Chương 34 Cái chết của ông chủ quán...
- Chuyện này ta e ngươi phải nói rõ đấy!
Vẫn là ngữ khí chết người này, Hàn Ma Kết lạnh giọng song nhãn nhìn ông chủ quá k chút kiêng nể.
- Ha ha... vị này nói đùa, ta thì can dự gì...
Lời ông chủ quán còn chưa kịp buông ra hết câu liền dừng lại, nguyên lai ông ta căn bản sợ đến nỗi k dám nói thêm từ nào nữa. Quả thật lời này k nên nói ra trước mặt Hàn Ma Kết_ một kẻ sớm đã nhận ra chân tướng sự việc.
Hàn Ma Kết tay kết ấn một đạo quang xé gió lao đến chỗ chủ quán, xượt qua mặt ông ta tạo thành một đường máu chảy thấm đẫm bộ y phục sáng màu của ông ta.
- Hương Loạn Hồn mà bọn ta ngửi được là do ông phải k?
Lương Nhân Mã dựa lưng vào thành cửa, tuy sắc mặt tái nhợt nhưng vẫn k sao che dấu được uy lực của một mã yêu đạo hạnh vạn năm.
- Nếu k có thứ hương đó bọn ta ắt sẽ chữa được cho nàng, vậy nói xem nên xử ngươi ra sao?
Hàn Ma Kết chỉ trong vài câu nói đã khiến cho k khí trong căn phòng nhỏ đóng băng k khó thở. Thần sắc bình thản k gợn sóng, khuôn mặt tuấn mỹ lãnh khốc, đôi phượng mâu lạnh lẽo đáp trên người ông chủ quán.
Ông chủ quán trong phút chốc k lạnh mà run, mồ hôi lạnh túa khắp mình mẩy. Danh hiệu " lạnh lùng có sẵn, lãnh khốc có thừa" đâu phải cái thứ hư danh vô thực do miệng mồm thiên hạ thêu dệt nên.
- Nói!
Lương Nhân Mã một bên quát lớn ,tay như có như k vẩy một cái, chỉ thấy búi tóc trên đầu ông chủ quán nhanh chóng rơi xuống.
- Là... là có người nhờ ta thổi Hương Loạn Hồn vào trong phòng...
Ông chủ quán run lập cập kể lại cuộc gặp kì dị của ông ta.
Ông chủ quán hừ hừ đầy lộ khí, bức bối vì chính bản thân ông ta phải đích thân dời đi. Mà căn bản nhất chính là ông ta k muốn chạm mặt Triệu Sư Tử, đối với con người đó tốt hơn hết ít quan hệ thì hơn.
Sau khi từ Triệu gia trở về, ông chủ quán căn bản k thể hiểu nổi vì lí nào Triệu Sư Tử đột nhiên đúng giờ trưa lại đòi uống rượu mà hơn hết lại lại phải đích thân chủ quán đi mới nhận.
- Này, ta có chuyện muốn hỏi!
Một nam nhân trường bào đen tuyền, mũ sụp xuống che đi quá nửa khuôn mặt, tuy vậy nghe qua cũng đủ biết đây là nam nhân, giọng nói của một kẻ ngoài 30.
- Đường tới quán tửu rượu duy nhất trong trấn này ... men theo đường nào...
Ông chủ quán cười trừ, nói mình là chủ nơi đó, muốn tới thì cứ đi thẳng vài trăm thước nữa, đến ngã tư quẹo trái một đoạn là tới.
Nam nhân kia ồ một tiếng, nói:
- Vừa hay ta định đi tìm ông, muốn cùng ông thương lượng vài chuyện!
Chủ quán nhìn nam nhân thần bí kia, đoán mình dây vào loại người k ra gì cũng chẳng hay ho mà ở lại liền từ chối khéo:
- Bổn tiệm làm ăn rất tốt, k cần thương lượng.
- Vậy à...
Nam nhân hắc y phục thuận tay chảo quyền đảo một vòng, ma lực tụ lại trong phút chốc đánh bật ông chủ quán một đoạn xa, thân hình mập mạp của ông ta nhanh chóng ngã nhào k vực dậy được.
- Có thỏa thuận hay k?
- Có ... có.... mời đi đến tiệm xá!
Ông chủ quán một phen kinh hãi thế tục liền giơ tay đầu hàng, giở giọng nịnh nọt nghe mà phát run.
- Sau đó hắn đưa bột hương đó cho ta... hắn nói nếu thành công 8 vạn lượng vàng k thiếu phần ta....
Ông chủ quán run run, có lẽ ông ta cũng k ngờ rằng Lương Nhân Mã lại phát hiện ra chuyện có người thả hương vào phòng, may mắn đối với ông ta Lương Nhân Mã đã bất tỉnh trước khi nói ra chuyện có kẻ muốn hại ba người.
Quả thật đối với Mã tộc mà nói rất hiếm ai có thể cảm nhận được loại hương này, dường như Hàn Ma Kết cũng đã phát hiện ra nhưng k vạch trần ngay mà đợi qua mấy ngày mới lôi chuyện này truy hỏi. Ắt hẳn k muốn đánh rắn động cỏ mà chờ cơ hội gặp mặt nam nhân kia, chỉ tiếc k đem lại kết quả gì.
Nam nhân kia căn bản k một lần ngoảnh đầu quay lại nơi này dù chỉ một lần.
- Mưu hại vương gia, ám sát người hoàng tộc... tội này đáng chết mấy lần mới thỏa....?
Lương Nhân Mã hừ lạnh, sắc mặt tái nhợt k chút huyết sắc nhìn ông chủ quán mà từng từ từng chữ chậm dãi thốt ra, đem kẻ nhát gan nào kia dần rơi xuống địa ngục.
-Chết.... chết....
Ông chủ quán nghe nói sau khi bị áp giải đi trong âm thầm đã phát điên, cả ngày nói huyên thuyên rồi cuối cùng chịu án chặt đầu treo lên thuyền quăng xuống biển. Thảm hại vô cùng.
Sau cùng có người còn tìm thấy xác ông ta trôi đến ven sông được người dân làng chài vớt lên. Nếu k nhờ thân hình to béo và dựa khuôn mặt k lành lặn khớp với thân k đầu kia miễn cưỡng mới nhận ra đây là ông chủ quán nổi tiếng rươu ngon trong kinh thành mà đem ông ta chôn trong một nghĩa địa cách khá xa quán trọ
Kì quái ở chỗ dù đã được báo quan về cái chết của ông ta nhưng k mấy ai trong nha môn là thật sự điều tra cả, đơn giản như đang làm cho có để che mắt thiên hạ.
Khoảng một thời gian ngắn sau đó dư âm của việc này dần chìm vào quên lãng mà thay thế vào làn sóng dữ dội khác. Có lẽ khi ngẫm lại kĩ hơn người ta mới suy nghĩ đến chuyện có khi nào một đại nhân vật nào đó đã nhúng tay vào chuyện này chẳng hạn?
Biết đâu được nhỉ...
Hàn Ma Kết nhếch mép k biết là ý tứ gì quay sang nhìn Lương Nhân Mã, lời đồn về việc của ông chủ quán khi đến tai Hàn Ma Kết lại nực cười vô cùng.
- Ha... ngươi k thấy rất giống với chuyện của mẫu thân ngươi sao?
- Miệng mép thiên hạ qua đồn thổi k đáng tin!
Hàn Ma Kết chớp mắt một cái, thần chí đột nhiên mơ mơ hồ hồ nhớ lại mọt đoạn kí ức phai nhạt từ lâu trong đầu. Hóa ra hai từ " tri kỉ" lại quan trọng như vậy.
Tri kỉ là những người cùng chia sẻ với chúng ta, ở bên cạnh ta với mọi niềm vui nỗi buồn trong cuộc đời, vì chúng ta chịu thiệt thòi, thậm chí có thể hi sinh vì chúng ta, cho chúng ta tất cả mọi thứ... trừ tình yêu.
Hai người Hàn Ma Kết và Lương Nhân Mã vốn thân thiệt rất lâu rồi, đến nỗi ngay cả những kẻ thân cận còn tưởng họ đoạn tụ luôn rồi ấy chứ. Hai người bọn họ đúng là oan gia đúng nghĩa.
- Ta sẽ k nhường nàng cho ngươi đâu!
Hàn Ma Kết và Lương Nhân Mã cùng đồng thanh, có những thứ k thể chia sẻ được . Đặc biệt là tình yêu . Trong đôi mắt của hai người bọn họ có quá nhiều ẩn ý, đến nỗi khó ai có thể hiểu nổi... ngoại trừ hai người họ...
- Được, vậy thử đi!
Hai người lại đồng thanh rồi chợt cười. K biết liệu ngày mai có còn vui vẻ thế này nữa k ?
Mà lại nói đến chuyện liên quan đến chủ quán rượu . Chuyện chủ quán đã tạo nên một cơn sóng hoang mang nhưng cũng vì thế mọi chuyện mới vỡ lẽ ra, ông ta k phải chủ quán thật sự.
Chủ quán thật sự bị ông ta nhốt trong một căn hầm dưới tán cây đào to lớn trong hậu viện. Cũng nhờ cơ duyên mà Song Tử vô tình biết được mật đạo này.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip