Chap 2

-Nào,giới thiệu đi!- Thiên Bình ngồi gác chân lên bàn, vẫy tay gọi mọi người trong sở lại gần.

    Mọi người cứ từ từ làm quen một,từng người giới thiệu họ tên và tuổi tác,có người chỉ giới thiệu tên thôi vì đến họ còn chẳng nhớ mình bao nhiêu tuổi nữa cơ. Kim Ngưu kha khá hòa đồng nên đã bắt đầu nói chuyện với mọi người xung quanh, còn Sư Tử ngồi xuống cạnh Thiên Bình,yên lặng uống nước. Cô đảo mắt một vòng, có 7 người,nói chung là kha khá đông, hơn nữa điều khiến cô ấn tượng nhất là mỗi người một màu tóc khác nhau. Nhưng mà bây giờ không phải lúc để quan tâm chuyện đó,hiện nay cô đang ngồi cạnh cục trưởng An,người nắm quyền cao ngất trời trong sở.

  -Sao chị không đi nói chuyện với họ?- Thiên Bình bỗng đột ngột hỏi làm Sư Tử giật mình,hơn nữa chẳng hề báo trước nên cô không hề chuẩn bị gì cả,cứ ngồi đờ người ra đó load chậm từng chữ một trong câu hỏi của Thiên Bình rồi mới đáp lại:

  -À, tôi không quen nói chuyện với người lạ.

  -Ô,Vậy sao?

  Thiên Bình chợt khựng lại vì tiếng chuông điện thoại. Đừng có đùa nhé,cô mới chỉ tiếp khách được một lúc thôi mà,làm gì mà 1h sáng rồi mà vẫn còn gọi vậy? Nếu mà giờ này cô đang ngủ thì chắc sẽ buông một câu "Chết tiệt,1h giờ sáng đi gọi người ta,  ngươi còn muốn sống không đấy?" mà không suy nghĩ mất, đối với cô,giấc ngủ rất quan trọng, nếu mà không có ngủ thì cô thực sự không thể làm cái gì luôn,có thể ngay giữa hiện trường vụ án nằm ngủ say như chết ấy chứ. Sau một lúc chìm trong suy nghĩ riêng, Thiên Bình mới chịu lật đà lật đặt bắt máy.

  -Trưởng sở An, có một vụ án mạng ở trường đại học Cao Thành, phiền cô có thể đến luôn được không ạ?-Chất giọng ồ ồ từ bên kia máy vang lên rõ ràng, khiến mọi người trong sở được một phen yên lặng

  -Ông bị thần kinh à? Xem mấy giờ mà còn kéo chúng tôi đến đó? Phong tỏa hiện trường vụ án đi, sang sớm ngày mai chúng tôi sẽ đến, cả cảnh sát cũng không được lại gần.

Thiên Bình trút một hơi tức giận rồi không thèm nghe người bên kia trả lời, lập tức cúp máy rồi quay lung tiến thẳng về phía cửa, leo lên chiếc xe mô tô, một mạch phi về nhà, bỏ lại tiếng kêu thất thanh của một con mèo nằm ngửa bụng dưới đất.

.

.

.

.

.

  Như lời hẹn, khi trời bắt đầu hửng sang,những giọt sương đọng còn chưa kịp tan, những bông hoa chưa kịp tỉnh,Thiên Bình đã lái chiếc xe mô tô đến trước hiện trường vụ án. Hiện trường vụ án là tại sân sau của trường học, thẳng bên trên là một cái cửa sổ với chiếc khăn trắng được buộc lơ lửng ở trên đó. Thiên Bình lất chiếc ví gắn thẻ chức danh của ra, nhìn thẳng cảnh sát viên đang đứng trang nghiêm bảo vệ hiện trường vụ án.Thiên Bình dùng chất giọng nghiêm túc khác hẳn với ngày thường của mình,nói với cảnh sát viên:

  -Trưởng sở điều tra Zodiac, An Thiên Bình!

Cảnh sát viên chăm chú nhìn vào chiếc thẻ rồi cười khinh một tiếng:

  -Sở điều tra gì chứ? Ở đây không phải chỗ để đùa,mời đi về cho!

Thiên Bình chớp mặt, yên lặng nhét lại ví vào túi quần rồi đứng về phía xe mô tô, thở dài nheo mắt nhìn đám học sinh dần dần tiến đến rồi tụ tập vòng quanh cô, chụp ảnh rồi xin chữ kí các kiểu, hoa hoét màu mè linh ta linh tinh đều ném hết cho Kim Ngưu, Sư Tử và Bảo Bình cầm. Mình thì an nhàn tựa vào yên xe, mở điện thoại xem thong báo vụ án. Bỗng nhiên một con mèo béo từ đâu nhảy lên trên vai cô, thò mặt vào xem cùng, thỉnh thoảng tặc lưỡi: "Chậc, lũ học sinh phiền toái".

  Một nữ sinh mạnh dạn đến gần cô,một tay ôm điện thoại một tay không hỏi: "Em có thể sờ nó không ạ"

  -Sờ thì được nhưng mà tôi chỉ lo cho em là nó cắn một phát là về với tổ tiên ngay.-Thiên Bình nháy mắt.

  Nữ sinh bị cái nháy mắt của cô làm cho tan chảy, gật đầu lùi lại, không dám sờ "vật thiêng" nữa.Căn bản Thiên Bình thuộc dạng nửa nam nửa nữ, sự quyến rũ,gợi cảm của nữ và sự mạnh mẽ, quyết đoán, dứt khoát và đẹp thu hút của nam. Chỉ cần nháy mắt một phát, kể cả nam hay nữ đều đổ gục hết. Thiên Bình soạn tin nhắn rồi gửi đi cho ai đó, một lát sau thấy một cảnh sát viên nữa hốt hoảng chạy đến chỗ Thiên Bình, nắm lấy tay cô lắc lấy lắc để, mặt vẻ tội lỗi:

  -Trưởng sở An, ban nãy không tiếp đón được, mời vào mời vào

  -Không vấn đề gì, đáng ra tôi phải vào sớm hơn nhưng bị người chặn cửa.

-Ồ vậy sao? Tôi thực sự xin lỗi,tôi sẽ lập nhắc nhở cấp dưới ngay.

  Cảnh sát viên dẫn Thiên Bình,Bảo Bình,Kim Ngưu, Sư Tử và con mèo bếu đi vào sâu bên trong hiện trường vụ án.

   Nơi đó,trên thảm cỏ màu xanh tươi có một cái xác nữ sinh được đặt dưới tấm khan trắng. Lật bỏ tấm khăn ra, cái xác nữ sinh với vết hằn mạnh trên cổ và vết dao đâm ở ngay vùng tim,khôn mặt bị tàn phá nghiêm trọng, hơn nữa khắp người xác,trên hết, phía mu bàn tay vì một lí do nào đó nên đã bị rách một mảng lớn. Đang chăm chú khám xét hiện trường vụ án thì đột nhiên từ đâu một mùi hôi bay đến, dừng trước mũi cửa Thiên Bình. Sau đó thì một tràng nôn ọe ở phía sau lưng cô phát ra liên tục khiến cô muốn yên lậng cũng không thể, cô đứng thẳng dậy, khoanh tay trước ngực:

  -Mới thế đã nôn với mửa, về sau không biết là nếu gặp cái xác bị chặt ra thành tám mảnh còn đáng sợ hơn như thế nào nữa, chắc là nôn hết nội tạng ra luôn ấy chứ- Thiên Bình cố tình kéo dài chữ cuối ra kèm theo một tiếng thở hắt thoang thoảng ra, quay sang con mèo đen đang nằm ngáp ruồi kia, tức giận mắng:

  -Mèo chết, chẳng được cái tích sự gì, mau!!

  Con mèo lười biếng lê thân vào trong một góc khuất rồi thoắt một cái, đã ra với bóng một chàng trai mặc yếm đeo chiếc chuông ở eo đi đến chỗ Thiên Bình, xoa đầu cô vài cái rồi mới yên phận đứng im. Thiên Bình tiến đến chỗ Sư Tử và Kim Ngưu, kéo tay hai người ra chỗ cái thi thể rồi đứng khoanh tay hỏi: "Theo hai người thì nạn nhân làm sao?"

Hai người sắc mặt trắng bệch, run như cầy sấy nhìn nhua với ánh mắt ghê sợ rồi nhìn xuống thi thể bị bỏng rát. Sư Tử giọng run run,rụt rè nuốt nước bọt:

-Theo tôi thấy..hự...là tự sát.

-Nhưng mà tôi thấy giống bị hại hơn, ai mà lại tử đi phá hủy khuôn mặt mình như vậy chứ? Hơn nữa....nếu có thì chắc là do tai nạn nên mặt mới thành thế này. Nhưng mà vết thương còn rất mới mà!

Thiên Bình lại khoanh tay, một biểu hiện suy ngẫm thoát lên trên vẻ mặt của cô.Anh chàng khoa học Bảo Bình vừa mới nôn mửa xong xuôi, lấy toàn bộ dung khí bước đến chỗ Thiên Bình nhưng vừa mới đến gần, chạm mặt với cái thi thể không còn khăn che,vết thương trên khuôn mặt xác chết bị hở ra, máu me bê bết, dưới bụng lại trào lên cảm giác khó chịu. Vừa định quay đi thì đột nhiên bị Thiên Bình giữ lại, kéo lết cùng Thiên Yết, Sư Tử và Kim Ngưu lên tầng trên chỗ cửa sổ....

.

.

.

-Ngươi xem, chỗ này có vết máu,chắc là nữ sinh bị quệt phải đây- Thiên Yết,con mèo béo chỉ chỉ góc tường bị tróc sơn ra, dính một mảng máu đỏ thẫm đã khô,vẻ mặt nghiêm trọng chỉ cho Thiên Bình. Cô cũng chỉ biết im miệng gật đầu,quả là thế thật, nếu đem đi giám định ADN thì chắc sẽ trùng khớp ngay.

  -Chắc là quệt phải lúc kháng cự.-Sư Tử hiếu kì cầm sổ ghi chép, len lén ló mặt vào, bỗng nhiên buột miệng nói làm gây sự chú ý của hai con người đằng trước;Thiên Bình và Thiên Yết. Hai người nhíu mày, quay đầu lại nhìn Sư Tử.

  Thiên Yết: "Chị vừa nói gì cơ?"

  Sư Tử: "Hả?"

  Thiên Yết hỏi lại lần nữa: "Tôi hỏi là chị vừa nói gì cơ?"

  Sư Tử: "Quệt phải lúc kháng cự, chẳng lẽ không phải sao?"

Thiên Bình đứng tựa tường, nhìn chằm chằm Sư Tử, nhíu mày: "Sao lại là kháng cự"

  -Tại vì trên vai áo và tay áo của nạn nhân có vết nhàu, hơn nữa bề mặt da hai bên cổ tay đều có vết đỏ rất rõ ràng,còn bị ứa máu ra nữa. Chắc là hung thủ dùng dây để trói nạn nhân lại, sau đó thì nạn nhân kháng cự.- Sư Tử giải thích rất nhanh gọn,tốt lắm, chuẩn người cần tìm, cứ như thế này là tốt nhất, đỡ lòng vòng.

   Thiên Bình mỉm cười gật đầu hài lòng,cô nói thầm với Thiên Yết cái gì đó mà làm cho cậu ta mặt mũi gian xảo, tươi tỉnh đi làm. Xong xuôi, cô quay sang đưa ra cho Sư Tử một cái kẹo mút vị caramel. Biểu hiện trên mặt của Sư Tử xuất hiện thoáng qua chút khó hiểu nhìn Thiên Bình, cô hỏi:

-Cái này là.......

-Phần thưởng, hơi ít, chị chịu khó nhận nhé- Thiên Bình gãi đầu áy náy- Chị tiếp tục phát huy nhé. Bây giờ chị đi tìm tiếp mấy thứ liên quan tới vụ án đi, tôi đi xử lí về mấy chuyện khác.

" NÀYYYY, TÔI CÓ THỂ XUỐNG ĐƯỢC CHƯA???"- Tiếng gọi thất thanh của Bảo Bình từ phía bên ngoài vang vào bên trong. Thiên Bình hoảng hốt thò mặt ra ngoài, lúc nãy mải nói chuyện về cách thức gây án quá nên quên mất cậu bạn tộc Thủy Bình đáng thương đang bị treo lơ lửng ngoài cửa sổ kia.

  -Mau đưa tôi xuống,tim tôi sắp ngưng đập rồi đây!!!!- Bảo Bình nhắm tịt mắt hét lớn.

  -Cứ chết đi, tôi mang về cho Hắc ca ca- Thiên Yết đứng ôm bụng ở phía dưới nhìn lên, cười sặc sụa. Biết thùa là nếu nhắc đến Hắc Xử Nữ- pháp y yêu nghiệt của sở điều tra thì đảm bảo Bảo Bình có chết cũng không dám.

-CON MÈO CHẾT! MAU ĐƯA CẬU TA XUỐNG!CÒN ĐỨNG ĐÓ TRÊU NGƯỜI,TÔI CẮT XUẤT CÁ CỦA CẬU ĐẤY!-Thiên Bình gào lên tức giận. Con mèo chết này, muốn chết hay sống không biết. Khốn nạn không chịu được, nếu có dịp,Thiên Bình chắc chắn sẽ ăn trộm hết cá khô của cậu ta về để ăn sạch! Cứ đợi đấy, ngươi sẽ gặp báo ứng do chính An Thiên Bình này ban cho.

  Thiên Yết đang gỡ dây thì hắt xì một cái, vừa lúc nút thắt tuột mới sợ. Thế là không kịp trở tay, Bảo Bình từ trên độ cao cách mặt đất một mét rưỡi kèm theo tiếng hét chói tai.

  -Á!!!!

_________END CHAP 2________

  End chap rồi mấy nàng, nhớ bấm vào nút ngôi sao và để lại comm nếu thấy hay nhé! Chợt nhận ra giống mấy má làm video trên youtube quá! Bye bye, tuần sau gặp nya~~ Cố đọc đi nhé, hơn 2000 từ của Muối đấy TvT.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip

Tags: #bokhanh2005