Chương 6

Ánh nắng ấm áp len lỏi qua từng kẽ lá. Chúng tinh nghịch nhảy nhót xuyên khung cửa sổ mà chiếu sáng căn phòng xinh đẹp. Scorpio chầm chậm mở mắt, lẳng lặng nằm thêm một lát để nghe tiếng hót ríu rít buổi sớm của những chú chim sơn ca đậu trên cành cây gần đó. Cho đến khi một chị hầu gái bưng nước ấm và khăn bông vào, Scorpio mới có động lực ngồi dậy.

Thường thì vào những ngày rảnh rỗi, cô sẽ rất lười, đa phần chỉ ăn, chơi và ngủ, ngoài ra không còn làm gì khác. Nhưng đó là cuộc sống nhàn hạ của một thường dân nghèo kiết xác ở kiếp trước. Còn kiếp này... ừm đầy những thứ rắc rối đều đang đổ ập xuống đầu của cô a... Và những thứ cực kì rắc rối đó, lại không thể mặc kệ không giải quyết... Haiz ai nói người giàu là sung sướng? Scorpio chán nản trưng ra bản mặt không thể mất hình tượng hơn.

"Nhiều tiền chắc gì đã sướng, mình là mình thấy cực chết mọe!!!"

"Tuy hiện tại gia đình của nguyên thân không còn là quý tộc một thời nữa thế nhưng không thể phủ nhận là gia sản khổng lồ do gia đình mình sở hữu quả thật không thể xem nhẹ được. Những người làm ở đây có lẽ cũng chính là những người trung thành luôn theo gia đình này từ ban đầu đi. Hiện tại cha đã chủ động không tham gia những thứ như tranh đoạt quyền vị của gia tộc mẫu thế nhưng mình biết vẫn còn rất nhiều kẻ ăn hại đang nhòm ngó khối tài sản khổng lồ này... Và... bản di chúc của cựu gia chủ... nói đúng hơn thì chính là những thứ mà ông nội truyền lại thành tài sản dưới danh nghĩa của mình..."

Scorpio vừa chìm đắm trong dòng suy nghĩ miên man của riêng mình, vừa chờ đợi cho những chị hầu gái làm tóc. Sau khi tất cả các khâu chuẩn bị đều xong xuôi, Scorpio cho gọi quản gia đến.

Scorpio cầm dao nhẹ nhàng cắt một miếng bánh mì, chưa vội ăn ngay mà khép hờ mắt nhấp một ngụm sữa ấm áp, khóe miệng vì thỏa mãn cũng không tự chủ cong cong lên. Scorpio nói với người quản gia.

- Ông có thể giúp ta chuẩn bị xe ngựa cùng một khoảng tiền không? Ta muốn xuống phố dạo chơi một lát.

Lão quản gia tuy không hiểu được tiểu thư nhà mình muốn làm gì nhưng vẫn cung kính nhận mệnh. Ông có một loại ân tình sâu sắc với lão gia chủ, cho nên dù ông ấy không còn là quý tộc, ông vẫn như cũ tôn kính phục vụ.

Sau khi Scorpio dùng bữa sáng xong, cô đi vào phòng sách của gia đình và tìm kiếm thêm vài tư liệu cần thiết. Cho đến khi quản gia đến và thông báo rằng mọi thứ đã xong xuôi, Scorpio mới gấp sách lại và đi xuống nhà.

Cô mang theo một hầu nữ thân cận, sau đó tạm biệt quản gia và người làm trong nhà rồi mới trèo lên xe ngựa đang chờ sẵn. Tiếng roi thúc và vó ngựa dồn dập nối tiếp nhau, chiếc xe dần khuất khỏi tầm mắt mọi người.

Quản gia nhìn theo lớp khói bụi mịt mờ sau quãng đường xe vừa lăn bánh, xoay người chừa lại một bóng lưng đơn bạc. Mọi người dần tản ra và chú tâm vào công việc của mình. Quản gia đóng cổng lớn lại, nhủ thầm.

"Mong tiểu thư không gặp chuyện gì."

Scorpio cho dừng xe ngựa ở một khu đất khá rộng rãi gần khu phố buôn bán huyên náo, nơi tràn ngập những thanh âm nói cười nhộn nhịp. Cô mang theo chị hầu nữ thân cận, cẩn cẩn thận thận mà từng chút rảo bước trên đường xá tấp nập. Scorpio sợ mình sẽ bị người khác đụng bay, thật sự.

Len lỏi xuyên qua đám đông, lặng lẽ vượt biết bao con hẻm mà thậm chí cô còn chẳng thể kịp lưu lại hình ảnh chúng trong đáy mắt. Người ở đây chỉ họ đến một cửa tiệm xập xệ, tồi tàn, với tấm bảng gỗ mục nát xước chữ được treo trước cửa. Scorpio nhìn khung cảnh trước mắt, không lộ ra bất cứ một biểu cảm nào, chỉ dùng cánh tay trắng trắng đẩy nhẹ cánh cửa.

Cửa gỗ kẽo kẹt một tiếng rồi lập tức đổ rầm xuống nền đất bụi bặm. Trong căn nhà xập xệ là một mảnh tối om, tuy Scorpio đã lường trước tới tình huống này nhưng cô cũng không thể ngờ là tình trạng của nó lại tệ đến mức đấy. Cô hầu gái vội vàng ngăn cản tiểu thư nhà mình, một bộ dạng quyết tâm cố chấp đến cùng đấy làm Scorpio không khỏi bật cười một tiếng thật thấp.

"Ha... so về độ cứng đầu thì có ai hơn được Scorpio mình sao?"

Không, đương nhiên là không. Scorpio khẽ hừ hừ hai tiếng, nhớ lại một đoạn kí ức đã lâu. Đó là lúc cô và Gemini cãi nhau vì một cái thứ ngớ ngẩn gì đó. Mà với độ cứng đầu của mình, Scorpio nào có chịu nhận thua. Mà chính cái thái độ dửng dưng đấy đã làm Gemini tổn thương chạy vụt ra ngoài. Cho đến khi Sagittarius xách cổ áo cô ấy thả vào phòng kí túc rồi mỉm cười bảo hai người làm hòa đi thì mọi chuyện mới coi như là ổn thỏa. Bạn thân thiết như thế còn không cản nổi, thì làm sao những con người mà cô chưa kịp nhớ tên ở thế giới này có thể so lại được?

Scorpio tiến tới cái bàn gỗ bám đầy bụi bặm ở giữa nhà, tuân thủ quy tắc lịch sự tiêu chuẩn mà nhấn cái chuông đã rỉ sét trên đó. Tiếng chuông "rít rít" nghe rất kì cục nhưng Scorpio không mấy bận tâm. Cô muốn gặp người thợ thủ công tài giỏi bậc nhất này, càng sớm càng tốt.

Cửa gỗ dẫn tới gian sau chầm chậm mở ra, một người đàn ông trung niên râu ria xồm xoàm xuất hiện, sắc mặt vô cùng hung dữ, đã vậy trên mặt còn có một vết sẹo lớn ngay đuôi lông mày thành công dọa cho chị hầu gái đứng sau sợ chết khiếp.

Scorpio tuy cũng có bất ngờ nhưng vì đã thấy qua dung mạo của ông bác nên thành ra cũng không tới mức bị dọa cho khóc thét. Cô mặc kệ sự khuyên ngăn của nữ hầu, nhìn quanh tìm kiếm gì đó rồi lạch bạch chạy vào góc phòng dùng sức đẩy một chiếc ghế tới. Ông bác kia đứng nhìn cô bé nhỏ tuổi, cảm thấy có điều gì không đúng. Bác nhìn thấy cô mặc đồ nhìn trông rất sang trọng, lại còn mang theo người làm bên cạnh, chắc hẳn gia thế không hề tầm thường.

Scorpio chật vật leo lên đứng trên ghế, sau đó ngoan ngoãn chào hỏi.

- Chào bác, ta tới đây muốn đặt bác làm vài món đồ nhỏ. Xin thứ lỗi vì sự đường đột của ta...

Tiếp khách chú trọng thái độ, trước giờ nghe nhiều người đồn chủ tiệm này là một tên cực kì lập dị, mở cửa hàng không phải để khách chọn mà là cho chính mình chọn vị khách nào được đặt chân vào cửa tiệm này. Cũng có mấy tên quý tộc ngạo mạn tìm đến nhưng đều bị ông ấy đuổi về không thèm kiêng kị gì. Vì thái độ quá mức ngang ngược. Cửa hàng thủ công này không tiếp những thể loại đến cả quy tắc ứng xử cơ bản còn không có như thế.

Giờ ông ấy lần đầu tiên thấy một tiểu thư nhà giàu nhỏ tuổi cực kì phải phép như thế, lại còn không ngại đường xa tới đây, thế nên thái độ cũng nhẹ nhàng hơn so với bình thường. Chịu thôi, chỉ cần nhìn gương mặt này là bọn trẻ con đã khóc ré lên, đây cũng chính lần đầu tiên ông bác đó cảm thấy luống cuống khi phải cố gắng để không dọa nạt một đứa bé đáng yêu như Scorpio. Ông bác cầm chiếc khăn sạch lau đi những lớp bụi trên bàn, sau đó ra hiệu cho người hầu của cô nhấc Scorpio lên và đặt cô ngồi lên đó. Là thứ sạch sẽ nhất lúc này rồi.

- Andrew, cứ gọi như thế. Vậy cô bé muốn ủy thác ta làm thứ gì?

- Hai loại nhạc cụ, chúng khá mới lạ, đó là lí do mà ta đã đi đến mấy cửa tiệm rồi... nhưng không một ai muốn nhận cả.

Người đàn ông rút từ trong túi áo trước ngực một chiếc kính, lấy giấy và bút lông vũ chuẩn bị đầy đủ sẵn sàng ghi chép lại, tác phong làm việc hết sức chuyên nghiệp.

"Đúng là người mà nữ chính nguyên tác tìm được, đến cả khí chất cũng cao hơn dân thường một bậc..."

Scorpio không muốn tốn thời gian nghĩ ngợi, vào luôn vấn đề chính. Cô ngồi trên mặt bàn gỗ, vừa đung đưa hai chân vừa mô tả vật dụng mình cần.

- Loại nhạc cụ thứ nhất là đàn hạc, bác Andrew có biết nó không?

Andrew vừa ghi chép vừa trả lời.

- Ta từng thấy qua trong một cuốn sách viết về chủng tộc nhân ngư, nhưng chưa từng làm thử. Tại sao nhóc lại muốn có một cây đàn hạc, theo truyền thuyết nói thì thứ đó chỉ có nhân ngư mới sử dụng được.

Scorpio đâu thể nào nói ra rằng sau này mình sẽ gặp một chuyện sẽ trở thành rắc rối cực to nếu không có cây đàn hạc đó được. Cô giải thích mập mờ.

- Ta thấy nó cũng khá thú vị và mới mẻ, vả lại những thứ được kể trong truyền thuyết biết đâu lại không đúng hoàn toàn thì sao. Ta muốn thử làm điều đó.

Andrew đã hoàn thành xong tờ ghi chép thứ nhất về đàn hạc, ông lấy một chiếc hộp gỗ chắc chắn và thả tờ giấy vào bên trong. Đoạn, ông lấy vài tờ giấy khác, tiếp tục công việc còn dang dở.

- Vậy, nhạc cụ thứ hai mà nhóc muốn là gì? Ta cũng rất tò mò tại sao lại có nhiều cửa tiệm không nhận làm đến như vậy...

Scorpio lấy ra từ trong chiếc giỏ nhỏ mà cô đeo bên người một tờ giấy phác thảo sơ qua về vật dụng đó và đưa cho Andrew. Ông ấy nhận lấy xem, không giấu nổi vẻ kinh ngạc.

- Cái này... thật sự là một loại nhạc cụ sao? Quả thật rất tinh tế, lại có nét gì đó rất riêng, rất phá cách. Nhóc, nhóc lấy thứ này từ đâu?

Scorpio không ngần ngại trả lời ngay lập tức.

- Là ta vẽ lại, những sợi dây đó khi chúng ta chạm vào sẽ phát ra âm thanh, chúng sẽ được phóng đại lên bằng phần hộp lõm bên trong. Những sợi dây phải căng ở mức vừa đủ, nếu căng không đúng, dây đàn có thể bị lỏng hoặc đứt dây. Để làm ra nó, người thợ thủ công phải thật sự khéo léo. Và khi giữ dây đàn trên phần gỗ trải dài đó, chúng sẽ tạo ra những âm điệu với thanh sắc khác nhau, dễ dàng tấu lên một bản nhạc.

Andrew sững người trước lời nói của cô bé năm tuổi trước mặt, từ cử chỉ, hành động, lẫn cả cách nói chuyện và kiến thức đều không giống những gì mà một đứa bé năm tuổi có thể biết được. Andrew cảm thấy trên đời thật sự có chuyện kì lạ đến thế sao. Có lẽ, cô bé này không tầm thường, đó là những gì mà ông có thể kết luận cho đến hiện tại.

Andrew ghi chép lại những thông tin mà Scorpio vừa nói, sau đó ông mới hỏi một câu cuối cùng.

- Tên của loại nhạc cụ mà ta dám khẳng định là mới nhất hiện tại này là gì vậy cô bé?

Scorpio mừng rỡ đáp lại, đôi con người to tròn cong cong như vầng trăng khuyết lại tỏa sáng lấp lánh trong căn nhà tối mờ.

- Là guitar, đàn guitar. Ta sẽ viết nó ra cho bác.

Andrew ghi chép xong xuôi rồi thì cầm những tờ giấy này thả vào trong chiếc hộp gỗ ban nãy, sau đó đưa một tờ giấy khác cho Scorpio. Ông nói

- Cô bé nhỏ, viết địa chỉ nhà vào tờ giấy này, khi nào hoàn thành ta sẽ đích thân giao đến tận nơi...

Scorpio ngoan ngoãn viết vào, nét chữ hơi xiêu vẹo vì cô không quen cầm cây bút lông ngỗng mảnh mai đó. Đột nhiên cô nhớ đến hộp bút bi của mình. Xong việc, Scorpio chuẩn bị rời đi, trước khi nhảy xuống chiếc bàn gỗ, cô đem tất cả số tiền mình mang theo đưa cho Andrew, cười đến lộ hai cái má phúng phính mà nói.

- Cảm ơn bác vì sự giúp đỡ và ngày hôm nay, ta chỉ đem theo bấy nhiêu, nếu không đủ thì khi nào nhạc cụ hoàn thành, ta sẽ trả bù lại sau.

Sau khi Scorpio cùng người làm đi khỏi, Andrew mở chiếc túi vải ra xem. Số tiền trong đây... thật sự quá dư rồi. Chắc đợi cơ hội trả lại sau nhóc ấy sau. Đúng lúc Andrew vừa dọn dẹp xong thì một bóng dáng nhỏ nhắn khác đẩy cửa bước vào. Ông bác không mấy ngạc nhiên, cứ như đã quen từ lâu mà rất tự nhiên hỏi.

- Đến rồi hả nhóc? Hôm nay lại muốn quậy phá gì đây?

Aries vừa mới trốn thoát khỏi nhà để đến được đây, ngay lập tức cười toe toét.

- Phá làng phá xóm đó ông bác già!

...

onoi

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip