Chapter I
Khi mặt trời vừa le lói những ánh sáng để báo hiệu cho những con người bé nhỏ của ngài đang ngủ say xưa rằng đã tới lúc thức dậy và làm những công việc hằng ngày rồi. Ở một ngôi nhà nhỏ có một chàng thanh niên tầm 18 tuổi đang kiểm tra lại những quyển sách của mình.
"Hóa học có , sinh có và cả quyển sách về từng hành tinh cũng ở đây nữa , tuyệt đã đủ rồi bây giờ dù chưa đến hẹn để trả sách nhưng mà mình muốn tìm hiểu thêm về những kiến thức mới"
Nghĩ vậy cậu càng mong chờ tới lúc đi trả sách hơn vì hiện tại thì chỗ gần nhà cậu vẫn chưa mở cửa cho nên cậu tranh thủ khoản thời gian ngắn ngủi còn lại để lướt qua những ý chính của 3 quyển sách này
Sau nửa tiếng trôi qua thì cuối cùng cũng tới lúc ông ấy mở cửa rồi , cậu nhẹ nhàng cầm 3 quyển sách trong tay một cách cẩn thận và đi bộ tới chỗ ông ấy , từ nhà cậu đến đó cũng không xa là bao đi bộ cũng chỉ mất 15p' với cả đi bộ cũng tốt cho sức khỏe nói là vậy chứ thật ra là do cậu lười lấy chiếc xe ở trong gara của cậu
"Capricorn cháu tới rồi đấy à"
Một ông cụ khoản tầm 76 tuổi đang lau dọn cửa kính ở phía ngoài thư viện nhưng khi thấy người thiếu niên đang từ xa đi tới thì ông dừng lại và đi lại phía cánh cửa để chuyển cái bản từ "close" thành "open"
"Thư viện vẫn chưa tới giờ mở ạ? Cháu đã nghĩ bản thân đi trễ rồi ấy chứ"
Cậu thở dài khi thấy ông cụ vì mình mà làm như vậy
"Không đâu cháu tới vừa đúng lúc ông mở cửa , nào vào trong và lựa sách cháu thích đi cháu cứ ngồi đọc thoải mái dù sao thì ở nơi này cũng chỉ có cháu là luôn tới cái quán sách nhỏ này và cả ông già này nữa"
Ông nói với chất giọng khàn nhẹ của ông vì ông vừa mới bị cảm xong , ông đặt nhẹ bàn tay của mình lên tay đang ôm những quyển sách của cậu , lúc đầu cậu cảm thấy chuyện này có phần kì cục nhưng càng thân với ông hơn cậu lại cảm thấy điều này thật ấm áp làm sao , đã lâu lắm rồi cậu không được trải qua cảm giác ấm áp này và cậu càng quý ông hơn khi cậu biết vợ ông đã mất từ lâu còn con cháu thì lại chẳng mảy may quan tâm đến ông cụ nên cậu quyết định vào mỗi cuối tuần hay những thời gian mà cậu không có lịch học hay bận thì cậu sẽ ghé tới đây vừa để đọc sách cũng vừa để bầu bạn với ông cụ
"Cháu cảm ơn ông nhiều lắm , cũng nhờ có ông mà cuộc đời cháu mới được tươi sáng như bây giờ đấy ạ"
Cậu theo thói quen cuối xuống để cậu có thể cảm nhận được hơi ấm từ tay ông cụ đặt trên má của cậu có thể suy nghĩ này của cậu có vẻ hơi ích kỉ nhưng cậu không muốn ông đi đâu hết bơi vì cậu sợ bản thân lại đánh mất hơi ấm này một lần nữa
"Được rồi giờ thì cháu có thể để những quyển sách này trên bàn của chú rồi chờ chú một chút chú sẽ chỉ cho cháu chỗ những quyển sách mới cho đảm bảo cháu sẽ cảm thấy hứng thú cho coi"
Cậu cảm thấy thắc mắc , ông còn làm gì nữa? Sau đó thì cậu chợt nhớ ra lúc cậu đi từ xa thì cậu thấy ông đang lau cửa kính của quán
"Ông cứ vào trong nghỉ ngơi đi ạ , để đây cháu làm cho"
Ông lắc đầu tỏ vẻ không đồng ý và kêu cậu vào trong quán ngồi những cậu quá kiên quyết nên cuối cùng ông cũng chịu thua và vào quán ngồi chờ cậu , trước khi lau dọn cửa kính của quán thì cậu đi vào quán và để những quyển sách lên bàn và chờ ông ngồi nghỉ hoàn toàn thì cậu mới yên tâm mà đi làm việc
"Cháu xong rồi ạ , cháu cất những thứ này ở góc kia nha ông"
Ông gật đầu nhìn cậu đi vào phía góc nhỏ ấy và cất những đồ đạt nó làm ông nhớ tới người con trai của ông lúc nhỏ cũng là một đứa trẻ ngoan như vậy chỉ tiếc là sau này nó lớn lại quên ông già này rồi
"Ông ơi , ông lại nhớ tới anh ấy nữa sao ạ? Con trai chú ấy ạ , ông đừng buồn có cháu ở đây rồi hay là ông nhận cháu làm cháu nuôi của ông đi ạ"
Trước lời đề nghị bất ngờ này ông vừa vui mừng vừa lo lắng rằng bản thân sẽ chỉ làm gánh nặng cho cậu thôi nhưng nhìn cậu kiên quyết như thế nên ông cũng gật đầu đồng ý , trông cậu vui chưa kìa
"Đây , ông nghĩ cháu sẽ thích quyển sách này nên đặc biệt mua cho cháu đấy"
Hai mắt cậu sáng lên , cảm ơn ông và nhận lấy quyển sách từ tay của ông , khi cậu muốn tìm chỗ ngồi thì ông lại kêu cậu nên đi về nhà và đọc thì sẽ hay hơn điều đó làm cậu có chút bối rối , thường ngày ông vẫn cho cậu ngồi ở lại đọc mà tại sao hôm nay lại đột nhiên muốn cậu về nhà đọc sách rồi
"Cháu đừng nghĩ nhiều , chỉ là hôm nay ông có việc gấp nên sắp đóng cửa rồi nên cháu biết mà"
Cậu nghe vậy dù có chút buồn nhưng vẫn gật đầu và chào tạm biệt ông , dù ông đã nói vậy nhưng trên đường về cậu vẫn suy nghĩ khá nhiều về câu nói đó
"Ầy chắc ông không có ý gì đâu nhỉ chắc do mình nghĩ nhiêu quá thôi"
Capricorn xoa xoa thái dương của mình. Sau khi về tới nhà cậu vào phòng ngủ đi lại chiếc bàn nhỏ gần đó và nhẹ nhàng đặt quyển sách lên rồi đi làm việc nhà sau đó nấu một ít đồ ăn để ăn trưa sau đó đi làm bài tập và vài giáo án
Làm xong hết tất cả thì trời cũng đã sập tối lúc này cậu mới đi tắm rồi ra ăn đại một thứ gì đó để lấp cái bụng của bản thân , cậu dọn dẹp chén rửa xong thì bước vào phòng đi lại gần chiếc bản nhỏ và cầm quyển sách lên , cậu mệt mỏi ngồi xuống giường và bắt đầu ngắm nghía quyển sách
"Latrunculorum nullus est finis? Đặt tên quyển sách bằng tiếng La-tinh sao? Có vẻ thú vị đấy chứ hy vọng nó sẽ không làm mình hụt hẫn"
Câu chuyện được bắt đầu bởi một cuộc thỏa thuận giữa 2 quốc gia về sự hòa bình vì nhân dân của mình nhưng sau đó một bên lại trở mặt mà bắt đầu tàn phá chặn những chiếc xe ngựa chở lương thực của vương quốc kia và người bắt đầu việc này trước chính là hậu của bên vương quốc Tenebris cũng chính là Virgo sau khi biết tin những chiếc xe ngựa chở lương thực của cả vương quốc bị những người bên kia làm thì vị vua ở vương quốc Lux rất tức giận vì rõ ràng cả hai đã thỏa thuận sẽ không đánh chiếm nhau hay gây thiệt hại gì cho đôi bên nữa nhưng giờ lại bị bên kia trở mặt thế là cả hai nước lại rơi vào cuộc chiến không hồi kết , người dân thì chạy trốn còn những quân cờ vua , hậu , tượng , mã , xe ,tốt bọn họ cũng không dễ dàng gì khi phải đối phó với cuộc chiến này. Cuối cùng mọi thứ vẫn sẽ kết thúc cả hai bên không ai thắng cũng chẳng ai thua vì biết sao được bây giờ căn bản thì đã chết hết rồi
"2 quốc gia này như bàn cờ vua vậy đều có vua , hậu , tượng , mã , xe và cả con tốt nữa chỉ tiếc là bọn họ bị giết một cách thật tàn bạo..."
Tại sao cậu lại nói vậy ư? Vì căn bản lúc họ chết cái xác của họ không còn nguyên vẹn người thì bị moi tim người thì nát bét đầu người thì chẳng thấy thân ở đâu trong câu chuyện này người bác sĩ kiêm vị trí xe ở bên vương quốc Lux là người luôn giúp đỡ mọi người nhưng sau cùng vì cuộc chiến tranh mà vẫn phải chết một cách không toàn vẹn
"Capricorn Higneus...Tại sao ngươi có thể giết chính người hậu cận trung thành với mình như vậy đáng lẽ vương quốc của ngươi nên là tên khác chứ không phải là ánh sáng"
Cậu nhíu mày nhớ về khúc khi Gemini Dellus bị tra tấn vì vị vua đáng kính mà Gemini luôn tôn trọng và một lòng trung thành nghi ngờ cậu là gián điệp cho dù hậu Leo Inofealus có minh oan cho Gemini đi chăng nữa thì tới cuối cùng Gemini vẫn chết không toàn thay nhưng điều đáng nói ở đây là kết của cậu truyện nó lại quay về như ban đầu mọi thứ lập đi lập lại khiến cậu có thể nói rằng những nhân vật trong đây đang bị mắc kẹt ở đó và sẽ không bao giờ có được hạnh phúc của riêng họ
Cậu mệt mỏi nhìn đồng hồ , hiện tại đã là 2h sáng thời gian trôi qua thật là nhanh , cậu thở dài gấp sách lại để trên chiếc bàn nhỏ cạnh giường sau đó cậu nằm xuống và ngủ thiếp đi
Cậu mở mắt thấy xung quanh đều chỉ có một màu trắng tinh ở đằng xa thì là bóng dáng quen thuộc khiến cậu vô thức gọi "ông" , người kia nghe tiếng của cậu từ từ quay lại , khi cậu vừa chớp mắt đã thấy ông đứng trước mắt cậu rồi , chưa để cậu kịp lên tiếng thì ông lấy bàn tay thô sơ của mình xoa đầu cậu
"Xin lỗi cháu nhé Capricorn có lẽ cháu sẽ phải trải qua khoản thời gian khó khăn đây , nhiệm vụ của ta cũng đã xong đã đến lúc ta đi gặp bà ấy và con trai của ta rồi"
Cậu bàng hoàng cố gắng níu kéo hình ảnh đang dần tan biến kia đến cuối cùng cậu vẫn không giữ được ai bên cạnh hết , nước mắt không biết từ lúc nào đã trải dài trên hàng má của cậu lúc này cậu mới bừng tỉnh dậy vội lau đi nước mắt sau đó nhìn ngó xung quanh thì mới biết đây căn bản không phải nhà của cậu
"Đ-đây không phải là căn phòng của Capricorn Higneus được miêu tả trong cuốn sách mà mình mới đọc hồi tối hôm qua đấy chứ!?"
----End chapter 1----
Thế là cậu trai Capricorn 18 tuổi đã xuyên vào người cùng tên với mình trong cuốn sách mà cậu ấy mới đọc rồi vậy bài học rút ra ở đây là đừng bao giờ đọc sách mà có tên nhân vật trùng mình trước khi đi ngủ kẻo lại bị lôi vào truyện ngoài ý muốn
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip