Chương 9: Đối Tác Săn Mồi
Thiên Vũ đứng giữa cơn gió lạnh lẽo của vùng núi tây bắc, trong lòng bàn tay là quả Phong Linh Quả màu xanh biếc, vẫn còn vương lại hơi ấm từ cơ thể của Cương Phong Kiếm Hổ. Cảm giác kiệt sức sau lần đột phá kinh hiểm dần tan biến, thay vào đó là một sự hưng phấn và một niềm hy vọng mãnh liệt.
Món quà này không chỉ là một loại linh quả. Nó là một thông điệp. Một sự công nhận. Một lời mời.
Anh đã chứng minh được rằng mình không phải là một con mồi yếu đuối sẽ bị môi trường khắc nghiệt đào thải. Anh đã vượt qua bài kiểm tra đầu tiên, một bài kiểm tra không lời nhưng lại vô cùng tàn khốc. Nhưng anh biết, đây mới chỉ là sự khởi đầu. Sự công nhận này giống như một tấm vé vào cửa, cho phép anh được tiếp tục tham gia vào trò chơi của vị vua này, một trò chơi mà phần thưởng có thể là sự quy phục của chính nó.
"Cơ hội," Thiên Vũ thì thầm, nắm chặt quả linh quả. "Và ta sẽ không lãng phí nó."
Anh không vội vàng hấp thụ ngay. Trải qua một lần đột phá đầy bạo ngược, Linh Hải và kinh mạch của anh tuy đã được mở rộng, nhưng vẫn còn ở trong trạng thái bất ổn, giống như một ngôi nhà vừa được xây lại sau một trận động đất. Việc hấp thụ một lượng năng lượng tinh khiết và khổng lồ lúc này có thể sẽ gây ra xung kích, lợi bất cập hại. Anh cần phải củng cố cảnh giới của mình trước, biến nền móng mới xây này thành một pháo đài vững chắc.
Anh quay trở lại hốc đá trú ẩn. Nơi này vẫn chật chẹp và lạnh lẽo, nhưng giờ đây, trong mắt Thiên Vũ, nó lại mang một cảm giác an toàn quen thuộc. Anh ngồi xếp bằng, đặt quả Phong Linh Quả trước mặt, và bắt đầu quá trình thiền định. Anh cần phải hoàn toàn làm quen với sức mạnh mới của một Linh Sĩ.
Lần này, cảm giác hoàn toàn khác biệt.
Nếu như trước đây, Linh Hải của anh chỉ là một cái ao nhỏ với một lớp sương mỏng, thì bây giờ nó đã là một cái hồ thực sự. Linh lực không còn là sương, mà đã ngưng tụ thành những dòng chảy lỏng, cuồn cuộn sức mạnh. Anh có thể cảm nhận rõ ràng sự khác biệt về chất. Linh lực của một Linh Sĩ không chỉ nhiều hơn, mà còn tinh khiết, nặng nề và dễ điều khiển hơn gấp mười lần. Anh có thể điều động nó một cách nhanh chóng và chính xác hơn, giống như việc chuyển từ việc điều khiển một con diều bằng dây sang lái một chiếc xe thể thao.
Anh dành trọn một ngày để vận hành "Linh Nguyên Quyết", dẫn dắt dòng linh lực mới đi khắp các kinh mạch trong cơ thể, làm quen với sức mạnh của mình. Mỗi một chu thiên hoàn thành, anh lại cảm thấy cơ thể mình mạnh mẽ hơn một chút, các vết thương nhỏ do gió cắt trong quá trình đột phá cũng nhanh chóng lành lại.
Khi cảm thấy cảnh giới đã hoàn toàn ổn định, Thiên Vũ mới cẩn thận cầm quả Phong Linh Quả lên. Anh dùng "Vạn Vật Tương Liên" để phân tích nó một lần nữa, một cách chi tiết hơn. Bên trong quả cây màu xanh biếc là một thế giới của gió. Những luồng năng lượng Phong hệ tinh khiết đến mức gần như hoàn hảo, xoáy tròn theo một trật tự tao nhã, không hề có một chút bạo ngược hay hỗn loạn nào như linh khí trong không khí. Nó không phải là một nguồn năng lượng đơn thuần, nó là một "cấu trúc" năng lượng, một kiệt tác của tự nhiên.
"Thứ tốt," anh gật đầu. Anh không do dự nữa, đưa quả cây lên miệng và cắn một miếng.
Một vị ngọt thanh, mát lạnh như gió sớm lan tỏa trong miệng. Quả cây tan ra ngay khi vừa chạm vào lưỡi, hóa thành một dòng năng lượng thuần túy, mát lạnh chảy xuống cổ họng anh.
ẦM!
Dòng năng lượng Phong hệ khổng lồ nhưng lại vô cùng ôn hòa bùng nổ trong cơ thể anh. Nó không phá phách như những luồng khí hoang dã mà anh từng hấp thụ. Thay vào đó, nó giống như một cơn gió xuân, nhẹ nhàng lướt qua từng kinh mạch, xoa dịu những tổn thương còn sót lại và mở rộng chúng ra thêm một chút. Nó giống như một người thợ thủ công lành nghề, đang dùng giấy nhám mịn để đánh bóng những đường ống thô ráp.
Dòng năng lượng này nhanh chóng tiến vào Linh Hải của anh. Ngay lập tức, những luồng linh lực hệ Phong hỗn tạp mà anh đã khổ công hấp thụ trước đây, giống như những tên lính ô hợp gặp được chủ soái, lập tức bị dòng năng lượng tinh khiết này đồng hóa và tinh luyện. Chúng trở nên có trật tự hơn, ôn hòa hơn, và hoàn toàn nằm trong sự kiểm soát của anh. Linh Hải của anh, vốn đang có ba dòng năng lượng (trung tính, Kim, Phong) tồn tại một cách hơi xung khắc, giờ đây đã tìm được sự cân bằng. Dòng năng lượng Phong hệ tinh khiết từ quả cây đã trở thành chất xúc tác, tạo ra một vòng xoáy ổn định, nơi ba loại năng lượng xoay quanh nhau một cách hài hòa.
Toàn bộ quá trình hấp thụ kéo dài gần ba giờ đồng hồ. Khi Thiên Vũ mở mắt ra, một luồng khí màu xanh nhạt từ người anh tỏa ra rồi biến mất. Anh cảm thấy một sự thay đổi rõ rệt. Cảnh giới Linh Sĩ Sơ Kỳ của anh đã được củng cố đến mức vững chắc không thể lay chuyển. Hơn thế nữa, anh cảm thấy một sự thân thiết đặc biệt với nguyên tố Phong. Anh có thể nghe được tiếng gió thì thầm, cảm nhận được từng sự thay đổi nhỏ nhất trong không khí.
Anh đứng dậy, thử di chuyển. Cơ thể anh trở nên nhẹ nhàng hơn hẳn, tốc độ cũng nhanh hơn gần một phần ba so với lúc vừa đột phá. Anh có thể duy trì lớp khiên linh lực bảo vệ mình khỏi gió mà chỉ tốn một lượng linh lực không đáng kể.
Nhưng thu hoạch lớn nhất không phải là năng lượng. Mà là sự lĩnh ngộ.
Trong dòng năng lượng của quả Phong Linh Quả, có ẩn chứa một phần quy luật của gió. Dù chỉ là một mảnh vỡ rất nhỏ, nhưng đối với Thiên Vũ, nó lại như mở ra một cánh cửa hoàn toàn mới. Tâm trí anh như được đắm mình trong một ảo cảnh ngắn. Anh thấy mình là gió, lướt qua những ngọn núi, len lỏi vào từng kẽ đá, cảm nhận được sự tự do vô tận nhưng cũng ẩn chứa một sức mạnh cắt xé kinh người. Anh hiểu ra, gió không chỉ có sự nhanh nhẹn, nó còn có sự cắt xé, sự ăn mòn, và cả sự nâng đỡ.
Chính sự lĩnh ngộ này đã thôi thúc anh nghĩ đến cuộn Linh Kỹ Cuốn mà mình đã nhặt được từ lâu – [Đoạn Không Trảm].
Lúc còn ở Linh Đồ, anh thậm chí không thể đọc hiểu được những đường vận hành linh lực phức tạp của nó. Nhưng bây giờ, khi đã là một Linh Sĩ và có sự hiểu biết sâu hơn về năng lượng, anh quyết định thử một lần. Anh cần một át chủ bài thực sự để tự vệ, đó là một phần cốt lõi trong học thuyết chiến đấu mà anh đã tự đặt ra cho mình.
Anh lấy ra tấm da thú đã cũ, trải ra. Trên đó là một biểu đồ phức tạp, mô tả cách vận dụng linh lực, nén nó lại tại một điểm rồi bộc phát ra trong một khoảnh khắc để tạo ra một nhát chém có khả năng xé rách không gian. Yêu cầu về sự khống chế linh lực và lượng linh lực tiêu hao là cực lớn.
Thiên Vũ ngồi xuống, bắt đầu thử nghiệm. Anh cẩn thận điều động một luồng linh lực trong Linh Hải, cố gắng vận hành nó theo con đường được vẽ trên biểu đồ. Đây là một quá trình đòi hỏi sự chính xác tuyệt đối.
Lần đầu tiên, linh lực chỉ đi được một phần ba quãng đường đã bị tiêu tán. "Kiểm soát chưa đủ," anh kết luận.
Lần thứ hai, anh đi được nửa đường, nhưng sự xung đột năng lượng khiến anh cảm thấy tức ngực. "Nén ép quá vội vàng."
Anh không nản lòng. Anh dùng "Vạn Vật Tương Liên" để phân tích chính những đường vận hành trong cơ thể mình, tìm ra lỗi sai và điều chỉnh lại. Anh thử đi thử lại hàng chục lần. Mỗi lần thất bại, linh lực của anh lại hao đi một ít.
Sau gần một buổi khổ luyện, khi linh lực đã gần cạn, anh quyết định thử lần cuối cùng. Lần này, anh vận dụng cả sự lĩnh ngộ về gió mà anh vừa có được. Anh nhận ra, nhát chém cuối cùng không chỉ là giải phóng năng lượng, mà là tạo ra một sự chênh lệch áp suất cực lớn trong một không gian nhỏ, một nhát cắt của chân không.
Anh dồn toàn bộ linh lực còn lại vào ngón tay trỏ. Anh nén nó lại, xoay tròn nó theo một quỹ đạo phức tạp, mô phỏng một cơn lốc nhỏ.
"Đoạn Không Trảm!"
Một vệt sáng đen kịt, hình lưỡi liềm, chỉ dài khoảng một gang tay, bay ra từ đầu ngón tay anh. Nó không phát ra tiếng động lớn, chỉ có một tiếng "xétttt" rất nhỏ khi không khí bị xé rách. Vệt sáng bay đến tảng đá lớn trong hốc đá.
Keng!
Một vết cắt sâu và cực kỳ trơn nhẵn hiện ra trên bề mặt tảng đá cứng. Vết cắt có màu đen, dường như vẫn còn sót lại một chút năng lượng không gian hỗn loạn, và những cạnh đá xung quanh vết cắt bị bào mòn một cách kỳ lạ.
Thiên Vũ thở hổn hển, nhìn thành quả của mình. Toàn bộ linh lực trong Linh Hải của anh đã bị rút cạn sạch. Anh cảm thấy một sự trống rỗng và mệt mỏi chưa từng có. Sức mạnh của nó thật kinh khủng, nhưng cái giá phải trả cũng không hề nhỏ. Đây chính là át chủ bài bảo mệnh thực sự của anh, một chiêu chỉ có thể dùng trong những lúc thập tử nhất sinh.
Anh dành thêm một ngày nữa để hồi phục hoàn toàn. Bây giờ, anh đã có sức mạnh, có át chủ bài. Anh biết mình không thể ở yên trong hốc đá này mãi được. Vị vua của ngọn núi đã cho anh một cơ hội, và anh phải nắm lấy nó.
Anh nhận thấy, trong hai ngày qua, Dần không còn quan sát anh nữa. Sự im lặng này còn đáng sợ hơn cả việc bị theo dõi. Nó giống như một sự chờ đợi.
Vào buổi sáng ngày thứ ba sau khi đột phá, khi Thiên Vũ đang luyện tập cách vận dụng linh lực Phong hệ để làm cơ thể nhẹ hơn, thì Dần xuất hiện trên một đỉnh núi gần đó. Nó không nhìn anh. Nó nhìn về một hướng khác, sâu hơn vào trong dãy núi, một khu vực mà Thiên Vũ chưa từng dám bén mảng tới vì cảm nhận được ở đó có nhiều khí tức linh thú mạnh mẽ.
Nó ngẩng đầu, gầm lên một tiếng vang dội. Tiếng gầm lần này không có ý cảnh cáo, mà giống như một lời hiệu triệu, một sự thách thức. Sau tiếng gầm, nó lao đi như một cơn gió trắng, biến mất về hướng đó.
Thiên Vũ đứng lặng, nhìn theo. Anh hiểu ý của nó. Đây là bài kiểm tra thứ hai. Một bài kiểm tra không lời. "Ngươi đã mạnh hơn. Nhưng sức mạnh đó có thực chiến được không? Hãy chứng minh cho ta thấy. Hãy đi săn một con mồi xứng đáng."
Anh không do dự, lập tức đi theo hướng mà Dần đã chỉ.
Anh di chuyển một cách cẩn trọng. "Vạn Vật Tương Liên" của anh quét ra xung quanh, và chẳng mấy chốc, anh đã cảm nhận được mục tiêu. Một luồng khí tức mạnh mẽ, hung bạo, mang theo thuộc tính Phong rõ rệt, nhưng lại hỗn tạp và kém xa so với Dần. Luồng khí tức này ít nhất cũng đã đạt đến Linh Sĩ Trung Kỳ, thậm chí là Hậu Kỳ.
Anh ẩn mình sau một sườn núi, nhìn xuống một cái hẻm núi rộng lớn bên dưới. Ở đó, một con linh thú khổng lồ đang làm tổ. Nó có thân của một con sư tử, nhưng đầu và đôi cánh lại là của một con đại bàng. Toàn thân nó phủ một lớp lông vũ cứng như thép, và mỗi khi nó vỗ cánh, lại tạo ra những cơn lốc nhỏ.
Phong Bạo Sư Thứu! Một loài linh thú cực kỳ hung dữ và khó đối phó.
Thiên Vũ đang tính toán cách để tấn công thì anh cảm nhận được một luồng khí tức quen thuộc. Trên một vách đá cao chót vót đối diện, Cương Phong Kiếm Hổ đã ngồi ở đó từ lúc nào, lặng lẽ quan sát, giống như một vị giám khảo trong một kỳ thi sinh tử.
Áp lực vô hình đè nặng lên vai Thiên Vũ. Anh biết, trận chiến này không chỉ là vì một viên linh hạch. Nó là một màn trình diễn để chứng minh giá trị của mình. Anh phân tích con Sư Thứu. Phòng ngự mạnh, biết bay, có thể tấn công bằng những lưỡi dao gió. Rất khó để tiếp cận.
"Tý," anh truyền ý niệm. "Lần này, chúng ta sẽ tấn công trực diện."
Anh hít một hơi thật sâu. Anh không ẩn nấp nữa. Anh bước ra khỏi chỗ nấp, đứng trên một mỏm đá, công khai đối mặt với con Sư Thứu.
Con Sư Thứu lập tức phát hiện ra anh. Thấy một sinh vật nhỏ bé dám khiêu khích mình, nó gầm lên một tiếng giận dữ rồi đập cánh bay lên. Nó không lao xuống ngay, mà lượn vòng trên trời, rồi từ miệng nó, hàng chục lưỡi dao gió sắc bén bắn về phía Thiên Vũ.
"Đến hay lắm!"
Thiên Vũ vận linh lực, tạo ra một tấm khiên gió mỏng trước mặt. Những lưỡi dao gió của con Sư Thứu va vào tấm khiên, tạo ra những tiếng "keng keng" như kim loại va chạm, nhưng không thể xuyên thủng được.
Thấy tấn công từ xa không hiệu quả, con Sư Thứu gầm lên rồi lao xuống như một chiếc tiêm kích, đôi móng vuốt sắc nhọn giương ra.
"Chính là lúc này!"
Ngay khi con Sư Thứu lao xuống, Tý, vốn đã ẩn mình dưới một tảng đá từ trước, đột nhiên bắn ra như một tia chớp đen. Nó không tấn công con Sư Thứu, mà nhắm vào một bên cánh của nó. Một tia sét nhỏ nhưng cực mạnh đánh trúng vào khớp cánh.
Con Sư Thứu kêu lên một tiếng đau đớn, cơ thể mất thăng bằng, lảo đảo đáp xuống đất.
Thiên Vũ lập tức chớp lấy thời cơ. Anh lao tới, con dao găm bằng xương trong tay được bao bọc bởi một lớp linh lực Kim-Phong mờ nhạt. Cuộc chiến trên mặt đất bắt đầu. Con Sư Thứu dù bị thương ở cánh nhưng vẫn cực kỳ hung hãn. Móng vuốt của nó vung lên, tạo ra những cơn gió mạnh. Thiên Vũ, với thân pháp được gia trì bởi Phong hệ, di chuyển linh hoạt, né tránh các đòn tấn công của nó. Tý thì giống như một bóng ma, liên tục quấy nhiễu.
Trận chiến kéo dài gần mười phút. Thiên Vũ đã bắt đầu thấm mệt. Con Sư Thứu tức giận, nó gầm lên, vỗ mạnh đôi cánh, tạo ra một cơn lốc xoáy nhỏ cuốn về phía Thiên Vũ.
Anh biết mình không thể né được. Anh bị hút vào cơn lốc, cơ thể bị vô số lưỡi dao gió nhỏ cắt qua, tấm khiên linh lực vỡ tan. Ngay lúc con Sư Thứu lao tới định kết liễu anh.
"Chính là bây giờ!"
Anh dồn toàn bộ linh lực còn lại vào ngón tay trỏ. Một vệt sáng đen kịt, hình lưỡi liềm, hiện ra.
"[Đoạn Không Trảm]!"
Vệt sáng đen bay ra, xé toạc cơn lốc, chém một đường hoàn hảo vào cổ họng của con Sư Thứu.
Máu tươi phun ra. Con Sư Thứu khổng lồ gầm lên một tiếng cuối cùng đầy đau đớn và không cam lòng, rồi đổ ầm xuống đất.
Thiên Vũ đứng thở hổn hển, toàn thân rã rời. Linh Hải của anh gần như cạn kiệt. Nhưng anh đã thắng.
Anh ngẩng đầu nhìn lên vách đá. Cương Phong Kiếm Hổ vẫn ngồi ở đó. Nó nhìn cái xác của con Sư Thứu, rồi lại nhìn Thiên Vũ đang thở dốc. Nó phát ra một tiếng "gừ" trầm thấp trong cổ họng, một âm thanh của sự hài lòng. Nó đứng dậy, quay người, và biến mất.
Thiên Vũ ngồi phịch xuống đất, mỉm cười. Anh tiến lại gần cái xác, lấy ra viên Linh Hạch Phong hệ cấp Tinh phẩm sáng lấp lánh. Anh biết, mình đã vượt qua bài kiểm tra thứ hai. Anh đã chứng minh được mình là một thợ săn, một chiến binh có đủ thực lực và trí tuệ. Khoảng cách giữa anh và một giao ước thực sự với vị vua của ngọn núi này, đã được rút ngắn lại một cách đáng kể.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip