Chương 4 Dời xa Tần Thiên Bình
Song Tử là nhân chứng duy nhất, điều hiển nhiên là phải hợp tác điều tra.
Trong xuốt quá trình thẩm vấn,Song Tử căn bản k hề hé miệng đến nửa lời, như vậy mà ngồi thừ người. Cô đang nghĩ gì, quả thực k ai biết.
Tần Thiên Bình xuy xét cho cùng thì vẫn có tiếng tăm, người trong kinh thành k ai k biết đến chàng. Từ đầu đến cuối chàng đều thay Song Tử trả lời hết các câu hỏi.
Tần Thiên Bình nói Song Tử là tiểu đệ của chàng, tính khí cổ quái khác người, từ khi sinh ra đến nay chưa từng rời khỏi nhà nửa bước. Bởi lẽ vốn bẩm sinh câm điếc, thường ngày muốn nói phải dùng ma pháp thì mới phát ra tiếng được.Chẳng ngờ đâu lần đầu tiên xuống núi lại gặp chuyến k hay ho gì, có lẽ chàng k lên để đệ đệ mình xuống núi đi dạo thì hơn.
- Tại hạ đã hiểu, vậy Thiên Bình đại phu có thể để tiểu đệ ở lại đây?
Giang tri hiện cúi đầu gật như đã hiểu rồi nói
- Cái này...
Tần Thiên Bình ngập ngừng, chàng muốn mau chóng đưa Song Tử trở về núi, tránh gây tai họa sau này.
Thấy vậy Lâm Bạch Dương_ một bổ khoái trong nha môn liền mở miệng nói hộ
- Có lẽ Thiên Bình đại phu cũng biết, án mạng lần này rất nghiêm trọng, chúng tôi buộc phải giữ Song Tử ở lại. Hơn thế tiểu đệ này ở đây cũng k chịu thiệt gì.
Tần Thiên Bình đắn đo hồi lâu,lai thấy chàng quay sang Song Tử. Bên cạnh cô là một nam tử đang mải hỏi han điều gì đó k rõ, chàng càng k thể biết.
Chỉ là Song Tử k nghe ,trong ánh mắt có gì đó kì lạ, rất kì lạ. Tần Thiên Bình biết, thỉnh thoảng cô lại nhìn về phía chàng. Chàng nghĩ có lẽ là do Song Tử ở đây chỉ có chàng là quen là biết nên mới nhìn chàng như thế.
- Thôi được, vậy tại hạ cáo từ.
Tần Thiên Bình chắp tay theo đúng lễ nghi, chân chưa bước được mấy bước liền bị kéo giật lại. Nguyên lai là Song Tử với tay về phía chàng, vịn vào vạt áo của chàng, thấp giọng:
- Đừng đi...
Thanh sắc k nhanh k chậm mang theo 8 phần níu kéo, làm Tần Thiên Bình có chút k lỡ. Chàng khẽ cười nhẹ, cúi xuống xoa đầu cô, nhẹ nhàng gỡ tay Song Tử ra khỏi vạt áo mình, chàng nói:
- Tiểu Song ngoan, đừng sợ. Huynh sẽ lại tới nữa, nhé? Ngoan, chịu nghe lời a.
- Phải tới...
- Nhất định sẽ tới!!!
Song Tử hồi lâu sau mới gật đầu. Bóng dáng Tần Thiên Bình đã rời đi hồi lâu mà Song Tử vẫn mãi nhìn, từ đầu chí cuối chỉ chớp mắt vài cái, khuôn mặt căn bản vô cảm xúc.
- Song Tử tiểu đệ, mau đi theo ta!
Lâm Bạch Dương cúi đầu, giọng nói như dỗ dành trẻ nhỏ. Lâm Bạch Dương nghĩ Song Tử thật lập dị, trong đời làm bổ khoái của mình Dương bổ khoái chưa từng gặp qua ai lạ như đứa trẻ này.
- Ta năm nay 20 tuổi, lần đầu tiên gặp ai lại gan như đệ. Ngay đến cả người nhiều lần thấy xác chết như ta còn phải nhíu mày, vậy mà đệ...
Lâm Bạch Dương dẫn Song Tử đến một căn phòng cách nha môn k quá 30 bước chân,ngay cạnh phòng của Dương bổ khoái.
Lâm Bạch Dương nói vì Song Tử rất quan trọng nên đã sắp xếp phòng ngay gần nha môn, có gì bất chắc vẫn có thể lo liệu, lại dặn có gì Song Tử hãy gọi mình, nhất định sẽ tới ngay.
Ngoài đường vọng lại có tiếng gõ trống" đêm hôm coi chừng củi lửa" đoán chắc trời đã muộn lắm rồi.
Sang canh 2 Song Tử vẫn k sao ngủ yên ổn được, cô mới chợp mắt liền rùng mình tỉnh giấc,sau đó k sao ngủ lại được nữa. Tái nằm xuống lại càng tỉnh táo. Cô k sao nhắm mắt được, đã dặn lòng k được nhìn thấy máu là sợ, nhìn thấy xác chết là sợ hãi . Vậy tại sao lại vẫn như thế này?
Cô là con ngốc, là kẻ hèn nhất thế gian này, cô nghĩ thế. Cô thực sự rất sợ nhưng lại k biểu hiện ra ngoài, đem nước mắt cay đắng nuốt ngược lại vào trong tim.
Song Tử sau một khoảng thời gian dài đằng đẵng, cô nghĩ mình nên đi tắm cho khuây khỏa.
Tuy căn phòng này khá nhỏ nhưng lại đủ chỗ đặt một thùng nước tắm, có lẽ là Lâm Bạch Dương đã tự chuẩn bị cho cô . Cô có lên cảm kích với sự chu đáo này k?
Cô ngâm mình trong thùng nước ấm áp hơi nước bốc lên, bầu k khí hư ảo kì lạ. Mà nước này đúng là "thần kì" để lâu như vậy mà k nguội .
Cô lại ngồi suy nghĩ hồi lâu. Cô có nên nói là số mệnh luôn luôn gắn với chữ " tử" k đây? K phải chữ "tử" kia gắn với cô mà gắn với những người zung quanh cô.
Cô sợ mình sẽ đem lại tai họa cho người khác, thực rất sợ hãi...
- Đại ca, chuyện này...
-Mang về!!!
Trong màn đêm mờ ảo, dưới ánh trăng nhàn nhạt hiện lên 2 thân ảnh của hai người nam tử đang dõi theo căn phòng nơi Song Tử ở tạm.
Một nam nhân trông k có gì nổi bật, bên cánh tay phải bị thương, cúi đầu trước nam tử bên cạnh.
Nam tử kia tuy k nhìn rõ tướng mạo nhưng thông qua sát khí bức bách người cũng đủ biết kẻ đó k tầm thường. Lời nói hết sức tiết kiệm, k dư một từ, thanh sắc vô cùng sắc lạnh.
Nghe lệnh của nam tử kia, kẻ còn lại liền theo đó nhanh chóng vận khinh công bay đi,trong đầu còn lẩm bẩm gì đó k rõ.
Rầm!!!
Cách cửa đột nhiên mở toang, sộc vào trong phòng là một luồng khí lạ, bức bách khiến con người ta phải rùng mình.
Song Tử nhất thời chưa kịp phản ứng liền cảm thấy một vật lành lạnh kề sát cô,theo sau đó là giọng nói của người đàn ông:
- K được nhúc nhích.
Song Tử thoáng rùng mình, lại lần nữa chưa kịp phản ứng liền nghe bên tay có tiếng " hự", con dao kề sát cổ nhanh chóng buông xuống . Thuận theo đó là tiếng nói trầm trầm của nam tử mà nam tử đó k ai khác lại là Lâm Bạch Dương_ Dương bổ khoái:
- Song Tử đệ k sao chứ?
Lâm Bạch Dương nói, sao lại thấy Song Tử rất giống với nữ nhi vậy nhỉ. Nhìn từ đằng sau quả rất dễ khiến con người ta sinh loại dự cảm này.
Song Tử k nghĩ ngợi gì nhiều, chỉ khe khẽ gật một cái, chỉ về phía cửa mà nói:
- Ra ngoài, tôi thay đồ...
- Hả???
Lâm Bạch Dương còn chưa kịp phản ứng hết thông tin lại cảm thấy sau gáy có luồng khí lạnh truyền đến. Cái loại sát khí bức chết người này là sao?
Nam tử với sát khí kia xem chừng chẳng phải hạng xoàng.
Lâm Bạch Dương có thể cảm thấy tiếng bước chân của ai đó, đoán biết k ổn liền âm thầm dịch chuyển sang phòng của Song Tử. Nhưng lần này đừng nói là tiếng bước chân ngay cả khí vì điều gì Dương bổ khoái lại k cảm nhận được?
Lâm Bạch Dương còn chưa phản ứng liền thấy đau ở sau gáy, một mảng đen tối bao trùm lấy, chính xác là bị đánh rồi ngất đi.
- Vô dụng.
Nam tử kia k thương tiếc mà phun ra lời chính xác mang chút kinh bỉ khác người, rồi quay sang Song Tử.
Song Tử trong lúc k ai để ý liền khoác tạm chiếc áo vào, mờ ảo trong làn xương khói nam tử kia đủ khả năng để đoán ra rằng cô là nhi nữ.
" Tiểu Song... Song Tử... Song Tử à?"
Song Tử như lần đó, đầu óc hỗn độn một mảnh k sao tỉnh táo được, cơ thể thuận theo đó mà đổ xuống.
- Mang hắn về.
Nam tử ra lệnh, kẻ còn lại liền vác Lâm Bạch Dương đi trước, thân ảnh nhanh chóng biến mất. Trong đầu hắn là những toan tính và câu hỏi khó ai hiểu nổi.
Trong căn phòng chỉ còn lại Song Tử và nam nhân khó hiểu kia.
Nam nhân khẽ nhếch mép k rõ ý tứ, nhẹ giọng nói:
-Nữ nhi... rất thú vị...
Rồi nam tử kia cũng biến mất, mang Song Tử người cuối cùng trong phòng mà rời đi. Đến cũng nhanh mà rời đi cũng nhanh chóng.
- Ưm...
Song Tử cựa người liền bật dậy, cô thấy chuyên này k ổn chút nào. Cô chỉ nhớ lúc mình nhìn thấy ai đó, sau đó ...sau đó ... cô bị bắt sao? Cô nghe có tiếng gọi mình, rồi sau đó k biết điều gì nữa.
Bóng tối.
Tĩnh mịch.
Vô định một khoảng đen u ám.
Xung quanh cô là một khoảng k đen tối vô phương định hướng, nó tĩnh lặng đến mức khiến cô rùng mình mãi k thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip