Chương 12: Đối Tác Săn Mồi
Ý niệm của Thiên Vũ vừa được truyền đi, không khí trong hẻm núi vốn đã căng thẳng lại càng trở nên đặc quánh. Vị vua của ngọn núi, con Cương Phong Kiếm Hổ, dường như đã chờ đợi lời hiệu triệu này từ rất lâu. Đôi mắt vàng kim của nó lóe lên một tia sáng đầy cuồng nhiệt và hiếu chiến. Nó không đáp lại bằng suy nghĩ, mà bằng hành động.
Nó gầm lên một tiếng trầm thấp nhưng đầy uy lực, một âm thanh của sự đồng ý. Sau đó, nó như một vệt sao băng màu trắng, lao từ trên vách đá cao xuống thẳng vào giữa hẻm núi, mục tiêu chính là con Âm Phong Hạt bên phải.
GÀOOOOO!
Cuộc chiến bùng nổ trong chớp mắt.
"Hành động!" Thiên Vũ cũng không chậm trễ, ra lệnh cho đội của mình. Anh dẫn đầu, cùng với Tý và Lâm Phong, lao về phía con Âm Phong Hạt còn lại ở bên trái.
Hẻm núi vốn tĩnh lặng giờ đây biến thành một chiến trường của hai mặt trận song song.
Ở một bên, là cuộc đối đầu của những kẻ mạnh. Con hổ trắng lao đến với tốc độ kinh hoàng, không khí xung quanh nó bị xé rách, tạo ra những luồng gió sắc bén. Nó vung một trảo, năm móng vuốt sắc như kiếm được bao bọc bởi năng lượng Kim hệ màu bạc, chém thẳng vào đầu con bọ cạp.
[Cương Phong Trảm]!
Con Âm Phong Hạt bên phải cũng không phải dạng vừa. Thấy đòn tấn công của con hổ, nó không hề hoảng sợ. Hai cái càng khổng lồ của nó bắt chéo trước mặt, một luồng khí màu xanh đen tuôn ra, tạo thành một tấm khiên gió mờ ảo.
[Âm Phong Thuẫn]!
KENGGGGG!
Móng vuốt của con hổ va chạm mạnh vào tấm khiên, tạo ra một tiếng kim loại va chạm chói tai và một cơn bão năng lượng tỏa ra xung quanh, làm cho những tảng đá gần đó bị nứt vỡ. Tấm khiên gió vỡ tan, nhưng cũng đã chặn được phần lớn sức mạnh của đòn tấn công. Con bọ cạp chỉ bị đẩy lùi lại vài mét, lớp vỏ của nó chỉ có một vài vết xước nông.
Con hổ trắng có chút bất ngờ. Nó gầm lên một tiếng tức giận, rồi lại lao vào, bắt đầu một cuộc chiến giáp lá cà đầy sức mạnh. Nó dùng tốc độ và sự sắc bén để tấn công, trong khi con bọ cạp dùng lớp vỏ cứng rắn và chiếc đuôi độc đầy quỷ dị để phòng thủ và phản công.
Ở mặt trận còn lại, cuộc chiến của Thiên Vũ lại diễn ra theo một kịch bản hoàn toàn khác. Đó không phải là một cuộc đối đầu bằng sức mạnh, mà là một ván cờ của chiến thuật và sự phối hợp.
"Lâm Phong, lên cao! Tìm một vị trí tốt, dùng cung tên quấy nhiễu mắt và các khớp chân của nó!" Thiên Vũ ra lệnh. "Tý, ẩn nấp, chờ thời cơ!"
Lâm Phong, với sự nhanh nhẹn của một thợ săn, nhanh chóng trèo lên một vách đá gần đó, tìm một vị trí bắn lý tưởng. Hắn giương cây cung thô sơ của mình lên, trong lòng đầy căng thẳng nhưng cũng cực kỳ tập trung. Đây là trận chiến đầu tiên của hắn với tư cách là một tu sĩ, một thành viên của liên minh này. Hắn không thể làm Vũ ca thất vọng.
Trong khi đó, Thiên Vũ đã một mình đối mặt với con Âm Phong Hạt bên trái. Anh dùng "Vạn Vật Tương Liên" để quét qua nó.
[Đối Tượng: Âm Phong Hạt]
[Huyết Mạch: Vương Cấp (Hạ phẩm)]
[Cấp Độ Tu Luyện: Huyền Thú 3 đoạn]
[Phân Tích: Linh thú song sinh có liên kết tâm linh. Chúng có thể chia sẻ tri giác và dự đoán đòn tấn công của nhau trong một phạm vi nhất định.]
"Khó giải quyết rồi đây," anh nghĩ thầm. "Kế hoạch tấn công riêng rẽ của ta có lẽ sẽ không hiệu quả."
Con bọ cạp bên này, dường như cảm nhận được sự uy hiếp từ Lâm Phong trên cao, nó vung đuôi, bắn một mũi độc châm bằng năng lượng Âm Phong về phía hắn.
"Cẩn thận!" Thiên Vũ hét lên. Đồng thời, anh vận linh lực, dùng dao găm xương chém mạnh vào một bên chân của con bọ cạp để thu hút sự chú ý của nó.
KENG!
Đòn tấn công của anh chỉ để lại một vệt trắng trên lớp vỏ cứng của nó, nhưng cũng đã thành công khiến nó phải quay sang đối phó với anh. Lâm Phong ở trên cao cũng nhân cơ hội đó bắn ra một mũi tên.
VÚT!
Mũi tên bay đi, cắm vào một kẽ hở trên lớp giáp chân của con bọ cạp. Dù không gây sát thương lớn, nhưng cũng khiến nó cảm thấy đau đớn và thêm phần bực bội.
Tý, như một bóng ma, lợi dụng lúc con bọ cạp đang bận đối phó với cả hai hướng, lặng lẽ xuất hiện ở dưới bụng nó. Một tia sét tím lóe lên.
[Lôi Kích]!
Tia sét đánh vào một khớp chân của con bọ cạp, khiến nó khựng lại trong nửa giây.
Thiên Vũ chớp lấy cơ hội, lao tới, đâm mạnh vào chính khớp chân đó. Lần này, con dao găm đã xuyên qua được lớp phòng ngự, để lại một vết thương nhỏ.
Cuộc chiến diễn ra một cách giằng co. Đội của Thiên Vũ, với sự phối hợp ba người, liên tục gây ra những vết thương nhỏ cho con bọ cạp. Dù không chí mạng, nhưng cũng đủ để làm nó chảy máu và tức giận.
Nhưng rồi, một biến cố bất ngờ xảy ra.
Hai con bọ cạp, vốn đang chiến đấu ở hai mặt trận riêng biệt, đột nhiên đồng loạt dừng lại. Chúng cùng nhau kêu lên một tiếng "két két" đầy quỷ dị. Sự liên kết tâm linh của chúng đã được kích hoạt đến mức tối đa.
Ngay sau đó, con bọ cạp đang chiến đấu với con hổ trắng đột nhiên vung đuôi, nhưng mục tiêu không phải là con hổ. Nó bắn ra một đám mây độc khí màu xanh đen cực lớn về phía đội của Thiên Vũ!
[Âm Phong Thực]!
Cùng lúc đó, con bọ cạp đang đối đầu với Thiên Vũ cũng hành động. Nó hoàn toàn bỏ qua anh, cong chiếc đuôi độc của mình lên, bắn một mũi độc châm nhanh như chớp về phía con hổ trắng, kẻ đang phải đối mặt với đám mây độc khí và để lộ ra sơ hở!
Một đòn tấn công gọng kìm hoàn hảo, được thực hiện bởi sự phối hợp tâm linh không một chút sai sót!
"Cẩn thận!" Thiên Vũ kinh hãi hét lên, vừa truyền ý niệm cảnh báo cho con hổ trắng.
Con hổ trắng cũng cảm nhận được nguy hiểm. Nó buộc phải từ bỏ việc tấn công, dùng tốc độ của mình để né tránh mũi độc châm trong gang tấc.
Ở phía bên này, Thiên Vũ và Lâm Phong cũng phải vội vàng lùi lại để tránh đám mây độc khí ăn mòn. Lâm Phong phải nhảy từ vách đá xuống, lăn vài vòng trên mặt đất một cách chật vật. Đội hình của họ lập tức bị phá vỡ.
Hai con bọ cạp, sau khi thành công đẩy lùi được kẻ địch, từ từ tiến lại gần nhau, đứng lưng tựa lưng, hai cái đuôi độc cong lên, tạo thành một pháo đài không một kẽ hở.
Thiên Vũ đứng ở phía xa, sắc mặt có chút khó coi. Anh nhìn con hổ trắng cũng đang gầm gừ một cách tức giận.
Kế hoạch ban đầu, "mỗi người một con", đã hoàn toàn thất bại.
Anh nhìn hai con bọ cạp đang phòng thủ một cách hoàn hảo, trong đầu nhanh chóng phân tích. "Chúng không phải là hai kẻ địch. Chúng là một. Tấn công riêng rẽ sẽ chỉ bị chúng dùng sự phối hợp để hóa giải. Phải có một chiến thuật mới. Một chiến thuật có thể phá vỡ được sự liên kết của chúng."
Không khí trong hẻm núi trở nên đặc quánh. Một sự im lặng căng thẳng bao trùm, chỉ có tiếng gió rít qua những kẽ đá và tiếng "két két" đầy đe dọa từ hai con Âm Phong Hạt. Chúng đứng lưng tựa lưng, hai cái đuôi độc cong lên như hai ngọn tháp canh, tạo thành một pháo đài không một kẽ hở. Ở phía đối diện, Thiên Vũ, Lâm Phong, Tý và con hổ trắng cũng đã tập hợp lại, giữ một khoảng cách an toàn, tạo thành một thế giằng co.
Lâm Phong nuốt nước bọt, tay cầm cung của hắn đã ươn ướt mồ hôi. "Vũ ca, chúng... chúng quá ăn ý. Chúng ta không có cách nào tiếp cận được."
Thiên Vũ không trả lời ngay. Anh đang dùng "Vạn Vật Tương Liên" để phân tích tình hình với một tốc độ điên cuồng. "Kế hoạch tấn công riêng rẽ đã thất bại. Sự liên kết tâm linh của chúng mạnh hơn ta tưởng. Chúng không chỉ chia sẻ tri giác, mà còn có thể phối hợp tấn công một cách hoàn hảo. Tấn công một con, con còn lại sẽ lập tức yểm trợ. Chúng không phải là hai kẻ địch. Chúng là một."
Anh nhìn con hổ trắng, nó cũng đang gầm gừ một cách mất kiên nhẫn, bộ lông trắng đã dính vài vệt máu sau cuộc giao tranh ngắn ngủi. Anh biết, nếu cứ tiếp tục lao vào một cách vô ích, họ sẽ chỉ tiêu hao linh lực và thể lực, cuối cùng sẽ bị đánh bại.
Anh phải tìm ra điểm yếu trong sự liên kết của chúng.
"Sức mạnh của chúng đến từ sự liên kết," anh nghĩ thầm. "Vậy thì, để đánh bại chúng, ta phải phá vỡ hoặc làm nhiễu loạn sự liên kết đó. Có hai cách. Một là tấn công tinh thần, nhưng ta không có kỹ năng nào về phương diện này. Hai là... chia cắt vật lý."
Một kế hoạch mới, táo bạo và nguy hiểm hơn, nhanh chóng hình thành trong đầu anh.
Anh truyền một ý niệm rõ ràng đến con hổ trắng: "Ngươi có nghe thấy ta không?"
Con hổ trắng hơi khựng lại, đôi mắt vàng kim liếc về phía anh, một sự ngạc nhiên hiện lên. Đây là lần đầu tiên Thiên Vũ chủ động giao tiếp với nó trong trận chiến. Nó khẽ gật đầu qua liên kết khế ước.
"Tốt," Thiên Vũ tiếp tục. "Kế hoạch đã thay đổi. Ngươi là người nhanh nhất và mạnh nhất ở đây. Nhiệm vụ của ngươi không phải là giết con bọ cạp bên phải nữa. Nhiệm vụ của ngươi là chia cắt nó ra khỏi đồng loại của nó. Dùng tốc độ của ngươi, quấy nhiễu, khiêu khích, ép nó phải đuổi theo ngươi, kéo giãn khoảng cách giữa hai con ra càng xa càng tốt. Không cần phải giao chiến trực diện, chỉ cần cầm chân và dụ nó đi. Ngươi làm được không?"
Con hổ trắng nhìn Thiên Vũ, rồi lại nhìn hai con bọ cạp. Nó dường như hiểu ra ý đồ. Dùng sở trường tốc độ của mình để chơi đùa với con mồi. Nó gầm lên một tiếng trầm thấp, đầy kiêu ngạo, như muốn nói "Chuyện nhỏ".
"Lâm Phong," Thiên Vũ thì thầm với người thủ hạ của mình. "Lên lại vị trí trên cao. Khi hai con bọ cạp bị tách ra, hãy tập trung toàn bộ hỏa lực của ngươi vào con bên trái. Nhắm vào mắt nó."
"Tý, cậu và ta sẽ là chủ lực tấn công con bên trái. Mục tiêu của chúng ta là giết nó thật nhanh, trước khi con còn lại có thể quay về hỗ trợ."
Kế hoạch đã được triển khai.
GÀOOOO!
Con hổ trắng gầm lên một tiếng đầy khiêu khích, rồi lại lao đi như một cơn gió. Lần này, nó không tấn công trực diện. Nó lướt qua con bọ cạp bên phải, để lại một vết chém không sâu nhưng đầy sỉ nhục trên lớp vỏ của nó, rồi lại nhanh chóng lùi ra xa.
Con bọ cạp tức giận, lập tức vung đuôi bắn độc châm về phía con hổ. Nhưng con hổ, với tốc độ kinh người, dễ dàng né tránh, rồi lại tiếp tục lao vào quấy nhiễu từ một hướng khác. Nó như một bóng ma màu trắng, lúc ẩn lúc hiện, liên tục khiêu khích, không cho con bọ cạp một giây phút nào được yên. Bị một kẻ địch nhanh hơn mình rất nhiều trêu đùa, con bọ cạp tức giận gầm lên rồi bắt đầu đuổi theo con hổ, dần dần bị kéo ra xa khỏi người anh em song sinh của nó.
Sự liên kết của chúng đã xuất hiện kẽ hở!
"Chính là lúc này!" Thiên Vũ hét lên. "TẤN CÔNG!"
Anh và Tý đồng loạt lao về phía con bọ cạp bên trái. Lâm Phong từ trên cao cũng bắt đầu bắn tên.
Con bọ cạp còn lại thấy đồng loại của mình bị dụ đi thì trở nên có chút bối rối. Nhưng ngay sau đó, nó đã phải đối mặt với một cơn bão tấn công từ ba phía.
VÚT! Một mũi tên từ trên cao bay xuống, cắm vào gần mắt nó, khiến nó phải nghiêng đầu né tránh.
Xoẹt! Tý từ trong bóng tối lao ra, một cú [Lôi Kích] đánh vào khớp chân, làm nó khựng lại.
Và Thiên Vũ, với con dao găm xương được bao bọc bởi linh lực, đã áp sát, chém mạnh vào chính khớp chân đó!
XOẢNG!
Một tiếng nứt vỡ vang lên. Lớp vỏ ở khớp chân của con bọ cạp bị vỡ một mảng nhỏ, dịch màu xanh đen chảy ra. Nó rống lên một tiếng đau đớn.
Cuộc chiến giờ đây đã trở thành một màn vây công toàn diện. Mất đi sự hỗ trợ của đồng loại, con bọ cạp trở nên lúng túng. Nó điên cuồng vung hai cái càng khổng lồ và cái đuôi độc, tạo ra một vùng tử địa xung quanh mình.
Nhưng đội của Thiên Vũ lại phối hợp cực kỳ ăn ý. Lâm Phong liên tục bắn tên từ trên cao để quấy nhiễu và chỉ điểm. Tý thì giống như một bóng ma, liên tục tấn công vào các khớp chân, làm chậm tốc độ của nó. Còn Thiên Vũ, với kinh nghiệm chiến đấu ngày càng dày dạn, đóng vai trò là người thu hút hỏa lực chính và tung ra những đòn đánh quyết định.
Sau gần mười phút quần thảo, con bọ cạp đã chi chít vết thương, hành động trở nên chậm chạp. Nó biết mình không thể thắng được. Sự sợ hãi bắt đầu xâm chiếm lấy nó. Nó rống lên một tiếng tuyệt vọng, dường như đang kêu gọi người anh em của mình quay lại.
Ở phía xa, con bọ cạp đang đuổi theo con hổ trắng cũng nghe thấy tiếng kêu. Nó lập tức dừng lại, định quay về cứu viện.
Thiên Vũ thấy vậy, trong lòng похолодел. "Không thể để chúng hợp lại được!"
Anh biết mình phải kết thúc trận chiến ngay lập tức. Anh nhìn con bọ cạp trước mặt, nó đang dồn toàn bộ năng lượng vào cái đuôi, chuẩn bị cho một đòn tấn công cuối cùng, một đòn tấn công liều mạng vào anh.
Đây chính là cơ hội mà anh đã chờ đợi. Khi nó dồn toàn bộ năng lượng để tấn công, sự phòng ngự của nó sẽ là yếu nhất.
Anh không lùi lại. Anh lao thẳng về phía trước, đối mặt với mũi độc châm đang lao tới như một tia chớp đen. Đồng thời, anh truyền đi một mệnh lệnh cuối cùng.
"Tý, chân trái trước! Lâm Phong, mắt phải!"
Tý và Lâm Phong, với sự tin tưởng tuyệt đối, hành động gần như cùng một lúc. Một tia sét tím đánh vào khớp chân trước bên trái của con bọ cạp. Một mũi tên xương bay tới, dù không trúng vào mắt, nhưng cũng sượt qua mặt nó.
Hai đòn tấn công đồng loạt khiến con bọ cạp khựng lại trong một phần mười giây. Nhưng trong một trận chiến ở cấp độ này, một phần mười giây chính là sự khác biệt giữa sự sống và cái chết.
Thiên Vũ đã áp sát. Anh trượt người xuống dưới bụng con bọ cạp, né được mũi độc châm trong gang tấc. Anh dùng hết sức bình sinh, dồn toàn bộ linh lực Kim-Phong của mình vào con dao găm xương, đâm mạnh lên trên.
Mục tiêu của anh không phải là lớp vỏ bụng, mà là một kẽ hở cực nhỏ, mềm mại ngay dưới phần đầu của nó, nơi kết nối với cơ thể - tử huyệt mà anh đã quan sát được từ đầu trận chiến.
PHẬP!
Con dao găm xương cắm ngập vào đầu con bọ cạp.
Con Âm Phong Hạt bên trái rống lên một tiếng cuối cùng, một tiếng rống đầy đau đớn và không thể tin nổi khi con dao găm xương của Thiên Vũ đã cắm ngập vào tử huyệt của nó. Toàn thân nó co giật dữ dội, hai cái càng khổng lồ quơ loạn xạ trong không khí, rồi đổ ầm xuống đất, không còn động tĩnh. Một trong hai con song sinh, đã bị tiêu diệt.
Ngay lập tức, một sự kiện kỳ lạ xảy ra.
Sự liên kết tâm linh giữa hai con bọ cạp, vốn bền chặt như một sợi dây cáp vô hình, bị cắt đứt một cách tàn bạo.
Ở phía xa, con Âm Phong Hạt còn lại, vốn đang bị con hổ trắng quấn lấy, đột nhiên cứng đờ người lại. Nó cảm nhận được sự sống của người anh em song sinh, người bạn đồng hành đã cùng nó tồn tại hàng trăm năm, đã hoàn toàn biến mất. Một cảm giác đau đớn, trống rỗng và một sự tức giận điên cuồng chưa từng có ập đến, lấn át cả bản năng sợ hãi.
KÉTTTTTTTTTTTTT!!!
Nó ngửa đầu lên trời, kêu lên một tiếng thê lương và phẫn nộ. Đôi mắt của nó không còn sự lạnh lẽo, tính toán, mà đã hoàn toàn bị bao phủ bởi một màu đỏ ngầu của sự điên loạn. Nó không còn quan tâm đến con hổ trắng, kẻ địch mạnh mẽ trước mặt. Nó quay đầu, điên cuồng lao về phía Thiên Vũ, kẻ đã giết chết người anh em của nó. Nó muốn báo thù.
Con hổ trắng thấy con mồi của mình đột nhiên bỏ chạy thì có chút ngạc nhiên, nhưng nó lập tức hiểu ra ý đồ của con bọ cạp. Nó cũng cảm nhận được sự thành công của người đồng minh nhỏ bé kia. Một tia tán thưởng lóe lên trong đôi mắt vàng kim của nó. Nhưng nó sẽ không để cho con mồi của mình chạy thoát và gây nguy hiểm cho đồng minh.
Nó gầm lên một tiếng đầy uy áp của vị vua. Lần này, nó không còn chơi đùa nữa. Toàn thân con hổ trắng tỏa ra một luồng sáng màu bạc chói lòa. Năng lượng Kim hệ và Phong hệ xung quanh nó bắt đầu xoáy tròn một cách điên cuồng, tạo thành một cơn lốc nhỏ.
[Kiếm Phong Bạo]!
Từ trong cơn lốc, vô số những lưỡi dao gió màu xanh nhạt, được bao bọc bởi một lớp năng lượng kim loại màu bạc, hình thành. Chúng không bắn đi một cách riêng lẻ, mà hợp lại thành một cơn bão kiếm khí, một dòng sông hủy diệt, lao về phía con bọ cạp đang điên cuồng lao tới.
Con bọ cạp, trong cơn phẫn nộ, chỉ kịp giơ hai cái càng lên phòng thủ.
XOẸT! XOẸT! XOẸT!
Cơn bão kiếm khí quét qua. Một cảnh tượng kinh hoàng hiện ra. Lớp vỏ cứng rắn của con Huyền Thú bị cắt nát như đậu hũ. Vô số vết chém sâu hoắm xuất hiện trên khắp cơ thể nó. Nó chỉ kịp kêu lên một tiếng thảm thiết cuối cùng, rồi cả cơ thể khổng lồ của nó bị cơn bão xé thành từng mảnh.
Trận chiến kết thúc.
Hẻm núi, từ một nơi ồn ào, hỗn loạn, đột nhiên trở nên im lặng đến đáng sợ. Chỉ còn tiếng gió rít qua những vách đá và tiếng thở hổn hển của những người sống sót.
Thiên Vũ, Lâm Phong và Tý tiến lại gần. Con hổ trắng đứng đó một cách đầy kiêu hãnh bên cạnh cái xác không còn nguyên vẹn của con bọ cạp, khí thế của một vị vua không hề suy giảm.
Thiên Vũ nhìn Lâm Phong, người đang nhìn con hổ trắng với ánh mắt sùng bái. "Đi, thu dọn chiến lợi phẩm."
Thiên Vũ, Lâm Phong và Tý cẩn thận tiến lại gần hai cái xác khổng lồ. Hẻm núi giờ đây chìm trong một sự im lặng kỳ lạ, chỉ còn tiếng thở dốc của họ và tiếng gió rít qua những vách đá bị tàn phá. Lâm Phong nhìn con hổ trắng đang đứng một cách đầy kiêu hãnh bên cạnh chiến lợi phẩm của nó, khí thế của một vị vua không hề suy giảm, trong lòng không khỏi dâng lên một sự kính sợ tột độ.
"Đi, thu dọn chiến lợi phẩm," Thiên Vũ nói, giọng nói kéo Lâm Phong ra khỏi sự sững sờ.
Họ tiến lại hai cái xác. Công việc thu hoạch diễn ra một cách cẩn thận. Mỗi con Âm Phong Hạt đều để lại một viên Linh Hạch cấp Tinh phẩm, tỏa ra luồng khí Âm Phong lạnh lẽo. Đây là một thu hoạch cực kỳ to lớn.
Sau khi đã lấy được hai viên linh hạch, Thiên Vũ làm một hành động khiến Lâm Phong phải nín thở. Anh cầm lấy viên linh hạch từ con bọ cạp do chính đội của mình vất vả giết chết, từ từ tiến lại gần con hổ trắng.
Anh không nói gì, chỉ giơ viên linh hạch ra, đặt lên một phiến đá trước mặt nó. Đây là một hành động thể hiện sự tôn trọng theo quy tắc cổ xưa nhất của những kẻ đi săn. Dù anh là người lên kế hoạch, dù anh là người tung ra đòn quyết định, nhưng không thể phủ nhận rằng, con hổ trắng mới là chủ lực chính của trận chiến này. Nếu không có nó cầm chân và tiêu diệt một con, đội của anh chắc chắn đã bị hủy diệt. Chiến lợi phẩm quan trọng nhất, nên thuộc về kẻ mạnh nhất và có công lớn nhất.
Con hổ trắng nhìn viên linh hạch, rồi lại ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt Thiên Vũ. Đôi mắt vàng kim của nó lóe lên một tia sáng phức tạp. Nó không chỉ thấy sự tôn trọng. Qua liên kết tâm linh yếu ớt vừa hình thành trong trận chiến, nó "thấy" được nhiều hơn thế. Nó thấy được sự bình tĩnh của Thiên Vũ khi đối mặt với nó, thấy được ý chí ngoan cường khi anh khổ luyện, thấy được trí tuệ khi anh lập ra kế hoạch gần như hoàn hảo, và thấy được sự quyết đoán khi anh tung ra đòn tấn công cuối cùng. Sinh vật nhỏ bé này, tuy yếu ớt về mặt sức mạnh, nhưng linh hồn và ý chí của nó lại không hề thua kém bất kỳ một vị vua nào.
Nó không nhận lấy viên linh hạch. Thay vào đó, nó dùng đầu, nhẹ nhàng hất viên linh hạch còn lại mà nó vừa lấy được về phía Thiên Vũ. Sau đó, nó lại hất cằm về phía viên linh hạch đầu tiên.
Ý của nó rất rõ ràng: "Ngươi một viên, ta một viên. Chúng ta là đối tác, chiến lợi phẩm phải được chia đều."
Thiên Vũ sững người, rồi một nụ cười chân thành và nhẹ nhõm hiện lên trên môi. Anh gật đầu. "Được."
Anh biết, mình đã hoàn toàn có được sự công nhận của vị vua kiêu ngạo này. Đây không còn là sự công nhận dành cho một con mồi thú vị, mà là sự công nhận dành cho một đối tác xứng tầm.
Con hổ trắng, sau khi đã chắc chắn rằng Thiên Vũ đã hiểu ý mình, từ từ tiến lại gần anh. Lần này, trong khí thế của nó không còn sự áp đảo, mà là một sự chấp thuận long trọng. Nó cúi cái đầu kiêu hãnh của mình xuống, một hành động mà có lẽ hàng trăm năm nay nó chưa từng làm trước bất kỳ sinh vật nào.
Thiên Vũ hiểu ý. Đây là lời mời cuối cùng, một sự tin tưởng tuyệt đối để thiết lập một mối liên kết sâu sắc hơn, một giao ước thực sự.
Anh không do dự. Anh cắn đầu ngón tay của mình, một giọt máu đỏ tươi, mang theo linh hồn của một con người và dị năng Vạn Vật Tương Liên, từ từ bay ra.
Con hổ trắng thấy vậy cũng ngẩng đầu. Nó không dùng máu. Từ giữa trán nó, nơi có một ấn ký mờ ảo hình vương tự, một điểm sáng màu vàng kim bắt đầu ngưng tụ. Toàn bộ tinh hoa huyết mạch của nó, sức mạnh của Kim và Phong, và một phần linh hồn của vị vua, được nén lại thành một mảnh tinh thể nhỏ, sắc bén như một lưỡi kiếm, tỏa ra ánh sáng rực rỡ.
Một bên là linh hồn hỗn độn nhưng đầy tiềm năng của một thế giới khác.
Một bên là tinh hoa huyết mạch thuần khiết của một vị vua khởi nguyên.
Mảnh tinh thể màu vàng kim và giọt máu màu đỏ tươi từ từ tiến lại gần nhau, xoay tròn quanh nhau rồi hòa quyện vào làm một. Chúng không chỉ đơn giản là trộn lẫn, mà là một sự dung hợp ở cấp độ quy luật.
VÙUUUM!
Một luồng sáng rực rỡ bùng lên, tạo thành một ấn ký cổ xưa, phức tạp, vừa mang hình dạng của một con hổ đang gầm thét, vừa mang hình dạng của một vòng xoáy hỗn độn.
Ấn ký lóe lên, rồi tách ra làm hai. Một phần bay vào trán Thiên Vũ, một phần bay vào trán con hổ.
Ngay lập tức, Thiên Vũ cảm nhận được một sự kết nối linh hồn mạnh mẽ và rõ ràng chưa từng có. Anh không chỉ cảm nhận được sức mạnh và ý chí kiêu ngạo, bất khuất chảy vào trong linh hồn mình, mà còn có thể "nghe" được những suy nghĩ, những cảm xúc của con hổ một cách rõ ràng. Anh cảm nhận được sự mệt mỏi sau trận chiến của nó, sự hài lòng khi đã loại bỏ được kẻ thù truyền kiếp, và một sự tò mò, đánh giá dành cho người đồng minh nhỏ bé nhưng đầy bất ngờ này.
Anh nhìn con hổ, và lần đầu tiên, anh thực sự hiểu nó.
Anh dùng liên kết tâm linh, truyền đi một ý niệm rõ ràng.
"Ngươi là hổ, một vị vua của chiến trận, là hiện thân của sức mạnh và sự uy mãnh."
Con hổ khẽ hừ một tiếng trong mũi, một âm thanh của sự tự mãn và đồng tình.
Thiên Vũ tiếp tục: "Trong 12 con giáp ở quê hương ta, hổ xếp vị trí thứ ba, mang tên Dần. Nó đại diện cho sức mạnh, lòng dũng cảm và uy quyền của một vị tướng. Một cái tên hoàn toàn xứng đáng với ngươi."
Anh trịnh trọng tuyên bố qua tâm linh: "Từ nay, tên của ngươi sẽ là Dần."
Cương Phong Kiếm Hổ, hay bây giờ phải gọi là Dần, ngẩng cao đầu. Nó gầm nhẹ một tiếng, không phải để thị uy, mà là một tiếng gầm của sự chấp nhận và kiêu hãnh. Nó có một cái tên. Một cái tên được đặt bởi người đồng minh mà nó đã công nhận.
Lâm Phong đứng từ xa, chứng kiến toàn bộ quá trình. Hắn đã hoàn toàn chết lặng. Hắn không hiểu về khế ước, về huyết mạch. Hắn chỉ biết rằng, hắn vừa được chứng kiến một cảnh tượng thần thánh, một huyền thoại được khai sinh. Vũ ca của hắn, đã thực sự thu phục được vị vua của ngọn núi này.
Thiên Vũ nhìn Tý đang vui mừng nhảy nhót vì có thêm đồng đội mạnh mẽ, rồi lại nhìn Dần uy nghiêm đứng bên cạnh mình. Đội hình nòng cốt của anh, cuối cùng cũng đã có được mảnh ghép thứ hai.
Một mảnh ghép cực kỳ mạnh mẽ. Con đường chinh phục Ngục Đảo, và cả thế giới rộng lớn ngoài kia, đã trở nên bằng phẳng hơn một chút.
Con hổ trắng, sau khi đã chắc chắn rằng Thiên Vũ đã hiểu ý mình, từ từ tiến lại gần anh. Lần này, trong khí thế của nó không còn sự áp đảo, mà là một sự chấp thuận. Nó cúi cái đầu kiêu hãnh của mình xuống, một hành động mà có lẽ hàng trăm năm nay nó chưa từng làm trước bất kỳ sinh vật nào.
Từ giữa trán nó, một giọt máu màu vàng kim, tinh khiết như hoàng kim nóng chảy, chứa đựng tinh hoa huyết mạch và một phần linh hồn của nó, từ từ bay ra, lơ lửng trước mặt Thiên Vũ.
Thiên Vũ hiểu ý. Đây là lời mời cuối cùng, một sự tin tưởng tuyệt đối. Anh không do dự, cắn đầu ngón tay của mình. Một giọt máu đỏ tươi, mang theo linh hồn của một con người và dị năng Vạn Vật Tương Liên, cũng bay ra.
Hai giọt máu, một vàng một đỏ, từ từ tiến lại gần, xoay tròn quanh nhau rồi hòa quyện vào làm một. Chúng tỏa ra một luồng sáng rực rỡ, tạo thành một ấn ký cổ xưa, phức tạp, vừa mang hình dạng của một con hổ đang gầm thét, vừa mang hình dạng của một vòng xoáy hỗn độn.
Ấn ký lóe lên, rồi tách ra làm hai. Một phần bay vào trán Thiên Vũ, một phần bay vào trán con hổ.
Ngay lập tức, Thiên Vũ cảm nhận được một sự kết nối linh hồn mạnh mẽ và rõ ràng chưa từng có. Anh không chỉ cảm nhận được sức mạnh và ý chí kiêu ngạo, bất khuất chảy vào trong linh hồn mình, mà còn có thể "nghe" được những suy nghĩ, những cảm xúc của con hổ một cách rõ ràng. Anh cảm nhận được sự mệt mỏi sau trận chiến của nó, sự hài lòng khi đã loại bỏ được kẻ thù truyền kiếp, và một sự tò mò, đánh giá dành cho người đồng minh nhỏ bé nhưng đầy bất ngờ này.
Anh nhìn con hổ, và lần đầu tiên, anh thực sự hiểu nó.
Anh dùng liên kết tâm linh, truyền đi một ý niệm rõ ràng.
"Ngươi là hổ, một vị vua của chiến trận, là hiện thân của sức mạnh và sự uy mãnh."
Con hổ khẽ hừ một tiếng trong mũi, một âm thanh của sự tự mãn và đồng tình.
Thiên Vũ tiếp tục: "Trong 12 con giáp ở quê hương ta, hổ xếp vị trí thứ ba, mang tên Dần. Nó đại diện cho sức mạnh, lòng dũng cảm và uy quyền của một vị tướng. Một cái tên hoàn toàn xứng đáng với ngươi."
Anh trịnh trọng tuyên bố qua tâm linh: "Từ nay, tên của ngươi sẽ là Dần."
Cương Phong Kiếm Hổ, hay bây giờ phải gọi là Dần, ngẩng cao đầu. Nó gầm nhẹ một tiếng, không phải để thị uy, mà là một tiếng gầm của sự chấp nhận và kiêu hãnh. Nó có một cái tên. Một cái tên được đặt bởi người đồng minh mà nó đã công nhận.
Thiên Vũ nhìn Tý đang vui mừng nhảy nhót vì có thêm đồng đội mạnh mẽ, rồi lại nhìn Dần uy nghiêm đứng bên cạnh mình. Đội hình nòng cốt của anh, cuối cùng cũng đã có được mảnh ghép thứ hai.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip