Chương 6: Di Tích Bị Lãng Quên
Một tuần trôi qua trong sự tĩnh lặng và khổ luyện.
Sau khi đã làm chủ được những kỹ năng cơ bản của [Tức Niệm Pháp], Thiên Vũ không hề tỏ ra tự mãn. Anh biết rằng, sự thành công trong hang động chỉ là bước đầu. Để đối mặt với một kẻ địch như Hộ Vệ Xám, anh cần phải thử nghiệm và hoàn thiện kỹ năng của mình trong một môi trường thực tế, dưới một áp lực thực sự.
Anh dành thêm hai ngày để chuẩn bị. Lần này, hành trang của anh còn gọn nhẹ hơn trước. Chỉ có nước, một ít thịt khô nhất, con dao găm xương và các vật phẩm quan trọng được giấu kỹ. Mọi thứ khác đều được anh để lại trong hang. Một chuyến đi trinh sát thực thụ đòi hỏi sự cơ động tối đa.
"Tý, lần này sẽ nguy hiểm hơn rất nhiều," anh truyền ý niệm cho người bạn đồng hành của mình khi cả hai đứng sau màn nước thác, chuẩn bị khởi hành. "Nhiệm vụ của chúng ta chỉ có quan sát và ẩn nấp. Tuyệt đối không được hành động nếu không có lệnh của ta. Dù thấy bất cứ thứ gì, cũng phải giữ im lặng."
Tý kêu lên một tiếng "chít" khe khẽ, đôi mắt xanh biếc của nó ánh lên vẻ nghiêm túc. Nó hiểu rõ sự nguy hiểm.
Cả hai lặng lẽ rời khỏi căn cứ. Lần này, Thiên Vũ di chuyển hoàn toàn khác. Anh không còn đi men theo những bụi rậm hay lẩn khuất sau những tảng đá một cách cứng nhắc. Anh vận dụng [Tức Niệm Pháp]. Hơi thở của anh gần như không còn, nhịp tim chậm lại, và Linh Hải tĩnh lặng như mặt hồ. Anh không cố gắng che giấu sự tồn tại của mình. Anh hòa mình vào môi trường. Anh là một phần của khu rừng.
Anh di chuyển như một cái bóng, lướt đi giữa những thân cây mà không gây ra một tiếng động. "Vạn Vật Tương Liên" của anh liên tục quét xung quanh, không chỉ để tìm kiếm kẻ địch, mà còn để cảm nhận dòng chảy của gió, sự im lặng của đất, và những góc tối mà ánh sáng không thể chiếu tới. Anh lợi dụng chúng, biến chúng thành lớp ngụy trang hoàn hảo nhất của mình.
Hành trình đến dãy núi phía đông, vốn mất bốn ngày trong sự sợ hãi và vất vả, giờ đây chỉ mất của anh hai ngày rưỡi. Anh di chuyển hiệu quả hơn, và quan trọng nhất, anh không còn phải đi đường vòng một cách cực đoan nữa. Anh đã có đủ tự tin để đi qua lãnh địa của những linh thú cấp thấp mà không hề bị chúng phát hiện.
Khi đến được chân dãy núi quen thuộc, anh không vội vàng tìm nơi ẩn nấp. Anh dành cả một ngày để đi vòng quanh khu vực tuần tra của Hộ Vệ Xám, nhưng giữ một khoảng cách cực kỳ an toàn. Anh cần phải hiểu rõ "nhà tù" của mình trước khi tìm cách vào "phòng biệt giam".
Cuối cùng, anh tìm được một vị trí hoàn hảo. Đó là một cái hang đá tự nhiên rất nhỏ và hẹp, nằm trên một sườn núi đối diện với thung lũng bí ẩn, được che phủ bởi một bụi cây gai góc dày đặc. Từ đây, anh có một tầm nhìn bao quát xuống toàn bộ thung lũng và một phần lộ trình của Hộ Vệ Xám.
Cuộc quan sát dài hạn và đầy kiên nhẫn bắt đầu.
Ngày đầu tiên, Hộ Vệ Xám xuất hiện đúng giờ như một chiếc đồng hồ. Anh ta vẫn mặc chiếc áo choàng màu xám bạc, bước đi với một tốc độ không đổi. Thiên Vũ chỉ dám quan sát từ xa, không dám dùng "Vạn Vật Tương Liên" để thăm dò trực tiếp, vì sợ sẽ bị phát hiện. Anh chỉ ghi nhớ bằng mắt thường và trí nhớ siêu phàm của mình.
Ngày thứ hai, ngày thứ ba... một tuần trôi qua. Thiên Vũ giống như một con báo đang rình mồi, kiên nhẫn đến cực điểm. Anh đã hoàn toàn nắm được quy luật của Hộ Vệ Xám. Sáu tiếng tuần tra, một tiếng nghỉ ngơi tại một con suối nhỏ, rồi lại sáu tiếng tuần tra nữa trước khi biến mất vào một khe núi. Không sai một giây.
Trong tuần đó, anh cũng đã chứng kiến thêm hai lần Hộ Vệ Xám ra tay. Một lần là một con lợn lòi có lớp da cứng như đá, lần khác là một con đại bàng khổng lồ bay quá thấp. Cả hai đều bị giết chết chỉ bằng một chiêu, một luồng kiếm khí màu bạc tùy ý được vung ra.
"Hắn quá mạnh," Thiên Vũ nghĩ, tim không khỏi đập nhanh. "Nhưng... sự mạnh mẽ và kỷ luật đó cũng chính là điểm yếu của hắn. Hắn quá tự tin vào sức mạnh của mình, và quá tin tưởng vào sự an toàn của lộ trình này. Hắn không bao giờ thay đổi, không bao giờ có sự đề phòng bất ngờ."
Anh bắt đầu tính toán. "Thời gian nghỉ ngơi của hắn là một giờ. Vị trí nghỉ cách lối vào thung lũng khoảng ba mươi phút di chuyển. Lộ trình của hắn là một vòng tròn. Nếu ta canh đúng lúc hắn vừa đi qua lối vào thung lũng và bắt đầu đi về phía xa nhất, ta sẽ có một 'cửa sổ thời gian' an toàn."
Anh tính toán một cách cẩn thận. "Hắn đi nửa vòng tròn mất ba tiếng. Điểm xa nhất sẽ mất một tiếng rưỡi. Vậy, khi hắn ở điểm xa nhất, ta sẽ có tổng cộng ba tiếng trước khi hắn quay trở lại lối vào. Nhưng để an toàn tuyệt đối, ta chỉ có thể hoạt động trong vòng một giờ. Một giờ để vào, khám phá, và rút lui."
Kế hoạch đã có. Anh không hành động ngay. Anh chờ đợi thêm ba ngày nữa, chỉ để chắc chắn rằng lộ trình của Hộ Vệ Xám không có bất kỳ sự thay đổi nào.
Vào buổi sáng ngày thứ mười của cuộc quan sát, Thiên Vũ biết thời cơ đã đến.
Anh nhìn Hộ Vệ Xám bắt đầu ca tuần tra của mình, đi lướt qua lối vào thung lũng. Anh kiên nhẫn chờ đợi thêm một tiếng rưỡi nữa, cho đến khi anh ước tính rằng Hộ Vệ Xám đã ở điểm xa nhất có thể.
"Tý, đi thôi," anh thì thầm. "Nhớ kỹ, im lặng tuyệt đối."
Anh và Tý như hai cái bóng, rời khỏi nơi ẩn nấp. Anh vận dụng [Tức Niệm Pháp] đến mức tối đa, khí tức của anh gần như hòa làm một với những tảng đá vô tri. Anh không đi nhanh, mà di chuyển một cách chậm rãi, chắc chắn, mỗi bước chân đều đáp xuống một cách nhẹ nhàng.
Họ đến trước lối vào thung lũng. Một cảm giác áp bức vô hình tỏa ra từ bên trong. Thiên Vũ hít một hơi thật sâu, rồi không do dự, bước qua ranh giới vô hình. Ngay khi bước qua ranh giới vô hình của thung lũng, Thiên Vũ cảm nhận được một sự thay đổi đột ngột và toàn diện. Không khí trở nên nặng nề và đặc quánh, như thể anh vừa lặn xuống một vùng nước sâu. Luồng khí lạnh lẽo và cổ xưa ập vào mặt, mang theo mùi của đất ẩm, đá mục và một thứ gì đó xa lạ hơn – mùi của thời gian bị lãng quên, của một sự tĩnh lặng đã kéo dài hàng thiên niên kỷ.
Nhưng điều khiến anh rợn người nhất là sự im lặng.
Đó không phải là sự yên tĩnh của một khu rừng yên bình. Đó là một sự im lặng chết chóc, một sự trống rỗng tuyệt đối. Tiếng thác nước, tiếng gió, tiếng côn trùng rả rích bên ngoài dường như đã bị một bức tường vô hình ngăn cách hoàn toàn. Ở đây, không có một âm thanh nào. Không có tiếng chim hót, không có tiếng lá cây xào xạc, không có cả tiếng bò của côn trùng. Một sự im lặng nặng nề đến mức áp lực lên cả màng nhĩ, khiến người ta cảm thấy hoảng sợ.
"Vạn Vật Tương Liên" của anh quét ra xung quanh, và kết quả trả về khiến anh càng thêm kinh hãi. Nơi này là một vùng đất chết sinh học. Những cái cây trong thung lũng còi cọc, vặn vẹo một cách dị dạng như những bệnh nhân đang quằn quại trong đau đớn. Vỏ cây của chúng cứng và lạnh như đá, lá cây mang một màu xanh xám bệnh tật. Dưới chân anh, mặt đất trơ trụi từng mảng, đất đai khô cằn và nứt nẻ dù không khí rất ẩm ướt. Anh "cảm nhận" được sinh mệnh lực của khu vực này đang bị một thứ gì đó ở trung tâm thung lũng từ từ hút cạn, giống như một vết thương hở không bao giờ lành.
Tý trên vai anh cũng cảm nhận được sự bất thường. Nó co người lại, bộ lông đen tuyền dựng lên đầy cảnh giác, liên tục phát ra những tiếng "chít chít" nhỏ đầy bất an qua liên kết tâm linh, cảnh báo chủ nhân của mình.
Thiên Vũ vỗ nhẹ lên người Tý để trấn an nó. "Ta biết. Cẩn thận một chút."
Anh không đi nhanh. Mỗi bước chân đều nhẹ nhàng, thận trọng. Anh vận dụng [Tức Niệm Pháp] đến mức tối đa, hòa mình vào những cái bóng của những cái cây đã chết. Luồng năng lượng hỗn loạn từ trung tâm thung lũng ngày càng rõ rệt hơn. Nó giống như một áp lực vô hình, đè nặng lên tâm trí anh, khiến đầu anh hơi ong ong và có cảm giác buồn nôn.
Sau khi đi sâu vào khoảng vài trăm mét, vượt qua những thân cây hóa thạch, ngôi đền cổ đổ nát dần hiện ra rõ hơn qua màn sương mỏng. Nó lớn hơn nhiều so với những gì anh quan sát được từ xa. Những bức tường đá đen kịt, không biết làm từ chất liệu gì, đứng sừng sững giữa sự hoang tàn. Dù đã sụp đổ gần hết, nó vẫn toát lên một vẻ uy nghiêm, cổ xưa, như một vị vua già nua đang ngồi trên ngai vàng đổ nát, lặng lẽ nhìn thế gian biến đổi.
Thiên Vũ không vội vàng tiến vào. Anh đi một vòng quanh bên ngoài, quan sát kiến trúc. Phong cách của ngôi đền hoàn toàn xa lạ. Những đường nét chạm khắc không tuân theo một quy luật hình học nào mà anh biết, chúng vừa phức tạp, vừa nguyên thủy. Đây không phải là công trình của những tù nhân, cũng không giống như công nghệ của Hồng Mông. Nó dường như đã tồn tại ở đây từ rất lâu, trước cả khi Ngục Đảo này trở thành một nhà tù.
Và rồi, anh tìm thấy chúng. Trên một bức tường bên ngoài còn tương đối nguyên vẹn, có những bức tranh tường khổng lồ. Dù đã bị thời gian bào mòn, những hình ảnh được khắc họa vẫn còn rõ nét một cách đáng kinh ngạc. Thiên Vũ nín thở, cẩn thận tiến lại gần.
Bức tranh đầu tiên mô tả một cảnh tượng hỗn mang. Giữa vũ trụ sơ khai, có một sinh vật khổng lồ không rõ hình dạng, không phải một con thú, mà giống như một dải ngân hà sống, một thực thể của ý thức và năng lượng. Nó đang gầm lên, và từ tiếng gầm đó, trời đất được phân chia, vạn vật được sinh ra.
"Thần Thú Khởi Nguyên..." Thiên Vũ lẩm bẩm. Đây chắc chắn là sinh vật mà giả thuyết của anh đã hướng tới.
Anh di chuyển sang bức tranh thứ hai. Bức tranh này mô tả Thần Thú Khởi Nguyên đang tự phân tách. Từ cơ thể của nó, 12 luồng sáng bay ra, hóa thành 12 hình dạng quen thuộc. Anh nhận ra ngay lập tức. Một con chuột được bao bọc bởi sấm sét và bóng tối. Một con trâu khổng lồ đang dẫm lên mặt đất nứt nẻ. Và đặc biệt, anh thấy hình ảnh một con hổ trắng toát, toàn thân như được đúc từ kim loại, xung quanh là những luồng gió sắc bén như kiếm. Bên cạnh đó, là hình ảnh một con dê núi hiền hòa, dưới chân nó, cây cối và hoa cỏ đua nhau mọc lên.
"Là 12 Linh Thú Con Giáp," trái tim anh đập mạnh. "Tý, Dần, Mùi... tất cả đều ở đây. Chúng thực sự là những mảnh vỡ của một thực thể sáng thế!"
Bức tranh thứ ba mô tả một cuộc chiến tranh kinh thiên động địa. 12 con giáp đang chiến đấu chống lại những kẻ địch không rõ hình dạng. Chúng là những cái bóng đen kịt, những "lỗ hổng" trong thực tại, những thực thể của sự hư vô đang muốn nuốt chửng sự sống. Cuộc chiến tàn khốc, trời long đất lở.
Bức tranh cuối cùng là cảnh tượng bi tráng nhất. Thần Thú Khởi Nguyên dường như đã dùng chút sức lực cuối cùng để tạo ra một vụ nổ lớn, trục xuất những kẻ địch bóng tối ra khỏi thế giới, nhưng bản thân nó cũng tan vỡ. 12 con giáp, mang theo những mảnh vỡ cuối cùng của sức mạnh khởi nguyên, bị phân tán đi khắp nơi, chìm vào giấc ngủ dài.
Thiên Vũ đứng lặng người trước bức tường. Một câu chuyện lịch sử bị lãng quên của cả một thế giới đang hiện ra trước mắt anh. Anh chợt hiểu ra, hành trình thu thập 12 con giáp của mình không chỉ là để mạnh lên, không chỉ là để trả thù Kỷ Nguyên. Nó còn là một sứ mệnh, một hành trình đi tìm lại những mảnh vỡ thiêng liêng đã mất của thế giới này. "Giả thuyết của ta đã đúng... nhưng vẫn còn quá nông cạn. Đây không phải là những mảnh vỡ năng lượng đơn thuần, chúng là những người thừa kế thần thánh."
"Thời gian không còn nhiều," anh tự nhắc nhở mình. Anh quay người, tiến vào bên trong ngôi đền.
Bên trong còn hoang tàn hơn cả bên ngoài. Mái vòm đã sụp, để lại những khoảng trống cho ánh sáng mặt trời yếu ớt chiếu vào, tạo thành những cột sáng lơ lửng trong không khí đầy bụi. Cảm giác áp bức từ luồng năng lượng hỗn loạn càng trở nên mạnh mẽ hơn. Nó phát ra từ trung tâm của đại điện.
Đó là một tế đàn hình tròn, làm từ một loại đá đen không phản chiếu bất kỳ ánh sáng nào. Trên bề mặt tế đàn, có khắc những ký hiệu phức tạp, phi hình học, chúng dường như đang chuyển động một cách chậm rãi khi anh không nhìn trực tiếp vào. Ngay phía trên trung tâm tế đàn, không khí bị bóp méo, tạo thành một vòng xoáy năng lượng nhỏ, không màu nhưng lại có thể thấy được bằng mắt thường.
"Vết rách không gian," Thiên Vũ kết luận, trong lòng kinh hãi. "Một cánh cổng không ổn định, hoặc một phong ấn đang bị rò rỉ năng lượng." Anh dùng "Vạn Vật Tương Liên" để phân tích, và cảm nhận được một sự nguy hiểm chết người, một lời mời gọi đến sự hủy diệt. Anh quyết định không đến gần.
Ánh mắt anh lại bị thu hút bởi bức tường phía sau tế đàn. Ở đó, có một bức phù điêu lớn, dù bị hư hại nhưng vẫn còn nhận ra được. Đó là hình ảnh của con hổ trắng trong truyền thuyết. Cương Phong Kiếm Hổ. Bức phù điêu khắc họa con hổ trong một tư thế gầm thét, đứng trên một đỉnh núi lộng gió, toàn thân tỏa ra những luồng kiếm khí sắc bén.
Bất chợt, anh nhận ra một điểm bất thường. Một tia sáng kim loại rất nhỏ lóe lên gần phần râu của con hổ trên bức phù điêu khi cột sáng từ trên trần quét qua.
Anh nín thở, từ từ tiến lại gần. Anh dùng con dao găm xương, cẩn thận cạy nhẹ kẽ nứt trên bức phù điêu. Một vật thể nhỏ như cây kim rơi ra tay anh.
Đó là một sợi râu. Một sợi râu hổ duy nhất, nhưng lại mang một màu trắng bạc như kim loại, cứng và sắc bén. Nó hoàn toàn không bị bào mòn bởi thời gian.
Ngay khi ngón tay Thiên Vũ chạm vào sợi râu, một luồng năng lượng Phong và Kim tinh khiết nhưng cực kỳ bá đạo ập vào tâm trí anh.
VÙUU!
Trước mắt anh không còn là ngôi đền đổ nát. Anh thấy mình đang đứng trên một đỉnh núi cao chọc trời, gió gào thét bên tai, sắc bén như dao cắt. Bầu trời trong xanh, nhưng không khí lại tràn ngập một sự sắc bén của kim loại. Anh "cảm nhận" được sự kiêu ngạo vô biên, ý chí chiến đấu không bao giờ khuất phục. Và rồi, anh "thấy" một con hổ trắng khổng lồ, toàn thân trắng như tuyết, bộ lông có những vằn màu xám bạc, đang bay lượn giữa những cơn bão kiếm khí. Nó gầm lên một tiếng, và tiếng gầm đó như có thể chém nát cả không gian.
Ảo ảnh biến mất.
Thiên Vũ thở hổn hển, lùi lại vài bước, mồ hôi lạnh đã thấm ướt lưng áo. Anh nhìn lại sợi râu hổ màu bạc trong lòng bàn tay. Nó không còn chỉ là một vật thể lạ, nó là một chiếc la bàn, một lời hứa về một sức mạnh không thể tưởng tượng. Sợi râu đang rung lên nhè nhẹ, và qua "Vạn Vật Tương Liên", anh cảm nhận được một lực hút yếu ớt nhưng rõ ràng, chỉ về hướng tây bắc của hòn đảo, nơi có những ngọn núi cao chót vót mà anh đã thấy từ xa.
"Phía tây bắc..." anh lẩm bẩm. Anh đã có được mục tiêu cụ thể đầu tiên. Anh đã có được con đường để tìm kiếm mảnh vỡ thứ hai.
Niềm vui và sự hưng phấn của một khám phá vĩ đại dâng lên trong lòng anh. Chuyến đi mạo hiểm này đã có kết quả ngoài sức tưởng tượng. Anh cẩn thận cất sợi râu hổ vào trong túi áo sát ngực, nơi an toàn nhất.
Anh liếc nhìn về phía tế đàn hỗn loạn, rồi lại nhìn ra cửa. Thời gian của anh không còn nhiều. Anh phải rời khỏi đây trước khi Hộ Vệ Xám quay lại.
Anh quay người, chuẩn bị rút lui trong im lặng.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip