Chương 4.2:
"Đó là Pandora hả mẹ?" Taurus nhìn vị tiểu thư với mái tóc vàng hoe màu nắng rực rỡ, chợt thì thầm vào tai mẹ, cố gắng lấp đầy sự tò mò đang dâng lên trong lòng. Gu của thế tử Scorpio cũng lạ quá đi, cậu thầm nghĩ, không khỏi nhíu mày.
Bà Victoria khẽ gật đầu, ánh mắt sắc sảo dõi theo Pandora. Còn chưa kịp cất lời thì con trai của bà đã bắt đầu bô bô cái miệng hư, giọng điệu đầy vẻ thắc mắc: "Mà con thấy tò mò chuyện này mẹ ạ, tại sao cô ta lại may mắn đến mức được đính ước với thế tử điện hạ vậy nhỉ? Trông cũng không có gì đặc biệt..."
"Nếu cô ta trở thành thế tử phi thì cái vị trí lãnh chúa vùng Procyon chắc chắn là của lão Phedra kia rồi. Hơn nữa, nghe nói, sắp tới Procyon sẽ mở rộng lãnh thổ. Quá hời." Sau khi khéo léo tránh né mấy cô tiểu thư cố gắng tiếp cận mình với những lời mời gọi ong bướm, Aries quay về cạnh mẹ và em trai để bép xép, giọng điệu đầy vẻ bất mãn, như thể đang phân tích một ván cờ chính trị.
Anh trai của cậu nổi tiếng mà, Taurus nghĩ thầm, cái gì mà chỉ huy dòng hiệp sĩ Ares, rồi còn công tước Aries của nhà Sovereign... Đủ để mấy cô nương đổ rầm rầm ấy chứ. Tất nhiên, bởi vì họ chỉ nhìn thấy mặt tốt của anh ấy, chứ thử hỏi Capricorn hay Sagitarius xem có muốn cưới anh ấy không, ha ha, có mà thèm lấy. Chắc chắn là sẽ chạy xa một trăm dặm thôi!
"Rõ ràng em hỏi là tại sao Pandora đính ước được với thế tử, mà anh lại đi kể về phúc lợi lão Phedra nhận được?" Taurus vò đầu, có phải do anh trai cậu vừa ốm dậy nên đầu óc không còn được tỉnh táo không? Cứ cho là vậy đi, cậu đành cố gắng trấn tĩnh bản thân bằng cách chuyển chủ đề khác, giọng điệu đầy vẻ cam chịu: "Anh Virgo đâu rồi? Chắc anh ấy cũng đang tránh mấy cô nàng như anh thôi chứ gì?"
Hai anh em ngó nghiêng một hồi, để rồi dừng ở phía xa sau cánh cửa kia, nơi Virgo đang đứng. Dường như anh ấy đang nói chuyện với một vài quý tộc khác, vẻ mặt điềm tĩnh và cuốn hút. Giống với mẹ, Virgo thật có tài ăn nói, thốt ra lời nào cũng đều khiến người khác phải chú ý đến, tựa như bị thôi miên. Đối với anh ấy, ngôn từ chính là một vũ khí thôi miên sắc bén nhất. Thôi thì, nếu anh ấy đã không rảnh, vậy giờ hai người sẽ tìm cha vậy. Nói không chừng, lão Phedra kia đang cố gắng tiếp cận ông Alexander rồi để thực hiện âm mưu của mình.
Đúng với suy nghĩ của hai người, ở đằng kia, trong một góc khuất của bữa tiệc, lão Phedra đang cố tình tiếp cận ông Alexander:
"Ngài có chắc là cảm thấy ổn khi để con bé ở nhà một mình không, thưa Lãnh chúa Sovereign?" Giọng điệu của lão Phedra đầy vẻ quan tâm giả tạo, nhưng ánh mắt lại ẩn chứa sự dò xét.
Ông Alexander nắm chặt tay phải ở sau lưng, ngón tay bấu chặt vào lòng bàn tay. May thay, bà Victoria đã kịp thời nắm tay trấn an ông, nếu không, ly rượu trên bàn bên cạnh kia có thể thành vũ khí bất cứ lúc nào, bay thẳng vào mặt lão Phedra. Đám đông qua lại, tiếng cười nói xôn xao, trò chuyện lấn áp tiếng nhạc du dương.
Quả là... một bữa tiệc tồi tệ đến mức không thể tệ hơn?!
"Ngài Iphigenia nói vậy, rốt cuộc có ý gì?" Bà Victoria cười ma mị, ánh mắt đỏ huyền ảo, mông lung, lôi cuốn mãnh liệt nhưng kẻ đối diện kia lại có cảm giác ghê rợn, lạnh lẽo bao trùm. Một nụ cười ẩn chứa bao nhiêu nguy hiểm.
Pandora giả vờ đau xót, cố nặn ra một giọt nước mắt và bắt đầu 'khóc thương' cho số phận bất hạnh của người em gái ruột, giọng điệu đầy vẻ bi lụy: "Pisces từ bé đã bị người ngoài xua đuổi, con bé thu hút quái vật tới tàn phá cả ngôi làng, chỉ có gia đình Iphigenia là đùm bọc và chở che cho em ấy thôi. Rồi còn... rồi còn..." Cô ta ngừng lại, như thể không kìm được xúc động. "Cho đến lúc Pisces tự nguyện trở thành người hiến tế cho quỷ, cha mẹ đã cố gắng ngăn cản nhưng con bé không hề nghe. May sao, hiện tại, em ấy vẫn an toàn..."
Taurus đưa mắt về hướng khác, bịt miệng cố gắng che giấu cảm giác buồn nôn đang cận kề. Cái vẻ đạo đức giả này thật khiến cậu phát nôn.
"Chậc, cô quan tâm đến em gái mình như vậy sao, vậy mà tôi còn nghe đâu đó đồn rằng cô cào xé tay áo em gái mình ngay trước mặt thế tử cơ, chỉ vì ghen tị thôi đấy."
Một câu nói khiến Pandora tái mặt, đôi mắt cô ta trợn trừng, không ngờ lời mình lại bị vạch trần phũ phàng như vậy. Xéo sắc số hai, thì không ai ở vị trí thứ nhất, đó chính là Taurus Sovereign. Chẳng có tin đồn nào mà cậu không biết, và hơn thế, cậu còn biết cách công kích kẻ khác thông qua từng lời nói ẩn ý, đầy châm biếm. Nếu như Aries mà ở trong vị trí này, chắc chắn anh ấy sẽ thẳng thắn chửi rủa rồi, không cần vòng vo tam quốc.
"Ở nhà giờ có những ai?" Phía sau, cậu nghe thấy hai người anh của mình đang thì thầm to nhỏ.
Aries xoa cằm, cố vặn lại ký ức đáp lại có chút mơ hồ: "Chị Leo, Sagittarius và Capricorn."
"Tôi nghĩ rằng ngài nên về nhà sớm thôi, không thì Pisces sẽ gặp nguy hiểm mất." Giọng nói run rẩy xen lẫn sợ sệt của Pandora, đầy vẻ lo lắng giả tạo, khiến hai người phải suy ngẫm, liệu có thật sự có chuyện gì đang xảy ra ở dinh thự Sovereign?
Khẽ vỗ vai con gái yêu dấu của mình, lão Phedra gây chú ý bằng cách cạn ly với ông Alexander đứng gần đó, khuôn mặt nở nụ cười đắc ý.
"Đúng vậy, hay là, ta gọi xe ngựa đưa mọi người trở về nhé? Đêm đã khuya rồi."
Mọi việc đều đang đi theo đúng hướng của nó. Và bữa tiệc này cũng không phải chỉ tổ chức cho có. Lão Phedra ngay từ đầu đã kí hiệp ước với một băng sát thủ khét tiếng, và con gái của lão, Pandora đã làm thân với tiểu thư Liselotte, lợi dụng cô ấy để nguyền rủa Pisces bằng một loại ấn ký cổ xưa. Đồ đạc của con nhỏ Pisces vẫn còn ở đây, chỉ cần một mối liên kết, nó sẽ không thể thoát được đâu. Đêm nay, quái vật đen sẽ tới thăm dinh thự Sovereign, sớm thôi. Cho dù có lên xe ngựa và trở về trong nhanh chóng, thì những chiếc xe ngựa đó cũng đã bị yểm bùa nổ rồi, không thể thoát được đâu...
Nụ cười đắc ý chưa được bao lâu thì thái độ dửng dưng, đầy khinh bỉ trước mắt của gia đình Sovereign khiến lão Phedra ngỡ ngàng, nụ cười trên môi hắn cứng lại.
Cả nhà Sovereign ném cho hắn những nụ cười khinh bỉ, như thể hắn chỉ là một con rối đang nhảy nhót trong lòng bàn tay họ.
"Ngài là đang coi thường Sovereign?"
...
Giữa màn đêm thăm thẳm, những bóng cây tối sẫm in hình trên mặt đất như rải thảm hoa. Những cơn gió đập vào cửa sổ, từng hạt tuyết không lớn, nhưng mang theo cái lạnh rét buốt của mùa đông, len lỏi vào từng ngóc ngách. Tất cả vẫn đang chìm trong giấc ngủ đêm tĩnh mịch. Giữa cái lạnh buốt đến thấu xương ấy, một vài bóng đen vút nhẹ trên từng mái nhà đầy tuyết, để lại từng dấu chân hằn sâu nhưng không có bất kỳ tiếng động nào, tựa như những bóng ma lướt qua.
Capricorn nhìn qua cửa sổ, đôi mắt nâu bỗng nhiên lóe sáng, thứ ánh vàng tựa như viên canary quý hiếm độc nhất, lóe lên trong chốc lát rồi vụt tắt. Lớp phòng thủ của dinh thự đã bị ai đó nới lỏng. Màu sắc nhợt nhạt chập chờn của kết giới chính là lí do chính xác nhất cho kết luận này. Cô khoanh tay, thoạt kéo rèm lại thì phía sau có tiếng gõ cửa. Chớp mắt một cái, đôi mắt cô trở lại màu nâu hạt dẻ tầm thường, không còn chút ánh vàng nào.
"Vào đi." Capricorn nói, giọng điệu vẫn điềm tĩnh, không chút dao động.
Phía cửa chầm chậm mở ra, một cô hầu lúng túng chạy vào, khuôn mặt tái mét vì sợ hãi. Chưa kịp nói gì, cả dinh thự bỗng rung chuyển bất thường. Sầm! Một con quái vật đen kịt đâm đầu vào một nơi nào đó của dinh thự, tiếng động lớn đến nỗi có thể cảm nhận được tận xương tủy. Capricorn nhíu mày, bên đó chẳng phải là phòng thuốc hay sao?
Quả nhiên, lớp phòng thủ đã quá yếu ớt rồi. Lũ quái vật đang lợi dụng điều đó và dần dần phá vỡ nó, từng chút một.
"Pie, có chuyện gì, nói ngay đi." Nhìn nữ hầu sợ sệt trước mặt, cô thẳng thắn tra hỏi, không cho phép sự chậm trễ.
"D-Dạ, thưa quản gia Wonderous... hầu hết những người hầu và thị giả đều bất tỉnh. Tại sảnh, chỉ có Knafeh vẫn còn ý thức, nhưng dường như cô ấy không được ổn cho lắm... cứ lẩm bẩm những điều kỳ lạ." Pie lí nhí đáp, giọng run rẩy.
Nói không chừng, có kẻ đã đột nhập và cải trang thành người hầu ở đây, Capricorn thầm nghĩ, ánh mắt sắc bén lướt qua Pie. Cô nhanh chóng xử lý thông tin, không để lộ bất kỳ sự hoảng loạn nào. Kẻ đột nhập đó đã khiến hầu hết mọi người trong dinh thị bất tỉnh ngay khi đối mặt với gã.
Vỗ tay một lần cũng đủ để triệu tập một dàn người hầu theo sau, tất cả đều nhanh chóng tập trung, chờ lệnh. Capricorn lướt mắt một lượt qua từng khuôn mặt, chỉ còn vỏn vẹn vài người có ý thức thôi sao?
"Ngài Leo đâu rồi?" Capricorn chỉnh lại cà vạt một cách chuẩn mực, đẩy cửa bước ra.
"Dạ, ngài ấy đang tắm ạ." Một trong số đó cất giọng run run trả lời.
"Không có ai ở gần cô ấy sao?" Capricorn cau mày, "Brioche?"
"Dạ." Cô hầu tên Brioche vững giọng lên tiếng, "Ngài Leo bảo rằng tôi cần đảm bảo sự an toàn của thế tử điện hạ, vậy nên trong suốt thời gian qua, tôi không ở cạnh ngài ấy ạ."
"Hiểu rồi." Thở dài một tiếng, Capricorn tựa như không hề ngạc nhiên. Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, một đường lối rõ ràng đã được vạch sẵn trong đầu Capricorn, từng bước đi tính toán kỹ lưỡng. Cô quay lưng lại, bắt đầu hướng dẫn, giọng điệu trầm ổn và uy quyền:
"Bagel, cô đi báo cho những người khác, bất cứ những ai có hành động kì lạ, có dấu hiệu khả nghi, đều đưa đến văn phòng mật cho ta để điều tra. Còn Pastry, đi cùng ta tới chỗ cô chủ Pisces ngay lập tức, đảm bảo an toàn cho cô chủ. Brioche tiếp tục nhiệm vụ mà ngài Leo giao. Những người còn lại thì chia nhau ra xem còn ai bất tỉnh giống như lời của Pie nói nữa không, nhanh chóng đưa họ đến thư viện ở phía Tây dinh thự. Thư viện là nơi an toàn nhất lúc này, tạm thời chúng ta sẽ tập trung ở đó."
...
Sagittarius ngái ngủ, cảm thấy khó chịu. Bên ngoài có gì mà ồn ào quá vậy. Tiếng bước chân thì không phải, tiếng gió gào xé thì càng không. Đột nhiên, rầm một cái, thứ gì đó đã đâm sầm vào cửa sổ nơi cô đang nghỉ ngơi, tiếng kính vỡ tan tành.
Tiếng vo ve inh ỏi khiến cô nhức nhối toàn thân, như hàng ngàn con côn trùng đang bay lượn trong đầu. Hiểu rồi, chính là nó, một con quái vật dạng Waspm đang cố phá vỡ cửa kính này. Cả cơ thể đen tuyền, con Waspm có bộ cánh màng mỏng tanh, cơ thể phân đốt rõ ràng, phân biệt rõ giữa phần đầu, ngực và bụng. Nói thẳng ra, giống như một con ong bắp cày nhưng kích thước khổng lồ và màu sắc dị hợm, trông rùng rợn vô cùng.
Sau một hồi cố gắng, có vẻ như con Waspm này nhận thấy việc đâm đầu là không thể, nó bắt đầu sử dụng vòi chích của mình, chuẩn bị phóng ra chất độc. Tất nhiên, Sagittarius đã nhìn ra được điều đó. Cô thở dài, buộc gọn mái tóc trước khi mở cửa sổ, dùng chân đạp phăng con quái vật đang cố phá hoại kia sau đó xoay người nhảy xuống một cách an toàn, đáp đất nhẹ nhàng như một chiếc lá.
"Lũ khốn, bọn mày phá hỏng giấc ngủ của tao!" Cô nắm chặt tay, gằn giọng, ánh mắt lóe lên sự giận dữ tột độ. Phàm những kẻ dám đánh thức cô, cô sẽ không bao giờ tha thứ, không bao giờ!
Từng bông tuyết thả nhẹ, càng thuận lợi với Sagittarius này thôi. Cho dù có hàng trăm con Waspm bay xung quanh, bọn chúng không thể chạm người cô đâu. Chỉ một chút nghiêng người là có thể dễ dàng né tránh rồi.
"Chúng ta bắt đầu bằng một cơn bão tuyết nhỉ." Tư thế chuẩn của một vũ công, Sagittarius trước hết cúi chào một lượt, song cười nhẹ, nụ cười tinh quái nhưng đầy tự tin. "Hãy cùng khiêu vũ tới ta nào, Waspm."
...
Leo thả mình vào làn nước, cảm nhận sự thư thái. Trăm công nghìn việc khiến cô giờ này mới được gột rửa tâm hồn, tạm gác lại mọi lo toan. Ngâm mình trong nước ấm được pha với muối biển Epsom sẽ làm sạch sâu, sát trùng và thải độc tố cho da, đồng thời làm bong tróc lớp tế bào chết, thư giãn cơ bắp và các giác quan trong lúc tắm. Nhìn lọ muối đỏ hồng trên bàn gần đó, có lẽ ngày mai nên đưa cho Pretzel một ít để cô ấy pha nước tắm cho Pisces, giúp em ấy thư giãn.
Hoặc không.
Cô giật mạnh tấm áo choàng tắm trắng toát, không kịp thắt dây, đã phải dùng tay đỡ lấy nhát kiếm gióng thẳng xuống, tiếng kim loại va chạm vang lên chói tai. Nhưng mà không sao, đã là chị gái của Taurus, nếu không thể thành thục về giả kim thuật thì cũng phải am hiểu cách sử dụng của một đến hai kim loại.
Anh chị em nhà Sovereign luôn chia sẻ mọi thứ cho nhau như thế, đó là một phần của sự gắn kết. Đó là khi thanh kiếm ấy bị gãy làm đôi khi động tới cánh tay chuyển titan của Leo, cứng rắn và không thể phá hủy.
Một kẻ đeo mặt nạ đen kịt dám đột nhập vào phòng tắm nửa đêm thế này, thật là gan tày trời! Thắt lưng của hắn có kí hiệu của lục huỳnh sát thủ, màu xanh và vàng, chứng tỏ đây là một tổ chức nguy hiểm. Dường như ai đó đã thuê hẳn những sát thủ cừ nhất tới đây để thực hiện một âm mưu tàn độc. Cười khẩy, cô rút nhẹ một thanh kiếm từ lòng bàn tay trái, chỉ bằng một cái búng tay, lưỡi kiếm sắc bén hiện ra, vung chéo để giữ khoảng cách.
"Ta không biết ngươi có mối thù gì với Sovereign, nhưng với việc đột nhập và làm xáo trộn cuộc sống của ta thế này thì ngươi không thể lành lặn trở về đâu." Búng tay làm thanh kiếm tan biến trong hơi nước ấm nóng, Leo thắt nhẹ dây áo choàng, từng hành động đều được gã sát thủ theo dõi từng chút một, ánh mắt hắn đầy cảnh giác. Chỉ cần một cử động thôi, hắn có thể ra tay bất cứ lúc nào.
Tuy thế, cơ thể hắn dường như không cử động được, bị một thứ sức mạnh vô hình nào đó trói buộc. Cho đến khi trước mắt đâm chồi, hắn mới nhận ra bản thân đã bị rễ cây trói lấy, chúng mọc ra từ sàn nhà và quấn chặt lấy hắn. Không thể nào, tại sao hắn lại không cảm nhận được bất kỳ tiếng động nào, bất kỳ dấu hiệu nào của ma pháp?
"Nói cho ta biết kẻ đứng sau nào." Leo khẽ khuỵu gối, ngón trỏ nâng cằm hắn lên, ẩn ý nở một nụ cười mê hoặc, nhưng ánh mắt lại lạnh lẽo đến rợn người.
Đôi mắt hằm hằm lườm kẻ đối diện, gã sát thủ không nói không rằng định cắn lưỡi tự sát, thà chết chứ không khai. Nhưng không may cho hắn, Leo đã nhanh chóng đặt hai ngón tay trong khoang miệng và chịu đựng một chút đau đớn khi bị cắn mạnh, ngăn không cho hắn thực hiện ý định.
"Lưỡi là một bộ phận nhạy cảm, tuy vậy, dù mất máu quá nhiều, hoặc cắn đứt có chủ ý thì ngươi cũng không thể chết luôn đâu. Nhưng nếu sau đó bị nghẹt thở, thì có thể lắm đó."
Gã sát thủ trợn mắt, khuôn mặt đầy vẻ hoảng loạn. Chuyện gì thế, sao tự dưng Leo lại hớn hở gợi ý cho hắn điều này vậy, cô ta đang muốn chơi đùa với hắn sao?
"Cơ mà, ta đã nói là sẽ không để ngươi chết dễ dàng đúng không nào." Nụ cười dịu dàng như nắng mai ấy ẩn chứa bao chết chóc và tàn khốc, khiến gã sát thủ rùng mình.
Vừa dứt lời, Leo chạm nhẹ lên trán gã sát thủ, một luồng năng lượng truyền qua. Hắn gục xuống trong cơn mơ màng và dần chìm sâu vào giấc ngủ, hoàn toàn mất đi ý thức. Hơi nước ấm nóng bủa vây xung quanh, từng rễ cây tiếp tục sinh sôi khắp dinh thự, tìm kiếm những kẻ xâm nhập khác.
Trong chốc lát, ngay khi Leo nhớ ra điều gì đó, cô nghiêng người ngửa ra đằng sau, nơi bồn tắm rộng lớn thơm mùi chanh và muối biển. Cả thân thể hòa mình trong làn nước ửng hồng, từng làn sóng đập nhẹ vào thành bể sủi bọt trắng toát. Một bàn tay đưa lên chạm lấy cành cây đã mọc sẵn gần đó, người con gái ấy khoan thai đứng dậy bước lên, thay lớp áo choàng tắm trắng bằng một bộ trang phục mới, cô hất nhẹ mái tóc hồng nhạt và lẳng lặng vuốt nó ra sau, khuôn miệng khẽ khàng mấp máy, giọng nói vang vọng trong không gian: "Đi thôi nào, hãy tới phòng sách của ta. Chắc chắn ở đó sẽ có những thông tin thú vị đang chờ đợi."
Như một lời mệnh lệnh, từng rễ cây tiếp nối nhau tạo nên một đường đi vững chắc, dẫn lối cho cô. Quan sát khung cảnh ngoài kia, Leo không nán lại quá lâu nữa, vừa bước đi vừa niệm thần chú, đối tượng hứng chịu là ai, chẳng kẻ nào biết cả, chỉ có cô mới rõ.
...
Chẳng biết tại sao lũ quái vật đen lại tới đây, nhưng Pretzel chắc chắn sẽ không để cô chủ nhỏ phải cô đơn một mình đâu. Bagel đã nói với cô, rằng trong dinh thự xuất hiện một kẻ lạ mặt trà trộn vào đám người hầu, kẻ đã làm cho Knafeh trở nên kì lạ. Nói không chừng, cha ruột của cô chủ Pisces đang muốn bắt cô ấy lại nên mới làm thế.
Từng vết roi sau lưng, vết trói ở cổ tay và cổ chân, và cả vết thương ẩn giấu trong lòng. Là người hầu riêng của Pisces, cô đã tận mắt chứng kiến tất cả những đau khổ mà cô chủ phải trải qua. Vừa thương cho cô chủ nhỏ, Pretzel vừa cố gắng chạy thật nhanh tới phía Nam dinh thự, nơi Pisces đang ở.
Nói không chừng, kẻ lạ mặt cũng sẽ ở đó, cô phải bảo vệ Pisces!
Bỗng nhiên phát hiện tiếng động tới gần, cô giật nảy, khuỵu đầu gối xuống và rút con dao ở cổ chân, lao đến định đâm mạnh. Không ngờ bóng dáng chững chạc và kiên định của đối phương khiến cô khựng lại hối lỗi. Đối diện cô lúc này là quản gia Capricorn cùng cô hầu Pastry.
Capricorn không nói không rằng, chỉ khẽ gật đầu, ra hiệu cho Pretzel đi theo, tiếp tục rời đi, bước chân vẫn vững vàng. Hướng đi đó, chắc chắn rồi, là phòng ngủ của cô Pisces. Chẳng nghĩ nhiều nữa, Pretzel lập tức đi theo hai người, lòng đầy lo lắng.
Sột soạt.
Một con quái vật dạng Centipedem leo tường bằng những đôi chân cứng cáp đầy lông lá, tạo ra tiếng động ghê rợn. Pastry rùng mình, kích thước khổng lồ cùng tiếng di chuyển lạo xạo của nó khiến cô rợn người, mồ hôi lạnh toát ra.
Chỉ trực chờ như thế, nó lao đến phía ba người, hàm răng lởm chởm sẵn sàng xé nát. Khác với cô, quản gia Capricorn vẫn kiên định đứng yên một chỗ, không hề nao núng, rút nhẹ găng tay phải ra và hướng về phía con quái vật, đôi mắt ánh lên tia sáng lạnh lẽo. Nó sẽ làm gì hai người họ chứ, nó muốn làm gì? Cào xé da thịt, móc tim và nuốt chửng... Cảm giác khiếp sợ khiến Pastry gục xuống toan hét lớn, nhưng âm thanh mắc kẹt trong cổ họng.
Trong một khoảnh khắc, Capricorn siết chặt bàn tay, một luồng sáng xanh biếc lóe lên từ đầu ngón tay cô. Con Centipedem đang lao tới bỗng chững lại giữa không trung, toàn thân nó bị bao bọc bởi một lớp băng dày đặc. Từng khớp chân cứng cáp dần cứng đờ lại, rồi nứt toác. Chỉ trong chớp mắt, con quái vật khổng lồ đã vỡ vụn thành hàng ngàn mảnh băng sắc nhọn, rơi lả tả xuống sàn nhà, phát ra những tiếng leng keng khô khốc.
Capricorn phủi nhẹ găng tay, khuôn mặt không chút biểu cảm, như thể cô vừa làm một việc hết sức bình thường. Cô tháo găng tay dính máu và đưa cho người hầu bên cạnh, sau đó lệnh cho họ đứng ngoài cửa, nhẹ nhàng bước vào phòng, không gây tiếng động. Cô đặt trên bàn là một chiếc đèn dầu, ánh sáng vàng ấm áp lan tỏa, rồi thuận tay kéo rèm che đi ánh trăng bên ngoài, ngăn không cho bất kỳ điều gì đáng sợ lọt vào tầm mắt Pisces.
"Có chuyện gì vậy ạ, chị Capricorn?" Pisces ngái ngủ, dụi mắt, giọng lí nhí.
Tiếng động vừa rồi khiến con bé tỉnh giấc. Con bé tò mò định nhìn ra cửa sổ, nhưng chưa kịp xuống giường thì quản gia đã nhanh chân hơn rồi, cùng với đó là lời nói có phần trách móc nhẹ nhàng:
"Pretzel thật là, sao lại quên thả rèm thế này. Cô ấy thật là bất cẩn."
"K-Không ạ, không phải do chị Pretzel đâu, là do em muốn nhìn bên ngoài nên mới bảo chị ấy để như thế." Pisces bối rối giải thích, con bé không muốn ai đó bị mắng vì mình.
"Được rồi, về lại giường nào cô chủ." Capricorn nhẹ nhàng đắp chăn và đặt tay lên gối, động tác mềm mại đầy ân cần, giọng điệu ấm áp hơn hẳn vẻ lạnh lùng thường ngày. "Cô có muốn nghe một câu chuyện không? Một câu chuyện trước khi ngủ, sẽ giúp cô dễ ngủ hơn."
"D-Dạ, vâng ạ. Em cảm ơn." Đúng lúc Pisces khó có thể ngủ lại vì tiếng động bên ngoài, Capricorn thật quá tâm lý đi, như thể đọc được suy nghĩ của cô bé.
"Cô không cần lúc nào cũng cảm ơn như vậy đâu, đây là việc tôi nên làm, là bổn phận của tôi." Capricorn nhẹ nhàng nói, ánh mắt nhìn Pisces đầy dịu dàng. Pisces chạnh lòng, chỉ là bởi vì con bé cảm thấy mọi người quá tốt với mình nên mới muốn bày tỏ lòng biết ơn...
Ngước lên nhìn quản gia, ánh mắt của cô ấy lúc này thật dịu dàng làm sao, không còn vẻ lạnh lùng thường thấy. Mới hôm nào, Pisces gặp cô ấy lần đầu, ấn tượng của con bé về cô ấy là gì nhỉ? Lạnh lùng và trầm lặng, thận trọng và tách biệt. Ánh nhìn dễ chịu lúc này có gì đó khác, ấm áp và gần gũi hơn rất nhiều.
Đột nhiên, con bé ngồi dậy, lo lắng hỏi, ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt Capricorn: "Mặt chị sao có vết xước vậy ạ? Dường như mới bị trước đó, vệt máu vẫn còn chưa khô nữa."
Cho dù bản thân bị thương, Capricorn vẫn không hề bối rối, khuôn mặt cô vẫn điềm tĩnh. Thay vào đó, cô bình tĩnh trấn an Pisces, một nụ cười nhẹ nở trên môi: "Ôi chao, tôi bất cẩn quá, có lẽ lúc nãy trong lúc soạn lại sách ở thư viện... Một trang giấy đó đã cào trúng tôi. Nhưng không sao đâu cô chủ, ngay sau khi cô nghỉ ngơi, tôi sẽ xử lý vết thương này. Nó không đáng kể đâu."
"Chị hứa nhé." Pisces đưa ngón tay ra muốn móc ngoéo với Capricorn, coi là làm dấu hiệu đã đồng ý cùng nhau giao ước một điều, một thói quen trẻ con ngây thơ.
Tưởng rằng bản thân sẽ bị từ chối vì sự trẻ con đó, con bé không ngờ Capricorn sẽ đồng ý làm theo. Capricorn nhẹ nhàng đưa ngón tay của mình ra, móc vào ngón tay của Pisces.
"Tất nhiên rồi."
Sau đó, Capricorn bắt đầu kể một câu chuyện, giọng kể trầm ấm, du dương, đưa Pisces vào giấc mơ. Câu chuyện về cô bé nọ luôn bị mọi người xa lánh vì luôn đem đến xui xẻo và chết chóc. Trong ngày hội của làng, cô bé không thể tham dự, lặng lẽ nhìn từ xa. Người đời cười chê bởi cô ấy không có lấy một người bạn, chỉ có những lời bàn tán xì xào sau lưng. Nực cười thật, họ không biết rằng, cô bé ấy lại làm bạn với những con vật huyền bí vào ban đêm, những sinh vật chỉ xuất hiện trong truyền thuyết. Cho đến khi cô bé chìm sâu vào trong giấc ngủ, bọn chúng vẫn luôn bảo vệ và sát cánh bên cô, không rời xa một bước.
Thổi nhẹ ngọn nến, ánh sáng lờ mờ dần tắt, Capricorn khẽ mỉm cười, ánh mắt tràn đầy sự yêu thương dành cho Pisces:
"Ngủ ngon nhé, cô chủ nhỏ. Đừng lo lắng điều gì cả."
Pisces sẽ không biết được, rằng phía ngoài cửa kia, một con quái vật đã bị pháp thuật của Capricorn ép nát cơ thể, không còn nguyên vẹn. Từng vết tích đen ngòm chảy lóc tóc trên tường và mặt đất, tỏa mùi ẩm ướt hôi rình. Vị quản gia lặng lẽ đóng cửa phòng, ánh mắt trở lại vẻ lạnh lùng thường ngày.
Cô nhận lại găng tay, giọng điệu dứt khoát: "Dọn sạch chỗ này cho tôi. Không được để lại bất kỳ dấu vết nào."
"Dạ vâng." Pastry đáp lại, giọng vẫn còn run rẩy.
Một bàn tay khẽ khàng đặt lên vai cô, một giọng nói ấm áp vang lên: "Pretzel, dọn nơi này cùng Pastry nhé. Cô ấy vẫn còn sợ hãi."
Pretzel gật đầu, sau đó đỡ lấy cơ thể run rẩy của Pastry. Cô ngước nhìn, vị quản gia lạnh lùng ấy vẫn có những lúc ấm áp đến lạ thường, một sự ấm áp hiếm hoi chỉ dành cho những người thân thuộc trong dinh thự Sovereign.
"Ngón út móc vào nhau,
Kẻ gian trước dối sau
Sẽ chìm xuống vực sâu
Không bao giờ nổi đầu."
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip