31


"Tim anh đập nhanh quá."

"Vậy à?" Nhìn cậu chàng gần như bị mình bao phủ trong lòng, Sư Tử hiếm khi đùa giỡn một câu.

"Do có cậu đấy."

"...Thật ạ?" Kim Ngưu bối rối, bất giác đỏ mặt.

"Đùa cậu thôi. Suỵt!" Sư Tử ra dấu hiệu im lặng. Hắn nghe thấy tiếng bước chân đang tới gần. Cơ thể bất giác căng chặt.

Bọn họ đang trong khu vui chơi giải trí.

Vài tiếng trước khi Sư Tử đang ngồi trong bếp húp xì xụp tô mì thì cả đám không biết từ đâu xuất hiện xông vào lôi hắn lên xe. Không nói tiếng nào đưa Sư Tử đến một quán lẩu rồi chỉ vào cái bánh kem giữa bàn, bảo hắn thổi nến.

Thế là hắn hoang mang ngơ ngác ngồi vào bàn, hoang mang ngơ ngác thổi nến. Đến khi cả lũ dùng giọng chó chê gà chạy hát chúc mừng sinh nhật, Sư Tử mới biết là mấy người này tổ chức tiệc sinh nhật cho hắn.

Nói thật, Sư Tử rất vui. Cũng lâu rồi hắn mới cảm nhận được niềm vui chân thật như vậy. Dù mấy tên này còn bỏ quên hắn một lúc, nhưng hắn vẫn rất vui. Cả đám ăn chơi một lúc thì kéo nhau đi khu vui chơi giải trí.

Song Tử thấy nhà ma như thấy được vàng, nhất quyết lôi cả đám vào.

Giờ thì hắn đang trong nhà ma. À, chính xác là trong một cái tủ gỗ, cùng với Kim Ngưu.

Bóng tối vô tận cùng căng thẳng khiến mọi âm thanh dường như khuyếch đại.

Kim Ngưu cảm thấy mình có thể nghe rõ từng nhịp thở của người trước mắt. Nghe được tiếng tim đập ồn ào trong lồng ngực mình. Cậu thì thầm hỏi: "Anh có nghe thấy không?"

"Hả?" Sư Tử không nghe rõ, hắn vẫn căng thẳng để ý xem NPC truy đuổi đã rời đi chưa, hai tay chống lấy vách tủ sau lưng Kim Ngưu. Ngay khi Sư Tử cảm thấy an toàn, quyết định ra khỏi tủ thì Kim Ngưu khẽ thẳng lưng khiến khoảng cách đôi bên thoáng chốc gần sát lại:

"Tim em cũng đang đập rất nhanh."

Trong khoảnh khắc nhìn thấy bóng mình in trong đôi mắt đen láy của Kim Ngưu, Sư Tử như bị ấn nút tạm dừng.

"Ừ?" Sư Tử trầm giọng đáp lại.

Kim Ngưu mỉm cười, khiến bóng hình đang in trong đáy mắt cậu trở nên rực rỡ hơn. Cậu nói:

"Do anh đấy." Kim Ngưu cười: "Lần này không phải đùa đâu."

----

Bảo Bình đứng yên nhìn Thiên Bình đang lục lọi tìm kiếm manh mối trong phòng.

"Anh gặp anh họ tôi rồi à?"

"Ừ. Anh gặp rồi." Thiên Bình không ngẩng đầu lên trả lời. Bọn họ đang trong một căn bếp, Thiên Bình ngồi xổm mở cái tủ giữa phòng.

"Ồ."

Thiên Bình như chạm được thứ gì đó, anh đứng lên: "Hình như anh tìm thấy được chìa khóa này. Chúng ta đi thôi."

Bảo Bình vẫn đứng im: "Anh không có gì muốn hỏi sao?"

"Hửm...?"

Thiên Bình nhìn Bảo Bình. Tóc đen cắt ngắn gọn gàng. Da trắng, mắt đen, mũi cao. Do cơ mặt liệt nên thành ra vừa nhìn lạnh lùng mà còn ngầu ngầu. Chuẩn gu mấy chị em hiện nay.

"Ờ. Cũng có." Thiên Bình xoa cằm:

"Nhóc ăn gì mà lớn nhanh thế. Mới có vài năm mà từ thằng nhóc mặt đơ thành thằng nhóc mặt đơ đẹp trai rồi nè."

Nhìn kỹ hơn, Thiên Bình phát hiện một sự thật không thể tin được. Anh đưa tay so đầu Bảo Bình với đầu của mình.

"Ê này! Nhóc mày cao hơn anh à!? Ừm cỡ tầm... 1cm? Không thể tin được!"

Thiên Bình so tới so lui, mớ tóc đen gọn gàng của ai đó nhanh chóng rối tung:

"Anh m79 lận đó. Ai hỏi thì làm tròn m85. Không lẽ nhóc mày là m8 hàng real sao!?"

Bảo Bình nhìn người trước mắt, nhếch miệng: "m83."

Thiên Bình sụp đổ: "Rốt cuộc là nhóc mày đã ăn gì!"

Bảo Bình mất kiên nhẫn: "Anh chỉ muốn hỏi cái này à?"

"Cái này quan trọng lắm đó." Thiên Bình buồn bã lẩm bẩm:

"Thằng anh họ nhóc đã cao hơn anh. Tới nhóc mày cũng cao hơn anh. Không thể chấp nhận được mà."

Thiên Bình thở dài, vuốt tóc mái lòa xòa ra sau: "Cũng may anh mày đẹp trai hơn."

"?" Chả biết lấy tự tin đâu ra. Bảo Bình tặc lưỡi: "Chậc."

"À mà sao nhóc tìm anh vậy?" Thiên Bình cầm chìa khóa đi ra phía cửa. Cẩn thận ngó nghiêng xem có NPC ngoài cửa không, thuận miệng hỏi: "Anh lấy đồ gì của nhóc quên trả à?"

Bảo Bình theo sau, mày nhíu cỡ 1mm, khó chịu hỏi lại: "Anh quên rồi à?"

"Hả? Quên gì?" Thiên Bình hỏi, không quên hạ giọng thì thầm: "Anh lấy đồ của nhóc thật à?"

Rầm.

Thiên Bình giật mình tí nữa là hét lên. Chìa khóa cũng rơi cái 'keng' xuống đất.

Thằng nhóc này bị gì vậy? Tự nhiên đập cửa cái rầm.

Thiên Bình quay người lại. Chỉ thấy Bảo Bình dùng tư thế Kabedon vô cùng đúng chuẩn, vây nhốt anh lại.

Bảo Bình nhìn anh chằm chằm: "Thật sự quên rồi?"

Đôi mắt đen láy không hiện lên bất kì cảm xúc gì. Trong thoáng chốc còn đáng sợ hơn NPC trong khu nhà ma này.

Tim Thiên Bình đập thình thịch.

"K-không lẽ... anh đã thó của chú cây vàng hả?"

Bảo Bình quan sát biểu cảm của Thiên Bình hồi lâu. Sau đó thả người ra, lại tặc lưỡi: "Chậc."

Thiên Bình hốt cả hền vỗ vỗ ngực mình, cúi xuống nhặt chìa khóa. Không quên chửi thầm thằng nhóc điên khùng bên cạnh.

Cả hai trốn thoát khỏi phòng bếp. Sau đó lại cẩn thận đi thu thập manh mối.

"Anh với người yêu là sao?" Sau khi nhàn nhã chạy thoát khỏi một NPC ma nữ, Bảo Bình bâng quơ hỏi: "Anh thích người ta à?"

"Ừ?" Thiên Bình thở hồng hộc: "Xinh mà."

"Lại còn viết thư tình bày tỏ nữa. Lần đầu anh mày nhận được thư tình đó."

"Hả? Không phải anh từng được tỏ tình nhiều lắm à?"

"Nhóc mày cũng nghe danh tiếng của anh rồi sao." Thiên Bình lại vuốt mái tóc bóng mượt của mình ra sau, hếch mặt: "Sức hút khó cưỡng quá mà."

Bảo Bình không thèm liếc nhìn mà bước thẳng.

"Ê này, từ từ. Đợi anh." Thiên Bình nhìn hành lang tối đen, co giò chạy theo Bảo Bình. Anh thở dài:

"Đúng là được nhiều người tỏ tình. Nhưng thời đại 4.0, ai ai cũng có sì mát phôn. Mọi người toàn gửi tin nhắn thôi. Có lòng hơn nữa thì hẹn gặp. Còn thư tình? Đây là vật phẩm hiếm trong thời đại này đó!"

"Trang trọng như vậy." Thiên Bình chân thành nói: "Anh nhất định sẽ đối xử với cô ấy thật tốt!"

Bảo Bình liếc nhìn Thiên Bình, lại tặc lưỡi: "Chậc."

Đúng là vô tri hưởng thái bình.

Thôi thì cậu sẽ không nói ra, thư tình đó vốn là viết cho người khác.

Nhưng trước ngày lúc bà chị đó định đem gửi thì thấy người đó tỏ tình với người khác mà người khác này lại còn là đứa bả ghét.

Thư vứt thì tiếc mà giữ thì bực. Lại bị bạn bè biết tin bả tỏ tình nên lôi kéo bả một hai tạo dũng khí. Đám bạn nhiệt tình quá nên cuối cùng bả quăng đại cho tên này - cái tên đẹp trai lại trùng hợp có mặt giữa sân trường lúc đó.

Bảo Bình nhớ lại tin nhắn cầu cứu của bà chị đó, lại chậc thêm một tiếng.

----

-----

rối: chỉnh sửa hình tượng của hai nhỏ Bình với Bảo một chút. thật ra là kéo hai nhỏ về đường ray.

chứ bữa giờ lỡ viết nhỏ Bảo dịu dàng quă 😇

---

Q & A:

rối: sao bạn biết tường tận chuyện thư tình vậy.

Bảo: à

Bảo: bà chị đó là bạn của bạn thân của chị gái của thằng bạn học lớp kế bên tôi. móc nối quan hệ chút là được.

------

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip

Tags: #ah