Chương 59

Hộc hộc

Nhân Mã thở dốc, cô nấp sau những gốc cây to sừng sững. Dưới làn tuyết trắng mù này, có lẽ sẽ khá bất lợi cho cô và cả hắn ta. Bàn chân cô xiết lại bằng một mảnh vải ngắt cơn đau tạm thời lại. Nếu như cô nhớ không lầm thì mất đến tận năm phút thì Hắc lực mới có thể ăn mòn hết gần cơ thể và với điều kiện cô sẽ sống trong sự sợ hãi. Còn sợ chính là tự mình giết mình, cô nghĩ rồi hít một hơi rồi thở ra một cách từ từ, điều chỉnh về nhịp thở

Tại sao hắn ta lại biết bước đi của cô cơ chứ? Suốt cả thời gian qua cô không thể điều tra được tung tích của Đôi Xà, nơi mà hắn cất giữ nô lệ vậy mà việc cô hành động thế nào lại bị hắn phát giác ra sao. Điều này là vô cùng không hợp lý một chút nào, chắc chắn hắn không thể nào tự mình biết được

Dưới cơn gió này, cô vẫn nghe thấy tiếng cười của Đôi Xà. Thời tiết như thế này một người vùng phía Bắc như cô còn không thể chịu đựng được lâu vậy mà tại sao một tên ất ơ điên khùng như hắn lại vô cùng thích thú. Tiếng cười vang vọng từ phía xa, cô không thể xác định được vị trí chính xác của hắn ta nữa, mọi thứ trước mắt như mù tịt. Chỉ còn một cách duy nhất chính là bỏ chạy mà thôi

- Mày không thể nào thoát khỏi nơi này đâu, tao là đứa con của vùng thung lũng này, mọi nước đi tiếp theo của mày đều nằm gọn trong tay tao, nếu như mày thoát được thì bọn canh gác cũng không cho phép mày được bước một bước chân nào vào cổng thành đâu. Nên đừng cố suy nghĩ khác người. Mày đã gây thương tích cho tao, mày phải trả giá cho những gì mày làm. Mày và cả tên cầm súng kia nữa.

Cô hơi rùng mình nhẹ, bàn chân đứng dưới lớp tuyết dày đến một nữa bắp chân rồi. Tóc cô đã trắng xóa bởi những hạt tuyết kèm theo cơn gió lạnh cứ thổi qua liên tục, mũi cô đã lạnh, hơi thở không còn thể chịu nổi nữa. Chân cô cũng đỡ đau hơn khi nãy rất nhiều, nếu như không thể chạy trốn, thì có lẽ cô nên chọn cách trực tiếp đối đầu thì hơn

Một lần nữa lại xảy ra với cô, thứ Hắc Lực kia lại nuốt chửng lấy và nhưng cơn đau đó tiếp tục ăn mòn cô sao. Hai tay Nhân Mã nắm chặt lại nắm đấm, đưa lên nhìn chúng xiết chặt, cô muốn đâm thẳng và mở một con đường thoát cho mình, cơ thể cô không thể chịu được cái lạnh lâu

Người kia đắc ý cười thầm trong bụng, có lẽ điều cô không biết chính là Hắc lực chính là một phần của cơ thể người sở hữu, chỉ cần nó còn được sống dưới nỗi sợ hãi thì nó sẽ luôn hoạt động trên cơ thể nạn nhân như một kí sinh trùng, và con kí sinh đó lại có thể xác định vị trí con mồi cho vật chủ nữa. Điều quan trọng như thế, anh có thể biết được cũng từ tên đeo kinh kia đã nói ra được, một tên quý tộc hiểu biết

Bước từng bước trên lớp tuyết tiến về phía gốc cây to phủ trắng bởi tuyết, nếu như anh đoán không lầm thì tín hiệu này của Hắc lực bám trên chân của con chuột nhắt kia vẫn còn, có lẽ cơ thể nó sắp bị ăn mòn cho đến không thể cử động được rồi. Nụ cười dài đến man rợ của anh hiện trên gương mặt, sự thích thú đó không thể nào mà giấu nổi. Đúng là dễ dàng, không uổng công anh đã tự mình phục kích tại nơi đây vì anh muốn tự mình giết chết đứa con gái đó.

Đứa con gái khiến anh mình đầy thương tích và phải chạy như một con chuột, khiến anh mất một thời gian để lên tiếp kế hoạch cho đường dây mới, khiến cho mọi tiến độ bị chậm trễ, tất cả là tại nó, là tại nó đã lo đến chuyện bao đồng, đá đổ chén cơm của người khác, kết cục như thế là xứng đáng cho cô ta. Con chuột đó và một tên bao đồng khác, đều là một lũ tự mang danh xưng chính nghĩa

- Thời điểm chính là lúc này

Hắn nhảy ra phía sau lưng gốc cây nơi Nhân Mã cô đang ẩn nấp, nhưng trước mắt hắn chỉ là một vũng máu đỏ thẫm trên nền tuyết trắng xóa này và dấu bàn chân đã bị lún xuống dưới nền tuyết. Bên trong chính là một vật đen sì lì mà hắn ta luôn tự hào

Chưa kịp nhận ra là thứ gì thì từ phía trên cành cây, Nhân Mã đu từ phía trên và đạp một phát mạnh vào phía lưng của hắn ta. Tay cô nắm chặt trên cành cây, miệng giữ lấy chiếc túi đã đứt dây của mình, sức đẩy không làm Đôi Xà ngã hoàn toàn, anh quay người nhìn lấy cô, gương mặt đang run lên vì cơn bão tuyết này. Tầm nhìn giữa hai người trở nên khó khăn, nhưng có lẽ chỉ riêng cô mà thôi, anh có thể thấy được mọi hành động của cô dù đứng giữa cơn bão này. Chỉ một cú lách nhẹ để né một đòn công trực diện về phía mình, hắn phì cười một mình. Cơn bão này đúng là một lợi thế khi anh phải tự mình đối đầu với người tộc Tạ

Nhân Mã lao đến và vung một cú đấm khác về phía người kia, cô dồn sức lực vào nấm đấm của mình. Tay phải cô vừa móc từ phía xa tới thì Đôi Xà cũng đã sẵn sàng để phản đòn lấy cô, tay anh chỉ chờ thời cơ khi cô vung hụt cú đấm thứ hai này, thì chính là lúc anh sẽ ra một đòn đáp trả

Đúng như dự đoán, cú đấm móc ấy hụt bằng một cú lách nhẹ của Đôi Xà, nhưng rồi cánh tay trái còn lại được cô nén sức lại từ phía dưới vung lên đâm thẳng vào phần bụng của hắn ta. Một cú đấm của Nhân Mã có sức hơn người bình thường nên cũng không lạ gì khi hắn gần như bị xốc lên một khoảng không trước khi rơi xuống nền đất

Cả người hắn vừa đổ rạp xuống thì cô vội nhảy xuống và cho một cú đập mạnh vào phần bắp chân của hắn ta từ phía sau, cú đau khiến hắn hét toáng lên. Hai tay nhanh chóng kèo giữ lấy bắp chân, chân cô gác lên phần lưng và ép chặt người Đôi Xà trên nền tuyết lạnh toát. Tay cô càng kiềm chặt thì sức ép lên cơ thể hắn ta càng mạng đến mức không thể cử động

Tay Đôi Xà bị ép dưới nền tuyết, hắn gắng sức chống một phần tay của mình khó khăn mà kéo cả gương mặt dậy khỏi nền tuyết lạnh này. Nhưng sự kiềm chặt đến đau cả người của Nhân Mã khiến anh không thể thoát khỏi. Điều này anh cũng đoán ra vì bọn của tộc Tạ là một lũ quái vật với sức mạnh không ai có thể đọ lại được. Nhưng dù bị cô giữ như thế, hắn ta không hề ngưng cười lấy, tiếng cười lại cứ văng vẳng nơi hoang vu này

- Mày có biết bọn tộc Tạ lại diệt vong hay không...

Tay Nhân Mã không còn sức lực nào có thể bẻ gãy đi chân của Đôi Xà, cái lạnh này làm cho cô yếu đi và mất dần hết tất cả sức lực, chỉ có thể cầm cự và giữ bằng sức vốn có của mình. Còn hắn ta có lẽ cũng cảm nhận được sức này thì hắn đã cười lớn, miệng vẫn không ngừng nói về bọn người tộc Tạ cứ như quy chụp cô. Chân cô dùng sức đè mạnh lên lưng anh, giọng nói Đôi Xà có chút đứt quãng, hắn cười khẩy. Tình cảnh thế nào, không ai có thể làm được gì cả, chỉ chờ cho tuyết chồn vùi cả hai dưới cơn bão này mà thôi

-... Bởi vì bọn nó là một lũ không não

Hai cánh tay của Nhân Mã đột nhiên đau đến thấu xương, phần chân giữ lại trên Đôi Xà cũng mang một trạng thái vô cùng đau đớn, cứ như vừa bị bỏng, vừa bị một cú đập giáng trời tác động vào vậy. Vì đau đớn, cô vội rút tay khỏi cơ thể người kia, phần da mỏng của cánh tay dường như chuyển hết sang màu đen rồi nó bắt đầu lan và ôm dần lấy cả cánh tay cô, để lại chính là một mảng bầm bím lớn, các khớp xương không thể cử động được nữa. Là Hắc lực ẩn trốn dưới lớp trang phục của hắn, nó đói khát và nghe lệnh ăn lấy cô như một miếng thịt ngon

Trước khi để mất cơ hội này, cô gái với chút sức lực vung một cú đấm thẳng về phía của Đôi Xà hắn đã đứng dậy từ bao giờ, nhìn gương mặt tự đắc đó khiến ruột gan cô như muốn thiêu rụi hết đi. Nhưng một lần nữa cơn đau ăn mòn cơ thể cô của Hắc lực lại trỗi dậy cùng với nỗi sợ hãi đó, chúng bỗng nhiên đứng sững lại và không thể thu tay về kịp thời được nữa. Phần tay gần như đen ngòm và thâm tím, những mạch máu xanh cứ liên tục ẩn hiện trên lớp da, cô không còn cảm nhận được chúng nữa rồi

Hắn ta vung một đấm ngược lại vào bụng ngay khi cô vừa dừng bước khiến cô hốc mồm, phần yếu nhất của cơ thể làm sao chịu nổi cú đấm này chứ, gần như Nhân Mã không thể kháng cự, cô chỉ vì một cú đấm móc từ dưới mà ngã lăn ra nền tuyết này. Ho khạc một cái, tên kia cũng đã bước đến ngay bên cạnh gương mặt của cô rồi, đôi mắt cô yếu đến mức mọi thứ trước mắt chỉ là một khoảng mờ ảo

Một tay hắn bóp lấy cổ của cô và giữ chặt ở trên nền tuyết trắng xóa, cả hai tay và chân cô đều đã bị Hắc lực cuốn lấy và đang ăn mòn lại. Cơn đau khiến cô phải hét lên, thanh quản cô có một chút tiếng không thành lời, chỉ he hé hơi từ bên trong. Cứ như là tiếng cào bảng đen đến khó chịu. Cơn đau ăn mòn đôi tay này của cô, thứ vũ khí duy nhất cô có để có thể đánh bại hắn

- Tao là một người may mắn khi có một đứa tự nguyện dẫn ta đến nơi này để có thể gặp lại được mày và được có cơ hội để mà giết mày đấy

Cô không thể hét lên, cổ đã bị xiết lại, khó khăn vùng vẫy nhưng tay chân lại vô cùng đau đớn. Thứ đem ngòm ấy đang dần ăn mòn hết cả tay và chân của cô. Chỉ vì một phút bất cẩn mà cô lại quên mất rằng cả người hắn ta giấu những con Hắc lực ẩn sâu bên trong người mình. Nhưng cô không còn đủ sức để ra đòn với anh nữa rồi, bây giờ cả tay chân đều không thể cử động, chỉ như một con chó chờ chết mà thôi. Tai cô vẫn nghe rõ lấy mồn một từng câu chữ của hắn ta, là một kẻ dẫn đường cho hắn, là ai cơ chứ

- Một chút nữa thôi, tao phải thử xem lời của tên bốn mắt kia có đúng thật như thế không. Rằng một cú chót ở giữa tim sẽ hoàn toàn giết được con người ta trong một phút

Hắn vừa nói, cánh tay còn lại của hắn nắm và chỉ về hướng trước ngực của cô. Dưới cơn gió mạnh này, cô vẫn thấy thứ đen sì đang quấn quanh lấy đầu ngón tay anh, chúng nó muốn rời khỏi cơ thể chủ thể và tiến đến cô. Nơi trái tim của cô đang trú ngự. Một đòn quyết định ngăn cho sự hồi phục của cô. Thời điểm cô vẫn suy nghĩ về sự trốn thoát trước kia, cô đã nghĩ rằng có khi nào chính là Bảo Bình là người dẫn dắt hắn ta tìm đến đây hay không. Vì chỉ có anh mới biết được nguyên do vì sao cô trở về phương Bắc và về nhà trong khoảng thời gian bao lâu và để làm gì. Nhưng cô lại gạt phăng đi vì nghĩ rằng anh không thể nào mà tìm đến được Đôi Xà, vậy khi này nghe được chính miệng hắn nói, sự tin tưởng của cô dần như biến mất hoàn toàn

Hắc Lực nhỏ con ấy đã rời khỏi ngón tay anh, nó bám trên lớp áo của cô rồi từ từ chìm vào lớp da bên trong, chỉ trong khoảng chưa tới một giây, cô cảm nhận được sự lạnh lẽo của nó khi chạm vào rồi từ từ đến cơn đau thấu xương. Thứ đem ngòm này đang ăn mòn đi trái tim của cô, lớp da trước trái tim đã đen dần lại thành một vết bầm, tế bào bị nhiễm độc, từng giây từng giây, cô vùng vẫy bên trong cơn đau nơi tim mình

Đôi Xà cười sảng trước phản ứng đau đớn của cô, hắn buông tay khỏi cổ cô. Nhân Mã không thể nào mà có thể tiếp tục đánh nữa rồi, cô ta đang lăn lộn trên nền tuyết dày đặc đó. Nhân Mã ôm lấy tim mình càng lúc càng chặt hơn, tròng trắng mắt cô giờ đã hiện lên những gân máu đỏ tươi như muốn nổ tung, cô hét lên vì đau đớn. Bàn tay không thể cử động, chỉ nhờ sức từ cánh tay mà quơ quào đập mạnh vào trái tim này. Mọi mạch đập từ tim trở nên một cách nhanh chóng hơn, trước mắt cô là một màu đỏ thẫm của máu

Tay anh nắm lấy tóc của cô mà xóc lên, anh muốn nhìn lấy gương mặt đau đớn này của cô. Muốn thấy, muốn thấy nhiều hơn nữa mới thỏa mãn được sự thù hận bên trong anh. Chính tay anh phải chấm sứt mạng sống này của cô. Bàn tay anh khó khắn rút con dao từ dưới trong người và kề vào cổ của cô

- Nói lời cuối trước khi chết đi nào cô bé

Rồi hắn đẩy nhẹ con dao dí vào nơi trái tim đang quằn quại của cô - Phải rồi, mày là con chuột câm cơ mà

Đến phút này, điều cô không thể tin được mình sẽ phải chết trước cơn bão tuyết thế này, cô vẫn chưa thể hoàn thành được nguyện vọng của mình cơ mà. Chỉ trong vòng vỏn vẹn chưa đến một phút, mắt cô đã lấp bởi màu đỏ rồi dần dần không thể nhìn thấy được gì nữa. Bảo Bình, rốt cuộc thì anh ta đang muốn dồn cô vào đường chết vì cái suy nghĩ ích kỉ đó sao. Chỉ vì người đã nuôi nấng anh, cô không ngại đường xá xa xôi trở về quê hương, nơi mà không một ai đón chào cô. Có lẽ chính Bảo Bình cũng nhớ ra được, ngày giỗ của ông. Nhưng anh lại không bước chân trở về nơi này một lần nữa

Tôi không phải người bạn mà em vui đùa suốt năm qua đâu

Đừng cố thay đổi sự thật

Nóng, nóng quá, làm ơn hãy thả tôi ra

Dưới cơn gió tuyết như thế, chỉ trong vài giây cuối, Nhân Mã cảm nhận được trái tim mình đã ngừng đập một hồi ngắn rồi nó lại đập mạnh liên tục, máu chảy một cách nhanh chóng. Cơ thể cô đang nóng dần lên như có lửa đốt, và cơn đau ban đầu không chỉ là sự ê ẩm bám dai dẳng nữa mà là sự thiêu rụi đi từ bên trong tâm trí cô, một mảng đen ngay khi cô nhắm mắt giờ là một hình ảnh dưới ánh lửa đang thiêu rụi lấy mình

Cơ thể cô nóng lên và tỏa ra thứ nhiệt lạ kì, Đôi Xà buông lấy tóc cô và lùi ra xa, trên tay hắn vẫn là con dao chĩa mũi về phía cô. Đôi Xà có chút ngạc nhiên, đáng lẽ thời điểm này phải là lúc cô ta trở thành một cái xác chết cơ mà, sao lại đột nhiên nóng lên như thế. Thời khắc ngay khi anh buông khỏi người cô, cô nằm bất tỉnh trên nền tuyết, hơi nóng làm cho cả một vùng tuyết nơi cô tan chảy ra một cách nhanh chóng, chỉ thấy lưng cô chạm đến nền đất, đôi mắt đã nhắm chặt lại, tay chân cũng như cơ thể không còn cử động nữa. Hơi thở đột nhiên trở nên mạnh hơn, khiến cả người phải chạy theo nhịp thở đó, cứ như cơ thể cô đang bị bế xốc lên vậy

Hắn ta chăm chú nhìn cô nằm trên nền đất, sức nóng lại cứ tỏa ra liên tục như một ngọn lửa giữ cơn bão thế này, không thể bước lại gần và anh càng lùi ra xa hơn tránh sức nóng có thể thiêu rụi như thế. Dưới ánh mắt kinh ngạc của anh, cả cơ thể Nhân Mã như bị phồng rộp lên, lớp áo sơ mi trắng bị đốt từng mảng đen, lộ rõ ra phần da thịt bị phồng. Bắp tay rồi đến bắp chân, cả cánh tay rồi cả người cô đột nhiên phồng to lên, quần áo cháy xém bị xé toạc hoàn toàn, chỉ còn một lớp da sần sùi và đang dần to lớn hơn. Ánh sáng tròn che lấp đấy hình ảnh của cô, từ một chút ánh sáng, nó đã lan thành một quả cầu trắng lớn đầy khí bao bọc xung quanh, nếu như đứng gần có khi sẽ bị hút vào bên trong đó

Dưới cơn bão tuyết thế này, mịt mù đến mức không thể xác định được vật thể bên trong quả cầu đấy. Nó lan đến cả một vùng rộng hơn cả mấy trăm mét rồi tan biến đi mất, chỉ còn lại một làn khói mịt mù đang biến mất đi bởi cơn bão này

Thời khắc trông thấy làn khói, Đôi Xà chạm mắt với thứ quỷ dị trước mắt mình, một con ngươi to hơn cả người anh đang long sòng sọc nhìn về hướng của anh, anh còn nhìn rõ gân mắt và lớp da sần sùi của chúng. Là một con quái vật to lớn nhìn như muốn ăn tươi nuốt sống, làn khói tan biến hẳn đi, trước mắt anh là một vật thể với độ lớn gần bằng một tòa thành lớn, lớp da đỏ cháy đen sần sùi từng lớp da như cá sấu, nhưng phần thân lại to lớn và có một đôi cánh lớn gập trên lưng nó. Vật thể to lớn ấy giương mắt nhìn anh, chiếc mũi to lớn của nó chỉ thở ra thôi cũng đủ làm sức nóng như muốn đốt cháy da thịt. Trước mắt anh bây giờ là sinh vật giả tưởng mà bọn trẻ con thường hay sợ hãi, là một con rồng sao










Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip