[22]
Thiên Bình mới mở hộp điện thoại mới. Đây là lần đầu tiên cô bé được sử dụng điện thoại thông minh, và cũng là lần đầu tiên tiếp cận thứ gọi là mạng xã hội. Thiên Bình tò mò gọi lớn: "Ba ơi, mẹ ơi, làm thế nào để vào mạng ạ?".
"Để qua năm mới ba mẹ lắp Wifi cho. Con mau gọi Thiên Yết qua ăn bữa năm mới đi, hôm Giáng Sinh thằng bé đã không đến rồi".
Thiên Bình bị một đống chuyện làm cho rối bời, nhất thời không biết nên làm thế nào với Thiên Yết. Sau chuyện ngày hôm nay, cô bé mới thực sự cảm nhận được mối lo của Thiên Yết không sai, cũng không thừa. Nhưng Thiên Bình chẳng có mặt mũi nào để chạy sang tìm Thiên Yết nữa.
"Hay là ba mẹ gọi cho nó đi. Con gọi nó không nghe máy ấy chứ"-Thiên Bình nũng nịu xuống trước mặt ba mẹ, bày ra gương mặt cún con.
"Hai đứa cãi nhau à? Lạ nhỉ, lần đầu tiên mẹ thấy thằng Yết với con giận nhau đấy. Hai đứa như hai anh em trong nhà, lúc nào cũng nói nói cười cười, mẹ còn nghĩ chẳng biết giận là gì cơ".
Lời nói của mẹ khiến Thiên Bình phải suy ngẫm. Quả thực từ hồi chơi với nhau đến giờ, Thiên Yết lúc nào cũng đi cạnh Thiên Bình, chưa một lần nào rời bỏ cô bé cả. Ấy vậy mà suốt cả tuần rồi, thằng nhóc cứ như biến mất khỏi cuộc đời cô bé vậy.
"Mẹ gọi rồi đấy, thằng bé sẽ sang ngay. Thiên Bình, con chuẩn bị bát đũa cho Yết chưa?".
"Con làm ngay đây ạ"-Thiên Bình hồi hộp như lần đầu ba mẹ đón Thiên Yết về nhà. Nghĩ lại, Thiên Bình và Thiên Yết khi đó giống như một cặp chị em đón nhau trở về nhà vậy.
Thiên Bình ngồi trên bàn ăn, cắn môi chờ đợi Thiên Yết tới. Cô bé tự hỏi, không biết mình nên nói gì với Thiên Yết đây?
"Ba, mẹ, con tới rồi ạ"-Thiên Yết rất tự nhiên chào họ ba mẹ của Thiên Bình, tay còn cầm một lãng hoa quả đặt lên bàn-"Trên đường con có mua chút hoa quả, lát để con gọt cho ba mẹ ăn nhé".
"Đấy, có đứa con trai mát lòng mát dạ. Chả bù cho con Bình, nằm lười chảy thây suốt cả ngày ấy"-Mẹ Thiên Bình nhân cơ hội nói xấu Thiên Bình trước mặt Thiên Yết khiến cô bé đỏ mặt tía tai.
Cô bé rít ra khói: "Mẹ này".
Thiên Bình luống cuống chạy ra ngoài phòng khách. Đã hơn một tuần kể từ lần cuối Thiên Bình gặp mặt Thiên Yết rồi. Cô bé e ngại, tay giấu ra sau lưng dè chừng: "Yết, mày tới rồi".
Thiên Yết cũng không thoải mái. Cậu nhóc chỉ gật đầu rồi lướt qua Thiên Bình. Ở thời điểm hiện tại, càng nói chỉ càng khiến cả hai khó xử thêm mà thôi.
"Yết ngồi đi con. Đợi ba mẹ hâm nóng cơm canh rồi cả nhà mình cùng ăn nhé"-Ba Thiên Bình cũng tất bật trong bếp núc cùng mẹ chuẩn bị bữa ăn cho hai đứa con.
Thiên Yết nhìn gia đình ấm áp trước mắt, hai mắt không khỏi rưng rưng đẫm lệ. Đây chính là gia đình mà cậu mơ ước suốt bấy lâu nay. Cũng chỉ có nơi này mới chấp nhận một thằng nhóc bị bỏ rơi như cậu, coi cậu như con ruột mà chăm sóc.
"Thiên Yết, tao với mày nói chuyện chút đã"-Thiên Bình khó chịu với không khí căng thẳng giữa cả hai. Cô bé cầm lấy cổ tay Thiên Yết kéo lên tầng thượng nói chuyện.
Thiên Yết cũng biết mình không trốn tránh chuyện này mãi được, cậu ta không phản kháng mà đi theo Thiên Bình. Cô nhóc đứng trước mặt Thiên Yết, buồn bã hỏi: "Yết, tao với mày trước nay vẫn luôn ở bên nhau như vậy. Chúng ta có nhất thiết phải trở nên xa lạ vậy không?".
Thiên Yết ngắm nhìn sự lúng túng của cô gái trước mặt, nỗi buồn tủi khi trước lại hoá thành áy náy: "Tao chưa từng có ý định trở thành người xa lạ với mày. Nhưng nếu mày còn qua lại với Ma Kết, vậy thì tao buộc phải tỏ ra không quen biết mày thôi".
"Vì sao lại thế? Chuyện đó đâu liên quan gì đến tao và mày đâu?"-Thiên Bình khó hiểu cất giọng hỏi.
Thiên Yết khổ tâm thở dài: "Nó rất liên quan đấy, chỉ là mày không biết mà thôi".
"Cũng đâu phải là mày thích tao đâu Yết? Chúng ta đã là bạn thân suốt ba năm nay rồi mà".
"Vậy nếu giờ tao nói tao thích mày thì sao?"-Thiên Yết cắt ngang lời Thiên Bình, vặn hỏi một câu khiến cô bé lúng túng.
"Thích tao? Mày thích tao á?"-Thiên Bình lắp bắp chỉ vào mặt mình, rồi chỉ vào Thiên Yết, sau đó lại tự mình phủ nhận-"Mày đùa cái gì thế? Sao mày lại thích tao được".
"Thầy Xử Nữ từng hỏi tao có thích mày không. Tao cũng từng nghĩ có khi nào sự ghen tuông của tao mỗi khi nhìn thấy mày đi cùng thằng Kết là do tao thích này không? Nhưng rồi ta nghĩ lại, chính vì tao sẽ không bao giờ thích mày được, vậy nên tao mới ghen đấy".
Thiên Yết thở dài, dựa người lên thành lan can, hai mắt nhìn về phía bầu trời xa xăm thổ lộ: "Nếu tao có thể thích mày, vậy thì có lẽ tao sẽ tranh giành được với Ma Kết. Nhưng vì tao không thích mày, Bình ạ, cho nên mãi mãi tao chỉ xếp sau Ma Kết mà thôi".
"Không phải vậy đâu Yết. Tình cảm của tao dành cho mày khác với tình cảm tao dành cho Kết, làm sao xếp sau xếp trước được"-Thiên Bình uỷ khuất giải thích, muốn thanh minh cho cảm xúc của mình.
"Nhưng mày vẫn luôn ưu tiên thằng Kết trước tao, phải không? Từ ngày ba mẹ tao bỏ rơi tao, Bảo Bình chia tay tao, tao chỉ còn một mình mày để dựa vào thôi. Đối với tao lúc này, mày là lí do lớn nhất để tao tiếp tục phấn đấu trong cuộc sống vô vị này. Nhưng rồi Ma Kết, một thằng đã từng làm mày đau khổ, cái đứa mà tao đã cố bảo vệ mày khỏi nó, xuất hiện, và tao buộc phải chia sẻ tình cảm của mày với nó. Tao thực sự không muốn như vậy Bình ạ"-Thiên Yết thả lỏng cơ thể như từ bỏ cuộc sống, sắp rơi xuống khỏi lan can.
Thiên Bình hoảng loạn kéo Thiên Yết trở lại, gấp gáp nói: "Không phải vậy. Cho dù là Ma Kết hay ai xuất hiện đi nữa, đối với tao mày vẫn luôn là một phần của gia đình mà không ai được phép xâm phạm vào. Tao có thể thích, có thể yêu, và cũng có thể chia tay người khác, nhưng tao không thể làm vậy với mày được. Vì mày là gia đình của tao mà".
Thiên Yết rưng rưng đến mím môi. Đã bao lâu rồi cậu ta không khóc nhỉ? Đến cả khi chia tay cậu ta cũng chẳng rơi một giọt nước mắt. Ấy vậy mà bây giờ Thiên Yết lại xúc động vì những câu nói rất đời thường như vậy. Thiên Yết tự đập vào lồng ngực mình xin lỗi: "Xin lỗi mày vì sự ích kỉ của tao. Xin lỗi vì tao đã bỏ mặc mày, xin lỗi vì tao chỉ muốn độc chiếm riêng tình cảm của mày. Bình ơi, tao thực sự sợ sẽ mất đi tình cảm của mày, tao thực sự không muốn chia sẻ mày cho ai khác đâu".
Thiên Bình dang tay ôm lấy Thiên Yết đang bật khóc trước mặt mình, vỗ về cậu nhóc trong vòng tay: "Mày sẽ không phải chia sẻ với ai đâu Yết. Trên đời này, gia đình chỉ có một, với tao mày cũng chỉ có một mà thôi. Mà, tao cũng kết thúc với Ma Kết rồi".
Ma Kết đi ra khỏi phòng Y Tế, chân giẫm phải thứ gì đó kêu lạch cạch. Cậu chàng bực mình chống nạnh, vừa phàn nàn vừa cúi người xem mình giẫm phải thứ gì: "Ai mà vô ý thế không biết. Lại để đồ lung tung trước cửa thế này".
Hiện thực sớm tát mạnh vào mặt Ma Kết. Cậu ta cầm mảnh hộp nhạc vỡ vụn trong tay, tim như rơi ra khỏi lồng ngực. Phải rồi, hôm nay cậu ta định tỏ tình với Thiên Bình mà. Ma Kết mở điện thoại ra xem giờ, đã 8 giờ tối, mà cậu hẹn Thiên Bình lúc 5:30. Ma Kết gấp gáp chạy ra khỏi trường, tay không ngừng bấm một dãy số quen thuộc: "Nghe đi mà, Thiên Bình".
Bên cạnh tiếng tút tút kéo dài trong vô vọng, từng tiếng rung lên của tin nhắn mới khiến Ma Kết bứt rứt vô cùng. Cậu ta còn đang vội giành lại cô gái mình đã bỏ lỡ, ai lại cứ liên tục gửi tin nhắn như vậy?
Ma Kết mở Messenger, bên trong là hàng trăm tin nhắn mới từ bạn bè, trong nhóm chat và cả tin nhắn chờ. Ma Kết mở bừa một đoạn hội thoại. Đập vào mắt là đoạn phim cậu đánh nhau với đám lưu manh giải cứu Bạch Dương. Ma Kết chột dạ tua nhanh đến cuối: /Tao là người yêu của nó, được chưa? Chúng mày thử động tới nó nữa xem?/.
Ma Kết có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa hết tội. Ma Kết bây giờ chỉ có thể cố gắng gọi điện cho Thiên Bình để giải thích: "Bình ơi, chuyện không phải như vậy đâu. Mày nghe tao nói đã".
Tiếng tút tút cứ vậy kéo dài, kéo đến hết cả màn đêm vô tận của một ngày cuối năm. Ma Kết không gọi được cho Thiên Bình đã chạy vội tới trước cửa nhà cô bé, mong muốn một cơ hội được giải thích.
Ánh đèn le lói hắt ra từ khe cửa. Cửa nhà Thiên Bình đang mở rồi. Thiên Bình cùng Thiên Yết cười cười nói nói xách túi rác đi đổ: "Trời ngoài này lạnh quá".
"Tao bảo để tao đi vứt cho mà mày không nghe, giờ còn kêu than cái gì?"-Thiên Yết bĩu môi quát nạt Thiên Bình nhiều lời, nhưng lại tự động đi lên trước chắn luồng gió đông đang thổi về phía họ cho cô bé.
"Thì lâu lâu mày mới ngủ lại nhà với ba mẹ, chả lẽ tao lại để mày làm tất à? Thế thì ba mẹ tao mắng tao chết"-Thiên Bình khịt mũi, chân lẽo đẽo chạy theo sau Thiên Yết đang cẩn thận chắn từng đợt gió cho cô.
"À, thế là vì ba mẹ mắng nên mới giúp đúng không? Mày vốn không định giúp tao chứ gì?".
"Gớm, làm như mày báu lắm. Mày chỉ là con cưng của ba mẹ thôi nhé, với tao mày không là gì hết luôn".
"Thế đứa nào nãy bảo tao là gia đình đấy?".
Tiếng cười đùa cứ nhạt dần nhạt dần theo khoảng cách xa vời, để lại Ma Kết đang lặng như tờ nhìn chằm chằm vào cánh cửa đã đóng. Ngày hẹn với Thiên Bình, Ma Kết đã muộn hẹn, tình cờ giúp Thiên Yết có cơ hội làm lành với Thiên Bình. Ma Kết tự trách mình suy nghĩ không thấu đáo, cười giễu cợt bản thân: "Lúc nào cũng khiến người ta chờ đợi rồi tổn thương. Lúc nào cũng vậy".
"Ơ kìa, Ma Kết. Cháu là Ma Kết phải không?"-Mẹ Thiên Bình mở cửa định đón hai đứa nhỏ trở về, tinh mắt nhìn thấy cậu trai cứ thơ thẩn bên kia đường.
"Cô, con chào cô"-Ma Kết đang định quay về thì bị mẹ Thiên Bình nhận ra. Cậu ta giật thót, kính cẩn chào bác gái.
"Từ hồi con Bình bị nhiễm hàn tới giờ, cô không thấy con qua lần nào, cô còn tưởng hai đứa cãi nhau cơ. Con đến đây rồi thì vào nhà chơi, hôm nay nhà đông vui lắm, biết đâu con lại kết được thêm bạn"-Mẹ Thiên Bình xởi lởi mời mọc. Cái tính cách nhiệt tình của Thiên Bình nhìn là biết di truyền từ ai.
Ma Kết ngại ngùng chuyện đã xảy ra với Thiên Bình, lịch sự từ chối: "Dạ thôi ạ, để hôm khác con lại qua thăm hai cô chú. Hôm nay con chỉ muốn gặp Thiên Bình thôi ạ".
"Mẹ ơi, trời lạnh lắm, mẹ không vào nhà à?"-Thiên Bình cùng Thiên Yết đi tới cửa nhà, thấy mẹ đang niềm nở nói chuyện với người lạ liền kêu bà trở về.
"Bình à con, Kết nó đến tìm con đây này"-Bà mẹ không biết chuyện gì còn vẫy vẫy con gái, gọi Thiên Bình tới tiếp chuyện.
Nghe đến tên Ma Kết, Thiên Yết bỗng khó chịu ra mặt, còn Thiên Bình ái ngại đẩy cậu nhóc vào nhà: "Thôi mà thôi mà, vào trước đi, lát tao vào nhà ngay".
Thiên Bình đợi mẹ và Thiên Yết vào nhà rồi mới điềm tĩnh đi đến trước mặt Ma Kết, trái tim bồi hồi nhìn người mình đã đặt bao hy vọng: "Mày tìm tao à?".
Ma Kết cầm lấy tay Thiên Bình, gấp gáp giải thích: "Thiên Bình, mày xem đoạn video rồi đúng không? Nhưng đó không phải sự thật, lúc đó tao chỉ...".
"Lúc đó mày chỉ muốn giúp Bạch Dương đúng không? Đấy là cách duy nhất sao?"-Thiên Bình cười lạnh, nhẹ nhàng gạt tay Ma Kết khỏi cánh tay của mình, thất vọng nhìn vào mắt Ma Kết.
"Không phải, là vì tao nhớ đến mày 3 năm trước. Tao lúc đó muốn chuộc lỗi.."-Ma Kết không biết mình đang muốn nói điều gì, cứ luống cuống giải thích mãi.
Thiên Bình nhíu mày, cảm giác ghen tức, khó chịu khiến cô bé không bình tĩnh, quay lưng bỏ vào nhà: "Nếu mày thực sự nhớ đến tao, mày sẽ coi người khác là tao à? Nghĩ kĩ đi Ma Kết, quay về đi".
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip