Chương 2: Sinh Cơ Trong Tuyệt Lộ

Thiên Vũ tỉnh dậy không phải bởi âm thanh, mà bởi một cơn đau buốt nhói và một cảm giác ngứa ngáy đến điên cuồng. Anh mở mắt, trần nhà không phải là trần thạch cao trắng xóa của phòng thí nghiệm, mà là tán lá cây rậm rạp, ẩm ướt, với vài tia nắng yếu ớt cố gắng xuyên qua. Anh vẫn còn sống. Cơn ác mộng về vụ nổ trong phòng thí nghiệm và nụ cười của Kỷ Nguyên hòa lẫn với hình ảnh hàm răng sắc nhọn của con ma hổ, khiến anh giật mình ngồi dậy, hơi thở dồn dập.

Vết thương trên lưng anh, nơi bị móng vuốt của con ma hổ xé rách, vẫn còn đau rát. Nhưng xen lẫn vào đó là cảm giác ngứa ngáy của da non đang được kéo lại. Anh có thể cảm nhận được một luồng sinh lực ấm áp, bền bỉ từ sâu trong huyết mạch của mình đang không ngừng hoạt động, cố gắng chữa lành cơ thể đã gần như tan nát này.

Huyết Mạch Hồi Phục.

Anh biết đó là nó. Dù không hiểu cơ chế hoạt động, anh có thể cảm nhận được cơ thể mình đang tự chữa lành với một tốc độ phi tự nhiên. Nhưng cái giá của nó là một cơn đói cồn cào, không chỉ là cái đói của dạ dày mà là cái đói của từng tế bào đang gào thét đòi năng lượng để tái tạo. Anh cảm thấy cơ thể mình như một công trường đang xây dựng lại, và nó cần một lượng vật liệu khổng lồ.

Tý, người bạn đồng hành nhỏ bé của anh, đang cuộn tròn ngủ say bên cạnh, bộ lông đen tuyền của nó khẽ phập phồng theo từng nhịp thở. Nhìn nó, một cảm giác trách nhiệm nặng nề nhưng cũng đầy ấm áp dâng lên trong lòng Thiên Vũ. Anh không còn một mình.

Nhưng tâm trí anh vẫn chưa thoát khỏi hình ảnh của trận chiến. Anh vừa mới giết một sinh vật sống. Không phải là một cú click chuột để xóa một dòng dữ liệu, không phải là một phương trình bị loại bỏ. Anh đã tự tay kết liễu một sinh vật sống, cảm nhận được sự ấm nóng của máu, cảm nhận được cái khoảnh khắc sự sống rời khỏi cơ thể nó. Một sự ghê tởm lạnh lẽo dâng lên, phản ứng bản năng của một con người văn minh, một nhà khoa học đã dành cả đời để xây dựng chứ không phải phá hủy. Nhưng ngay sau đó, một cảm giác khác, lạnh lùng và thực tế hơn, đã dập tắt nó. Đó là sự cần thiết.

"Ở đây, trên hòn đảo này, không có chỗ cho sự do dự. Giết hoặc bị giết. Quy luật đơn giản và tàn bạo," anh tự nhủ, chấp nhận một phần con người cũ của mình đã chết đi cùng với con ma hổ đó.

Anh biết mình không thể ở lại đây lâu. Mùi máu tanh nồng của cái xác ma hổ gần đó sớm muộn gì cũng sẽ thu hút những kẻ săn mồi khác, có lẽ còn đáng sợ hơn. Anh phải di chuyển.

Nén cơn đau, Thiên Vũ gắng gượng đứng dậy. Mỗi cử động đều như có hàng trăm mũi dao đâm vào lưng, nhưng ý chí của anh đã được tôi luyện qua cửa tử, nó cứng hơn sắt thép. Anh nhìn xuống bàn tay mình, vẫn còn dính vết máu đã khô của con ma hổ. Bàn tay của một nhà khoa học, giờ đây đã nhuốm máu. Anh lặng lẽ chấp nhận sự thật đó.

Một nhà khoa học thì sẽ làm gì trong tình huống này? Anh sẽ không hoảng loạn. Anh sẽ phân tích, và tận dụng mọi tài nguyên có sẵn.

Và tài nguyên lớn nhất của anh lúc này, chính là cái xác của kẻ thù.

Anh lết cơ thể đau nhức của mình đến bên xác con ma hổ. Một con thú khổng lồ, dù đã chết nhưng vẫn tỏa ra một luồng khí tức hung bạo. Anh hít một hơi thật sâu, gạt đi cảm giác ghê tởm, và bắt đầu công việc. Dùng mảnh xương sắc nhọn ban nãy, anh bắt đầu một công việc mà anh chưa bao giờ tưởng tượng mình sẽ làm: lột da một con thú.

Quá trình này cực kỳ vất vả và bẩn thỉu. Nhưng bộ não của nhà khoa học trong anh vẫn hoạt động. Anh phân tích cấu trúc cơ bắp, hướng của các thớ thịt. Anh cẩn thận lột một mảng da lớn nhất và nguyên vẹn nhất trên lưng con hổ. Bộ da này rất dày và bền, có thể dùng làm một tấm đệm ngủ ấm áp hoặc một cái áo choàng thô sơ. Sau đó, anh cắt những tảng thịt ngon nhất ở phần đùi, nơi có ít gân nhất. Thịt của linh thú chứa đựng linh khí, là nguồn năng lượng tuyệt vời cho cơ thể đang cần hồi phục của anh. Anh dùng những chiếc lá lớn mà anh đã xác định là không có độc để gói chúng lại.

Sau gần một giờ làm việc vất vả, toàn thân bê bết máu và mồ hôi, anh cuối cùng cũng đã có được những tài nguyên đầu tiên của mình. Anh không dám nghỉ ngơi. Anh cẩn thận đánh thức Tý, đặt nó lên vai, rồi bắt đầu cuộc hành trình tìm kiếm một nơi trú ẩn an toàn.

Khu rừng rậm rạp và đầy những mối nguy hiểm vô hình. Nhưng đối với Thiên Vũ lúc này, nó không còn hoàn toàn xa lạ nữa. Anh kích hoạt "Vạn Vật Tương Liên". Thế giới trong nhận thức của anh lại một lần nữa biến thành một mạng lưới năng lượng. Anh không cần mắt thường, anh "cảm nhận" được con đường an toàn nhất.

Anh đi về phía tây bắc, nơi anh cảm nhận được một dòng chảy năng lượng màu xanh lam nhạt, tinh khiết và ổn định. Nước. Trên đường đi, anh "thấy" một luồng năng lượng màu xanh lục đậm, mang theo độc tính, đang ẩn mình trên một cành cây ngay phía trên đầu. Một con Lục Ảnh Mãng (Trăn Bóng Xanh). Anh lặng lẽ đi vòng qua. Anh lại "cảm nhận" được một nhóm năng lượng màu đỏ nhạt, di chuyển theo bầy đàn ở phía xa. Một bầy sói hoang. Anh lại đổi hướng. Dị năng này đã trở thành chiếc la bàn và hệ thống cảnh báo sớm tốt nhất.

Chẳng mấy chốc, tiếng nước chảy róc rách đã nghe thấy được bằng tai thường. Một con suối nhỏ hiện ra trước mắt anh, nước trong vắt, lấp lánh dưới ánh nắng.

Sau khi uống một bụng nước mát lạnh, cảm giác như được tái sinh, Thiên Vũ tiếp tục "quét" khu vực dọc theo con suối. Anh cần một nơi trú ẩn, một cái hang, một hốc đá, bất cứ thứ gì có thể che mưa che nắng và bảo vệ anh khỏi những kẻ săn mồi. Anh không chỉ tìm một cái lỗ trên vách đá. Anh tìm một nơi có cấu trúc vững chắc, có sự lưu thông không khí, và quan trọng nhất là phải kín đáo.

Rồi anh tìm thấy nó. Ẩn sau một thác nước nhỏ, bị một dàn dây leo rậm rạp che khuất. "Vạn Vật Tương Liên" của anh không chỉ cảm nhận được sự trống rỗng bên trong, mà còn "thấy" được một "khoảng trống năng lượng" bất thường trong vách đá. Năng lượng Thổ hệ ở khu vực đó yếu hơn hẳn những nơi khác, cho thấy có một không gian rỗng bên trong. Anh cẩn thận "quét" vào sâu bên trong, không có năng lượng sống nào khác, không có khí độc tích tụ. Hoàn hảo.

Anh vén tấm rèm dây leo, bước vào trong. Không khí trong hang khô ráo và mát mẻ, mang theo mùi đất đá sạch sẽ. Hang không lớn lắm, sâu khoảng chục mét, nhưng đủ rộng rãi cho anh sinh hoạt. Quan trọng nhất, nó chỉ có một lối vào duy nhất được che chắn bởi màn nước, cực kỳ dễ phòng thủ. Tiếng thác nước ào ào cũng là một lớp che đậy âm thanh hoàn hảo.

"Đây sẽ là căn cứ đầu tiên của chúng ta," Thiên Vũ thì thầm, một cảm giác an toàn hiếm hoi cuối cùng cũng bao bọc lấy anh.

Anh nhẹ nhàng đặt Tý xuống một phiến đá phẳng. Sau đó, bằng sự kiên nhẫn của một nhà nghiên cứu, anh bắt đầu xây dựng "ngôi nhà" của mình. Anh cần lửa. Lửa là biểu tượng của văn minh, là công cụ để xua đuổi thú dữ và nấu chín thức ăn. Nó là một sự khẳng định về sự tồn tại của trí tuệ trong một thế giới của bạo lực.

Anh không tìm kiếm một cách mù quáng. Anh dùng "Vạn Vật Tương Liên", quét qua những viên đá cuội dưới suối, tìm kiếm những viên đá có hàm lượng silic cao, những viên đá lửa hoàn hảo. Anh tìm những cành cây khô nhất, những đám lá mục có khả năng bắt lửa tốt nhất.

Sau gần nửa giờ kiên nhẫn, một tia lửa cuối cùng cũng lóe lên, bén vào đám bùi nhùi. Một ngọn lửa nhỏ bùng lên, nhảy múa vui vẻ, xua đi cái lạnh và bóng tối, mang theo một cảm giác của trật tự và hy vọng. Ánh lửa bập bùng chiếu sáng khuôn mặt hốc hác nhưng đầy kiên định của Thiên Vũ.

Anh xiên những miếng thịt ma hổ đã được rửa sạch vào một cành cây, bắt đầu nướng trên đống lửa. Mùi thịt cháy xèo xèo, mỡ nhỏ xuống đống lửa kêu lách tách. Mùi thơm lan tỏa khắp hang động, một mùi thơm của sự sống, của chiến thắng.

Lúc này, Tý đã tỉnh, đang tò mò nhìn ngọn lửa nhảy múa. Mùi thịt nướng dường như cũng hấp dẫn nó.

"Đói rồi phải không?" Thiên Vũ mỉm cười, xé một miếng thịt nhỏ đã chín, thổi cho nguội rồi đưa đến trước mặt nó.

Tý khụt khịt mũi ngửi ngửi, rồi nhẹ nhàng dùng hai chân trước ôm lấy miếng thịt, bắt đầu gặm một cách ngon lành.

Thiên Vũ cũng bắt đầu ăn. Miếng thịt hổ hơi dai, nhưng khi được nướng lên lại vô cùng thơm ngon và chứa đầy năng lượng. Năng lượng từ miếng thịt chảy vào cơ thể, bổ sung cho Huyết Mạch Hồi Phục, khiến cho vết thương sau lưng anh ngứa ngáy một cách dễ chịu, đang khép lại với một tốc độ nhanh hơn. Lần đầu tiên sau khi đến thế giới này, anh có được một bữa ăn nóng đúng nghĩa, một khoảnh khắc của sự bình yên.

Anh ngồi xuống bên đống lửa, tựa lưng vào vách đá, cảm nhận hơi ấm lan tỏa khắp cơ thể. Tý sau khi ăn xong, liền trèo lên đùi anh, cuộn tròn lại, tìm một tư thế thoải mái rồi ngủ tiếp. Trong không gian yên tĩnh và an toàn này, một người một chuột chia sẻ với nhau sự ấm áp. Thiên Vũ không nói gì, chỉ lặng lẽ vuốt ve bộ lông của Tý, nhưng qua liên kết tâm linh, anh có thể cảm nhận được sự tin tưởng, sự ỷ lại và một niềm vui nho nhỏ từ nó. Cảm giác cô độc cùng cực dần dần được xoa dịu.

Sau khi đã ăn no và cơ thể đã hồi phục phần nào, sự tò mò của một nhà khoa học lại trỗi dậy. Anh không thể sống trong một nơi mà mình không hiểu rõ. Anh cầm một cành cây đang cháy làm đuốc, bắt đầu một cuộc khảo sát chi tiết chính ngôi nhà mới của mình.

Hang động này sâu hơn anh nghĩ, có một vài ngóc ngách tối tăm. Anh đi vào sâu bên trong, không khí trở nên khô và lạnh hơn. Ánh đuốc chập chờn chiếu lên những vách đá im lìm hàng ngàn năm. Bất chợt, anh cảm thấy một luồng gió nhẹ thổi qua mặt.

"Có một luồng không khí khác," anh lẩm bẩm. "Hang này không phải là một ngõ cụt."

Anh đi về phía có luồng gió. Ở một bức tường đá trong góc khuất, anh phát hiện ra những kẽ hở rất nhỏ mà gió lùa qua. Anh gõ thử vào vách đá, âm thanh phát ra có vẻ rỗng hơn những nơi khác. Dùng "Vạn Vật Tương Liên" quét qua, anh phát hiện ra có một tảng đá lớn đã được đặt một cách khéo léo để che đi một cái hốc sâu hơn bên trong. Nó không phải là tự nhiên. Đây là dấu vết của con người!

Trái tim Thiên Vũ đập mạnh. Anh dùng hết sức bình sinh, từ từ đẩy tảng đá sang một bên. Một cái hốc tối om, sâu khoảng hai mét hiện ra, bên trong có một ít đồ vật đã cũ nát.

Anh cẩn thận rọi đuốc vào trong. Thứ đầu tiên anh thấy là những hàng vạch được khắc lên tường, chia thành từng cụm năm vạch. Anh đếm, có tất cả ba mươi bảy cụm và ba vạch lẻ. Một trăm tám mươi tám ngày. Kẻ này đã sống ở đây hơn nửa năm.

Bên cạnh những vạch đếm ngày, anh cầm lên cuốn "nhật ký" bằng da thú. Hóa ra nó không chỉ là một cuốn nhật ký. Những trang đầu tiên được khắc những dòng chữ nguệch ngoạc, ghi lại sự tuyệt vọng của "Kẻ Bị Bỏ Rơi" và những thông tin về Hộ Vệ, về Kỷ Nguyên. Nhưng khi lật sang những trang sau, nội dung hoàn toàn thay đổi. Thay cho chữ viết, là những hình vẽ chi tiết về đường đi của kinh mạch trong cơ thể người, kèm theo những ghi chú dày đặc về cách hô hấp, cách cảm nhận linh khí và phương pháp dẫn dắt chúng vào đan điền để ngưng tụ. Trên trang bìa của cuốn da thú, có ba chữ cổ được khắc một cách trang trọng: [LINH - NGUYÊN - QUYẾT].

"Đây rồi," Thiên Vũ thì thầm, trái tim đập mạnh. "Đây là một công pháp tu luyện nhập môn! Có lẽ là công pháp tiêu chuẩn của tổ chức Hồng Mông dành cho các thành viên cấp thấp."

Anh tiếp tục tìm kiếm trong hốc đá. Ở một kẽ đá gần đó, anh tìm thấy một thứ nữa. Một mảnh vải nhỏ, đã cũ mèm và mục nát, nhưng vẫn có thể nhìn thấy màu sắc ban đầu của nó. Màu xám bạc. Đó là màu đồng phục của các nhân viên cấp thấp trong phòng thí nghiệm của anh. Không còn nghi ngờ gì nữa.

Cùng với mảnh vải, còn có một cuộn da thú nhỏ được buộc cẩn thận bằng một sợi dây leo khô. Trông nó có vẻ quan trọng hơn cuốn nhật ký. Tò mò, Thiên Vũ cẩn thận mở nó ra. Bên trong không phải là chữ viết, mà là một biểu đồ năng lượng cực kỳ phức tạp, những đường cong và đường thẳng đan xen vào nhau, tỏa ra một luồng sát khí sắc bén phả vào mặt dù chỉ là hình vẽ.

Trên cùng là bốn chữ cổ được viết bằng một thứ gì đó giống như máu đã khô lại, đầy uy lực và bá đạo: [ĐOẠN - KHÔNG - TRẢM].

Anh rùng mình, dù chưa hiểu hết nhưng có thể cảm nhận được sự nguy hiểm và sức mạnh hủy diệt ẩn chứa trong đó. "Một môn Linh Kỹ... và có vẻ không phải loại tầm thường." Anh biết với thực lực hiện tại, thậm chí ngay cả việc cố gắng tìm hiểu nó cũng là một hành động tự sát. Anh cẩn thận cuộn [Đoạn Không Trảm] lại, cất kỹ cùng với viên Linh Hạch Ma Hổ. Anh tiếp tục lật những trang cuối cùng của cuốn nhật ký da thú. Sau khi đã ghi chép xong về [Linh Nguyên Quyết], "Kẻ Bị Bỏ Rơi" dường như đã viết thêm một vài kỹ năng phụ mà hắn cho là hữu ích để sinh tồn.
Hầu hết đều là những mẹo vặt vô dụng, nhưng có một kỹ năng nhỏ được ghi lại khá chi tiết đã thu hút sự chú ý của Thiên Vũ. Tên của nó là [TỨC - NIỆM - PHÁP].
Nó không phải là một kỹ năng chiến đấu, mà là một phương pháp đặc biệt để nén hơi thở đến mức gần như ngừng lại, đồng thời thu liễm toàn bộ dao động linh lực và ý niệm của bản thân vào trong Linh Hải, giúp người sử dụng hòa mình vào môi trường, trở nên khó bị phát hiện bởi cả linh thú và các tu sĩ khác.
"Đây rồi," Thiên Vũ nghĩ thầm, ánh mắt lóe sáng. "Sống sót không phải là về việc ngươi mạnh mẽ đến đâu, mà là về việc kẻ địch không thể tìm thấy ngươi. Đối với một kẻ đang ở trong hang cọp như ta, kỹ năng này còn quý giá hơn cả một môn công pháp tấn công mạnh mẽ."
Anh cẩn thận ghi nhớ lại từng chi tiết của [Tức Niệm Pháp]. Tất cả những thứ trên sẽ là nền tảng quan trọng nhất cho sự sống còn và phát triển của anh trong tương lai.

Tất cả những phát hiện này, từ cuốn nhật ký có ghi lại công pháp [Linh Nguyên Quyết], mảnh vải đồng phục màu xám bạc, đến cuộn linh kỹ [Đoạn Không Trảm], đã ghép lại thành một bức tranh đáng sợ trong đầu Thiên Vũ.

"Kẻ Bị Bỏ Rơi" này là một thành viên của Hồng Mông, tổ chức do Kỷ Nguyên thành lập. Hắn đã bị bỏ lại trên hòn đảo này. Điều đó có nghĩa là, Kỷ Nguyên và tổ chức của hắn không chỉ biết đến sự tồn tại của thế giới này, mà còn đang hoạt động và có những căn cứ ở đây. Ngục Đảo này không phải là một nơi lưu đày ngẫu nhiên. Nó là một phần trong âm mưu của Kỷ Nguyên.

Anh không phải là một nạn nhân vô tình của một tai nạn. Anh là một mục tiêu đã bị thanh trừng và ném vào một nhà tù được thiết kế sẵn.

Thiên Vũ ngồi lặng đi trong hang động, ánh lửa chập chờn chiếu lên khuôn mặt anh, khiến cho biểu cảm của anh trở nên âm u khó đoán. Cảm giác bình yên hiếm hoi đã hoàn toàn biến mất, thay vào đó là một sự cấp bách và một ý chí chiến đấu lạnh lẽo.

Mục tiêu của anh không còn chỉ là sống sót nữa.

Anh nhìn vào cuốn công pháp [Linh Nguyên Quyết], rồi lại nhìn Tý đang ngủ say. Anh biết bước đi đầu tiên của mình là gì. Anh phải tu luyện, phải mạnh lên bằng mọi giá. Chỉ có sức mạnh mới có thể giúp anh lật đổ bàn cờ này, tìm ra Kỷ Nguyên và đòi lại món nợ máu.

Con đường phía trước sẽ đầy rẫy chông gai và nguy hiểm, nhưng lần đầu tiên kể từ khi đến đây, anh đã có một phương hướng rõ ràng.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip

Tags: #sung#theluc