Chương 4: Bóng Ma trên Đỉnh Núi

Ba ngày trôi qua trong nháy mắt kể từ cuộc đi săn đầu tiên của Thiên Vũ với tư cách là một tu sĩ.
Trong ba ngày này, anh không hề đi ra ngoài. Anh giống như một miếng bọt biển khô cạn, điên cuồng hấp thụ kiến thức và củng cố sức mạnh mới của mình. Hang động sau thác nước đã trở thành phòng thí nghiệm và cũng là đạo trường của riêng anh. Một thế giới nhỏ của trật tự và hy vọng, được bao bọc bởi sự hỗn loạn và tàn khốc của Ngục Đảo.
Mỗi buổi sáng, khi những tia nắng đầu tiên còn chưa xuyên qua được màn nước dày đặc của con thác, Thiên Vũ đã ngồi xếp bằng trên phiến đá phẳng nhất. Anh bắt đầu vận hành [Hỗn Độn Quy Nguyên Quyết]. Nếu như lần đầu tiên khai mở Linh Hải là một quá trình đau đớn như xé rách cơ thể, thì bây giờ, nó là một dòng suối ấm áp và nuôi dưỡng. Anh có thể cảm nhận rõ ràng từng luồng linh khí trời đất, đặc biệt là linh khí Thủy hệ dồi dào từ con thác, đang bị vòng xoáy công pháp của anh hút vào, chảy qua các kinh mạch đã được tối ưu hóa. Chúng không còn hoang dã và xung đột nữa, mà ngoan ngoãn chảy theo sự dẫn dắt của anh, từ từ hội tụ vào Linh Hải. Linh Hải của anh, từ một cái hồ nhỏ, đang dần dần được lấp đầy, linh lực trở nên ngưng tụ và vững chắc hơn. Cảnh giới Linh Đồ Sơ Kỳ của anh đã được củng cố hoàn toàn. Anh có thể cảm nhận rõ ràng, nếu tiếp tục với tốc độ này, có lẽ chỉ cần một tháng nữa, anh có thể thử xung kích lên Linh Đồ Trung Kỳ. Tốc độ này nếu để những tù nhân khác biết được, chắc chắn sẽ gây ra một trận sóng gió kinh hoàng.
Sau khi tu luyện, anh sẽ dành thời gian để luyện tập khống chế linh lực. Anh không chỉ làm lơ lửng những hòn đá. Anh thử những bài tập khó hơn. Anh điều khiển một giọt nước, cố gắng biến nó thành những hình dạng khác nhau – một mũi kim, một lưỡi dao nhỏ – trước khi nó tan vỡ. Anh thử truyền linh lực vào những mầm cây dại mọc trong kẽ đá, dùng "Vạn Vật Tương Liên" để cảm nhận sự sống yếu ớt của chúng đang vui mừng đón nhận nguồn năng lượng đó. Anh đang học cách sử dụng sức mạnh của mình một cách tinh tế nhất, như một người nghệ sĩ đang làm quen với cây cọ vẽ của mình.
Thời gian còn lại trong ngày, anh dùng để huấn luyện cùng Tý. Tý sau khi hấp thụ viên Linh Hạch Ám hệ đã trở nên nhanh nhẹn và thông minh hơn rất nhiều. Thiên Vũ biết rằng, tiềm năng của người bạn đồng hành này là vô hạn, và anh phải giúp nó khai phá tiềm năng đó.
Họ chơi một trò chơi "mèo vờn chuột" mỗi ngày. Nhưng con mèo và con chuột ở đây lại hoán đổi vai trò liên tục.
"Tý, ẩn nấp," Thiên Vũ truyền ý niệm. "Lần này, không chỉ ẩn nấp. Ta muốn cậu di chuyển từ góc hang bên kia đến sau lưng ta mà không tạo ra bất kỳ dao động năng lượng nào ta có thể cảm nhận được."
Tý kêu lên một tiếng "chít" rồi biến mất. Nó di chuyển, nhưng Thiên Vũ, với "Vạn Vật Tương Liên" được linh lực hỗ trợ, vẫn có thể cảm nhận được một sự gợn sóng rất nhỏ trong không khí.
"Sai rồi," anh nói. "Tốt hơn rồi, nhưng khi cậu đi qua vũng nước đó, sự phản chiếu của năng lượng Ám hệ của cậu đã làm lộ vị trí. Cậu cần học cách hấp thụ ánh sáng, không chỉ là hòa vào bóng tối."
Dưới sự chỉ dẫn đó, kỹ năng [Ảnh Độn] của Tý ngày càng trở nên hoàn hảo, đạt đến một trình độ mà có lẽ ngay cả những linh thú Huyền Thú hệ Ám cũng phải ghen tị.
Vào ngày thứ tư, khi cảm thấy mọi thứ đã đi vào quỹ đạo, một sự khao khát khám phá, một sự bồn chồn của một nhà khoa học không thể ngồi yên trước những ẩn số, lại trỗi dậy trong lòng Thiên Vũ.
Anh đứng trước tấm bản đồ da thú thô sơ của mình, được treo trên vách hang. Trên đó, anh đã đánh dấu vị trí căn cứ, con suối, khu đầm lầy nơi anh giết con bọ cạp, và Rừng Cây Chết. Tất cả chỉ là một góc rất nhỏ của hòn đảo khổng lồ này, một chấm mực không đáng kể trên một tờ giấy trắng. Phần còn lại của tờ giấy, là một sự trống rỗng đầy đe dọa.
"Ta biết quá ít," anh lẩm bẩm, Tý trên vai cũng nghiêng đầu nhìn vào tấm bản đồ.
Anh ngồi xuống, ngọn lửa trại phản chiếu trong đôi mắt sâu thẳm của anh. "Ta đã có công pháp để mạnh lên. Ta đã có kỹ năng để tự vệ. Nhưng tất cả đều vô nghĩa nếu ta không hiểu rõ về chiến trường này."
"Nhật ký của 'Kẻ Bị Bỏ Rơi' có nhắc đến Lão Đại ở phía nam, Huyết Lang Bang ở phía đông, và cả những Hộ Vệ bí ẩn. Nhưng chúng ở đâu? Sức mạnh của chúng thế nào? Địa hình của hòn đảo này ra sao, nơi nào có tài nguyên, nơi nào là tử địa? Tất cả đều là ẩn số. Một thí nghiệm với những biến số không xác định là một thí nghiệm thất bại. Một kế hoạch sinh tồn dựa trên sự ngu dốt chỉ là một hình thức tự sát chậm rãi hơn mà thôi."
Ở lại trong hang động này tuy an toàn, nhưng nó là một sự an toàn chết người. Nó giống như việc ngồi yên trong một căn phòng đang từ từ bị rút hết không khí. Sớm muộn gì, tài nguyên xung quanh cũng sẽ cạn kiệt, hoặc một kẻ địch mạnh mẽ nào đó sẽ tình cờ đi ngang qua.
Anh không thể đặt cược vận mệnh của mình vào sự may rủi. Anh phải chủ động. Anh cần dữ liệu. Càng nhiều dữ liệu càng tốt.
"Tý, chúng ta cần một bản đồ hoàn chỉnh hơn," anh nói với người bạn đồng hành của mình qua liên kết tâm linh. "Chúng ta cần phải tìm một nơi thật cao, cao nhất có thể, để quan sát toàn bộ khu vực này, để biến những ẩn số kia thành những dữ kiện có thể tính toán được."
Một quyết định đã được đưa ra. Anh sẽ thực hiện một chuyến đi trinh sát dài ngày. Mục tiêu không phải là đi săn, không phải là chiến đấu, mà chỉ đơn giản là quan sát.
Anh dành nửa ngày để chuẩn bị. Thịt ma hổ được sấy khô hơn nữa cho nhẹ và dễ bảo quản. Anh dùng bàng quang của một con thú mà anh săn được hôm qua, xử lý và làm thành hai cái túi da chứa nước sạch. Con dao găm bằng xương được mài lại trên một phiến đá ven suối cho đến khi nó trở nên sắc bén. Tấm da ma hổ được cuộn lại gọn gàng, có thể dùng làm chăn vào ban đêm. Cuối cùng, anh cẩn thận cất giữ viên Linh Hạch Ma hệ còn lại, cuộn [Đoạn Không Trảm] và các di vật khác vào một cái túi đeo chéo.
Khi mọi thứ đã sẵn sàng, anh đứng ở cửa hang, nhìn vào bóng tối sâu thẳm của khu rừng. Anh hít một hơi thật sâu không khí ẩm ướt, trong lòng không có sự sợ hãi, chỉ có sự thận trọng và một quyết tâm sắt đá.
Anh cùng Tý rời khỏi sự an toàn của hang động, bắt đầu cuộc phiêu lưu đầu tiên vào những vùng đất hoàn toàn xa lạ.
Thiên Vũ đứng ở cửa hang, nhìn màn nước của con thác chảy xuống như một tấm rèm ngọc trai, che giấu đi sự tồn tại của anh và bí mật bên trong. Anh hít một hơi thật sâu không khí ẩm ướt, trong lòng không có sự sợ hãi, chỉ có sự thận trọng và một quyết tâm sắt đá. Tý trên vai anh cũng khẽ kêu lên một tiếng "chít", như thể đang cổ vũ cho chủ nhân của mình.
Anh không lưu luyến. Anh quay người, lách qua màn nước, và chính thức bước vào thế giới hoang dã, vô định của Ngục Đảo.
Anh chọn một ngọn núi cao chót vót ở phía tây nam làm mục tiêu. Từ vị trí của anh, nó chỉ là một cái bóng mờ ảo ở đường chân trời, nhưng nó là điểm cao nhất mà anh có thể nhìn thấy. Hành trình đến đó dự kiến mất khoảng ba đến bốn ngày, một chuyến đi đầy rẫy những biến số không xác định.
Khi họ rời khỏi khu vực quen thuộc, không khí lập tức thay đổi. Khu rừng trở nên rậm rạp và nguyên thủy hơn. Âm thanh của những loài thú lạ lẫm vang lên từ khắp nơi. Những cây cổ thụ khổng lồ vươn thẳng lên trời, tán lá dày đặc che khuất gần hết ánh sáng mặt trời, khiến cho khu rừng trở nên âm u và ẩm thấp. Trên mặt đất, những bộ rễ cây khổng lồ trồi lên, ngoằn ngoèo như những con trăn lớn đang ngủ say.
Thiên Vũ liên tục sử dụng "Vạn Vật Tương Liên" để cảnh giác. Dị năng này giống như một con mắt thứ ba, một hệ thống radar sinh học, giúp anh nhìn thấu mọi nguy hiểm tiềm tàng. Anh không đi theo những con đường mòn có sẵn, vì đó là nơi những kẻ săn mồi thường phục kích. Anh đi men theo những sườn dốc, lẩn khuất giữa những bụi cây rậm rạp.
Vào buổi chiều ngày thứ hai của cuộc hành trình, khi họ đang đi qua một vùng trũng ẩm ướt, Thiên Vũ đột nhiên dừng lại. Một mùi hôi thối nồng nặc của sự phân hủy và một luồng năng lượng ăn mòn nhàn nhạt bốc lên từ phía trước. Không khí ở đây đặc quánh và ngột ngạt.
"Có mùi nguy hiểm," anh truyền ý niệm cho Tý. "Rất nhiều."
Anh cẩn thận trèo lên một cái cây lớn, nấp sau tán lá dày, nhìn xuống. Phía trước là một cái đầm lầy rộng lớn, nước có màu xanh đen kỳ lạ, và trên mặt nước sủi lên những bong bóng khí có mùi hôi thối. Vô số những bộ xương trắng của các loài thú bị mắc kẹt nằm rải rác quanh bờ đầm, một vài bộ xương còn rất mới, vẫn còn dính thịt đang phân hủy, trông cực kỳ ghê rợn. Nơi này là một cái bẫy chết người của tự nhiên.
Anh tập trung "Vạn Vật Tương Liên", quét sâu xuống dưới lớp bùn lầy. Ngay lập tức, trong nhận thức của anh hiện lên hàng chục, thậm chí hàng trăm điểm năng lượng nhỏ, di chuyển một cách chậm chạp. Chúng không có hình dạng cố định, chỉ là những khối chất lỏng sền sệt, nhưng lại tỏa ra một khí tức ăn mòn cực mạnh.
Anh biết chúng là gì. Nhật ký của "Kẻ Bị Bỏ Rơi" đã từng nhắc đến chúng. Hủ Thực Dịch Quái (Quái vật chất lỏng ăn mòn). Một loài sinh vật cấp thấp, không có trí tuệ, chỉ hành động theo bản năng săn mồi. Từng con một thì không đáng sợ, nhưng khi chúng tập hợp lại thành một bầy đàn, chúng có thể nuốt chửng cả những linh thú Huyền Thú đi lạc.
"Một Đầm Lầy Ăn Thịt," anh kết luận.
Anh bắt đầu phân tích tình hình một cách lạnh lùng. "Thực lực hiện tại: Linh Đồ Sơ Kỳ. Tý: Linh Thú 3 đoạn. Đối mặt với một hoặc hai con Dịch Quái, có thể giết được. Đối mặt với cả một bầy, xác suất sống sót gần như bằng không. Hơn nữa, một trận chiến ở đây sẽ gây ra tiếng động lớn, tiêu hao linh lực một cách vô ích."
Anh lại nhìn vào mục tiêu của mình. "Nhiệm vụ chính của chuyến đi này là trinh sát, là thu thập dữ liệu về địa hình và các thế lực lớn, không phải là chiến đấu với những con quái vật không có giá trị. Rủi ro quá cao, lợi ích thu được không tương xứng."
Sau vài giây phân tích, anh đưa ra quyết định. "Tránh đi."
Quyết định này khiến hành trình của anh vất vả hơn rất nhiều. Anh phải đi vòng qua cả một quả đồi lớn, xuyên qua những bụi cây gai góc chằng chịt. Chiếc áo vốn đã rách nát của anh lại bị cào rách thêm vài chỗ, trên da thịt cũng hằn lên những vết xước nhỏ. Có lúc, anh suýt nữa đã giẫm phải một con rắn lục có màu lá cây. Có lúc, Tý phải dùng tia sét nhỏ để đuổi một con ong bắp cày khổng lồ có cái nọc dài và đen bóng. Nhưng sự thận trọng đó đã giúp anh tránh được một cuộc chiến không cần thiết và bảo toàn được linh lực.
Sau bốn ngày hành trình gian khổ, cuối cùng anh cũng đã đến được chân ngọn núi mà mình đã chọn. Ngọn núi này cao sừng sững, đỉnh của nó chọc thẳng vào những đám mây, như một ngón tay khổng lồ của mặt đất đang chỉ lên trời.
Cuộc leo trèo bắt đầu. Đây là một bài kiểm tra thực sự về thể lực và ý chí. Địa hình từ từ thay đổi. Lớp đất mềm và cây cối rậm rạp nhường chỗ cho sỏi đá và những vách núi trơ trụi. Anh phải dùng cả tay và chân, bám vào những mỏm đá sắc nhọn để leo lên. Linh lực trong cơ thể anh phải liên tục vận chuyển đến tứ chi, giúp anh có thêm sức mạnh và độ bám.
Càng lên cao, không khí càng loãng, gió thổi càng mạnh. Gió ở đây mang theo cái lạnh buốt của vùng cao, quất vào mặt anh đau rát.
Giữa chừng, một cơn mưa núi bất ngờ ập đến. Nước mưa lạnh buốt, làm cho các vách đá trở nên trơn trượt cực kỳ nguy hiểm. Anh và Tý phải tìm một cái hốc đá nhỏ để trú tạm. Anh lấy tấm da ma hổ ra, choàng cho cả hai, chia sẻ hơi ấm. Họ ngồi đó, nhìn màn mưa trắng xóa bên ngoài, lắng nghe tiếng gió gào thét. Trong khoảnh khắc đó, giữa sự khắc nghiệt của thiên nhiên, sự gắn kết giữa anh và người bạn đồng hành nhỏ bé lại càng thêm sâu sắc. Tý không còn chỉ là một linh thú, nó là một người thân.
Khi mưa tạnh, họ lại tiếp tục cuộc hành trình. Tý tỏ ra cực kỳ hữu ích. Nó nhỏ bé và nhanh nhẹn, có thể dễ dàng leo lên trước, dùng móng vuốt sắc bén của mình để kiểm tra độ vững chắc của các mỏm đá. Thỉnh thoảng, nó lại kêu lên một tiếng "chít" nhỏ, báo hiệu cho Thiên Vũ biết có một tảng đá bị lỏng. Sự phối hợp ăn ý này đã giúp anh tránh được ít nhất hai lần nguy hiểm có thể rơi xuống vực.
Cuối cùng, sau nửa ngày leo trèo, khi mặt trời đã bắt đầu ngả về phía tây, anh đã đứng trên đỉnh núi.
Anh đứng đó, thở hổn hển, cơ thể đau nhức vì mệt mỏi, nhưng trong lòng lại là một cảm giác choáng ngợp và hùng vĩ. Một cảnh tượng không thể tin được hiện ra trước mắt anh. Anh đang đứng trên biển mây.
Toàn bộ khu vực mà anh đã đi qua trong những ngày qua giờ đây chỉ là một mảng xanh rộng lớn bên dưới. Anh có thể thấy khu rừng mình đã ở, cái đầm lầy chết chóc mà anh đã phải vất vả đi vòng qua, và xa hơn nữa là những dãy núi trập trùng vô tận. Anh thậm chí còn thấy được một đường bờ biển lấp lánh ở phía xa tít tắp, nơi những con sóng bạc đầu vỗ vào bờ cát mà anh sẽ không bao giờ tới được. Hòn đảo này... nó không phải là một hòn đảo nhỏ, nó là cả một tiểu lục địa bị cô lập.
Gió trên đỉnh núi thổi lồng lộng, mang theo cái lạnh của tầng không, nhưng nó cũng mang theo một cảm giác của sự tự do tuyệt đối. Trong khoảnh khắc đó, anh tạm thời quên đi thân phận tù nhân của mình, quên đi những nguy hiểm đang rình rập. Anh cảm thấy mình như một con đại bàng đang dang rộng đôi cánh, nhìn xuống giang sơn của riêng mình.
Nhưng anh không quên nhiệm vụ chính. Anh tìm một nơi khuất gió sau một tảng đá lớn, ngồi xếp bằng xuống. "Tý, canh gác cho ta."
Anh nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu không khí loãng trên cao, để cho tâm trí mình hoàn toàn tĩnh lặng. Sau đó, anh đẩy "Vạn Vật Tương Liên" của mình ra đến cực hạn. Đây là lần đầu tiên anh thử làm việc này ở một quy mô lớn như vậy, bao quát cả một vùng lãnh thổ rộng lớn. Một cơn đau nhói như búa bổ ập vào đầu anh, nhưng anh cắn chặt răng chịu đựng.
Ý thức của anh như một chiếc vệ tinh, bay lên cao, quét qua toàn bộ vùng đất bên dưới. Một bản đồ năng lượng ba chiều khổng lồ, phức tạp và sống động, dần dần hình thành trong đầu anh.
Anh "thấy" được những khu vực có linh khí dồi dào, những nơi có các dòng năng lượng ấm áp của Hỏa hệ, những nơi có năng lượng Thổ hệ nặng nề. Anh cũng "thấy" được những điểm đỏ rực, đại diện cho những linh thú mạnh mẽ đang ngủ say trong hang động của chúng. Anh thấy được cả những đốm lửa trại le lói của các nhóm tù nhân khác, nằm rải rác trong khu rừng, yếu ớt và leo lét như những con đom đóm. Anh đang tạo ra một bản đồ chiến lược hoàn hảo, một công cụ mà bất kỳ vị tướng nào cũng phải thèm muốn.
Anh đang mải mê ghi nhớ và phân tích thì đột nhiên, khi ý thức của anh quét về một dãy núi xa xôi ở phía đông, một dãy núi mà anh chưa từng để ý tới, anh đột nhiên khựng lại.
Anh "va" phải một thứ gì đó.
Nó không phải là luồng năng lượng hỗn loạn, bản năng và cuồng dại của linh thú. Nó cũng không phải là luồng năng lượng yếu ớt, leo lét như của các tù nhân.
Không. Luồng năng lượng này hoàn toàn khác biệt.
Nếu khí tức của linh thú giống như một ngọn lửa trại bùng cháy tự do, có lúc mạnh lúc yếu, thì luồng năng lượng này giống như một đường thẳng được kẻ bằng tia laser, lạnh lẽo, chính xác và tuyệt đối. Nếu khí tức của những sinh vật khác giống như những tiếng ồn ào của một khu rừng, thì luồng năng lượng này giống như một nốt nhạc cao tần, duy nhất, vang lên một cách đầy áp bức, át đi mọi âm thanh khác. Nó là một trật tự hoàn hảo trong một thế giới của sự hỗn loạn. Một phương trình toán học không tì vết giữa một bức tranh vẽ tay nguệch ngoạc.
Nó là một sự tồn tại phi tự nhiên.
Thiên Vũ kinh hãi, vội vàng tập trung toàn bộ ý thức của mình vào đó, dù cho việc này khiến đầu anh càng thêm đau nhức. Anh "thấy" luồng năng lượng đó đang di chuyển. Không phải di chuyển một cách ngẫu nhiên. Nó đang đi theo một lộ trình gần như hoàn hảo, một vòng cung tuần tra quanh một khu vực không xác định. Tốc độ ổn định, mỗi bước đi đều mang theo một sự kỷ luật của quân đội.
Anh cố gắng cảm nhận sức mạnh của nó. Ngay lập tức, một áp lực kinh khủng như một ngọn núi vô hình đè xuống linh hồn anh. Tâm trí anh lập tức liên kết đến những dòng chữ trong nhật ký của "Kẻ Bị Bỏ Rơi": "...Hộ Vệ... khí tức của hắn thật kinh khủng..."
Hai mảnh thông tin, một từ cảm nhận trực tiếp, một từ di vật của người đã chết, đột nhiên ghép lại với nhau, tạo thành một sự thật kinh hoàng.
Đây không phải là một linh thú.
Đây không phải là một tù nhân.
Đây là một trong những kẻ cai quản hòn đảo này. Một Hộ Vệ của Hồng Mông.
Toàn thân Thiên Vũ toát mồ hôi lạnh, dù cho gió trên đỉnh núi đang thổi rất mạnh. Cảm giác tự do và hùng vĩ của khung cảnh trước mắt anh hoàn toàn biến mất. Biển mây bồng bềnh không còn đẹp nữa, nó giống như những song sắt của một cái lồng khổng lồ. Khu rừng xanh tươi bên dưới không còn là một vùng đất hứa, nó giống như một sân chơi được thiết kế sẵn.
Anh cuối cùng cũng hiểu ra.
Ngục Đảo này không phải là một khu rừng hoang dã bị lãng quên nơi các tù nhân tự sinh tự diệt.
Nó là một cái lồng.
Một cái lồng được canh gác bởi những kẻ săn mồi không thể tưởng tượng nổi.
Anh không phải là một kẻ sinh tồn. Anh là một con chuột bạch đang chạy trong một cái mê cung thí nghiệm, và anh, vừa mới phát hiện ra bóng của một nhà khoa học mặc áo blouse trắng đang đứng ở bên ngoài quan sát. Mọi hành động của anh, mọi sự cố gắng của anh, có lẽ đều nằm trong tầm mắt của chúng.
Mục tiêu của anh không còn đơn giản là trở nên mạnh mẽ nữa. Anh phải làm điều đó trong sự im lặng tuyệt đối. Anh phải tìm ra quy luật của cái lồng này, tìm hiểu về những kẻ cai ngục, và tìm một lối thoát, trước khi chúng chú ý đến sự tồn tại của anh.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip

Tags: #sung#theluc