Chương 14 Tam hoàng tử Hồ Song Ngư
Trong lúc miên man suy nghĩ Hồ Song Ngư nhận ra trong màn nước trong xanh xâu thẳm có bóng người.
Có phải hay k là có tỳ nữ hay tạp vụ nào đó chốn khỏi Tam Long Cung? Đước đó, Hồ Song Ngư chợt cười, sẽ dọa người đó một trận a.
Hồ Song Ngư bơi lại, nhận ra đây k phải là người của Tam Long Cung . Bất kể là loài nào nhỏ bé lớn nhỏ ra sao miễn trong hồ này Hồ Song Ngư đều biết đến k sót một con( ngoại trừ những sinh vật k thể nhìn thấy bằng mắt thường) .
Nhìn thấy người này rõ ràng đang ngất đi, dáng vẻ hết sức khó khăn, đoán biết có chuyện k hay Hồ Song Ngư liền đưa Song Tử lên bờ.
Lâm Bạch Dương ở trên bờ vừa nhìn thấy dao động nước trong lòng k khỏi mang một tia hy vọng. Là Song Tử ngoi lên rồi???
- Tiểu Song!
Lâm Bạch Dương hơi khứng lại, trong phút chốc cơ thể cử động được. Dương bổ khoái chạy lại hô to một tiếng... Hả??? GÌ ĐÂY???
Hồ Song Ngư ngoi lên, thân ảnh bỗng chốc hóa thành hình người. Nhìn thấy một vị nam tử chạy lại, là người này sao( ám chỉ Song Tử) ?
Hồ Song Ngư chưa kịp lên tiếng, Lâm Bạch Dương đã mở miệng:
- Ngươi... thả muội ấy ra...
Lâm Bạch Dương nói mà như hét vào tai Hồ Song Ngư. Hồ Song Ngư vừa đặt Song Tử lên bờ đã thấy có nam nhân chạy lại, thế nào lại bị người ta hất tay đẩy lùi ra sau.
- Lạ nhỉ, đây là cách để nhân loại trả ơn ân nhân cứu mạng người khác?
Hồ Song Ngư chớp mắt ngạc nhiên, nhân loại cũng có kiểu đáp lễ như vậy sao ? Nam tử thế nào lại tức giận như thế kia ?
- Là ngươi làm chuyện này?
- Ý? Là ta cứu người này đó. Làm ơn suy nghĩ được k?
Hồ Song Ngư tắc lưỡi, lấy tay hất tóc ra sau , lại phẩy quạt ủy mị che đi nửa khuôn mặt.
Quá trẻ con! Đây là nhận định đầu tiên của Lâm Bạch Dương về Hồ Song Ngư. Có phải khờ thêm chút nữa là thành ngốc tử hay k?
Lâm Bạch Dương thoáng dãn mi hỏi lại:
- Ngươi cứu muội ấy?
- Vị đại ca này thật biết đùa, k phải ta thì ai cứu người này? Quỷ thần sao?
- Vậy quả là ta có chút lỗ mãng rồi!
- Đúng là thế a, giờ mới biết sao?
Hồ Song Ngư cười cười cười, lại nhìn xuống người đang nhắm mắt nằm gọn trong vòng tay của Lâm Bạch Dương.
- Ta tên Hồ Song Ngư, là đoàn chủ của một thương đoàn, chẳng hay vị đại ca này xưng hô ra sao? Vì cớ gì huynh ở gần như vậy lại k cứu người này lên, nếu ta đến chậm một chút có phải người này sẽ chết?
Lâm Bạch Dương k đáp lại, nhìn Song Tử hồi lâu, lại cảm thấy mình thực sự vô dụng.
- Lâm Bạch Dương. Là người này sẩy chân rơi xuống hồ, nguyên lai chính là k hiểu sao lại nhấc chân k nổi. Cho nên cứu k được.
- Vậy được xem như đã xong ta đi trước
- Chậm chút, ngươi cũng ướt rồi chi bằng ngươi đi cùng bọn ta, hong khô y phục. Hơn thế bón ta còn có thể cảm tạ ngươi.
Hồ Song Ngư cười cười k rõ ý tứ, dịu dàng nhìn nữ nhân đang bất tỉnh.
Trên trán cô Hồ Song Ngư đã nhìn thấy ấn kí lạ mắt. Hồ Song Ngư biết rằng mình hiểu thứ đó có ý nghĩa gì. Đó là ấn kí là minh chứng cho Long Vương Hậu _ tức thê tử của Hồ Song Ngư.
Chỉ là đó là duyên phận chứ k đồng nghĩa với việc nữ tử được chọn kia có thích hay yêu gì hay k thì phải phụ thuộc vào nữ tử kia.
Hồ Song Ngư cười cười gật đầu đồng ý.
Đằng trước Lâm Bạch Dương bế Song Tử lại thầm đánh giá Hồ Song Ngư một lượt, nhìn trẻ như vậy nói k chừng nhỏ hơn Lâm Bạch Dương vài tuổi.
Phiêu dật giang hồ lâu Lâm Bạch Dương thừa sức hiểu rõ: người này phải cẩn thấn.
Ẩn sâu trong cái dáng vẻ trẻ con pha chút ngốc nghếch kia là một nguồn ma pháp to lớn đến rợn người.
K có khí của nhân loại.
K có khí của con người.
K có khí của yêu ma.
K có khí của thần thánh.
Rốt cuốc là khí của tộc gì?
Nam nhân này là ai?
Nam nhân này người ở đâu?
Là thù hay bạn ?
Tất cả các câu hỏi trên Lâm Bạch Dương quả thật k có câu trả lời.
Hồ Song Ngư đi sau Lâm Bạch Dương đang bế Song Tử. Nhìn thấy thái độ ban đầu kia nếu k phải có ấn kí thì chỉ e Hồ Song Ngư đã nghĩ hay người là phu thê gì đó hoắc... Lâm Bạch Dương thích Song Tử???!!!
- Thiếu gia?
Liễu Song Nam suýt chút xíu cằm rớt xuống, là cậu tính k chu toàn để cho Song Tử gặp phải vấn đề này.
Dù sao thân phận Lâm Bạch Dương đối với Liễu Song Nam mà nói quả là mờ mịt k rõ ràng. Và rất dễ nhận ra nhí vương gia có ý tứ với Song Tử, cho nên sẽ k cho phép ai đúng đến cô gái này.
Nếu Lâm Bạch Dương còn có hành động quá đáng hơn thì hẳn Liễu Song Nam sẽ k để yên chuyện này đâu.
Liễu Song Nam định làm gì đó nhưng k kịp liền nghe bên tai tiếng của Lâm Bạch Dương nói:
- Liễu Song Nam phiền ngươi đi lấy củi về đây!
Liễu Song Nam hơi ngước đầu lên ngay lập tức hiểu ý mà chạy đi lấy củi. Dù có thừa nhận hay k thì xét về suy tính chu toàn k thể k kể đến Lâm Bạch Dương ngày hôm nay.
Lâm Bách Dương chính là e ngại 6 từ' nam nữ thụ thụ bất thân' , Song Tử chính là con gái, k phải là nam nhân. Dương bổ khoái bảo Liễu Song Nam đi lấy cũi cũng vì lẽ ấy.
Lâm Bạch Dương sau đó nhóm lửa, cẩn thận để cô nằm gần đó. Song Tử đương nhiên là có đồ để thay nhưng ở đây lại toàn là nam tử nếu thay đồ cho cô thì thực k hay chút nào. Vì vậy cứ để cô như vậy mà hong y phục đi.
Song Tử nằm trên một tấm chăn mỏng, cả người có chút run rẩy do lãnh lẽo của nước ở hồ.
Cô dường như trong tâm trí còn đọng lại mốt chút gì đó mơ hồ.
Trong tâm trí cô là một mảnh hỗn độn những suy nghĩ k sao giải tỏa được.
Song Tử trước kia luôn cho rằng mình xuyên k chẳng qua cũng chỉ là một sự ngẫu nhiên mà thôi.
Nhưng dạo gần đây cô lại nghĩ liệu có phải vì điều gì đó nên cô mới tới đây?
Cứ mỗi lần cô gặp ai đó ở thế giới này đều nghe bên tai có tiếng người thầm thì gói tên. Cứ mỗi lần như thế là cô lại mất đi ý thức, lại k cử động được và sau cùng là ngất đi.
Tiếng nói đó là gì? Cô quả thực rất muốn biết nó có ý nghĩa gì và tại sao cô lại...
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip