiến chúng long lanh như hổ phách.
"Không. Ông ta đã nói sai. Chiếc vòng này không nguy hiểm. Nó là thứ đang bảo vệ cô." Cô giải thích một cách kiên nhẫn. "Nó là một 'Phong Ấn Trấn Hồn'. Người cho cô chiếc vòng này – có lẽ là bà của cô – đã dùng chính linh khí và tình thương của mình để phong ấn một thứ gì đó, hoặc có thể là để bảo vệ cô khỏi một mối nguy hiểm nào đó từ bên ngoài. Nó không xấu. Nó là người bảo vệ thầm lặng. Hãy trân trọng nó, và đừng tin những lời nói dối vì mục đích kiếm lời."
Lời nói của Lộ Chi Thần (NM) như một luồng ánh sáng ấm áp, rõ ràng và đầy uy tín, xua tan đi nỗi sợ và sự nghi ngờ của cô gái trẻ. Cô gật đầu, nắm chặt lấy chiếc vòng, lần đầu tiên cảm thấy an tâm về món đồ mà cô luôn mang theo. Cô nhìn chuỗi tiền cổ trong tay Lộ Chi Thần (NM) với sự tò mò.
"Tôi tên là Lý Tinh Di. Còn cô?"
"Lộ Chi Thần." - Cô đáp, giọng ngắn gọn. Sau một thoáng suy nghĩ, cô lấy ra một tấm danh thiếp đơn giản, chỉ in tên và một dãy số điện thoại. "Nếu có gì kỳ lạ xảy ra, hoặc nếu cô muốn tìm hiểu thêm về chiếc vòng này, có thể tìm tôi."
Lý Tinh Di (ST) nhận lấy danh thiếp và rời đi, bóng cô hoà vào dòng người hối hả của Thượng Hải. Lộ Chi Thần nắm chặt chuỗi Tiền Ngũ Đế, từng đồng tiền như truyền cho cô một sự bình tĩnh và vững chãi cần thiết, trong lòng nghĩ thầm: "Linh Thể bị phong ấn... và chiếc vòng này thật mạnh. Cô gái này chắc chắn sẽ còn gặp nhiều chuyện nữa. Sự xuất hiện của cô ta ở đây hôm nay, không phải là ngẫu nhiên."
-----------------------------------------------------------------------
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip