Chương 5.1:

Mùa đông, trời vừa sáng, những hạt tuyết nhẹ nhàng bay, phủ trắng mọi ngóc ngách trong sân, tạo nên một khung cảnh thần tiên. Lớp tuyết trắng phau ngoài sân dường như đã trở thành một tấm thảm lung linh óng ánh, trông xa như mới rắc lớp bột mì dày cộp, mời gọi những bước chân đầu tiên in dấu. Không lâu sau đó, những vị khách không mời đã xuất hiện. Với những bước chân vội vàng, dẫm lên lớp tuyết ấy, lỡ phá hủy vẻ đẹp nguyên sơ của chúng. Những dấu chân in hằn trong lớp tuyết trắng, tạo thành những đường nét xô bồ, làm xáo trộn sự tĩnh lặng và thanh khiết vốn có, như một lời nhắc nhở về sự can thiệp của con người vào thiên nhiên hoang sơ.

Trời mỗi lúc một giá lạnh, hơi thở của Pisces phả ra khói trắng mờ ảo khi con bé đứng trong căn phòng ngủ rộng lớn mà trông ra khoảng sân đầy tuyết, lòng không khỏi xao xuyến.

Nhớ lại cái cảm giác lần đầu tiên chạm vào tuyết. Hồi đó, bị giam trong căn phòng tăm tối bất kể ngày đêm, thời tiết, chỉ duy nhất một lần đó khi con bé trốn đi chơi vào một đêm mùa đông. Lạnh buốt. Đông đã giá lạnh rồi, đêm đông còn lạnh giá gấp nhiều lần, khiến từng thớ thịt như đông cứng lại. Cũng là lần đầu tiên nó nhận thức được năng lực tiềm ẩn của bản thân, một thứ sức mạnh kỳ diệu.

Đó là khi Pisces nâng tay lên và chạm vào lớp tuyết mịn màng, cảm giác lạnh buốt lạ lùng như thấm vào da thịt khiến con bé rùng mình. Khác hẳn với cái nóng gắt của mùa hè hay cái se lạnh của những cơn gió cuối thu. Lớp tuyết ấy như một dấu ấn của mùa đông, mang đến cho con bé những cảm xúc thú vị và mới lạ.

Bỗng nhiên, con bé cảm nhận được điều gì đó bất thường, một sự thôi thúc kỳ lạ. Những chùm ánh sáng bé nhỏ, lung linh như những con đom đóm, nối đuôi nhau dẫn con bé vào trong khu rừng tăm tối đằng xa. Nó cứ thế đi, đi men theo con đường nối tiếp nhau những chùm sáng bé bỏng, và dần hiện ra trước mặt một cảnh tượng khiến đứa trẻ mới vài tuổi ấy run rẩy kinh hãi.

Một con linh miêu lông trắng điểm chút đốm đen nâu đang co mình trong một góc dưới tán cây, cơ thể không kìm được loang đỏ máu tươi thẫm xuống từng lớp tuyết xung quanh, tạo thành một vệt màu đau đớn trên nền trắng tinh khiết.

Pisces nhìn quanh, không có gì cả, không có một bóng người, không còn một thứ gì khác của sự sống, chỉ có sự im lặng đến đáng sợ bao trùm lấy khu rừng. Làm sao một đứa trẻ như nó có thể cứu con linh miêu đáng thương này đây, con bé tuyệt vọng nghĩ.

Dần dần, từng bước chân nhỏ bé, càng ngày càng tới gần, cảm nhận sự run rẩy yếu ớt của con vật lông trắng ấy. Con bé cố gắng đỡ linh miêu dậy, nhẹ nhàng đặt trong lòng mình, mong sự ấm áp của cơ thể có thể cứu vớt chút sự sống cuối cùng, nhưng dường như vô vọng rồi, nhịp thở của linh miêu ngày càng yếu ớt.

Không biết phải làm như nào đây. Pisces cắn môi, đôi mắt rưng rưng, tại sao con linh miêu này lại đáng thương đến vậy, tại sao nó lại phải chịu đựng nỗi đau đớn này?

Bỗng nhiên, nhẹ nhàng, một giọt nước mắt trong suốt, long lanh như một viên ngọc, khẽ rơi xuống mũi linh miêu.

Đó là giọt nước mắt của lòng trắc ẩn, của sự đồng cảm sâu sắc.

Ngay lúc giọt nước ấy chạm vào cánh mũi của linh miêu, một luồng ánh sáng lóe lên rực rỡ, mạnh mẽ đến mức khiến cả Pisces còn ngỡ ngàng, vội vàng đưa tay che mắt lại vì quá chói.

Mọi thứ tiếp theo diễn ra hệt như một câu chuyện thần thoại, khi mà bao nhiêu máu lan ra làn tuyết thì bấy nhiêu rút lại về cơ thể ban đầu của linh miêu, vết thương dần khép miệng, như chưa từng tồn tại.

Một ít phút sau, linh miêu khẽ khàng mở to đôi mắt vàng kim, chơm chớp nhìn về phía Pisces. Đôi mắt ấy tràn đầy sự sống, và đầu cứ thế dụi dụi vào người con bé như để cám ơn vì đã cứu sống nó.

Lạ thay, cảm giác như vừa có thứ gì đó cứng cứng rơi xuống tay con bé. Một viên đá biến chất màu xanh lam đậm, với li ti những hạt bạc vàng lấp lánh theo từng dải nhỏ kéo dài.

Nhưng chỉ trong chốc lát, linh miêu đã nhảy lên cành cây, vụt chạy đi trong sự ngỡ ngàng của con bé, để lại một ký ức khó quên.

Mãi cho đến khi con bé được hưởng ké cơ hội tới thư viện hoàng gia cùng Pandora và Thế tử Scorpio, con bé mới khám phá ra được đó là Lapis lazuli, viên ngọc lưu ly được cho là có khả năng giúp linh hồn tìm thấy sự bất tử.

Tỉnh lại khỏi ký ức, khi quang cảnh tuyết trắng trước mắt dần bị thay thế bởi những vết chân lấm lem, Pisces chợt cảm thấy nuối tiếc. Cảnh tượng ấy rồi sẽ không còn nữa, chỉ còn lại những dấu chân lộn xộn, phá vỡ sự tĩnh lặng ban đầu. Thế giới tuyết trắng trước mắt như bỗng dưng bị xáo trộn, nhưng con bé vẫn không thể quên được khoảnh khắc ấy, và dường như cả trong tương lai nữa, ký ức về giọt nước mắt và sự sống hồi sinh sẽ mãi in sâu trong tâm trí.

"Cô chủ Pisces ơi, cô đã dậy chưa ạ." Tiếng hầu gái Pretzel gõ cửa phía sau, giọng nói nhỏ nhẹ, khiến Pisces nhận ra thực tại. "Tôi mở cửa vào nhé."

"Dạ vâng ạ, chị vào đi, chị Pretzel." Pisces đáp lại đầy ngọt ngào.

...

Sadalsuud chìm trong một biển tuyết trắng xóa. Cái lạnh buốt cùng tuyết rơi dày đặc như biến nơi đây thành một câu chuyện cổ tích, nơi mọi thứ đều được bao phủ bởi vẻ đẹp huyền ảo. Hoa tuyết bay múa khắp trời, phủ trắng đường phố, mặt hồ đóng băng, và cả những tán cây trụi lá. Từ những khóm cây gần đó đến dãy núi xa xa, mái nhà, bụi cỏ, khe núi, con mương, đâu đâu cũng phủ một lớp tuyết trắng dày. Người dân nơi đây bảo nhau rằng, tuyết trắng mịn phủ kín trên đỉnh núi như những tấm lụa trắng muốt trải dài vô tận. Ánh nắng ban mai yếu ớt chiếu xuống lớp tuyết ấy, dần tạo nên một bức tranh thiên nhiên tuyệt đẹp, lấp lánh như hàng ngàn viên kim cương.

Tuyết nhuộm trắng muốt khắp đồi núi, dòng sông, mái nhà, và đường phố. Sadalsuud khoác lên mình bộ áo trắng muốt của mùa đông, lạnh giá nhưng đầy quyến rũ. Khung cảnh kỳ ảo và lộng lẫy ấy là điều hiếm có, thật khó mà có thể chiêm ngưỡng ở bất kỳ nơi đâu khác. Tuy vậy, tiếc thay, tuyết mùa đông ở Sadalsuud lại thường rơi vào những lúc người dân đã dần dần lãng quên sau bao lần trông đợi, khiến niềm vui đến bất chợt.

Giữa khung cảnh yên bình ấy, trong không khí se lạnh của mùa đông, có một người con trai ngồi phía sau khung cửa sổ rộng lớn. Tay cầm tờ báo mới được gửi tới, cậu khoác trên mình chiếc áo choàng dày, được làm từ chất liệu len thô, màu nâu đất, cho đôi vai phần nào ấm áp trước cái lạnh cắt da cắt thịt của mùa tuyết. 

Rèm cửa khép hờ, chỉ để lộ ra một khoảng nhỏ cho cậu nhìn ra bên ngoài. Ánh sáng mờ nhạt của buổi sáng dần ló rạng, hòa quyện cùng màu trắng của tuyết đang rơi nhẹ nhàng, tạo nên một bức tranh màu sắc dịu nhẹ. Những bông tuyết rơi xuống tựa như những viên ngọc sáng lấp lánh, mang trong mình sự tinh khiết và nhẹ nhàng. Cậu chăm chú quan sát từng hạt tuyết, chúng duyên dáng uốn lượn trong không gian, tựa như những vũ công nhỏ bé, tự do xoay tròn theo nhịp điệu của gió.

Đôi mắt dị sắc sâu thẳm của Taurus, chứa đựng những tâm tư và nỗi niềm không thể nói thành lời. Ánh mắt kiên định, thực tế và có phần bảo thủ, cứng đầu. Trong khoảnh khắc tĩnh lặng ấy, cậu không chỉ ngắm nhìn cảnh vật bên ngoài mà cũng đang lặng lẽ hòa mình vào nó, cảm nhận được sự tĩnh lặng của thời gian trôi qua, một sự tĩnh lặng hiếm hoi.

Bóng dáng của những ngôi nhà xung quanh, với mái ngói phủ tuyết, trông như những chiếc hộp đồ chơi trong câu chuyện cổ tích. Những cột khói nhẹ nhàng bay lên từ các ống khói, hòa lẫn với không khí lạnh, tạo nên một khung cảnh vừa thơ mộng vừa trầm lắng. Taurus thầm nhớ về những ngày hè tươi đẹp đã qua, với nắng vàng và cây xanh, nhưng trái tim lại thấy bình yên khi được đón nhận vẻ đẹp của mùa đông này, một vẻ đẹp khác biệt và sâu lắng.

"Hôm nay tiến bộ vậy sao?"

Giọng nói đầy hoài nghi ấy đã phá vỡ khoảng thời gian bình yên ít ỏi của cậu. Ít nhất là trong lúc đó, cậu cảm thấy thật thư thái và dễ chịu, được thả mình vào không gian riêng. Còn bây giờ... máu nóng, lòng thì sôi sùng sục. Mí mắt co giật nhưng cậu vẫn cố gắng truyền đạt những lời lẽ nhẹ nhàng nhất, dù trong lòng đang bốc hỏa:

"Anh đang khen hay đang mỉa mai em vậy?"

"Em bước ra khỏi giường vào lúc này đã quá thần kỳ rồi, Taurus ạ." Câu nói này, anh Virgo rõ ràng là đang mỉa mai cậu!

Với công việc của một giả kim thuật sư tài năng, nghề nghiệp của Taurus tuy tự do tự tại nhưng cậu ta lại thích đâm đầu vào việc rèn vũ khí ma pháp cho các Kẻ Phi Thường khác... bởi vì thế nên cậu ta mới bận rộn tối ngày, dường như không có thời gian nghỉ. Đó là lý do mà Virgo bất ngờ khi thấy em trai anh ở đây. Trước mắt anh hiện ra dáng vẻ một Taurus đang tiều tụy uống trà đọc báo, rảnh rỗi đến mức mặc cả đồ ngủ thì đủ hiểu thằng bé mất ngủ đến mức nào rồi. Nghe Capricorn giải thích rằng đã bao lần có cần thêm trà không, nhưng có vẻ thằng bé không nghe thấy, cứ như người mất hồn. Như này thì nên uống cà phê đen đặc chứ chẳng đùa, Virgo thầm nghĩ.

Virgo nhận ra có vẻ bản thân đã lỡ lời rồi, đã thế, câu nói tiếp theo của người mới tới còn nhiều sát thương hơn: "Đứa nào đây?"

"Anh còn dám nói sao?" Taurus kích động, tay chỉ thẳng vào mặt Aries, đôi mắt thạch anh tím ánh lên sự tức giận, chỉ cần bước thêm một bước nữa chắc đủ lao tới bóp cổ cho bõ tức rồi: "Ai là người mới bốn giờ sáng đã khởi động trong phòng hả? Tiếng động ầm ầm như động đất ấy!"

Ai cũng biết Taurus luôn thức đêm và ngủ ngày, công việc dồn nhiều vô kể nên việc cậu ấy ngủ vào lúc hai hoặc ba giờ sáng là chuyện thường tình. Vậy mà người anh yêu dấu của cậu còn tập thể dục ồn ào ngay bên cạnh, phá tan giấc ngủ quý giá của cậu.

Dinh thự Sovereign đâu có thiếu chỗ luyện tập... có nhất thiết phải làm vậy trong phòng không? Hay chỉ vì không muốn chị Leo biết nên không dám rời nửa bước khỏi phòng luyện tập chung?!

Aries cười gượng, thường thì cho dù đúng hay sai, anh ta sẽ gông cổ lên cãi nhau với Taurus cho mà xem, không bao giờ chịu thua. Tuy nhiên, chuyện lần này liên quan đến chị Leo, anh ta bắt đầu trở nên hèn mọn hơn bao giờ hết, không dám cãi lại một lời. Nếu không phải do chị Leo thông báo sẽ đột xuất đến thăm đội kỵ sĩ, thì còn lâu anh mới chuẩn bị kỹ càng, tập luyện khắc nghiệt thế này. Thoạt nhớ lại những lần chị ấy ghé qua, anh rùng mình, lần nào cũng đổ máu, cả anh lẫn các kỵ sĩ đều phải chịu trận.

Trông thấy anh trai của mình như thế, Taurus cũng thấu hiểu một phần. Sự tức giận đành gạt sang một bên thôi, dù sao thì cũng không thể trách anh trai cậu hoàn toàn được. Nếu như cậu không giúp anh ấy chuyện này, thì giấc ngủ sau này của cậu chắc chắn sẽ không được bảo toàn.

"Em hiểu là anh lo lắng, nhưng làm vậy đâu có được." Taurus thở dài ngao ngán, giọng điệu có chút bất lực, ánh mắt nhìn Aries đầy vẻ trải đời. "Thay vào đó, sao anh không rủ Pisces đi cùng, chị Leo sẽ không làm gì độc ác trước mặt nhỏ Pisces đó đâu."

"Cũng đúng nhỉ." Như tiếp nhận được ánh sáng cứu rỗi cuộc đời mình, Aries chạy biến đi mất, vẻ mặt đầy hớn hở, không quên để lại một tiếng cảm ơn mơ hồ.

Đến một lời cảm ơn còn không có...

Mà thôi, được rồi...

Sau một tiếng thở dài, Taurus không đòi hỏi gì nhiều nữa. Cậu chỉ mong rằng, sau ngày hôm nay, những giấc ngủ ngon sẽ êm ái đến mà vỗ về cậu, bù đắp cho những đêm mất ngủ.

Lúc mà bản thân Taurus đang cố gắng tự chữa lành với không gian yên bình trong tưởng tượng, bỗng nhiên, một bàn tay xốc lấy cổ áo và vụt kéo cậu trở về thực tại, kèm với câu nói tưởng chừng nhẹ nhàng nhưng khiến cậu mất hứng trong tích tắc. Taurus ngọ nguậy, cố gắng thoát khỏi bàn tay ấy, nhưng vô vọng. Cậu vốn là người khá bướng bỉnh và cứng đầu, không dễ dàng thay đổi ý kiến hay chấp nhận sự giúp đỡ nếu không muốn, đặc biệt là khi bị đối xử như một đứa trẻ. Vậy nên lúc này khi cậu không kiên trì giãy nảy, thì chỉ có một khả năng, đối phương là người chị gái mà cậu yêu quý nhất.

"Hiếm khi thấy em dậy sớm đấy, Taurus."

Leo ung dung vừa bước tới vừa xắn nhẹ tay áo. Cô ấy mặc trên người một chiếc áo rộng phồng màu trắng ánh hồng nhạt có thiết kế cổ chữ V kết hợp với quần cụt màu nâu trầm bó chặt người, cùng đôi bốt đen đế cao mà cô ấy tự thiết kế, trông vô cùng cá tính và nổi bật giữa cái lạnh.

"Sao đến cả chị cũng nói vậy." Taurus càu nhàu đầy bất mãn. Đây là người thứ bốn trong ngày rồi đấy. Câu nói đầy tình mến thương này khiến Taurus tỉnh cả người, cau mày khi nhìn lướt qua Leo một lượt, ánh mắt nghi ngờ: "Này, chị thực sự mặc như này để đến nơi đó à? Giữa cái thời tiết lạnh buốt này?"

Thái độ nghi ngờ của cậu ấy chỉ được Leo đáp lại bằng một lần nhún vai, không chút bận tâm. Điều đó không đáng quan tâm đối với cô ấy, tất nhiên rồi, điều quan trọng lúc này là... Một cái búng nhẹ nhàng vào trán Taurus, khiến cả cơ thể cậu nhẹ bỗng và khỏe khoắn hẳn, như được tiếp thêm năng lượng. Cũng không phải thứ gì quá cao siêu, chỉ là truyền cho cậu em trai một chút hương bạc hà đặc biệt mà cô tự điều chế, giúp giảm mệt mỏi và giúp tinh thần tỉnh táo hơn thôi.

Hướng mắt sang Virgo, cô khẽ cười, đặt một câu hỏi để chuyển sang chủ đề khác:

"Hôm nay có tin tức gì mới không, Virgo?"

Virgo đáp lại câu hỏi bằng một cái gật đầu, khóe miệng khẽ cong lên tiếp chuyện một cách bông đùa:

"Còn gì mới lạ hơn việc chị đến thăm nơi làm việc của Aries sao? Chắc chắn là tin tức chấn động nhất ngày rồi."

"Cũng bình thường mà." Đáp lại một câu đùa, chắc chắn là một lời nói đùa khác, giọng điệu Leo vẫn thản nhiên như không: "Chị chỉ đến thăm thôi. Không có gì to tát đâu."

Và có thể, thêm một chút lừa lọc, một chút kiểm tra đột xuất.

Biết ngay là thế mà! Taurus cứng đầu lắc đầu, đôi mắt hai màu hằm hằm như muốn nuốt chửng mọi lời nói dối mà Leo thốt ra. Cậu biết thừa chị mình đang nói dối, nhưng lại không thể làm gì được. Taurus có thể lấy mạng sống của bản thân để thề rằng, chị Leo của cậu ta rất giỏi gian dối trong những tình huống này, và cô ấy thường dùng những lời nói dối để đạt được mục đích của mình. Chẳng ai có thể quên những sự kiện tàn khốc ấy cả, rằng chị ấy đã chấn chỉnh từng kỵ sĩ trong đội Ares ra sao, khiến họ phải "khóc thét" và thay đổi thái độ.

"À, nhưng đúng là cũng có mới mẻ thiệt." Leo nói, một câu nói mà cả hai cậu em đều không ngờ tới.

Khuôn mặt Virgo và Taurus đầy vẻ tò mò.

Lấy bộ mặt ngơ ngác của 2 người em để mua vui cho mình, Leo cũng không định tiết lộ ngay. Tuy nhiên, ánh mắt cầu xin của Taurus kèm biểu cảm mong đợi của Virgo lại khiến cô mềm lòng rồi. Đôi mắt cô hướng về một hướng của tòa dinh thự ấy, khuôn miệng tuôn lời nhẹ nhàng như gió heo may:

"Chị định dẫn Pisces theo cùng. Con bé sẽ rất thích cho xem."

Ồ, tiến độ có vẻ... nhanh hơn bọn họ nghĩ nhỉ? Về việc Pisces hòa nhập với mọi người.

"Nào Pisces, em vào đây đi." Leo hướng mắt về phía cửa lớn, nơi một cô bé nhỏ nhắn lấp ló đứng trốn sau đó, ngại ngùng không dám vào, đôi mắt to tròn long lanh nhìn ra. "Em được vào hoàng cung thăm nơi Aries làm việc mà, em có muốn đi không nào?"

Pisces rụt rè chạy lại bám lấy tay áo Leo, gặng hỏi lại, giọng nói nhỏ xíu như tiếng chim hót:

"Em được tới đó ạ? Thật sao? Liệu ngài Aries có cho em đi cùng không ạ? Em sợ làm phiền ngài ấy..."

Leo vòng tay ôm cô bé vào lòng, nhẹ nhàng xoa đầu, giọng điệu đầy sự trấn an: "Cha và mẹ đã đồng ý rồi. Và chị tin rằng Aries cũng không khó tính đến mức từ chối đâu, đặc biệt là khi có em đi cùng." Chợt, cô vừa đảo mắt vừa nhún vai, trong tiếng thở nhè nhẹ, khẽ nói: "Còn nếu không được... thì thôi vậy? Chúng ta sẽ đi chơi chỗ khác."

"Em chưa hề nói gì nhé!" Aries từ đâu chui ra, giọng nói đầy vẻ bất mãn, khuôn mặt đỏ bừng. "Chị đừng có mà suy diễn lung tung!"

Ngay lúc đó, những người còn lại hướng mắt về phía Leo, thầm nghĩ rằng, không lẽ chị ấy đã biết là Aries đang trốn ở đó từ lâu rồi đúng không? Sự tinh quái của Leo thật khiến người khác phải e ngại.

"Vậy là đồng ý đúng không?" Leo hỏi lại, nở một nụ cười ranh mãnh.

"Chắc chắn rồi!" Aries đáp, dù trong lòng vẫn còn chút ngập ngừng nhưng không dám từ chối.

Chỉ đợi mỗi câu trả lời đó, Leo ngay lập tức dẫn Pisces đi thay đồ, chuẩn bị cho một cuộc dạo chơi đầy hứa hẹn. Cuộc dạo chơi ấy có lẽ chỉ thú vị với Leo và Pisces mà thôi, còn Aries kia cùng những kỵ sĩ của cậu ta thì... chắc sắp phải khó khăn lắm đây. Xem cách mà anh ta rối rít tìm đường liên lạc cho mấy kỵ sĩ thân cận để cảnh báo trước kỳ lạ, trông đáng thương làm sao!

...

Leo nắm tay Pisces, dẫn con bé vào phòng thay đồ rộng lớn và ấm áp. Căn phòng với đủ loại váy áo, từ lụa là mềm mại đến nhung thô ấm áp, cùng những chiếc nơ buộc tóc đủ màu sắc lấp lánh như những vì sao. Pisces nhìn quanh với đôi mắt tròn xoe, đầy vẻ thích thú. Cô hầu Pretzel đang định vào phụ giúp thì đối mặt với cái nháy mắt ẩn ý của Leo, liền hiểu ý khép lại cửa.

"Pisces à..." Leo ngồi xổm xuống, ngang tầm mắt với con bé, nhẹ nhàng vuốt mái tóc xanh lam mềm mại của Pisces. "Em có vui khi ở dinh thự Sovereign không?"

Pisces không ngần ngại, đôi mắt sáng rực lên, gật đầu thật mạnh mẽ: "Dạ có ạ! Em rất vui! Ở đây ấm áp lắm, lại có nhiều anh chị chơi cùng em nữa." Con bé rúc vào lòng Leo, cảm nhận hơi ấm từ chị, lòng tràn ngập hạnh phúc.

"V-Vậy thì tốt!" Leo mỉm cười dịu dàng, anh chị mà con bé kể... là anh thị giả và chị người hầu sao?

Sau đó cô đứng dậy, bắt đầu lựa chọn trang phục cho Pisces. Cô lấy ra một chiếc váy nhỏ màu xanh lam nhạt, được thêu những họa tiết tinh xảo hình hoa tuyết, kết hợp với một chiếc nơ lụa trắng thêu hình bông tuyết lấp lánh.

"Chiếc này thì sao, em thấy có đẹp không?" Cô ướm thử lên người Pisces. "Hay em thích chiếc váy màu hồng pastel này, với chiếc nơ ren trắng đính hạt ngọc trai nhỏ xinh này?" Leo lại lấy thêm một chiếc váy khác, một chiếc váy trắng tinh khôi với những đường thêu chỉ bạc lấp lánh, cùng một chiếc nơ to bản màu xanh ngọc, rực rỡ như bầu trời đêm đầy sao. "Hoặc là chiếc váy trắng này, sẽ rất hợp với đôi mắt của em đấy."

Pisces chớp chớp mắt, mỗi chiếc váy đều đẹp lộng lẫy, chiếc nào cũng khiến con bé thích mê. Sau một hồi ngắm nghía, con bé rụt rè chỉ vào chiếc váy trắng tinh khôi với chiếc nơ xanh ngọc. "Em thích chiếc này ạ."

"Được thôi, em gái của chị có mắt thẩm mỹ thật đấy." Leo mỉm cười hài lòng, giúp Pisces thay chiếc váy mới. Vừa giúp con bé buộc nơ lên mái tóc xanh, cô khẽ nói, giọng điệu có chút trầm tư: "Pisces này, em có để ý cách xưng hô của mình với mọi người trong dinh thự không?"

Pisces ngẫm một hồi, đôi mắt to tròn chớp chớp, vẻ mặt ngây thơ. Con bé cảm thấy con bé vẫn xưng hô mọi người rất bình thường mà, chẳng có gì sai cả.

"Chị Leo, chị Sagittarius, chị Capricorn, chị Pretzel..." Con bé lẩm nhẩm lại, rồi tiếp tục: "Rồi ngài Virgo, ngài Aries, ngài Taurus, cả ngài Alexander, ngài Vic-..." Đến đây, con bé bỗng khựng lại. À đúng rồi, đúng là con bé có hơi xưng hô sai thật. Phu nhân Victoria đã từng nhẹ nhàng nhắc nhở con bé đôi chút về việc này. Nhưng con bé cũng chần chừ đôi chút, ánh mắt chợt buồn bã. Liệu con bé có xứng đáng khi gọi bà ấy là mẹ không...

Nó chỉ là một đứa trẻ được nhận nuôi, liệu có quyền được gọi những người cao quý như họ là cha, là mẹ? Giống như ở Iphigenia kia, con bé đâu có được gọi một tiếng 'cha', tiếng 'mẹ'. Nỗi sợ hãi và mặc cảm về thân phận lại len lỏi trong tâm trí non nớt của con bé.

Leo nhận ra sự ngập ngừng và nét buồn thoáng qua trên khuôn mặt Pisces. Cô nhẹ nhàng ôm lấy con bé vào lòng, vuốt ve mái tóc xanh mềm mượt.

"Pisces à, em là em gái của bọn chị, là con gái của mẹ Victoria và cha Alexander." Giọng điệu ấm áp và đầy tình yêu thương, như muốn xua tan mọi nỗi lo lắng trong lòng Pisces. "Em không phải là người ngoài. Em là một thành viên của gia đình Sovereign, một phần của chúng ta. Em hoàn toàn xứng đáng được gọi mẹ Victoria là mẹ, cha Alexander là cha, và gọi các anh chị em là anh chị, không cần phải gọi là 'ngài' một cách xa cách như vậy."

Leo nói tiếp, giọng cô trở nên trầm hơn, đầy sự thấu hiểu: "Chị biết em đang lo lắng điều gì, Pisces. Em sợ mình không xứng đáng, sợ mình chỉ là người ngoài, sợ rằng một ngày nào đó mọi người sẽ không cần em nữa. Em sợ mình sẽ làm phiền, sẽ gây rắc rối cho gia đình. Em còn sợ rằng, mình sẽ không bao giờ thực sự thuộc về nơi này, phải không?"

Pisces ngẩng đầu lên, đôi mắt trực ngấn lệ nhìn Leo. Tất cả những nỗi lòng thầm kín, những lo lắng mà con bé chưa từng dám nói ra, chị Leo lại có thể nói ra một cách rõ ràng và chính xác đến thế. Con bé không hiểu tại sao Leo lại có thể thấu hiểu mình đến vậy, cứ như thể Leo có thể đọc được suy nghĩ của nó. Điều đó khiến con bé vừa ngạc nhiên vừa cảm thấy được an ủi vô cùng.

"Ngày xưa, chị cũng đã từng gặp khó khăn trong cách xưng hô với cha mẹ." Leo khẽ cười, một nụ cười đầy bao dung và chia sẻ. "Chị từng cảm thấy mình không thuộc về nơi này. Nhưng rồi chị nhận ra, tình yêu thương không cần phải xứng đáng hay không, nó chỉ đơn giản là tồn tại. Và em, Pisces, em được yêu thương, được chào đón ở đây."

Leo ôm chặt Pisces hơn một chút, xoa nhẹ lưng con bé. "Hãy tự tin lên, Pisces bé nhỏ của chị. Em là một phần của gia đình này, và chúng ta yêu thương em. Đừng ngần ngại thể hiện tình cảm của mình, đừng ngần ngại gọi họ bằng những cái tên thân thương nhất. Đó là quyền của em, và cũng là niềm hạnh phúc của họ khi được nghe em gọi như vậy."

Pisces dụi đầu vào lòng Leo, cảm thấy một sự ấm áp lan tỏa khắp cơ thể, những nỗi lo lắng dần tan biến. Con bé tin tưởng Leo, tin tưởng vào những lời chị nói. Con bé sẽ cố gắng, sẽ học cách thể hiện tình cảm của mình nhiều hơn, sẽ gọi những người thân yêu bằng những cái tên thân mật mà không còn ngần ngại nữa.

"Vậy đi thôi, Pisces bé nhỏ của chị!" Leo đứng dậy, nắm tay Pisces, khuôn mặt rạng rỡ. "Chúng ta sẽ có một ngày thật tuyệt vời ở Hoàng cung đấy!"

...

Đợi ba con người kia đi hết, Virgo khẽ vỗ vai người em trai còn lại của mình đang tiều tụy bên tờ báo số mới nhất cùng cốc cà phê dần nguội lạnh, đôi mắt vẫn còn chút ngái ngủ.

"Em cứ làm những gì em muốn đi, Taurus." Virgo nói, giọng điệu có chút mệt mỏi nhưng đầy sự thấu hiểu. "Nhưng đừng làm phiền Capricorn quá. Em biết tính của  cô ấy mà, cô ấy sẽ không rời đi chừng nào em nói rõ yêu cầu của mình." Anh ta liếc nhìn Taurus, khuôn mặt đầy vẻ khuyên nhủ. "Cần gì cứ nói thẳng ra đi, đừng bắt cô ấy phải đứng chờ mãi thế."

Taurus ngẩng đầu lên khỏi tờ báo, ánh thạch anh tím lóe nhẹ trên con mắt trái vẫn còn vương vấn sự mệt mỏi nhưng khuôn mặt lại lộ vẻ bất mãn, chán trường nhìn Virgo. Sao anh trai cậu lại nói như thể cậu đang bắt nạt cô quản gia kia vậy? "Anh bảo Capricorn không cần lo đâu. Em sắp đi ngủ rồi, chỉ cần vào guồng là ngủ được thôi. Không cần cô ấy phải ở đây trông chừng làm gì." 

Virgo mỉm cười bất lực, biết không thể nói thêm gì được nữa với cậu em trai bướng bỉnh này. Anh cũng rảo bước rời khỏi căn phòng rộng lớn này, để lại Taurus một mình, chìm vào thế giới riêng của cậu, giữa tờ báo và cốc cà phê nguội lạnh.

Thế là, Taurus tiếp tục cô đơn một mình ở chốn này.

Lại chìm vào những suy nghĩ miên man về công việc và những cuộc rèn vũ khí ma pháp, và chờ đợi một giấc ngủ ngon lành...

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip