Chương 4: Ẩn Nấp và Trưởng Thành

Sự im lặng trong hang động giờ đây mang một ý nghĩa hoàn toàn khác. Trước kia, nó là sự yên bình, một lá chắn chống lại thế giới hoang dã bên ngoài, một góc nhỏ của văn minh mà Thiên Vũ đã giành giật được từ sự hỗn loạn. Giờ đây, nó là một sự im lặng ngột ngạt, bức bối, cái im lặng của một con mồi đang nín thở khi biết chắc rằng có một con mãnh thú săn mồi đỉnh cao đang dạo chơi trong lãnh địa của mình, và con mồi đó, chính là anh.
Thiên Vũ không ngủ. Suốt hai ngày liền, anh gần như không chợp mắt. Hình ảnh luồng năng lượng màu bạc, lạnh lẽo và có trật tự của Hộ Vệ Xám cứ ám ảnh tâm trí anh. Nó không phải là một mục tiêu, không phải là một thử thách. Nó là một định luật tự nhiên của hòn đảo này, một sự thật không thể chối cãi rằng anh chỉ là một sinh vật yếu ớt đang sống dưới sự giám sát của một thế lực mà anh không thể nào chống lại. Niềm tự hào nhỏ nhoi sau khi đột phá Linh Đồ Sơ Kỳ và hạ gục con Hắc Quang Bọ Cạp đã tan biến không còn một dấu vết, thay vào đó là một sự tự giễu cay đắng. Anh, một nhà khoa học, một người luôn tin vào việc phân tích dữ liệu, đã có được một kết luận không thể chối cãi: anh và kẻ đó không cùng một hạng cân, thậm chí không cùng một thế giới.
Tâm trí anh, vốn luôn là vũ khí mạnh nhất, giờ đây lại đang gào thét về một sự thật phũ phàng: trí tuệ và sự tính toán của anh có thể giúp anh sống sót trước những linh thú hoang dã, nhưng trước sức mạnh tuyệt đối, mọi mưu kế đều trở nên vô nghĩa. Anh cảm thấy một sự bất lực sâu sắc, một nỗi sợ hãi nguyên thủy mà rất lâu rồi anh mới nếm trải lại. Nhưng chính nỗi sợ đó lại là động lực mạnh mẽ nhất.
"Không thể để bị phát hiện," anh thì thầm, giọng nói khô khốc trong không gian tĩnh mịch. "Sự tồn tại của mình, của Tý, phải là một bí mật được chôn sâu dưới chín tầng đất."
Suy nghĩ đầu tiên của anh là củng cố "vỏ ốc" của mình. Anh không chỉ đơn giản là che đậy, anh biến nó thành một công trình ngụy trang nghệ thuật, một luận án về sự hòa nhập với tự nhiên. Anh dành cả một ngày, dùng "Vạn Vật Tương Liên" để phân tích môi trường xung quanh một cách chi tiết đến đáng sợ. Anh quan sát cách rêu mọc trên những tảng đá xung quanh, hướng chúng phát triển theo ánh sáng và độ ẩm. Anh phân tích cách những cây dây leo sắp xếp một cách tự nhiên, những chiếc lá nào đã úa vàng, những cành nào đã khô héo. Anh "đọc" cả dòng chảy của gió, xem nó thường thổi lá cây khô và bụi đất tụ lại ở những đâu.
Sau đó, anh bắt đầu công việc. Anh đi dọc con suối, tìm đúng loại đất sét có màu sắc tương đồng với vách đá. Anh trộn nó với lá cây mục, rêu xanh và cả phân của một loài chim nào đó để tạo ra một hỗn hợp có màu sắc và kết cấu y hệt như những tảng đá ẩm ướt đã trải qua hàng trăm năm mưa nắng. Anh trét nó lên cửa hang, không phải một cách bừa bãi, mà là mô phỏng lại từng vết nứt, từng mảng rêu, từng vệt nước chảy. Anh tìm những cây dây leo non, đào cả rễ của chúng rồi trồng lại ở những vị trí chiến lược, đan chúng vào dàn dây leo cũ, khiến cho tấm rèm thiên nhiên đó trở nên dày đặc và hỗn loạn một cách hoàn hảo. Tý cũng lăng xăng bên cạnh, dùng cái mũi nhỏ của mình để đào đất hoặc dùng những chiếc răng tí hon để cắt những cành cây khô theo sự chỉ dẫn của Thiên Vũ. Sự tương tác không lời này mang lại cho Thiên Vũ một chút ấm áp trong sự căng thẳng tột độ.
Hoàn thành xong, Thiên Vũ lùi lại vài trăm mét, nấp sau một bụi cây và quan sát thành quả của mình ở những thời điểm khác nhau trong ngày. Nếu không biết trước, không một ai có thể nhận ra có một cửa hang ở đó. Nó đã hoàn toàn hòa làm một với vách núi. Một cảm giác an toàn mong manh len lỏi trong lòng. Anh kiểm tra lại kho lương thực ít ỏi của mình: vài miếng thịt ma hổ đã được sấy khô, vài viên linh hạch phàm phẩm. Anh nhận ra một vấn đề mới: ẩn nấp đồng nghĩa với việc không thể đi săn thường xuyên. Anh đang chạy đua với thời gian trước khi nguồn dự trữ cạn kiệt.
Trốn trong hang mãi mãi chỉ là chờ chết. Một cuộc đấu tranh dữ dội diễn ra trong đầu anh. Một giọng nói thì thầm bên tai anh, giọng nói của nỗi sợ hãi: "Cứ ở yên đây. Tu luyện từ từ. Chờ đợi thời cơ. Ra ngoài là tự sát." Nhưng một giọng nói khác, lạnh lùng và logic hơn, giọng nói của nhà khoa học, đã phản bác lại: "Trốn tránh một biến số không xác định là tự sát một cách từ từ. Sự ngu dốt chính là mối nguy hiểm lớn nhất. Ta phải biết hắn là ai, hắn làm gì, quy luật của hắn là gì. Ta phải biến hắn từ một 'biến số không xác định' thành một 'biến số đã biết'."
Lý trí cuối cùng đã chiến thắng. Anh sẽ không trốn tránh gã "cai ngục" đó. Anh sẽ biến hắn thành đối tượng nghiên cứu của mình.
Để làm được điều đó, anh cần một công cụ tốt hơn, một lớp bảo hiểm vững chắc hơn. Anh lại lôi tấm da thú của "Kẻ Bị Bỏ Rơi" ra. Anh đọc đi đọc lại kỹ năng duy nhất hữu dụng với mình lúc này: "Tức Niệm Pháp". Cuốn nhật ký cũng ghi lại lời cảnh báo: "Tức Niệm Pháp cực kỳ khó luyện. Cố gắng nén ép linh lực và ý niệm một cách thô bạo có thể gây ra phản phệ, nhẹ thì kinh mạch tổn thương, nặng thì linh hải rạn nứt, trở thành phế nhân."
Thiên Vũ hít một hơi thật sâu. Anh không có lựa chọn nào khác. Anh bắt đầu quá trình khổ luyện.
Anh ngồi xếp bằng. Bước đầu tiên, kiểm soát hơi thở. Anh cố gắng kéo dài một chu kỳ hít vào-thở ra đến hơn một phút. Lồng ngực anh đau nhói, đầu óc choáng váng vì thiếu dưỡng khí, nhưng anh vẫn kiên trì.
Bước thứ hai, thu liễm linh lực. Anh tập trung ý niệm vào Linh Hải trong đan điền. Anh ra lệnh cho vòng xoáy năng lượng đang quay chầm chậm kia phải tĩnh lại, phải thu liễm mọi dao động dù là nhỏ nhất. Việc này khó hơn anh tưởng vạn lần. Nó giống như việc cố gắng dùng tay không để giữ một con chim đang giãy giụa. Linh lực của anh, dù yếu ớt, vẫn có bản năng tương tác với linh khí trời đất, tạo ra những gợn sóng li ti. Mỗi lần anh cố gắng ép nó lại, nó lại tìm cách rỉ ra ngoài. Anh cảm nhận được những con côn trùng nhỏ trong hang trở nên bồn chồn mỗi khi anh thất bại. Đó là những phản hồi rõ ràng nhất.
Bước thứ ba, cũng là bước khó nhất: thu liễm ý niệm. Anh nhận ra, thứ khó che giấu nhất không phải là linh lực, mà chính là ý niệm "ta đang ẩn nấp" của mình. Ý niệm đó cũng là một dạng năng lượng, một tín hiệu rõ ràng gửi đến những sinh vật nhạy cảm.
"Phải lừa cả chính bản thân mình," anh nghĩ. Anh thay đổi phương pháp. Anh không cố gắng dập tắt suy nghĩ. Anh học cách hòa mình vào môi trường. Anh không phải là "Thiên Vũ đang ẩn nấp". Anh là "một tảng đá". Anh là "một cái bóng". Anh tự thôi miên chính mình, để cho ý thức của mình trở nên trống rỗng, tĩnh lặng như mặt hồ không gợn sóng.
Anh dùng Tý làm bạn luyện. Tý sẽ dùng Ẩn Thân Thuật rồi trốn trong một góc tối của hang. Nhiệm vụ của Thiên Vũ là tiếp cận nó mà không bị phát hiện.
Những lần đầu tiên, anh luôn thất bại. Khi chỉ còn cách Tý khoảng hai mươi mét, con chuột nhỏ bỗng ngẩng đầu lên, đôi mắt xanh biếc nhìn thẳng vào vị trí của anh. Nó lại phát hiện ra anh. Sự kiên nhẫn của anh bị thử thách đến cực hạn. Anh bực tức, nhưng không bỏ cuộc. Anh phân tích từng thất bại, điều chỉnh lại phương pháp của mình.
Sau hai ngày ròng rã khổ luyện đến mức tinh thần gần như suy sụp, cuối cùng anh cũng tìm thấy được "cảm giác" đó. Cảm giác hòa làm một, cảm giác trở thành một phần của môi trường xung quanh. Lần này, anh di chuyển nhẹ nhàng như một chiếc lá rơi. Anh đến ngay sau lưng Tý, cách nó chưa đầy một mét. Con chuột nhỏ vẫn không hề hay biết, vẫn đang mải mê gặm một mẩu thịt khô. Chỉ khi anh nhẹ nhàng đặt tay lên đầu nó, nó mới giật bắn mình, suýt nữa đã cắn lại theo phản xạ.
Anh đã thành công.
Kết hợp với "Vạn Vật Tương Liên" để tìm những góc chết và điểm mù, anh giờ đây đã có đủ tự tin để bắt đầu cuộc theo dõi của mình.
Trong những ngày tiếp theo, một cuộc chơi mèo vờn chuột câm lặng và đơn phương bắt đầu. Con mèo, là Hộ Vệ Xám mặc áo choàng bạc, bước đi với khí thế của một vị vua đang tuần tra lãnh địa của mình. Con chuột, là Thiên Vũ, nấp trong bóng tối, quan sát từng cử động của con mèo với sự tập trung cao độ của một nhà khoa học đang làm một thí nghiệm sinh tử.
Anh bắt đầu ghi lại "nhật ký quan sát" trong đầu.
Nhật ký quan sát, Ngày thứ nhất:
"Lần đầu tiếp cận khu vực tuần tra. Giữ khoảng cách an toàn một cây số. Dùng 'Vạn Vật Tương Liên' để cảm nhận từ xa. Khí tức của mục tiêu (tạm gọi là Hộ Vệ Xám) ổn định, sắc bén và lạnh lẽo. Nó không giống ngọn lửa trại cháy rừng rực của linh thú, mà giống như một tia laser được hội tụ, một phương trình hoàn hảo trong một thế giới của những xung động sinh học hỗn loạn. Cảm giác áp bức cực kỳ mạnh mẽ, dù ở khoảng cách xa. Tý tỏ ra rất bồn chồn. Phải trấn an nó."
Nhật ký quan sát, Ngày thứ ba:
"Đã can đảm hơn, tiếp cận trong khoảng cách năm trăm mét, ẩn mình trên một vách đá cao. Bắt đầu lập bản đồ lộ trình. Hắn xuất hiện ở sườn núi phía bắc vào lúc mặt trời mọc, đi về phía đông nam theo một vòng cung dài khoảng 6.7 km, mất chính xác 5 giờ 58 phút. Sự chính xác như một cỗ máy. Điều này cho thấy hắn không phải đang đi dạo, mà là đang thực thi một nhiệm vụ được lập trình sẵn. Khả năng cao đây là một thành viên của Hồng Mông."
Nhật ký quan sát, Ngày thứ năm:
"Hôm nay đã chứng kiến một sự kiện kinh hoàng. Một con Thiết Giáp Tê Giác, linh thú mà ta đã đánh dấu 'nguy hiểm cấp độ 5', đang giao chiến với một con Mãng Xà Lục Bích. Cả hai đều là bá chủ một phương. Cuộc chiến của chúng làm cây cối đổ rạp. Chúng vô tình đi lạc vào lộ trình của Hộ Vệ Xám. Hắn thậm chí không thèm dừng bước. Hắn chỉ liếc mắt, vung tay phải một cách tùy ý. Một vầng sáng màu bạc hình lưỡi liềm, mỏng như tờ giấy nhưng sắc bén vô cùng, bay ra từ tay hắn. Nó không gây ra tiếng động lớn, chỉ có một tiếng xé gió thanh thoát. Vầng sáng lướt qua cả hai con linh thú. Máu tươi phun ra. Đầu của cả con tê giác và con mãng xà đồng loạt rơi xuống. Một chiêu, hai mạng. Gọn gàng, hiệu quả, và tàn nhẫn đến cùng cực. Hắn vẫn tiếp tục bước đi, không hề ngoảnh lại. Linh Hải của hắn, qua cảm nhận của ta, gần như không có một gợn sóng."
Nhật ký quan sát, Ngày thứ bảy:
"Hôm nay có một phát hiện mới. Khi nghỉ ngơi tại thác nước, Hộ Vệ Xám đã lấy ra một vật giống như một tấm thẻ bài bằng ngọc bích. Ta đã đẩy 'Vạn Vật Tương Liên' đến cực hạn. Ta 'thấy' được bên trong tấm thẻ bài là những mạch năng lượng cực kỳ phức tạp, một dạng công nghệ tu luyện mà ta chưa từng biết. Hắn truyền linh lực vào đó, và ta cảm nhận được một luồng tín hiệu năng lượng yếu ớt được bắn lên trời cao rồi biến mất. Hắn đang báo cáo. Điều này khẳng định suy đoán của ta: hắn không hành động một mình. Hắn là một phần của một mạng lưới lớn hơn. Ngục Đảo này không phải bị bỏ hoang. Nó đang được giám sát chặt chẽ."
Sau hơn một tuần theo dõi, Thiên Vũ đã có được một lượng dữ liệu khổng lồ. Anh đã nắm rõ quy luật của Hộ Vệ Xám. Và anh cũng phát hiện ra bí mật trung tâm của khu vực này: thứ mà Hộ Vệ Xám đang canh giữ.
Từ một vị trí ẩn nấp trên cao, dùng "Vạn Vật Tương Liên" nhìn sâu vào trong thung lũng được bảo vệ, Thiên Vũ "thấy" được nó. Một ngôi đền cổ, đã sụp đổ gần hết. Những bức tường đá phủ đầy rêu phong, những cột trụ gãy nát nằm ngổn ngang. Và ở trung tâm ngôi đền, một tế đàn bằng đá đen. Trên tế đàn đó, có một luồng dao động năng lượng cực kỳ kỳ lạ. Nó hỗn loạn, vặn vẹo, như một vết nứt trong không gian.
Anh cũng nhận ra một điều quan trọng: Hộ Vệ Xám chỉ tuần tra bên ngoài, gã không bao giờ bước chân vào thung lũng, như thể có một quy tắc hoặc một sự kiêng kỵ nào đó ngăn cản gã.
Đây chính là cơ hội của anh.
Trở về hang động, anh ngồi lặng đi hàng giờ, phân tích rủi ro và lợi ích.
"Rủi ro: bị phát hiện và chết ngay lập tức, xác suất cực cao. Lợi ích: có thể tìm thấy manh mối về Hồng Mông, về bí mật của hòn đảo, và có thể là một cơ duyên để mạnh lên hoặc một lối thoát. Trốn ở đây, tu luyện từ từ, có thể an toàn trong vài năm, nhưng không bao giờ có thể đuổi kịp Hộ Vệ Xám, sẽ mãi mãi là một con chuột trong lồng. Mạo hiểm là con đường duy nhất để thay đổi ván cờ. Để có được thông tin, phải chấp nhận rủi ro."
Anh đã tính toán đến từng giây. Thời điểm Hộ Vệ Xám đi đến điểm xa nhất trong lộ trình của mình, anh sẽ có một khoảng trống thời gian. Hai mươi phút. Vừa đủ để vào và ra.
Một buổi chiều, khi mặt trời bắt đầu ngả về phía tây, Thiên Vũ và Tý đã vào vị trí. Họ ẩn mình trong một hốc đá, nín thở, vận dụng "Tức Niệm Pháp" đến cực hạn, cơ thể gần như hòa làm một với bóng tối.
Họ thấy Hộ Vệ Xám đi qua ngay trước mặt, cách họ chưa đầy năm mươi mét. Khí tức lạnh lẽo của gã khiến không khí như đông cứng lại.
Sau khi gã đã đi khuất sau một rặng cây, Thiên Vũ bắt đầu đếm nhẩm trong đầu, trái tim đập mạnh vào lồng ngực. Anh hít một hơi thật sâu, trấn an bản thân. Nỗi sợ vẫn còn đó, nhưng lý trí lạnh lùng của nhà khoa học đã chiếm thế thượng phong.
"Năm... bốn... ba... hai... một..."
"Đi!"
Anh truyền đi một ý niệm dứt khoát cho Tý. Cả hai như hai chiếc bóng, không một tiếng động, không một dao động linh lực, lao ra khỏi nơi ẩn nấp. Họ vượt qua ranh giới vô hình mà Hộ Vệ Xám đã vạch ra bằng máu của vô số linh thú, tiến vào thung lũng bị cấm.
Ngay khi bước vào, một luồng khí lạnh lẽo và cổ xưa ập vào mặt. Không khí bên trong thung lũng ẩm ướt và tĩnh lặng đến đáng sợ. Không có tiếng côn trùng, không có tiếng chim hót. Một sự im lặng chết chóc. Ngôi đền cổ đổ nát hiện ra trước mắt, im lìm và đầy ma mị, như cái miệng của một con quái vật đang chờ đợi con mồi.
Trò chơi trốn tìm đã kết thúc. Giờ là lúc của những kẻ đột nhập.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip

Tags: #sung#theluc