[1]
Giống như cuộc sống học sinh của bao người khác, đời học sinh ở ngôi trường Nam Việt cũng vậy. Không phải trời xanh mây trắng nắng vàng, chẳng phải gió thu lành lạnh thổi qua, mà là cơn nắng hạ oi ức cùng tiếng ve kêu râm ran cả một khoảng trời. Ai nói ngày tựu trường là ngày vui giữa tiết trời thu mát mẻ cơ chứ?
Trường Nam Việt im ắng như tờ. Có lẽ bởi đây là ngôi trường có tiếng dành cho học sinh giỏi của thành phố, nên học sinh Nam Việt phải là những cô cậu học trò xuất sắc, ngoan ngoãn mới đúng tiếng tăm của trường. Có lẽ bởi tất cả học sinh đều đang chăm chú nghe giảng trong lớp học. Tiếng phấn đều đều viết trên bảng. Tiếng giấy bút loạt xoạt ghi đáp án. Tiếng thở nhẹ đều đều thật dễ chịu. Thời học sinh thực sự yên bình như vậy sao?
Cũng như những ngôi trường khác, Nam Việt cũng có những học sinh ngỗ nghịch đến lạ. Cơ mà đáng sợ ở chỗ, người nghịch ngợm lại là học sinh giỏi của trường. Song Ngư nghe tiếng chóp chép miệng khẽ khàng dưới cuối lớp, nghiêm khắc cầm viên phấn gãy ném về phía phát ra tiếng động. Thiên Yết dường như quá quen với tình cảnh này, nhẹ nhàng nghiêng người sang một bên, kết quả viên phấn lại rơi trúng đầu Cự Giải đang chăm chỉ viết bài ở phía sau.
Thiên Yết trố mắt nhìn Cự Giải bị ném phấn oan đang lườm nguýt mình, cười hề hề một tiếng cho qua chuyện. Song Ngư nổi giận đi xuống chỗ Thiên Yết, đập quyển sách xuống bàn quở trách: "Tôi biết em không thích môn của tôi, nhưng trong lớp không phải chỉ có em, còn có bao nhiêu bạn khác đang chờ được học nữa. Thiên Yết, em đừng có vì một con sâu mà làm rầu cả nồi canh".
Thiên Yết giấu túi bò khô vào trong ngăn bàn, giả vờ cầm bút ghi chép bài vở, không quên than vãn: "Cô, cô biết là em không giỏi môn Văn này rồi mà".
"Không giỏi thì mới phải học. Người Việt Nam lại không biết, không hiểu tiếng Việt Nam, không thông hiểu nền văn học nước nhà, vậy thì có còn là người Việt không? Còn nhớ Phạm Quỳnh từng nói, 'Truyện Kiều còn, tiếng ta còn, tiếng ta còn, nước ta còn'. Người Việt nào cũng bắt đầu bằng học tiếng Việt. Vậy tại sao khi cô giảng Truyện Kiều em lại không nghe?"-Song Ngư cao giọng truyền đạt. Giáo viên dạy Văn nào Thiên Yết gặp cũng vậy, dùng lời lẽ bay bổng, dùng thơ văn hoa mỹ mà cậu ta còn chẳng hiểu để răn dạy cậu về việc người Việt học văn Việt.
"Nhưng đây là bài từ lớp 10, bọn em đã 12 rồi, học lại để làm gì ạ?"-Thiên Yết bĩu môi, không tâm phục khẩu phục vừa lèm bèm vừa viết.
"Viết văn hay là khi mình có thể liên tưởng các tác phẩm khác nhau, của những tác giả khác nhau, trong những thời kì khác nhau để ta thấy được điều giống và điều khác, điều thay đổi và điều phát huy xuyên suốt cả chiều dài lịch sử văn học Việt. Đây không phải tôi dạy lại, đây là tôi đưa ra một ví dụ liên tưởng để các bạn có thể học tập, em hiểu không?"-Vào nghề tuy mới 2 năm, không tính thời gian thực tập, Song Ngư cũng đã dần quen với những học sinh trẻ con giống như Thiên Yết. Dù sao trước đây, Song Ngư cũng từng là học trò ngồi trên ghế nhà trường, cũng từng ghét môn Văn nhàm chán, nên tính ra cô hiểu rõ Thiên Yết cảm thấy thế nào.
"Không phân biệt được thì cũng không sao mà ạ? Viết văn quan trọng là ở tư duy mà. Nếu cứ phải làm theo một khuôn mẫu như vậy, em thà đi học Hoá còn hơn"-Thiên Yết phụng phịu. Thực ra, phản ứng của Thiên Yết chẳng có gì là lạ nữa. Cả cái lớp này đều biết, Thiên Yết không ưa môn Văn, kéo theo việc không thích giáo viên bộ môn, còn cô Song Ngư cũng chẳng yêu quý gì Thiên Yết cho cam. Vì thế, tiết học nào hai người cũng cò cưa cho bằng được.
Cô Song Ngư có vẻ chẳng giữ được bình tĩnh nữa, thở dài một hơi, chỉ ra ngoài cửa lớp: "Nếu có Hoá mà chẳng có Văn thì đâu thể ghép lại một chữ Văn Hoá. Văn hoá là hồn cốt dân tộc, văn hoá còn thì dân tộc còn. Văn hoá còn là cách chúng ta ứng xử tôn trọng lẫn nhau. Nếu em quyết định chỉ giữ chữ Hoá mà bỏ chữ Văn, Thiên Yết, tôi mời em ra ngoài để tôi có thể đem chữ Văn tới những bạn còn lại".
Và như thường lệ, Thiên Yết lại lủi thủi ra ngoài đứng dựa vào tường như thể bị phạt. Thiên Yết cứ đứng dựa vào cột như tượng đá, đến thở cũng phải khẽ khàng. Dưới cái nắng nóng 40 độ C này, tại sao cậu ta lại ra ngoài này đứng cơ chứ?
Đang miên man trong cơn thở than giữa cái nóng mùa hạ, Thiên Yết lại nghe thấy tiếng cười đùa từ cầu thang vang tới. Cái giọng lảnh lót quen thuộc khiến Thiên Yết thấy khó xử. Thiên Yết để bảo vệ cái tôi của mình quay mặt vào tường che mặt. Nhưng cái dáng người cao lều khều đấy trong trường mấy ai giống với Thiên Yết cơ chứ? Thiên Bình liếc mắt một cái là nhận ra ngay, hí hửng chạy lại đập mạnh vào vai Thiên Yết: "Ô thế mày lại bị cô Ngư đuổi ra ngoài rồi à?".
Điều Thiên Yết sợ đã đến rồi. Thiên Yết ngập ngừng quay ra, thật là xấu hổ. Cậu ta không xấu hổ với cô gái tên Thiên Bình này, mà cậu ta xấu hổ với người đi cùng cô gái này cơ. Bảo Bình là đàn em cùng câu lạc bộ với Thiên Yết, và cũng là bạn gái của cậu: "Chào bé!".
Bảo Bình nhíu mày không hài lòng, dường như rất giận dữ với Thiên Yết. Đã bao lần Bảo Bình nhắc nhở Thiên Yết phải học hành tử tế rồi nhỉ? Bảo Bình nổi giận đùng đùng, thở hắt ra rồi đâm thẳng về phía phòng họp: "Chị, em về phòng sinh hoạt câu lạc bộ trước. Chị với anh Yết có gì cần bàn cứ bàn đi ạ!".
Thiên Bình dõi theo hướng đi của Bảo Bình, rồi lại ngó Thiên Yết đang bất lực đập đầu vào tường, lỡ mồm thốt lên một câu đùa: "Ố ồ, xem ai bị giận rồi kìa!".
Thiên Yết nghe tiếng Thiên Bình trêu chọc mình liền chống nạnh, chỉ vào cô nàng trách cứ: "Tại mày đấy, tự dưng mày chào tao làm gì? Mày cứ đi qua đi không được à?"
Thiên Bình bỗng nhiên bị dán mác có lỗi, ngỡ ngàng ú ớ định biện minh: "Ơ kìa, tao không chào thì cái Bảo Bình cũng tự nhận ra cơ mà? Sao tự dưng mày lại giận tao?"
Thiên Yết muốn cứu vãn tình hình, một mạch chạy theo Bảo Bình. Còn Thiên Bình vẫn chưa hiểu chuyện gì lại đuổi theo Thiên Yết. Cuối cùng, ba con người chơi đuổi bắt quanh cả cái sân trường trong ánh mắt buồn bã của một người.
Tâm trí Bạch Dương sầu não rời khỏi bài giảng của giáo viên. Cô học trò nhỏ lặng lẽ nhìn theo bóng dáng của Thiên Yết, thở dài một tiếng nẫu ruột.
"Mày làm sao mà cứ thở dài mãi thế?"-Nhân Mã, bạn cùng bàn của Bạch Dương nghe tiếng buồn khổ của cô nàng đã cả một sáng, không chịu nổi nữa bèn quay sang ngắt mạch suy nghĩ của cô bé.
Bạch Dương lắc đầu. Chuyện tình cảm đâu phải bạ ai cũng nói nghe được đâu. Nhân Mã không tin mình không tìm ra câu trả lời, rướn người lên nhìn xuống sân trường. Ra là cậu bạn trong tuyển Hoá của trường. Bạch Dương là cô gái ở đội tuyển Văn, kể ra cũng hợp tình hợp lý phết. Nhân Mã huýt sáo một cái, hí hửng hỏi: "Mày thích thằng nhóc đó hả?".
Bạch Dương chẳng thèm trả lời, bấm bút viết bài trên bảng xuống vở. Nhân Mã chán chường liếc theo cử động tay của Bạch Dương, thấy cái tên Thiên Yết dày đặc trên chỗ trống tờ giấy nháp. Rõ ràng là thích Thiên Yết rồi mà cứ chối.
"Nè, mày đang ngồi trong lớp của thầy Xử đấy. Không cẩn thận là thầy đá ra ngoài là xong luôn"-Nhân Mã tốt bụng dựng quyển vở lên che chắn cho Bạch Dương, nhắc nhở cô nàng về thầy giáo ác ma nào đó.
"Nhân Mã, Bạch Dương. Hai đứa đang nói chuyện lên giải bài tập"-Xử Nữ vừa đặt dấu chấm trên bảng phấn đã vội gọi hai 'học trò cưng' lên giải bài tập mới.
Nhân Mã và Bạch Dương cười khổ. Rõ ràng là thầy có thù ghét gì đó với cô nàng rồi, chứ làm sao có thể có người chỉ gọi 2 học sinh tất cả các tiết học cơ chứ?
Đúng lúc Bạch Dương định bước lên bục giảng giải bài, tiếng trống trường vang lên. Xử Nữ đưa đồng hồ lên tay nhìn giờ, chẹp miệng một tiếng: "May cho hai cô cậu nhé! Lần sau đừng có nói chuyện riêng trong giờ của tôi nữa đấy!"
Nói rồi, Xử Nữ xách cặp đi ra khỏi lớp, trong tiếng 'Cả lớp, chào!' của lớp trưởng. Bạch Dương thở phào một tiếng, ngồi về vị trí của mình, lén lút tìm bóng dáng của người đó. Nơi đó trong mắt của Bạch Dương vẫn vậy, chỉ khác là Thiên Yết giờ đã ôm chặt Bảo Bình trong vòng tay của mình, liên tục xin lỗi dỗ dành cô bé, còn Thiên Bình vì không muốn làm kì đà mà đã chạy đi đâu mất rồi. Bạch Dương nhìn khuôn mặt hạnh phúc của Thiên Yết, lại lần nữa thở dài. Chà, quen rồi mà vẫn buồn thật đấy!
Đang nằm trườn ra bàn vì mệt mỏi, trên cửa kính bỗng phát ra hai tiếng cốc cốc thu hút sự chú ý của Bạch Dương. Cô nàng ghét bỏ quay sang chỗ Nhân Mã: "Nè, người bạn thân thiết yêu dấu của mày gọi kìa!".
Nhân Mã bỏ tai nghe xuống, nhìn qua cửa sổ liền thấy Ma Kết đang chờ mình. Nhân Mã cười trừ với Bạch Dương đang nằm bần thần ở đó trêu chọc: "Chỉ là cùng tuyển thôi mà, sao mà mày cứ phải cạnh khoé thằng Kết mãi thế?".
"Để tao xem nếu bây giờ game mày chơi có hai thằng cùng đi rừng* một lúc thì mày có chịu nổi không nhé?"-Bạch Dương gục đầu xuống để không bị ánh sáng từ cửa sổ làm chói mắt, đưa tay ra xua đuổi Nhân Mã. Nếu không phải vì Nhân Mã chơi thân cùng Ma Kết, có khi cô nàng đã không làm khó cậu ta rồi.
*trong những game moba như AOV, LoL, LoA,... thường một trận có 3 đường, 1 team có 5 người chơi. 5 người thường gồm một xạ thủ bắn xa, một rừng (thường là sát thủ) sẽ đi ăn quái và giúp các đường khác, một pháp sư dùng phép, một đấu sĩ và một hỗ trợ giúp rừng ăn quái/bảo kê xạ thủ và đồng đội. Một team có 2 rừng sẽ dễ bị chênh lệch kinh nghiệm và tiền để lên cấp so với đối phương, không có lợi thế khi hai team giao tranh.
"Lại là cái lí do một rừng không thể có hai hổ đó hả? Tuyển văn bao nhiêu người mày không ganh, mày ganh mỗi thằng Kết làm cái gì? Mày đấy, cũng biết hưởng thụ cuộc sống đi chứ, đời học sinh còn có mấy đâu?"-Nhân Mã vui vẻ đứng dậy, cầm theo ví tiền chạy ra ngoài cùng Ma Kết.
"Làm sao mà mày hiểu được chứ?"-Bạch Dương nghĩ đến cảnh ngộ của mình, lòng chạnh buồn.
Không phải Bạch Dương chỉ ganh đua với Ma Kết, mà là Ma Kết ganh đua với cô bé trước. Có điều, quả thật Bạch Dương luôn muốn thắng. Bởi nhà cô bé rất nghèo. Nghèo đến mức cô bé không dám kết bạn vì sợ khi bạn bè rủ đi chơi sẽ phải chi tiêu những khoản tiền không đáng, mà cô bé thì không có tiền. Bạch Dương muốn vào đội tuyển cũng chỉ vì không muốn tương lai tiếp tục nghèo khó, cô bé cần đi học, cần kiếm tiền. Nhưng gia đình lại chẳng có tiền cho Bạch Dương học đại học nữa. Mà đội tuyển là cách dễ dàng nhất để cô bé nhận học bổng khi lên Đại Học. Thế nhưng cô bé có một đối thủ cực kỳ khó gờm, đó là Ma Kết, một cậu quý tử con nhà giàu. Bạch Dương không hiểu, một cậu quý tử không thích học như cậu ta, tại sao phải bỏ tiền ra để vào đội tuyển chỉ để tước đi học bổng của những người không có tiền như cô bé cơ chứ?
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip