05 - Lâm Cự Giải

Khi người ta còn trẻ

Một người trẻ giản dị – hơi ích kỷ

Khi người ta còn trẻ - Lan Tử Viên

.

.

.

Tới tận bây giờ, tôi vẫn không ngăn được mình phải "bốp" cho Dư Nhân Mã một cái khi chúng tôi gặp nhau. Mỗi lần như thế, Dư Nhân Mã sẽ cười hì hì và đấm lại vào tay tôi. Đó là cách chúng tôi chào hỏi nhau. Xem chừng việc này có hơi bạo lực đối với hai đứa con gái, lại còn đều là những người phụ nữ đã trưởng thành.

Mẹ tôi không mấy hài lòng về điều này, nhưng ba Dư lại thấy rất thú vị về chuyện đó. Ba và hai đứa tôi cố giải thích cho mẹ rằng đó là cách chúng tôi thể hiện tình cảm nhưng mẹ vẫn hay nhéo tôi một cái khi tôi đấm vào tay Dư Nhân Mã mỗi khi cậu ta về nhà, dù tôi sắp ba mươi đến nơi.

Ba mẹ tôi ly dị từ khi tôi vừa mới vào tiểu học, từ đó tôi mang họ mẹ - từ Nhan Cự Giải thành Lâm Cự Giải. Một thời gian sau, mẹ tôi tái hôn với ba Dư. Còn mẹ Dư Nhân Mã qua đời từ khi cậu ta còn bé tí, hai mảnh đời cô độc lại tìm thấy nhau. Dù cho đôi khi có chút không vừa vặn nhưng tình cảm của mẹ tôi và ba Dư chắc chắn tốt hơn với ba ruột tôi, bằng chứng là bọn họ sống hòa thuận với nhau tới tận bây giờ - khi tôi và Dư Nhân Mã sắp sửa gả đi được rồi.

Khi mới chuyển về sống chung, tôi và Dư Nhân Mã chẳng hề ưa nhau. Để có tình cảm chị em như bây giờ, chúng tôi đã phải trải qua một quá trình trưởng thành đầy đau thương.

Ý tôi ở đây là đau thương thể chất thực sự ấy!

.

.

.

Tiết trời mùa hạ khiến tôi khó chịu, cái nóng bỏng rát, tôi ngồi ngoài ban công vẽ tranh một lúc rồi lại nhấc đít vào nhà. Dư Nhân Mã đang ngồi làm bài tập hè - thứ mà phải đến những ngày cuối cùng của kỳ nghỉ tôi mới mở ra. Tôi cố tình dậm mạnh chân, mở tủ lấy nồi niêu xoong chảo làm chúng va vào nhau tạo tiếng động rất lớn, chủ đích là để làm cậu ta khó chịu. Mà chắc Dư Nhân Mã cũng khó chịu lắm rồi, trong nhà cũng chẳng mát hơn ngoài ban công là mấy.

Đun nước nấu mỳ ăn tạm vì đói, tôi ngáp dài chờ nước sôi. Tất nhiên tôi không nấu cho Dư Nhân Mã, chắc chắn mùi mỳ tôm thơm phức sẽ khiến cậu ta chẳng thể phớt lờ. Dư Nhân Mã chọc chọc cái bút lên trang giấy nháp phía sau lưng tôi, tôi nhận ra cậu ta có thói quen đó khi mất tập trung. Và tôi cười thầm, mục tiêu đã hoàn thành.

Tôi bưng bát mỳ ra ngoài bàn trà ăn, xong xuôi lại nằm đọc truyện trên cái ghế gỗ ngoài phòng khách, cố gắng tránh xa Dư Nhân Mã đang học ở bàn ăn, tôi thiếp đi lúc nào không biết. Cái nóng hành hạ chúng tôi suốt buổi chiều.

Tiếng chìa khóa xoạch cửa đánh thức tôi dậy, bóng Dư Nhân Mã lướt qua trước mặt tôi.

- Mẹ Lâm đã về!

Cậu ta tíu tít giúp mẹ tôi xách túi đồ ăn, cất đôi cao gót và đặt trước mặt mẹ đôi dép đi trong nhà, những hành động ấy của nó khiến tôi ngứa mắt vô cùng. Mẹ tôi xoa đầu Nhân Mã, sau đó ngồi xuống cạnh tôi ngoài phòng khách, chờ Dư Nhân Mã trở ra từ trong bếp, mẹ đem ra cho chúng tôi đôi dây buộc tóc giống hệt nhau.

Dư Nhân Mã hí hửng lấy một cái rồi cột ngay lên tóc, tôi cũng lấy cái còn lại. Mẹ luôn như thế, khi nào mua đồ gì cho hai đứa, mẹ cũng mua giống hệt nhau, mẹ cố gắng đối xử công bằng với cả hai. Nhưng mỗi lần như thế, tôi chỉ thấy mẹ càng bất công hơn.

Ngay từ đầu đây đã là sự bất công rất lớn. Rõ ràng ban đầu tình cảm của mẹ chỉ dành cho mình tôi, sao giờ lại có thêm Dư Nhân Mã? Đêm đó, tôi nằm trong phòng, lại ấm ức khóc thầm.

Trưa ngày hôm sau, ba Dư về sau một chuyến công tác dài ngày, ba Dư ngượng ngập đưa cho tôi một bộ màu nước mới toanh, nói là tặng tôi. Thời điểm đó, tôi vẫn đang dùng bộ màu nước ba mua cho từ rất lâu, dù nó đã sắp hết. Với lòng tự ái của đứa trẻ mười tuổi và sự ấm ức từ tối hôm qua, tôi hất bộ màu khỏi tay ba Dư, vài lọ màu trong đó va đập mạnh xuống sàn, tung tóe cả ra. Tôi hét lên:

- Bộ màu xấu xí, con không thích, con chỉ thích màu vẽ ba tặng thôi!

Trong nhà, không khí gượng gạo bao trùm, ba Dư lặng lẽ nhặt những mảnh vỡ từ lọ màu, lấy giẻ lau những vết màu trên sàn, khuôn mặt ba lộ rõ nét buồn, mẹ tôi giận dữ, nạt tôi:

- Con đừng có hỗn, con biết mẹ thất vọng về con như thế nào không. Con học hành không tử tế, đến thái độ của con cũng không ra gì. Con nhìn Nhân Mã xem, con bé ngoan thế nào, học tập tốt như vậy, tại sao con không học được điều gì tốt từ Nhân Mã.

Rồi mẹ đem đống màu vẽ cũ của tôi định vứt đi như một sự trừng phạt. Tôi khóc càng lớn, van xin mẹ đủ kiểu. Đôi mắt tôi lia đến góc nhà, nhìn khuôn mặt Dư Nhân Mã cứ nhơn nhơn, khóe miệng cậu ta như nhếch cao thêm, tôi càng tức, tôi đạp đổ trồng sách truyện của Dư Nhân Mã, tức mình cầm một cuốn lên xé làm đôi.

- Dư Nhân Mã, cậu cười cái gì chứ? Tôi như thế này cậu vui lắm ư? Cậu là cái đồ đáng ghét, cậu cướp mẹ của tôi, ba cậu cướp vị trí nhẽ ra là của ba tôi, tôi ghét cả cái họ Dư nhà cậu.

Khuôn mặt ba Dư lộ vẻ sững sờ, ba mất thằng bằng ngồi phịch xuống ghế. Dư Nhân Mã không nói không rằng chạy lại giật cuốn truyện rách làm đôi từ tay tôi, đôi mắt ngập nước. Mẹ lập tức bước lại, tét vào mông tôi mấy phát. Tôi càng khóc lớn:

- Mẹ đừng suốt ngày cứ Dư Nhân Mã, mẹ suốt ngày chỉ bênh Dư Nhân Mã thôi. Mẹ không cần con nữa chứ gì, mẹ chê con học kém, mẹ chê con suốt ngày chỉ vẽ linh tinh không chịu học. Con chỉ thế thôi, con không phải Dư Nhân Mã. Ba ơi.. Ba ơi...

Tôi chạy vụt ra khỏi nhà, vừa chạy vừa khóc rất lớn. Trưa đó tôi không về nhà.

Khi tỉnh dậy, khóe mắt tôi vẫn còn ươn ướt, tôi thấy mình đang nằm trên đồi, dưới gốc cây bàng to nhất. Tôi không nhớ mình chạy đến đây bằng đường nào, cũng không biết mình đã ngủ bao lâu. Nhớ lại câu chuyện lúc trước, tôi lại gục đầu xuống bật khóc.

Khóc nhiều, tôi lại thiếp đi. Người đánh thức tôi dậy là Dư Nhân Mã, giọng cậu ta thể hiện rõ sự không thân thiện.

- Lâm Cự Giải, cậu dậy chưa?

- Cậu quan tâm làm gì, sao cậu tìm được tôi? - Tôi hậm hực trả lời Nhân Mã.

- Cậu còn có thể đi đâu được chứ? Ba mẹ đi tìm cậu cả trưa, mẹ bị ngã...

- Mẹ có sao không? - Tôi ngắt lời Nhân Mã.

- Không sao, xây xước một chút. Mà cậu xem cậu như thế có được không, trưa không về nhà, cơm cũng không ăn. Ba lo cho cậu lắm.

- Thì đã sao, tôi cũng không cần ba cậu phải lo.

- Cậu nói thế mà được à?

- Sao không? Tôi có ba của tôi. Ba cậu chỉ là người chiếm chỗ của ba tôi. Cả cậu nữa! Cậu chiếm tình cảm mẹ giành cho tôi. Đồ ngựa điên! - Tôi hét vào mặt Dư Nhân Mã.

- Cậu... Đồ ngang như cua, đồ bướng bỉnh! - Dư Nhân Mã cũng phản kháng.

Tôi lườm cậu ta. Dư Nhân Mã cũng không nể, giương đôi mắt thách thức về phía tôi. Không nói gì, chúng tôi lao vào nhau. Tôi cấu. Nhân Mã cào. Tôi giật tóc Nhân Mã. Cậu ta thụi vào bụng tôi một nhát đau điếng. Tôi liền cắn vào tay cậu ta. Nhân Mã hét lên, lấy chân đá văng tôi ra xa. Tôi lồm cồm bò dậy, Nhân Mã chạy lại xô tôi xuống đất, chúng tôi cào cấu, cắn xé nhau một hồi rồi cả hai nằm vật ra đất, thở hồng hộc, mệt lả.

Tàn cuộc chiến, Dư Nhân Mã, nhờ có bữa trưa, hồi sức nhanh hơn, bò dậy, nhưng rồi lại ngồi sụp xuống, ôm mặt khóc, vừa khóc vừa kêu "Mẹ ơi... mẹ ơi...".

Tôi biết Dư Nhân Mã không gọi mẹ tôi, cậu ta gọi người mẹ quá cố của cậu ta. Tôi không biết vì sao mình cũng khóc theo. Hai đứa chúng tôi, giữa buổi chiều mùa hè nóng nực, ngồi dưới gốc bàng khóc tu tu.

.

.

.

Đó là câu chuyện xảy ra khi cả hai chúng tôi mười tuổi, mỗi khi nhắc về chuyện đó, Dư Nhân Mã xem chừng thích thú lắm. Cậu ta cho rằng nếu không nhờ trận đánh nhau đó, có thể chúng tôi sẽ không thân thiết được như bây giờ. Nhân Mã nói cũng có phần đúng.

Lục tìm chìa khóa nhà trong chiếc túi xách hổ lốn một đống thứ, mãi tôi mới mở được cửa vào nhà. Mùi đậu sốt cà chua thơm lừng nhanh chóng xộc vào mũi tôi, khiến bụng tôi bắt đầu réo lên biểu tình.

Như thường lệ, ba Dư ngồi ngoài phòng khách đọc báo luôn là người hỏi han tôi đầu tiên sau một ngày làm việc mệt mỏi.

- Con chào ba.

- Cự Giải về rồi. Công việc thế nào?

- Như mọi khi thôi ba.

Mẹ ló đầu ra khỏi bếp nhắc nhở tôi:

- Chuẩn bị đi tắm đi, mau còn ăn cơm!

- Dạ.

Và hôm nay, hiếm khi Dư Nhân Mã về nhà trước tôi, cậu ta từ phòng tắm bước ra, trên đầu vẫn đang chùm khăn lau tóc, tiến lại đấm "bụp" vào cánh tay tôi một phát:

- Chào. - Nhân Mã toe toét cười chào tôi, tôi cũng đấm ngược lại vào tay cậu ta, mỉm cười.

.

.

.

Published: 28/6/2021

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip