Chương 43

Sư Tử anh hiện tại không còn là anh nữa rồi, đôi mắt dường như đã đục hơn hẳn, cứ chăm chăm nhìn về phía Song Tử đang đứng không vững bên cạnh người vừa chen ngang giữa bọn họ. Một cảnh tượng hiếm thấy khi bình thường Sư Tử vốn là một người không để lộ bất cứ sơ hở nào lại bị Nhân Mã xông vào mà không hề hay biết chuyện gì cả

- Nhân Mã, đủ rồi, chúng ta phải đi về thôi

Có vẻ như cô gái vừa xuất hiện ở đây không cam tâm trước những gì mà Sư Tử vừa nói, vừa làm với người chị thân thiết của mình. Nghiến răng rồi cô mở khẩu hình từng chữ, bản thân cô đang muốn chửi và chửi anh thật nhiều, nhưng không thể phát ra bất cứ âm thanh nào, chỉ có khẩu hình liên tục hoạt động, nhanh đến mức không ai có thể hiểu qua. Cả người Nhân Mã như muốn vồ lấy anh nhưng tên hộ vệ kia đã kề sát lưỡi kiếm vào cổ cô, tạo một đường mỏng nhưng cũng đủ để rướm máu rồi

Song Tử hết lực kéo Nhân Mã đi mất nhưng không thể, sức lực của cô chính là không thể dời cô nàng này đi một li nào được

Bóng tối ập đến trước mắt Nhân Mã, bàn tay của một người nào đó đã che lấy đôi mắt của cô, để Nhân Mã không thể nhìn thấy người trước mặt, tay chân cô cũng đã thả lỏng ra

- Thiên Yết, đưa hai vị tiểu thư này về đi. Ở đây Đại Hoàng Tử để ta lo

Trong một nơi khuất bóng bước ra chính là hình bóng lộng lẫy của nữ chúa Kim Ngưu, một tay cầm quạt che đi một nửa khuôn mặt, để lộ ra đôi mắt lạnh lẽo và sắc bén như dao. Khí chất toả ra từ người cô không thể nào mà không ngưỡng mộ được. Đôi mắt đó đảo quanh tất cả những người ở đây, vội ra lệnh cho Thiên Yết rồi cô cũng bước tới vị trí nơi Sư Tử đang đứng

Ánh mắt của Song Tử không dời khỏi từng bước đi của Kim Ngưu. Là cô đang ghen tỵ hay đang ngưỡng mộ với người xứng đáng bên cạnh anh. Một cảm giác đau lòng cứ ẩn hiện bên trong cô, Thiên Yết chỉ khẽ cúi đầu nhận lệnh, tay anh vẫn che trên đôi mắt của Nhân Mã, tay còn lại kéo cô đi.

Trước khi rời đi, một lần cuối cùng cô liếc nhìn anh chính là khoảng khắc hai người ấy đứng đối diện nhau, trao cho nhau cái nhìn, từ góc độ nào đi chăng nữa, Song Tử vẫn cảm thấy chính họ sinh ra là dành cho nhau, chỉ có cô là đang cố chen vào giữa bọn họ mà thôi

Bước đi phía trước Thiên Yết và Nhân Mã, tay cô vẫn đang ôm chặt lấy túi bánh đã nguội mất rồi, bất giác vì một cơn gió lạnh mà đã khẽ run người. Không ai biết được là cô đang lạnh hay cô đang kiềm nén khóc đến run như vậy

Tại sao cô lại có thể oán trách hay hận thù gì anh được cơ chứ. Đó là điều không thể, cho dù anh có đối xử với cô như thế nào, nhưng chỉ cần cô vẫn cảm thấy được tình yêu của anh vẫn luôn dâng trào, chỉ có một ít được giấu nhẹm trong mớ cảm xúc đó cũng đủ làm cô cảm thấy mình sẽ là một kẻ tồi tệ nếu như bỏ rơi anh mất. Ban nãy dù chỉ là một cái ôm mạnh bạo nhưng anh thật sự không khiến cô phải đau đớn, nó thậm chí còn rất êm dụi và ấm áp, khiến người ta phải lưu luyến vì nó

---

- Ôi trời, ngày mai trời mưa bão to thì sẽ không được đi giao số hàng còn lại mất. Tha cho tôi đi cậu ơi

Thiên Bình hơi đùa cợt vì hôm nay vì thứ gì làm cho Song Ngư trở nên lạ thường như thế. Bọn họ đi với nhau suốt cả như thế mà cậu không hề càm ràm, chửi mắng hay thậm chí thốt ra một câu khó chịu nào, đã vậy còn xưng hô lịch sự với cô nữa. Nghĩ lại mà cô cảm thấy nổi da gà luôn vậy

Hai người hiện tại còn ngồi trước một mặt hồ rộng lớn để ngắm mặt trăng sáng in trên mặt hồ yên ả này. Khung cảnh không có quá gì đặc biệt, chỉ là Song Ngư hiện tại có chút đặc biệt thôi. Khi nghe cô đùa cợt như vậy mà anh cũng không phản kháng lại gì, chỉ cười cười với cô. Cái tên này rốt cục là đang muốn xin lỗi vì đã cư xử không đúng chuyện hồi trước ấy hả

- Song Ngư này, chuyện lần trước...

- Tôi quên rồi, đừng nhắc lại nữa. Hôm nay cô thấy thế nào, có vui không

- Nói thật chứ hôm nay chính là ngày thật sự vui lắm đấy. Trước giờ tôi chưa bao giờ tham gia một lễ hội nào lâu đến như vậy, bản thân thì không thích ở lâu trong cái không khí nhộn nhịp ấy nhiều đâu. Hôm nay phải cảm ơn cậu cho tôi thấy được niềm vui đó

Cô nở một nụ cười ở cuối câu nói, cũng chính là tâm tư của cô. Nói thì nói chứ hôm nay anh đã cho cô biết thế nào là lễ hội, rồi còn được bao ăn như thế, tội gì mà không bảo vui, để hắn hụt hẫng có mà trở điên quát tháo mất

Anh không nói gì cả, cũng hơi khựng lại rồi cũng nói

- Bản thân tôi từ nhỏ không được đi chơi như thế đâu, phụ thân tôi thật sự rất hung dữ, nếu như tôi trốn một buổi học nào sẽ bị nhốt trong phòng và bắt nhịn đói một ngày trời, cho đến ngày mai phải học bù gấp hai gấp ba lần số lượng kiến thức. Vì thế từ khi còn bé, tôi đã rất ghen tỵ khi trông thấy những đứa trẻ vui đùa chạy giỡn ở khắp Vương Đô. Nhưng bây giờ cha cũng không còn quá gay gắt về vấn đề đó nữa, chỉ cần là bản thân tôi biết cân bằng giữa việc trau dồi và giải toả thì ông ấy sẽ đồng ý

Cách dạy của một người phụ huynh đã đột ngột thay đổi cách bất thường làm cho Thiên Bình phải nghĩ vài giây, nhưng bản thân cô cũng cảm thấy thương cho Song Ngư, cứ ngỡ rằng cuộc sống vinh hoa phú quý sẽ lúc nào cũng suôn sẻ nhưng sự thật thì càng cao thì áp lực càng nặng

Trước đây cô đã từng nghĩ cái quyền thế sau này được trao lại cho Song Ngư thật sự vô cùng thấp kém, chỉ dành cho kẻ ăn chơi thôi cũng có thể trở thành người cầm quyền nắm giữ Trung Duyên, nhưng thật ra chẳng ai có thể bước tới vị trí cao mà không chịu một áp lực nào cả. Song Ngư anh tuy là một kẻ thể hiện mình chính là một tay ăn chơi, không có khả năng tiếp quản nhưng thật ra hơn ai hết, anh biết rõ được bản thân mình nên làm gì để bước lên ngồi ở vị trí đó

- Thật là bản thân tôi chưa đủ khả năng để có thể nhận trách nhiệm với bản giao ước này. Khi hiểu cậu hơn rồi tôi mới cảm thấy bản thân cậu vô cùng khó khăn mới có thể sống dưới một cái bóng lớn như vậy. Đúng là không có việc gì có thể dễ dàng

Cô ngưng một tý, rồi cũng thoải mái vỗ vai cậu

Song Ngư hơi giật mình, anh đánh mắt khó chịu nhìn sang cô, cái còn người này rốt cục có phải là con gái không vậy, còn tự tiện gần gũi anh như vậy. Coi anh như là bạn đồng trang lứa vậy

- Trời cũng khuya rồi, tôi phải trở về

Thiên Bình cũng đứng lên theo cậu, cũng vui vẻ mà tiễn cậu. Dù gì cả hai cũng đã vui vẻ khá lâu rồi, cũng phải đến lúc cậu phải trở về. Bàn tay cô vươn tới tính chạm vào bóng lưng của cậu, vừa nói

- Đúng rồi nhỉ, giờ này cũng đến lúc phải về soạn giấy tờ hoá đơn cho ngày mai

Chưa kịp nói dứt câu thì bàn tay của Song Ngư đã kịp chặn ở miệng cô không cho cô nói, tay còn lại thì vòng đỡ ở phía sau eo cô, khoảng cách chỉ còn cách một tý, lỡ may mà di chuyển mạnh thì có thể thân chạm thân mất rồi. Khuôn mặt của anh và cô chỉ cách một vài centimet nữa thôi, ở khoảng cách này, một thứ ánh sáng phát ra từ đôi mắt làm cho Thiên Bình không ngừng nhìn anh

Đôi mắt của Song Ngư thật đẹp, giống như lần đầu nhìn thẳng vào đôi mắt sắc lẹm của Kim Ngưu nhưng thật thì ở ẩn sâu đôi mắt của anh là một khoảng trời bao la, mang lại cảm giác vô cùng an toàn. Lần đầu tiên trông thấy một thứ đẹp đẽ như thế, lòng muốn cảm thán nhưng không thể thốt lên nổi một lời nào, vì tư thế bây giờ có hơi ngượng ngùng

Khoảng khắc này đối với Thiên Bình chẳng biết là như thế nào, chắc là lần đầu nhìn thấy rõ khuôn mặt của anh, anh vô cùng đẹp, trước giờ toàn nhìn thoáng qua với dường như cái tính khí xấu xa và vô cùng hách dịch kia đã gây ác cảm lớn với cô rồi, gì chứ bản thân cô vẫn là một thiếu nữ có hứng thú với nam nhân thôi mà, trước cảnh như thế này làm sao mà chịu nổi

Một người hay nói như cô mà trong hoàn cảnh này dường như câm lặng luôn vậy

- Tới lúc phải về rồi, ôi trời tôi thật khốn nạn

Tiếng nói đâm chọt vào cái không khí ngượng ngùng này không ai khác chính là kẻ phá đám Thiên Yết. Tay của Thiên Bình cũng đã nhanh chóng đẩy anh ra khỏi tình cảnh này, cô giả vờ chỉnh lại phần tóc của mình rồi nhanh chóng quay người đi trước, không quên chào cậu

Nhận ra bản thân mình đi một nước rất là sai rồi, cái người phá đám kia cũng nhanh chóng quay người chuồn lẹ

- Đứng lại

Thời khắc này đúng là anh không mong đợi gì. Cái tên này mà nổi điên chắc sẽ ăn tươi nuốt sống cậu mất, tha cho tôi đi, tôi vẫn còn tuổi xuân, vẫn chưa trải nghiệm nhiều thú vui của cuộc đời cơ mà. Đó là do cậu chơi đùa không để ý đến thời gian về chứ không phải tôi vô ý chen vào cuộc trò chuyện giữa hai người đâu nha.

Tay Song Ngư choàng lên từ phía sau Thiên Yết, anh nhìn qua cậu bạn vừa bị mình phá đám, không khỏi lo lắng. Rốt cục là cậu có đang tức giận anh hay không vậy

Song Ngư là một người rất dễ đoán, chỉ cần một chút khó chịu hay như thế nào cũng sẽ thể hiện rõ ra mặt, vậy thì cái biểu cảm hiện giờ của cậu là như thế nào đây, vui vẻ vì được ôm người đẹp à. Hiện giờ thì miệng anh cười không ngớt, phần môi phải cứ cười nhếch lên như một tên biến thái thực thụ vậy

- Về thôi, hôm nay tiến triển rất tốt đấy

Thiên Yết vẫn còn đang mơ hồ khó hiểu, rốt cục khi nãy là anh có đang phá hai người họ hay không mà tâm trạng cậu hiện giờ không có mấy gì là tức giận cả

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip