[26]

Song Ngư, học sinh lớp 10 trường Nam Việt, vẫn là một cô học sinh ngoan ngoãn, nghe lời giáo viên. Tuy không phải người đạt thành tích cao nổi bật của lớp hay của khối, nhưng Song Ngư lại là người học đều tất cả các môn học, là sự yên tâm của tất cả các giáo viên bộ môn lớp 12A8. Sở dĩ Song Ngư cố gắng đến vậy là vì anh trai của cô bé là giáo viên dạy Lý của trường.

Anh trai Song Ngư, Nhất Ngư là một thầy giáo chính trực, là người mà Song Ngư tin tưởng nhất. Người con trai dám chịu đòn thay Song Ngư những lúc nghịch ngợm, người con trai đánh nhau với đám bạn thơ ấu vì trêu đùa một bạn nữa, người thầy giáo tận tâm chỉ bảo học sinh sau mỗi tiết học. Song Ngư đã từng yêu thương người anh trai này nhất.

Nhưng đúng là người tốt là người của trời, không thể nán lại nhân gian lâu. Chuyện đó xảy ra vào đầu học kì 2 năm lớp 10 của Song Ngư. Hình ảnh Nhất Ngư cưỡng bức một học sinh giỏi trong trường bị phát tán. Học sinh kia tố cáo thầy giáo, bật khóc nức nở trước mặt ban giám hiệu.

Nhất Ngư bị tất cả học sinh mắng chửi. Nhất Ngư bị xã hội này chà đạp. Gia đình vì Nhất Ngư mà cũng bị chửi rủa theo. Nhất Ngư từ một giáo viên tận tâm trở thành một cặn bã dưới đáy xã hội, bị người người ghê tởm. Anh ta đau khổ cuộn tròn trong góc tường, như ẩn nấp và trốn tránh khỏi xã hội đớn đau này.

"Lưu Ly khởi kiện rồi"-Song Ngư ở trường bị bạn bè đánh đến xước mặt chảy máu mũi, lật đật đeo cặp trở về thông báo tin mới.

Đôi mắt Nhất Ngư khi đó như vỡ vụn, bức tường yếu ớt cuối cùng cũng nứt nẻ rồi vỡ toạc. Anh ta không khóc. Anh ta nở một nụ cười kì dị. Nhất Ngư lần đầu trong hai tuần trời, đứng dậy đi lên lầu: "Vậy phải ra toà thôi, phải ra toà thôi".

Tối đó, Song Ngư nhìn thấy Nhất Ngư lơ lửng như một vị thần đứng trong bóng tối, hai chân nhấc khỏi mặt đất, trên cổ còn đeo một cái khăn trắng. Song Ngư đau khổ đến ngã quỵ xuống đất, bật khóc nức nở. Song Ngư chưa từng tin anh trai mình dám làm loại chuyện như vậy, tại sao anh lại rời bỏ thế giới này? Song Ngư từ bỏ niềm tin vào cuộc sống đen tối này.

Trong lễ tang, điều bất ngờ nhất đối với Song Ngư lại là Lưu Ly buồn bã đến viếng. Cô ta say xỉn vật vờ ở đó, chỉ vào di ảnh Nhất Ngư rồi phá lên cười: "Đáng đời tên thầy giáo đáng ghét! Ai bảo thầy từ chối em. Nếu không em đã chẳng đẩy thầy vào tù vậy rồi".

"Ý mày là sao?"-Song Ngư đón nhận cú sốc, nổi đoá lôi cổ áo Lưu Ly lên-"Ý mày là gì?".

Lưu Ly méo mặt, trên miệng còn ý cười khiêu khích: "À à, cô em gái mà thầy yêu thương đây rồi. Để tao nói cho mày biết một chuyện nhé, là tao làm giả ảnh rồi đổ oan cho anh trai mày đấy".

Hai mắt Song Ngư long sòng sọc, không thể tiết chế mà túm lấy cổ áo Lưu Ly ném ra ngoài. Song Ngư tức giận tát vào mặt Lưu Ly, một cái, hai cái, rồi ba cái. Lưu Ly choáng váng đến ngã ra đất. Còn Song Ngư, cơn sóng trong lòng giương cao ngất ngưởng, dữ dội thôi thúc cô gái cầm lấy viên đá trên đất đập xuống đầu Lưu Ly: "Con mất dạy! Đi chết đi, đền tội cho anh tao đi".

"Dừng lại đi"-Một cánh tay chặn dưới viên đá nặng nề, tránh để Song Ngư có thêm cơ hội tổn hại Lưu Ly.

Song Ngư không còn nhìn rõ người trước mặt, chỉ ầm ĩ gào khóc một trận, miệng còn không ngừng oán thán: "Tại sao chứ? Tại sao? Anh trai tao không làm gì lại mang tiếng xấu, lại chết chỉ vì con khốn nạn này? Là học sinh giỏi nên nó nói gì ai cũng nghe, còn anh trai tao phải chịu uất ức. Tại sao chứ? Tại sao?".

Tiếng khóc day dứt của Song Ngư vang lên từng đợt, dựa vào lòng người kia mà khóc đến ngất đi. Xử Nữ đau lòng cõng Song Ngư trở về, chẳng để lại tên họ rồi chạy biến khỏi hiện trường.

Cũng từ đó, Song Ngư ghét bỏ cái mác của học sinh giỏi. Cô nàng coi rằng học sinh giỏi là lũ giả tạo, dối trá, là những kẻ thao túng quyền lực trong tương lai. Còn xã hội này là một thế giới mục rữa, chỉ răm rắp nghe theo lũ giả dối.

Song Ngư nghĩ lại những ngày đó, hình như giọng nói ngăn Song Ngư ngày hôm đó rất quen thuộc thì phải? Giống như giọng nói ngày hôm nay, hoảng hốt, gấp gáp, sợ sệt, tức giận. Giống như giọng nói của Xử Nữ ngày hôm nay. Tim Song Ngư cứ đập loạn, nghĩ tới lời Xử Nữ ngày hôm nay. Phải chẳng cô nàng đã bất công với xã hội này quá rồi không?

*

Song Ngư hôm nay mặc đồng phục chỉnh tề, đứng ở cửa từ sớm đợi một người. Xử Nữ mệt oài đứng ở cổng trường, hít một hơi thật sâu lấy lại tinh thần mặc kệ tất cả của mọi ngày. Khi Xử Nữ vừa bước lên lầu đã bị Song Ngư đứng ở cửa chặn lại.

Xử Nữ như mọi ngày, lại chuẩn bị khẩu chiến với cô nàng: "Lại chuyện gì nữa đây? Sao, lại định giở giọng 'đòi nợ xuýt' như dòng sông 'nước xô đá, đá xô sóng, sóng xô gió, cuồn cuộn luồng gió gùn ghè suốt năm' à?".

"Đừng giở văn học ra với tao, tao có học gì đâu mà hiểu những thứ hoa mỹ từ lời mày nói? Nhưng mà, tao sẽ cố gắng lại từ đầu, vì tao có mục đích rồi. Tao muốn trở thành giáo viên để dạy những học sinh giỏi trở thành 'mày' chứ không phải Lưu Ly, và để đòi lại công bằng cho anh trai đã mất của tao nữa. Để làm được điều này, người bạn cùng tiến của tao, mày phải giảng bài cho tao đấy".

Xử Nữ bất ngờ, ánh nhìn chuyển từ cảnh giác đến hiền dịu. Cậu chàng giấu đi nét cười của mình, đi thẳng vào lớp: "Muốn nhờ vả mà còn nhờ vả không đến nơi đến chốn được. Cùng tiến á? Có mà mày thì giậm chân, còn tao thì đi lùi đấy".

"Này! Ý mày là sao hả?"

Song Ngư đang định nổi đoá thì thấy Xử Nữ kéo ghế ngồi bên cạnh ra, trầm ổn gọi: "Thế định đứng học hay ngồi học đây?".

Sau ngày hôm đó, Song Ngư chăm chỉ lên hẳn. Không còn quậy phá, không giao du, càng không trốn học. Ngày nào Song Ngư cũng ở cạnh Xử Nữ, miệt mài nghe cậu ta chỉ bảo. Dần dần, Song Ngư cảm thấy hoá ra Xử Nữ cũng được đó chứ. Cũng sáng sủa, giỏi giang, tuy có độc mồm độc miệng nhưng cũng là người dịu dàng, ít bao giờ cáu gắt, rất kiên nhẫn giảng giải cho Song Ngư. Nhịp tim của Song Ngư tăng lên mỗi lần Xử Nữ ghé sát giảng bài cho nàng ta, còn khiến cô nhóc tưởng mình bị tăng huyết áp hay gì rồi chứ!

"Đợi đã, chỗ này không phải như vậy. Không được ghi là C2H4O2, phải là CH3COOH"-Xử Nữ chặn bút của Song Ngư lại, chỉ vào lỗi sai, nắn nót ghi lại vào giấy nháp cho cô nàng.

"Ủa, khác gì nhau đâu?"-Song Ngư tuy không hiểu nhưng vẫn nghe lời Xử Nữ, viết theo công thức cậu ta bảo.

"Chất hữu cơ có ba loại liên kết, vì thế nên cùng một công thức rút gọn C2H4O2 có axit axetic CH3COOH, có este HCOOCH3 và glycolandehit HOCH2CHO. Giống như con người vậy, Song Ngư cũng có một học sinh gương mẫu Song Ngư, một cô nàng ngổ ngáo Song Ngư, và một cô gái yếu đuối Song Ngư. Cả ba đều là Song Ngư, nhưng cách phản ứng thì khác nhau hoàn toàn phải không?".

Song Ngư gật gù, để ý ánh mắt trìu mến mà Xử Nữ đặt trên người mình. Song Ngư nghĩ tới Xử Nữ phát điên ngày hôm đó, tim cứ đập bình bịch, buột miệng hỏi: "Vậy mày thích Song Ngư nào nhất?".

"Ơ?"-Xử Nữ đứng hình, ngượng nghịu quay mặt đi, không trả lời.

Song Ngư biết mình lỡ lời thì đập bộp một cái lên lưng Xử Nữ, cười hề hề cho qua: "À, quên mất. Tao thì lúc nào chẳng xinh đẹp tuyệt vời, mày mà thích tao thì lúc nào cũng thích mấy thôi".

Xử Nữ mím môi, mặt đỏ ửng quay đi, lẩm bẩm trong miệng: "Thì đúng là vậy mà".

Đôi tai thính của Song Ngư lúc này lại vận tối đa công suất, đến tiếng thở của Xử Nữ còn nghe được nữa là câu nói vừa nãy. Cả hai đỏ ửng mặt, luống cuống cúi gằm xuống vở.

"Nào, bạn đeo kính ngồi bàn 4 dãy trong cùng đang nói chuyện đấy, trả lời câu hỏi này cho tôi".

Tiếng gọi của giáo viên Hoá khiến Song Ngư giật thốt. Cô nàng biết giáo viên này chỉ muốn làm bẽ mặt cô mà thôi. Nhưng một đứa mới học lại như Song Ngư làm sao đã hiểu hết được những thứ này? Cô nàng còn mới học lại cách viết công thức của các loại chất thôi mà?

"Ơ em.."-Song Ngư cuống quýt, hai tay theo phản xạ cầm lấy sách lật qua lật lại tìm đáp án.

Xử Nữ không gấp gáp đặt tay lên tay Song Ngư, trấn an cô nàng. Tuy Song Ngư cảm thấy được an ủi, nhưng thực chất cô đâu có biết đáp án đâu? Song Ngư đang muốn cầu cứu Xử Nữ liền thấy Xử Nữ nhẹ nhàng gỡ mắt kính của nàng ta ra, đeo lên mặt mình rồi đứng dậy trả lời: "CH3COOH là một axit yếu nên không phản ứng với đồng (Cu)".

Cả lớp ngớ người trước hành động tráo đổi kính lộ liễu của Xử Nữ, chỉ còn một mình Song Ngư ngồi ngây ngẩn. Lúc này, trong mắt Song Ngư chỉ có một mình cậu ta, một tên học giỏi ngầu lòi sẵn sàng bảo vệ cô nhóc. Lồng ngực Song Ngư như có tiếng trống, lại buột miệng: "Này, hình như tao thích mày mất rồi".

Hai kẻ ngốc nhìn nhau, mắt đối mắt trong tiếng trống trường. Xử Nữ đưa tay ôm lấy miệng mình, lùi xuống một bước: "Mày vừa nói gì?".

"Sao mày phải ngạc nhiên thế chứ? Không phải mày thích tao từ trước rồi à?"-Song Ngư ngán ngẩm phản ứng rụt rè của Xử Nữ, tự tin khoanh hai tay trước ngực tra hỏi.

"Này, mày nói linh tinh gì thế? Ai bảo mày thế hả? Sao mày lại tin nó!"-Xử Nữ chuyển màu như chiếc đèn neon, từ trắng sang đỏ.

"Tao nghe thấy mày nói chuyện với bạn, hôm mày cãi nhau với tao ấy. Sao nào, định không bao giờ cho tao biết à?"

Song Ngư đứng lên định đi tới gần Xử Nữ, cậu ta đã ngượng đến mức bỏ chạy. Song Ngư hoang mang tột độ, cô chỉ tỏ tình thôi mà, sao cậu ta lại chạy? Không phải cậu ta cũng thích cô sao? Song Ngư lấy lại tinh thần rồi đuổi theo: "Này, mày đứng lại đó ngay!!!!".

Song Ngư rượt Xử Nữ xuống tận cuối sân trường, mệt thở không ra hơi. Song Ngư đập mạnh vào ngực mình, trách móc: "Này, mày chạy cái gì chứ? Tao còn chưa chạy thì thôi".

Câu trách móc đến miệng lại thu lại, vì gương mặt đỏ ửng dưới ánh chiều của Xử Nữ khiến trái tim Song Ngư lạc nhịp. Cậu ta đã từng đẹp đến vậy bao giờ chưa nhỉ? Xinh đẹp đến nao lòng.

Xử Nữ bước đến, đẩy trán Song Ngư ra sau: "Ai cho mày nghe lén người khác nói chuyện? Mày không có lịch sự à?".

"Này nhé! Tự nó vang vào tao chứ bà mày kiểm soát được à?"-Song Ngư nổi khùng chống nạnh định sống mái với Xử Nữ.

Xử Nữ lầm bầm, hai má vẫn còn hồng hồng: "Đồ ngốc, chuyện này phải để tao nói trước chứ!".

Cứ vậy, Song Ngư và Xử Nữ đứng yên trong ánh hoàng hôn khẽ phủ. Xử Nữ suy nghĩ mãi, rồi ngại ngùng đưa tay mình tới trước mặt Song Ngư. Song Ngư chằm chặp nhìn bàn tay đã từng chặn tảng đá trên tay mình, bàn tay đã từng giận dữ ném từng viên gạch xuống hồ, bàn tay đã từng ân cần chỉ bài cho mình, không do dự đặt tay mình lên tay Xử Nữ. Đôi bàn tay siết chặt lấy nhau, lặng lẽ dạo bước trên sân trường.

Bầu không khí yên ắng khiến Song Ngư nóng ruột, tò mò: "Mày thấy tao thế nào?".

Xử Nữ suy ngẫm một lúc, nắm tay Song Ngư trở lại lớp học: "Không biết nữa. Giống bé Thu trong 'Chiếc lược ngà', một cô nhóc bướng bỉnh đáng ghét, nhưng cũng là một cô nàng giàu tình cảm đáng yêu".

"Gì? Mày nói tao đáng ghét ấy hả? Thế thì trả tay đây"-Song Ngư tự ái giằng tay của mình khỏi bàn tay của Xử Nữ, giận dỗi chạy lên trước.

Xử Nữ cũng không vội vã, chỉ từ từ đi đằng sau, gọi với lên phía trước: "Mày hỏi tao thích Song Ngư nào nhất đúng không? Chỉ cần là mày, không giả dối, không vờ vịt, vậy thì tao đều thích".

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip