|3|
"Cuộc đời này an phận thủ thường,
hài lòng với thực tại
hay cố gắng không ngừng,
không được thoả mãn với những gì đang có ,
theo bạn như nào mới đúng đây?"
(•~•) (•~•) (•~•)
Bạch Song Ngư cúp máy, khẽ lắc đầu cười. Cậu em trai này đúng là lắm chuyện, cứ hễ rảnh là lại gọi điện cho cô, dặn dò hết thứ này đến thứ khác. Cô biết thừa, Bạch Dương lo cô ở đây một mình sẽ bị ai đó bắt nạt.
Nhưng mà này, cậu ta quên mất ai là người đã gánh vác cả tiền viện phí và tiền học suốt ba năm qua sao? Một cô gái có thể làm được điều đó như cô, đâu phải dạng yếu đuối.
Dẫu vậy, vắng đi giọng cằn nhằn của cậu em vì lo lắng cho mình, cô cũng thấy có chút trống trải. Chỉ là công việc cứ cuốn cô đi, chẳng có thời gian để nhận ra điều đó. Nếu rảnh rỗi hơn, có khi chính cô mới là người làm phiền nó suốt.
Cuộc sống của Bạch Song Ngư quá bận rộn, chẳng có chỗ cho nỗi nhớ nhung!
...
Cô đút điện thoại vào túi tạp dề, ngẩng đầu lên thì bắt gặp mấy tên du côn đang tiến lại gần về phía mình, ánh mắt dữ dằn, không mấy thiện chí.
Bất ngờ, Tiêu Xử Nữ bước ra chắn trước mặt cô. Chưa kịp phản ứng, cô đã bị bạn đẩy vào trong cửa hàng.
Qua tấm kính, Tiêu Xử Nữ vội vã ra hiệu.
"Cậu tuyệt đối không được ra ngoài. Dù có chuyện gì xảy ra cũng phải ngồi yên trong này, hiểu chưa?"
Chẳng để Bạch Song Ngư kịp trả lời, Tiêu Xử Nữ đã xoay người, thẳng thừng kéo gã cầm đầu vào con hẻm nhỏ bên cạnh Lian Coffee.
Nhìn thấy cảnh lôi kéo này thì có lẽ Bạch Song Ngư cũng hiểu phần nào rồi...
...
Bạch Song Ngư và Tiêu Xử Nữ quen nhau từ ngày Bạch Dương đi du học. Khi mẹ nằm viện, em trai không có nhà, cô quyết định chuyển sang một căn chung cư nhỏ hơn để tiết kiệm chi phí, còn căn nhà cũ thì cho thuê. Trùng hợp làm sao, Tiêu Xử Nữ lại sống ngay căn đối diện. Rồi như một sự sắp đặt, hai người lại vô tình xin việc ở cùng một chỗ, gặp nhau hết lần này đến lần khác. Cứ thế, họ dần thân thiết với nhau từ lúc nào cũng không hay.
Cuối cùng, cả hai quyết định dọn về ở chung để giảm bớt chi phí thuê nhà, tiền điện nước. Ở lâu, Bạch Song Ngư nhận ra Tiêu Xử Nữ có một thói quen kỳ lạ - cô ấy hay đi vay nặng lãi.
Rõ ràng, một người như Bạch Song Ngư, gánh trên vai đủ thứ trách nhiệm, còn chưa từng tìm tới bọn giang hồ. Vậy mà Tiêu Xử Nữ, chỉ cần lo cho mỗi bản thân, lại thường xuyên vay mượn như vậy. Rốt cuộc là vì lý do gì?
Mỗi lần hỏi, Tiêu Xử Nữ chỉ cười nhẹ, chẳng bao giờ chịu đưa ra một câu trả lời thỏa đáng. Chẳng lẽ cô ấy tiêu hoang như thế chỉ để nuôi mình?
Ba năm bên nhau, chẳng ngắn cũng chẳng dài, nhưng Bạch Song Ngư biết... vẫn còn rất nhiều điều cô chưa thể hiểu hết về Tiêu Xử Nữ.
...
Tiêu Xử Nữ khoanh tay, trừng mắt nhìn đám người trước mặt, giọng cô sắc bén như lưỡi dao cạo:
"Các người điên hết cả lũ à? Đây là chỗ làm của tôi, không có não à mà tới đây làm loạn?"
Cô gái nhỏ bé này đúng là gan to bằng trời. Lần đầu tiên bọn chúng thấy một con nợ bướng bỉnh đến vậy!
"Con nhỏ này chắc muốn chết đây mà!" – Một gã đô con gằn giọng, siết chặt nắm đấm, chuẩn bị động thủ.
Tiêu Xử Nữ theo phản xạ đưa tay lên che mặt, nhưng tên cầm đầu lập tức giơ tay ra hiệu dừng lại. Hắn nhếch mép, ánh mắt đầy ẩn ý.
Giang hồ cũng có luật của giang hồ - sao nỡ xuống tay với một người con gái xinh đẹp như vậy được?
"Cô em tính bao giờ trả đây? Gọi điện không nghe máy, nhắn tin không trả lời, tới nhà thì mất hút? Làm vậy là không đẹp đâu nhé."
Hắn nhe răng cười, hàm răng vàng ố lộ ra trông phát gớm.
Rồi, như chợt nghĩ ra điều gì thú vị, gã nhướn mày, ngón tay thô ráp vuốt nhẹ bộ râu quai nón rậm rạp, ánh mắt lướt một lượt từ trên xuống dưới.
Cô gái này... đẹp không tì vết.
Nếu đêm nay không có tiền uống rượu ngon, nhưng bù lại có người đẹp nằm bên cạnh thì cũng đáng. Nếu có thể chiếm đoạt mỹ nhân này, hắn thậm chí còn sẵn sàng quên luôn số nợ kia.
Những suy nghĩ dơ bẩn bắt đầu len lỏi trong đầu kẻ xấu xí đó.
Nhưng, Tiêu Xử Nữ đâu phải dạng vừa, cô hiểu hắn đang muốn gì!
Khóe môi nữ nhân khẽ nhếch lên thành một đường cong đầy khinh bỉ, giọng cô cất lên mỉa mai.
"Tên mập như ông mà cũng đòi có cửa với tôi à?"
Dứt lời, Tiêu Xử Nữ giáng một cú dẫm mạnh xuống bàn chân múp míp đang xỏ đôi dép tổ ong của gã.
"Áaa!"
Gã đại ca rú lên, cúi xuống ôm lấy "móng giò" của mình mà xuýt xoa.
So với suy nghĩ ghê tởm kia, thì cú dẫm này có là gì đâu?
Bọn đàn em ngẩn người, chưa từng có con nợ nào cứng đầu như Tiêu Xử Nữ. Dù dáng người nhỏ bé, không hề biết võ nghệ nhưng cô lại ngang ngược đến lạ.
Tiêu Xử Nữ khoanh tay, hất cằm, giọng chậm rãi:
"Cuối tháng có lương thì tôi trả. Tôi đã bao giờ khất các người chưa? Mới vay được hai tháng mà đã nhảy dựng lên rồi."
Đối với cô, dăm ba tên du côn cũng bình thường thôi. Người như Tiêu Xử Nữ, từ nhỏ đã bôn ba khắp nơi, trải qua đủ loại biến cố, vốn không biết sợ hãi là gì.
"Này, có phải chưa thấy quan tài chưa đổ lệ không?" – Một gã mặt sẹo đứng bên cạnh lên tiếng, giọng đầy đe dọa. – "Đại ca tao kiên nhẫn với mày chứ bọn tao thì không nhé."
Bị giẫm vào chân đau điếng, gã cầm đầu mất bình tĩnh. Đôi mắt hắn ánh lên tia giận dữ, khuôn mặt méo mó vì cơn thịnh nộ. Cánh tay xăm trổ siết chặt, lấy đà định giáng một cú đấm dằn mặt con nhỏ ngang ngược này.
Hành động này như vả vào câu nói lúc trước của hắn "giang hồ có luật của giang hồ".
Luật nào? Có luật trời, luật chế, luật bịa, luật rừng thì đúng hơn!
Nhưng nắm đấm của hắn chưa kịp giáng xuống, đã bị một bàn tay rắn rỏi chặn lại giữa không trung.
"Dừng lại đi."
Một giọng nam trầm thấp vang lên.
Người đàn ông lạ mặt bước tới, chắn ngang giữa Tiêu Xử Nữ và lũ côn đồ.
Bọn chúng sững lại.
"Cô ấy nợ các anh bao nhiêu?"
Tên cầm đầu híp mắt đánh giá người đàn ông trước mặt. Trông có vẻ là kẻ có tiền, biết đâu lại có "thằng ngu" sẵn sàng trả nợ thay cho con nhỏ này?
Hắn nhếch môi:
"20.000 tệ (khoảng 69 triệu VND), cả gốc lẫn lãi."
Quả nhiên, linh cảm của hắn không sai. Người đàn ông gật đầu, không chút do dự rút ví, lấy ra một xấp tiền dày cộp.
"Trong người tôi không có đủ tiền mặt, nhưng chỗ này là 5.000 tệ (khoảng 18 triệu VND). Các người cầm lấy, trong thời gian tới đừng làm phiền cô ấy nữa."
Tiêu Xử Nữ khoanh tay trước ngực, ánh mắt lạnh lùng dõi theo đám côn đồ hèn hạ. Vừa thấy tiền, chúng đã sáng mắt, quên luôn cả cơn đau nhức hay cơn giận dữ ban nãy. Đúng là một lũ người thấp kém!
Một tên đàn em hét lên đầy phấn khích:
"Đủ tiền nhậu rồi anh em ơi!"
Gã cầm đầu cười man rợ, hít hà mùi tiền như thể đó là báu vật. Sau khi chia chác cho đồng bọn, hắn quay sang nhìn Tiêu Xử Nữ, ánh mắt nham hiểm.
"Thôi được, hôm nay coi như mày may. Hẹn mày tháng sau nhé!"
Rồi hắn liếc sang người đàn ông vừa trả tiền, nhếch môi cười đầy ẩn ý.
"Chúc đêm nay người đẹp vui vẻ với anh hùng của mình!"
Nói xong, gã vung tay ra hiệu cho đám đàn em rút đi. Trước khi đi khuất, hắn còn không quên gửi cho Tiêu Xử Nữ một nụ hôn gió khiến cô rùng mình ghê tởm.
...
"Đêm nay vui vẻ với anh hùng của mình?"
Ý là bảo cô sẽ bán thân trả tiền cho kẻ trước mặt sao?
Tiêu Xử Nữ lặng nhìn người nam nhân kia, trong lòng thoáng suy xét. Gương mặt anh ta thanh thoát, từng góc cạnh đều toát lên vẻ anh tuấn, vẻ ngoài điềm tĩnh pha chút xa cách, khiến người ta khó lòng nắm bắt được suy nghĩ bên trong. Nhưng lạ thay, sâu trong đôi mắt tĩnh lặng ấy, vẫn có một tia ấm áp mơ hồ, như ánh lửa le lói giữa trời đông, khiến người đối diện bất giác cảm thấy tin cậy. Một người như vậy... lẽ nào lại có suy nghĩ bỉ ổi đến thế?
Nhận ra bản thân thất lễ khi cứ nhìn chằm chằm "ân nhân" mà âm thầm đánh giá, Tiêu Xử Nữ vội cúi đầu, giọng nói mang theo chút dè dặt:
"Cảm ơn anh, nhất định tôi sẽ trả lại số tiền ấy."
Người đàn ông khẽ nhướng mày, ánh mắt thản nhiên quét qua cô, giọng điệu trầm ổn nhưng dứt khoát:
"Không cần."
Giọng nói ấy như cơn gió nhẹ lướt qua, không chút vướng bận. Nhưng lời tiếp theo lại mang theo ý tứ sâu xa, khiến Tiêu Xử Nữ bất giác sững người.
"Cố gắng mà trả nợ cho bọn giang hồ ấy đi. Không phải lúc nào cũng có thể may mắn như hôm nay đâu. Cô còn giữ thái độ như vậy, cuối cùng người chịu thiệt cũng chỉ có mình cô thôi."
Dứt lời, anh xoay người rời đi, bóng dáng cao lớn như hòa vào màn đêm tĩnh lặng.
Tiêu Xử Nữ nhìn theo, đáy mắt dậy lên một tia nghi hoặc. Một người xa lạ, vậy mà có thể thản nhiên rút ra một số tiền lớn như thế cho cô, không cần điều kiện, không đòi hỏi bất cứ thứ gì? Trên đời này, thật sự có chuyện tốt đến mức khó tin như thế sao?
Cô cắn môi, không nhịn được mà lên tiếng:
"Trên đời này, làm gì có bữa ăn nào là miễn phí? Anh ra tay giúp đỡ, chẳng lẽ không cần một chút lợi ích nào sao?"
Giọng nói mềm mại vang lên trong đêm, mang theo chút hoài nghi lẫn bất an.
Người đàn ông dừng bước, nghiêng đầu nhìn cô, đáy mắt u trầm như mặt hồ sâu không thấy đáy. Một thoáng im lặng trôi qua, rồi giọng nói trầm thấp của anh vang lên.
"Có lẽ là do thừa tiền quá, chẳng biết tiêu vào đâu. Dù gì thì chết cũng chẳng mang theo được, vậy nên khi còn sống, giúp đỡ người khác một chút cũng là một cách để đỡ lãng phí. Với tôi, đây không phải số tiền lớn, nhưng với cô, có lẽ lại rất cần thiết."
Dứt lời, anh không đợi Tiêu Xử Nữ đáp lại, chỉ thản nhiên bước đến chiếc xe sang trọng đỗ bên vệ đường, mở cửa rồi ngồi vào trong.
Tiêu Xử Nữ đứng đó, lặng nhìn bóng dáng chiếc xe lướt đi trong màn đêm. Cô không biết nhiều về xe cộ, nhưng chỉ cần liếc mắt cũng nhận ra chiếc xe ấy có giá trị không hề nhỏ. Mà chủ nhân của nó... chắc chắn cũng không phải kẻ tầm thường.
Gió đêm phả qua làn tóc, mang theo một chút lạnh lẽo. Nhưng giữa cái lạnh ấy, câu nói vừa rồi vẫn vang vọng trong đầu cô mãi không thôi.
Ai mà biết được cảm giác "thừa tiền" là thế nào chứ?
Có tiền trong tay, không lo ăn lo mặc, chẳng phải nên tìm cách khiến nó sinh sôi nảy nở thay vì đi giúp người không công sao? Đúng là không nên dạy người giàu cách tiêu tiền mà!
Nhưng, trên đời này, Tiêu Xử Nữ ghét nhất hai kiểu người.
Thứ nhất là kẻ hoang phí tiền bạc. Loại người này không có tham vọng, sống an nhàn đến mức chẳng buồn cố gắng. Tiền tài, danh vọng, quyền lực... chẳng phải tất cả những điều con người theo đuổi đều xoay quanh đồng tiền sao? Vậy mà lại có người thừa đến mức không biết dùng vào đâu?
Thứ hai là kẻ thương hại mình. Ánh mắt tội nghiệp của người khác luôn khiến cô cảm thấy bản thân thấp kém, như thể mình là kẻ đáng thương đang chờ được bố thí vậy. "Thừa với mình, cần với người?" Nghe thật buồn cười. Đó chẳng phải là một cách nói hoa mỹ để che đậy sự thương cảm sao?
Mà kẻ "ân nhân" trước mặt cô khi nãy lại hội tụ đủ cả hai yếu tố ấy.
Thật nực cười!
Đừng nghĩ rằng làm việc tốt thì ai cũng sẽ biết ơn!
...
Lian Coffee, Beijing
Tiêu Xử Nữ suy tư bước vào quán, vừa hay bắt gặp Bạch Song Ngư đang cặm cụi quét dọn để chuẩn bị ra về. Không chút chần chừ, cô cũng xắn tay áo phụ giúp bạn.
"Sao lần này cậu vay nhiều thế?" – Bạch Song Ngư mở lời, ánh mắt vẫn chăm chú nhìn sàn nhà.
...
Hóa ra ban nãy, vì lo lắng cho bạn, Bạch Song Ngư đã lén ra đầu hẻm quan sát tình hình. Khi thấy Tiêu Xử Nữ suýt bị đánh, cô đã định bật còi báo động để dọa bọn chúng rồi chạy ra giúp bạn. Dù có thể cả hai cùng bị tẩn thôi, nhưng ít nhất cũng tốt hơn để một người gánh chịu mọi thứ một mình.
Thế nhưng, trước khi kịp hành động, nam nhân trong quán đã bước ra, xuất hiện như một vị thần cứu nguy cho bạn cô. Khoảng cách khá xa nên Bạch Song Ngư không nghe rõ toàn bộ cuộc đối thoại, nhưng khi thấy lũ côn đồ bỏ đi, cô mới nhẹ nhõm quay lại quán.
...
"Tại tớ có chút chuyện." – Tiêu Xử Nữ cười gượng, xua tay ra hiệu không cần bận tâm.
Lại nữa! Lúc nào cũng cái kiểu lảng tránh này!
Bạch Song Ngư phát ngán.
"Cậu thì có thể có chuyện gì được cơ chứ?" – Cô bỗng lớn tiếng, giọng nói pha chút bất lực. – "Xử Nữ, bao giờ cậu mới chịu sống cho đàng hoàng đây? Tiết kiệm một chút đi! Biết vị trí của mình ở đâu đi! Đừng lúc nào cũng mơ mộng hão huyền nữa!"
Cô không nghĩ lần này Tiêu Xử Nữ lại vay nhiều tới 20.000 tệ trong hai tháng cả gốc lẫn lãi.
Khoảng cách xa nhưng con số ấy cô nghe rõ ràng! Hai mươi nghìn tệ! 20.000 tệ! Một khoản nợ khổng lồ! Còn chưa tính tiền lãi phát sinh sau này, số tiền này có khi phải mất vài năm mới trả nổi!
"Bạch Song Ngư! Cậu bị thần kinh à?" – Tiêu Xử Nữ nghiến răng, gằn từng chữ. "Cậu đừng cố tỏ ra hiểu tôi! Thực chất cậu chẳng biết cái gì về tôi cả! Càng không có tư cách dạy tôi phải sống thế nào!"
Cô vốn là người độc lập, mạnh mẽ. Chỉ cần sống ngẩng cao đầu, không làm chuyện xấu, không thẹn với lòng, vậy là đủ! Ai cần một kẻ như Bạch Song Ngư lên mặt dạy đời cơ chứ?
Trên đời này, có những kẻ thích lo chuyện bao đồng, tưởng rằng mình biết hết nhưng thực chất chẳng biết gì cả!
"Cậu cứ yên phận sống cuộc đời nghèo khổ của cậu đi, còn tôi sống thế nào là việc của tôi!"
Dứt lời, Tiêu Xử Nữ lạnh lùng lấy túi xách bỏ về, mặc kệ Bạch Song Ngư sững sờ đứng đó.
Trần đời, còn có mấy kẻ nhiều chuyện chuyên chọc điên người khác, tưởng mình biết hết nhưng mà thật ra chẳng biết cái gì!
...
Bạch Song Ngư nhìn theo bóng bạn khuất dần, định nói thêm gì đó nhưng lời tới đầu môi lại nghẹn lại.
Thực ra, cô nổi nóng cũng chỉ vì lo lắng cho Tiêu Xử Nữ mà thôi. Đúng là trong cơn tức giận, cô đã lỡ nói những lời có phần khó nghe, nhưng chẳng lẽ quan tâm bạn mình cũng là sai sao? Cô chưa biết số tiền ấy được tiêu vào đâu, nhưng dù là gì đi nữa, cô cũng chỉ muốn nhắc nhở bạn mình mà thôi!
Thế nhưng, sự quan tâm ấy... Tiêu Xử Nữ có cần không?
Cuộc đời này an phận thủ thường, hài lòng với thực tại hay nỗ lực không ngừng, không bao giờ được thoả mãn với những gì đang có mới là lối sống đúng đây?
***
Vuong gia's house, Beijing
Chiếc Ferrari đen lao qua cánh cổng sắt đồ sộ, lướt êm như một bóng ma giữa màn đêm. Một siêu xe thể thao trẻ trung nhưng không kém phần xa hoa, toát lên sự quý phái từ những chất liệu thượng hạng đắt tiền. Dưới ánh đèn sân, lớp sơn đen bóng loáng phản chiếu ánh sáng, tựa như một con thú săn mồi đang lặng lẽ áp sát con mồi.
Xe dừng lại trước đài phun nước ở trung tâm khuôn viên rộng lớn. Nam nhân ung dung bước xuống, hờ hững ném chìa khóa cho người làm, không buồn nhìn lấy một cái. Đôi giày da thủ công chạm lên bậc thềm cẩm thạch lạnh lẽo. Càng tiến về phía cửa chính, không khí càng trở nên nặng nề, mang theo cảm giác âm u đến rợn người.
Nơi này gọi là "nhà", nhưng thực chất, nó chưa bao giờ có hơi ấm gia đình.
Trước đại sảnh, Vương Nhân Mã dừng lại. Từ khoảng cách xa, anh có thể thấy rõ những con người đang ngồi ngay ngắn bên bàn trà trong phòng khách, bầu không khí nghiêm nghị đến mức có thể cắt bằng dao.
"Hôm nay có chuyện gì mà lại đông đủ thế?" Giọng anh trầm thấp, nhàn nhạt cất lên.
"Tiểu Mã về rồi à? Ngồi xuống đi, còn chờ mỗi con thôi."
Người đàn ông trung niên ngẩng đầu, mái tóc điểm bạc lộ rõ dấu vết năm tháng, nhưng ánh mắt sắc bén vẫn không hề giảm sút. Dù chỉ khoác trên mình bộ đồ ngủ lụa, ông vẫn toát lên khí chất uy nghiêm của một kẻ đã từng tung hoành trên thương trường suốt bao thập kỷ.
Vương Cao Lãnh. Chủ tịch Tập đoàn Mãnh Vương – ông trùm của ngành bất động sản.
Vương Nhân Mã không đáp, chỉ lặng lẽ đi đến chiếc sofa đơn cạnh anh trai mình, ngồi xuống với vẻ thờ ơ thường thấy. Có mặt âu cũng chỉ là cho đủ, nghe cũng chỉ là để có, bởi lẽ những chuyện trong căn nhà này, từ lâu đã không liên quan gì đến anh.
Giọng nói trầm ổn của Vương Cao Lãnh vang lên, chậm rãi nhưng mang theo quyền lực tuyệt đối.
"Ta và Hàn Quốc Chí đã trao đổi, cuối tuần này hai bên gia đình sẽ gặp mặt để bàn về hôn lễ của Hàn Sư Tử và Vương Bảo Bình."
Ánh mắt ông lướt qua từng người, khóe môi khẽ nhếch lên đầy thỏa mãn.
"Đây chính là bước ngoặt lớn, đánh dấu một cột mốc mới của Tập đoàn. Đám cưới này sẽ đẩy giá cổ phiếu lên cao, mà khi Hàn thị và Vương gia chính thức kết hợp, còn ai dám động vào chúng ta nữa chứ?"
"Chỉ cần vài năm nữa thôi, Mãnh Vương sẽ đứng đầu thị trường bất động sản!"
Cả khu dinh thự rộng lớn vang vọng điệu cười trầm khàn của một lão cáo già đã đi đến đỉnh cao quyền lực...
"Ta yêu cầu chủ nhật tuần này, không một ai được phép vắng mặt!"
Giọng nói sắc bén, đầy áp chế vang lên, khiến bầu không khí càng thêm lạnh lẽo.
"Ta không cho phép bất cứ sai sót nào xảy ra trong ngày hôm ấy!"
Vương Cao Lãnh, một thân uy nghiêm, gằn giọng tuyên bố, không để bất cứ ai có cơ hội phản đối.
...
Từng thành viên trong Vương gia chỉ biết cúi đầu, im lặng lắng nghe, gật đầu theo từng lời của Vương Cao Lãnh, không ai dám lên tiếng thêm. Ai mà không cẩn thận, mở miệng sai sót chút xíu thì sẽ khó mà gánh nổi hậu quả. Bởi đối với Vương lão gia, không có khái niệm ngoại lệ. Kể cả là máu mủ ruột thịt, nếu dám trái lệnh ông ta, sẽ phải đối diện với cái cảm giác sống mà như chết. Thực tế, cái gọi là "họp gia đình" này chẳng qua chỉ là một buổi thông báo những quyết định đã được vạch ra sẵn, chứ không phải để hỏi ý kiến ai. Và làm gì có cái gọi là "gia đình" khi bầu không khí trong căn phòng này cứ nặng nề như thể một trận bão ập đến, không chút ánh sáng ấm áp nào?
...
"Tiểu Bảo, con làm tốt lắm." – Vương Cao Lãnh đứng lên, vỗ nhẹ lên vai cậu con trai cả vài cái, giọng ông trầm ấm mà đầy tự hào. Một lời khen ngắn gọn nhưng lại khiến cho cậu con trai không khỏi cảm thấy một thứ xúc động khó tả. Sau đó, Vương Cao Lãnh và Vương phu nhân cùng nhau rời đi, về phòng nghỉ ngơi.
Dù rằng đã không ít lần trong những năm qua, Vương Bảo Bình được cha khen ngợi như thế, và cũng có không ít lần cảm nhận được những cử chỉ thân thiết đầy tình cảm của người cha, nhưng mỗi lần như vậy,anh vẫn không khỏi cảm thấy lạ lẫm. Cảm giác ấm áp, khoan khoái ấy lan tỏa khắp cơ thể, khiến từng tế bào trong người như bừng tỉnh, như được một thứ khoái cảm kỳ lạ xâm chiếm, khiến lòng cậu không khỏi dâng trào một niềm sung sướng khó tả.
Rốt cuộc nam nhân này đã trải qua những gì để rồi với những điều bình thường nhất trong mỗi gia đình đối với anh lại trở nên thiêng liêng tới như thế?
Cho dù, những lời xuất phát từ cha có là giả dối chăng đi nữa...
Cho dù, cha là chỉ muốn lợi dụng anh chăng đi nữa...
Vương Bảo Bình cũng tình nguyện.
Ít ra, bây giờ, con cũng có chút giá trị rồi!
...
"Hãy nói với tôi là anh vì tình yêu với Sư Tử, chứ không phải vì nghe lời cha mà mới cầu hôn đi." - Vương Song Tử lên tiếng, ngắt ngang dòng suy tư của Vương Bảo Bình, giọng nói đầy ẩn ý và sự dò xét.
Nụ cười mỉm của Vương Bảo Bình bỗng chốc vụt tắt, anh liếc nhìn cậu em trai "yêu quý" một cách lạnh nhạt, rồi khẽ nhếch nửa miệng, ánh mắt chứa đầy sự kiêu ngạo.
"Điều đó có gì quan trọng? Dù sao, anh chị cũng sẽ cưới nhau, sống bên nhau suốt đời. Em chẳng phải nên chúc mừng anh đi, thay vì hỏi những chuyện chẳng đâu vào đâu như vậy?"
Vương Bảo Bình vừa nói, vừa nhẹ nhàng day hai bên thái dương, vẻ mệt mỏi hiện lên rõ rệt.
"Cả ngày bên cạnh chị dâu làm anh mệt lắm rồi, không có tâm trạng để ngồi đây tranh cãi với một thằng nhóc miệng còn hôi sữa!"
Anh chậm rãi bước về phía cầu thang, nhưng rồi như chợt nghĩ ra điều gì thú vị, anh khựng lại, quay lại nhìn Song Tử với ánh mắt đầy ẩn ý.
"Anh rất mong nhận được lời chúc từ Tiểu Song của chúng ta đấy nhé!"
Vương Bảo Bình nhấn mạnh, mỗi từ đều đầy sự châm chọc nhẹ nhàng nhưng cũng không thiếu phần thách thức cậu em út.
...
"Anh chị?"
"Chị dâu?"
"Tiểu Song"
Danh xưng này nghe thật nực cười!
Từng lời từng chữ của Vương Bảo Bình thoạt nghe thì bình thường, nếu không muốn nói nghe cũng "thân thiết" ấy chứ?
Nhưng, mối quan hệ của bọn họ có thể nhắc tới hai chữ "thân thiết" sao? Mối quan hệ ấy có thể xưng hô kiểu như vậy à?
Vương Bảo Bình rõ ràng là đang khiêu khích Vương Song Tử!
Ngọn lửa tức giận dâng lên trong lòng cậu út, mạnh mẽ và cuộn trào như thể muốn bùng nổ. Những lời nói của "anh trai" khiến cậu cảm thấy khó chịu, xen lẫn trong đó là một cảm giác chua xót, đau đớn.
Hàn Sư Tử là chị dâu Vương Song Tử ư?
Về tình, cậu ta thua.
Về tài, cậu ta không thể so với Vương Bảo Bình.
Còn về lý thì người bôn ba nhiều năm trong thương trường như Vương Bảo Bình vốn không quan tâm tới một sinh viên như Vương Song Tử rồi.
Chẳng lẽ cả đời Vương Song Tử chỉ có thể sống dưới trướng Vương Bảo Bình thôi sao?
...
"Anh cũng nên có tham vọng đi chứ." Vương Song Tử nhìn thẳng vào Vương Nhân Mã, người vẫn ngồi im lặng đối diện, từ nãy giờ chỉ suy tư mà không nói gì. "Anh định để cho một thằng con hoang chiếm hết tất cả sao?"
Vương Nhân Mã nhếch môi, ánh mắt lạnh nhạt như không quan tâm đến lời lẽ của cậu em trai.
"Em nên lo cho bản thân mình trước đi đã. Em không phải đối thủ của Bảo Bình, đừng làm chuyện gì ngu ngốc khiến cha tức giận."
Giọng anh ta thờ ơ, không chút bận tâm, như thể mọi chuyện trong gia đình này đều không đáng để anh chú ý. Những cuộc tranh đấu quyền lực này, đối với anh, chẳng có gì hấp dẫn.
"Anh cũng đi nghỉ ngơi đây."
Vương Nhân Mã không nhìn Vương Song Tử, chỉ nhẹ nhàng buông một câu rồi đứng dậy, đi thẳng lên gác, hướng về phòng riêng đối diện phòng của Vương Bảo Bình.
Trong "gia đình" này, Vương Song Tử vốn chẳng là cái gì!
***
Những chiếc máy bay lần lượt hạ cánh, đưa người từ phương xa trở về. Giữa dòng người tấp nập ở sân bay, nam nhân trong bộ đồ đen sang trọng nổi bật hẳn lên. Ánh mắt lạnh lùng của anh cùng khí chất vương giả tỏa ra rõ rệt, khiến bất cứ ai đi qua cũng không thể không chú ý, đôi khi là một cái nhìn thoáng qua, nhưng đủ để cảm nhận sự bí ẩn và quyền lực trong con người ấy.
Scorpio bước đi thong thả, đôi tay vững chãi đẩy chiếc va li cao cấp tiến về phía ngoài, nơi chiếc Lamborghini Veneno màu bạc đỗ chờ sẵn.
Trịnh Ma Kết nhanh chóng tiến lại gần, nhận lấy hành lý từ tay Scorpio rồi cất vào trong cốp xe, sau đó nghiêng người cung kính mở cửa ghế sau.
...
"Lib hỏi về cậu đấy." - Scorpio nhắm mắt, ngả đầu ra sau ghế xe, giọng nói khàn đặc, nặng nề - "Đằng nào cũng đau rồi, thì xé toạc vết thương ấy ra. Độc trị độc mới là cách tốt nhất. Cậu im lặng chỉ làm Lib thêm hy vọng. Cậu im lặng chính là đang hại Lib."
Mỗi lời hắn nói đều như một nhát dao khẽ rạch trái tim người lái xe kia. Dù miệng hắn nói như thế, nhưng Scorpio không mở mắt, không thèm liếc nhìn Trịnh Ma Kết lấy một cái. Chuyến bay dài khiến hắn cảm thấy kiệt quệ sức lực.
Nhắc đến người thương, trái tim Trịnh Ma Kết như lỡ một nhịp. Gương mặt anh vẫn bất động, lạnh lùng như băng đá, nhưng đôi mắt không thể che giấu nổi nỗi bi ai âm ỉ đang chực trào ra.
Hai tháng rồi chưa gặp, em bây giờ như nào rồi?
Hai tháng chính là khoảnh thời gian ta xa nhau lâu nhất.
Hai tháng xa em ngày dài lê thê.
Hai năm yêu em lại tựa như một cái chớp mắt.
...
"Rõ, thưa chủ tịch." - Nén đau thương vào tim, chàng thư kí trả lời một cách đầy dứt khoát.
...
Hẳn trong cuộc đời mỗi người, ai cũng đã từng thương một người mãnh liệt tới nỗi quên hết mọi điều xung quanh.
Một người có thể khiến những giá băng trong tim ta tan chảy và ấm áp hay hơn cả tia nắng bình minh.
Một người có thể khiến ta tin tưởng, bỏ hết lớp trang bị bên ngoài mà trở nên ngốc nghếch như một đứa trẻ.
Một người có thể làm cho bạn cười thoả thê và đôi khi lại khóc như mưa vì người ấy.
Một người mà suốt cuộc đời này sẽ chẳng ai thay thế được người ấy.
...
Đối với Trịnh Ma Kết, Libra chính là "người ấy"
Tương lai đâu ai có thể nói trước được điều gì, Trịnh Ma Kết cũng không biết rằng bản thân còn có thể yêu và được yêu không nữa, nhưng Libra sẽ mãi là "the one" trong lòng anh.
Giống như một cuộc chia ly đã được định sẵn, đã tới lúc phải dừng lại rồi!
Chỉ là tại sao thời điểm ấy lại tới nhanh như thế?
Chỉ là tại sao rõ ràng đã chuẩn bị tâm lí rồi mà vẫn đau tới như vậy?
Có những cuộc tình biết là sẽ kết thúc, nhưng vì quá yêu nên vẫn cố chấp bắt đầu..
...
Một lúc sau, Scorpio nghe thấy tiếng rung thông báo từ hộp thư Gmail trên điện thoại, hắn từ từ mở mắt, nhấn vào để xem.
"Chỉ mới đăng ảnh cầu hôn hôm qua, mà hôm nay đã phát thiệp cưới mời khách rồi." – Scorpio khẽ lắc đầu, khoé môi cong lên với vẻ thích thú. – "Có cần phải vội vàng đến vậy không? Điều tra cho tôi về Hàn Sư Tử này đi."
"Vâng." – Trịnh Ma Kết tập trung lái xe, mắt liếc qua gương chiếu hậu và gật đầu, tuân lệnh.
...
Sau khi đưa Scorpio về biệt thự, Trịnh Ma Kết lái xe ra một bờ sông vắng vẻ, nơi không gian yên tĩnh giúp anh tĩnh tâm.
...
"Kết thúc đi." – Ba từ ngắn gọn lạnh lùng của Scorpio khiến người nam nhân kia khẽ giật mình.
Làm việc bên vị chủ tịch trẻ hơn mình cả chục năm trời, từ lúc anh ta còn là một đứa trẻ bé nhỏ đến khi trở thành người đứng đầu vạn người, chỉ ba từ ngắn ngủi ấy, Trịnh Ma Kết cũng đủ hiểu Scorpio đang ám chỉ điều gì.
Đôi mắt Trịnh Ma Kết lóe lên một tia phức tạp, nhưng chỉ một khoảnh khắc ngắn ngủi thôi. Thật tiếc, tất cả vẫn bị thu vào tầm mắt đối phương.
...
Scorpio khẽ cười nhạt, lắc đầu, từ từ đứng dậy, đưa lưng về phía Trịnh Ma Kết và tiến tới bên cửa sổ. Anh đứng đó, ngắm nhìn màn đêm mờ ảo của Anh quốc. Ánh trăng nhẹ nhàng chiếu sáng một nửa mặt anh, tạo nên một vẻ huyền bí khó tả.
Scorpio vẫn đứng bất động, như thể không có ý định nói thêm gì.
Không gian đột nhiên tĩnh lặng đến đáng sợ, mỗi người đều chìm vào suy tư riêng.
...
Chẳng biết qua bao lâu, thanh âm lạnh lùng của Scorpio phá vỡ sự im lặng đến đáng sợ.
"Thời gian qua, không phải tôi không biết cậu qua lại với Lib. Tôi chỉ làm ngơ, để Lib có thể yên tâm chuẩn bị cho kỳ thi Đại học. Tôi đối xử tốt với cậu không có nghĩa là cậu được phép quên vị trí của mình."
Lời nói của Scorpio tuy nhẹ nhàng, nhưng tại sao lại nặng nề đến vậy khi rơi vào tai Trịnh Ma Kết?
"Vâng."
Một tiếng đáp ngắn gọn, không chút do dự.
Rõ ràng là có bao lời muốn nói...
Rõ ràng là muốn cầu xin người cao quý trước mặt hãy cho kẻ thân phận hèn mọn này được tiếp tục bên ai kia...
Thế mà, cổ họng như bị ai đó bóp lấy, nghẹn lại những lời muốn thốt ra bên ngoài.
Tình yêu của bản thân cũng không bảo vệ được, vậy có đáng mặt đàn ông không?
...
Một bên là tình, một bên là nghĩa.
Không có Thiên gia thì làm sao có Trịnh Ma Kết của bây giờ?
Cả đời này, là Trịnh Ma Kết nợ Thiên gia!
Chữ "nghĩa" cuối vùng vẫn là nặng hơn chữ "tình".
Công chúa yêu gã ăn mày chỉ có trong những câu chuyện cổ tích mẹ kể bé nghe.
Công chúa sánh đôi cùng hoàng tử mới là hiện thực cuộc sống!
...
Nhưng
Trịnh Ma Kết không biết phải mở lời như thế nào..
Trịnh Ma Kết không muốn làm tổn thương Libra.
Trịnh Ma Kết không muốn nhìn thấy Libra rơi lệ.
Trịnh Ma Kết không muốn xa Libra..
Chỉ cần nghe giọng Libra thôi, lời chia tay đầu miệng lại không tài nào thốt lên được.
Vậy nên,
Trịnh Ma Kết lựa chọn cách hèn nhát nhất
Trịnh Ma Kết chọn im lặng!
Có phải là:
Không nhìn thấy thì sẽ không đau.
Biến mất thì sẽ như chưa từng tồn tại.
...
Vì lần đầu mới yêu nên vẫn còn vụng về
Vì bạn thân là Libra, em gái là Libra, mà người yêu cũng là Libra...
Chỉ có Libra mà thôi.
Vậy nên không ai giải thích cho nam nhân này hiểu, im lặng chính là cách đối xử tàn nhẫn nhất!
Vô tình, cái lựa chọn anh cho là tốt nhất lại khiến người con gái anh thương chết tâm!
...
Trịnh Ma Kết lặng người nhìn màn hình điện thoại, do dự hồi lâu, lấy hết can đảm bấm dãy số quen thuộc, ấn nút gọi.
Chắc chắn đây là lần đầu tiên trong hơn hai chục năm sống trên đời, "người máy" Trịnh Ma Kết căng thẳng tới mức đổ mồ hôi hột tới như vậy.
...
Không để anh chờ lâu, đầu dây bên kia đã nhanh chóng bắt máy.
/Kết Kết?/
Khi cái âm thanh mềm mại cùng cách gọi quen thuộc ấy rơi vào tai cũng là lúc trái tim nam nhân hẫng một nhịp.
Đầu dây bên kia vừa nhìn thấy cái tên người thương trên màn hình, không giấu nổi sự vui sướng, vội vàng bắt máy.
Nhưng kì lạ thay, nam nhân lại không nói gì. Chỉ cần anh lên tiếng thôi, cô sẽ hỏi cho ra lẽ.
Rốt cuộc anh đã đi đâu? Làm gì?
Có ăn uống đủ bữa với đi ngủ sớm không? Hay lại thức khuya?
Công việc bận lắm hả?
...
Khi yêu, bạn trai biến mất không lí do hai phút thôi cũng là cái cớ để người bạn gái dỗi.
Ấy vậy mà, người thương biến mất hai tháng nhưng Libra lại chưa từng nghĩ sẽ trách móc tới một lời, chỉ sợ anh ăn không đủ chất, ngủ không đủ giấc,... mà thôi.
Mẫu người yêu hiểu chuyện tới như vậy, hiếm lắm, ai lại nỡ làm tổn thương cơ chứ?
...
"Thiên Tiểu thư..."
...
Bao nhiêu lời đầu môi chưa kịp thốt ra mà lại vì một cách xưng hô đầy xa lạ mà nghẹn ứ lại.
Chưa bao giờ anh gọi em như này!
Cố ngăn lại sự cay đắng nơi cuống họng, Libra nhẹ nhàng điều chỉnh lại tâm trạng.
/Sao tự dưng lại gọi kiểu thế? Em không thích đâu nhé! Em giận Kết Kết bây giờ../
Chắc chắn Kết Kết là đang chọc cô thôi..
...
"Thiên Tiểu thư, hiện tại tôi đã có bạn gái rồi. Mong từ nay về sau nếu không phải chuyện gì quá quan trọng thì cô đừng tìm tôi nữa!"
Lấy một hơi thật dài, Trịnh Ma Kết cố che đi chút sự nghẹn ngào của đau thương mà nói liền một mạch. Dứt lời, nam nhân lạnh lùng tắt máy không để cho đối phương kịp trả lời.
Nếu tiếp tục nghe giọng nói ấy, anh sẽ hối hận mất...
Cuối cùng, Trịnh Ma Kết đã chọn cách lấy độc trị độc.
Chủ tịch cưng chiều Libra hơn cả sinh mệnh, ắt hẳn cách anh ấy đưa ra là tốt nhất rồi!
Thà đau thương một lần còn hơn day dứt một đời!
...
Nam nhân cảm giác ngột ngạt tới không thở được bèn bước xuống xe, dồn toàn bộ sức đóng mạnh cửa xe như để trút giận.
Trịnh Ma Kết ghét bản thân mình.
Anh ghét bản thân tới phát điên lên được.
Khuôn mặt anh không còn giữ được cái vẻ điềm tĩnh thường ngày nữa. Trịnh Ma Kết mỉm cười chua xót, đáy mắt lạnh lẽo tới thấu xương.
Anh quỳ xuống nền đất gồ ghề bên cạnh ven sông, bàn tay nắm chặt lại tạo thành nắm đấm rồi cứ thế đấm mạnh, thật mạnh vào mặt đường tới khi bật máu.
Nhưng bật máu rồi, Trịnh Ma Kết vẫn không dừng lại...
Anh gào lớn như để xả hết bao nỗi uất ức đang trào dâng, thương thay cho một kiếp người chỉ có thể để kẻ khác định đoạt.
Anh gào trong đau đớn tới mức rát cổ họng, gào tới mức thu hút sự chú ý của người thiếu nữ phía bên kia hồ..
Có phải hành hạ thể xác thì có thể quên được nỗi đau tinh thần không?
Hết chương 3.
ooOoo
~ Đừng quên thả một sao, nhấn follow và cmt ủng hộ au nha. Thank u and love u -
[Cập nhật lần cuối: 15/02/2025]
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip